TruyenHHH.com

「 ĐNHP 」Return

Chương 12. Endoh

rosmefin

Lão Hagrid đứng trước căn chòi để chào đón bọn học sinh đến lớp của mình, lão sừng sững trong tấm áo khoác bằng da chuột chũi, con chó săn Fang đứng sát gót chủ, đây là lần đầu Jolisa được nhìn thấy một con chó to đến thế, cô liền tỏ vẻ hứng thú, tiến đến ngồi xuống xoa lấy đầu của nó. Con Fang có vẻ cũng rất hưởng thụ sự cưng chiều này, nó không ngừng dụi dụi cái đầu to bự màu đen vào người cô, mấy sợi lông của nó cứ lả lơi nơi dưới cằm khiến cho cô cảm thấy nhột nhột, không nhịn được mà cười vui vẻ

"Nó có vẻ rất thích trò đó Charites" Lão Hagrid cúi xuống nhìn cô, giọng ồm ồm nói

"Con cũng rất thích nó" Jolisa hào hứng đáp lại, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn con Fang trong lòng mình

Chợt từ phía sau lưng, ai đó đã mạnh bạo kéo tay cô đứng lên, để cô ngã vào lồng ngực mình, cho đến khi mùi hương quen thuộc lúc sáng lại xộc vào mũi, Jolisa mới nhận ra được người đang ôm lấy cô

"Cậu làm gì vậy?"

"Mày làm gì đấy Malfoy?" Vẫn là Ron và cô cùng đồng thanh một lúc, nhưng Draco có vẻ chẳng để ý gì đến cậu bạn của cô, thanh âm tức giận chất vấn

"Cậu có biết là con chó đó bẩn lắm không? Để nó dụi dụi như thế rồi lỡ lây bệnh gì thì sao?"

"Thì kệ tôi, cậu có quyền gì mà cấm chứ?" Jolisa đẩy Draco ra khỏi người mình, rồi ánh mắt cô hướng đến chỗ lão Hagrid, tỏ vẻ xin lỗi vì mấy lời nói của hắn

"Thôi được rồi, mau tập trung lại đây nào... Bữa nay, tôi sẽ đãi các trò một bữa ra hồn! Các trò sắp được học một bài học vĩ đại! Mọi người đã có mặt đầy đủ chưa? Được rồi, đi theo tôi"

Trong cơn hào hứng của mình, Jolisa cứ nghĩ rằng cả bọn sẽ được dẫn vào bên trong khu rừng, chung quanh dần vang lên những tiếng than ai oán của bọn trẻ. Cho đến khi lão Hagrid dẫn cả đám đi vòng qua rặng cây, và năm phút sau thì mọi người nhận thấy mình đang đứng bên ngoài một nơi có vẻ như một bãi chăn ngựa nho nhỏ, khuôn mặt Jolisa mới dần hiện lên vài nét thất vọng

"Bồ mong được vào rừng lắm sao?" Harry đứng kế bên, thuận miệng hỏi cô

"Có lẽ là Rừng Cấm nguy hiểm thật, mà thôi, có nhiều cây cối cũng được rồi" Jolisa khẽ gật đầu đáp lại, rồi lão Hagrid lại gọi mọi người tập trung một chỗ

"Mọi người hãy lại đây đứng chung quanh hàng rào! Như vậy đó, sao cho chắc chắn sẽ nhìn thấy rõ nha. Bây giờ, việc đầu tiên các trò cần làm là mở sách ra... "

"Bằng cách nào?" Giọng của Draco vang lên lạnh lùng, có lẽ hắn vẫn chưa hết tức giận vì khi nãy bị cô cự tuyệt. Dù đã từng trải qua năm học này, nhưng trí nhớ của hắn cũng không tốt đến mức hơn hai chục năm trời vẫn có thể nhớ rõ từng cách mở sách hay là nội dung trong những cuốn sách này

"Hả?"

"Làm sao mà mở sách ra được chứ?" Draco rút cuốn Quái Thư Về Quái Vật của hắn ra. Cuốn sách bị trói gô bằng một sợi dây thừng dài. Mấy đứa học trò khác cũng lôi sách của mình ra, vài đứa cũng giống như Jolisa đã dùng dây nịt mà khớp mõm cuốn sách lại, có mấy đứa khác thì tống cuốn sách vào trong những cái bao chật, hay kẹp chặt chúng lại bằng mấy cái kẹp giấy tổ chảng

"Vuốt nó" Jolisa lên tiếng

Mọi người liền quay sang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu

"Vuốt gáy nó" Nói rồi cô cầm lấy cuốn sách của mình trên tay, lột bỏ lớp dây nịt bên ngoài, ngay lập tức nó liền tìm cách muốn cắn lấy cô, khiến cho Draco một phen nín thở. Nhưng rất may, cô đã nhanh chóng dùng hai ngón tay của mình vuốt dọc theo gáy sách khiến nó rùng mình một cái rồi mở ra và nằm yên lặng trong tay Jolisa

"Ôi, bọn mình thật ngu ngốc làm sao, phải để cho cả học sinh mới chỉ dạy cách vuốt ve chúng, sao mình lại không nghĩ ra được nhỉ?" Đứa con gái có mái tóc màu đen chấm vai sáng nay trêu chọc Harry ở Đại Sảnh Đường lên tiếng mỉa mai Jolisa. Đôi chân mày cô khẽ nhíu lại tỏ vẻ khó chịu, muốn đáp lại lời của nhỏ

"Im đi Pansy"

"Chí ít Joli nhà tao vẫn thông minh hơn mày đấy Parkinson"

Draco và Ron cùng nói, nhưng những ánh mắt bất ngờ chỉ hướng về phía của Draco. Đôi đồng tử màu xám tro chán nản đảo một vòng rồi bỏ đi ra một chỗ khác, khiến cho bọn Slytherin phải cắp sách theo sau, kể cả con nhỏ Parkinson kia dù hậm hực nhưng cũng chẳng nói gì thêm nữa

"Thằng Malfoy nó thích Joli đúng không? Lần đầu nó khó chịu với con Parkinson chỉ vì một đứa con gái khác đó" Hermione ghé qua vai Harry nói nhỏ, ánh mắt không ngừng nhìn theo Draco

"Chắc là... không đâu... " Harry ngập ngừng đáp lại, trái với Hermione, đôi mắt màu xanh lá của cậu vẫn luôn dán lên người Jolisa không rời

"Giỏi lắm trò Charites, cộng cho Gryffindor mười điểm vì đã tìm hiểu bài học trước khi đến lớp. Giờ thì các trò đã biết cách mở sách rồi đó, đứng yên ở đây đợi đi, tôi sẽ dắt đám Sinh vật Huyền bí đến cho các trò" Lão nói rồi sải bước về phía khu rừng, biến mất khỏi tầm mắt bọn trẻ

"Chúa ơi, nơi này điêu tàn hết chỗ nói. Lão đần đó còn bày đặt dạy học nữa chứ, thật là nực cười" Một đứa trong đám Slytherin lại lên tiếng, khiến cho Harry khó chịu ra mặt

"Im đi Bulstrode!" Cậu tiến đến tức tối nói

"Cẩn thận đó Harry, đằng sau mày có một viên giám ngục Azkaban kìa!" Con nhỏ Parkinson kia lần nữa giở trò trêu chọc cậu ấy, chúng nó đều cười nắc nẻ khi thấy vài đứa học sinh nhà Gryffindor sợ hãi quay lại. Jolisa như muốn tức điên lên, đôi mắt cô khẽ nheo lại, tiến đến kéo Harry tránh xa khỏi bọn xấu tính đó

"Ối... " Bỗng giọng nói của một đứa con gái nhà Gryffindor rú lên, chỉ về phía bên kia của bãi chăn thả

Một tá sinh vật quái dị nhất mà Jolisa từng thấy đang chạy lon ton về phía bọn học trò, ngay lập tức ánh mắt tức giận khi nãy của Jolisa đã được thay thế bằng nét hào hứng tò mò. Những sinh vật này có thân, đuôi và chân sau của ngựa, nhưng chân trước, cánh và đầu là của một con gì giống như con đại bàng khổng lồ, với cái mỏ to màu thép, hết sức hung tợn, và đôi mắt màu cam rực. Móng vuốt của chân trước dài cả một tấc rưỡi, có vẻ như chúng có thể bấu chết người như chơi. Mỗi con quái thú ấy đều đeo vòng cổ bằng da dày, nối với một sợi xích dài, và đầu tất cả những sợi xích đó đều nằm trong bàn tay to tướng của lão Hagrid. Lão đang lơn tơn chạy theo sau đám quái thú vào bãi chăn thả

Lão Hagrid giật những sợi dây xích, thúc lũ quái thú hướng về phía hàng rào mà lũ học trò đang đứng, lão gầm lên

"Đi nào, tiến tới!"

Bọn trẻ hơi lùi lại khi lão Hagrid tiến đến gần chúng để buộc mớ dây xích vào hàng rào, chỉ có mỗi Jolisa vẫn kinh ngạc đứng yên chiêm ngưỡng bọn chúng, cho đến khi Ron hoảng sợ kéo cô về phía sau thì những bước chân của Jolisa mới không tự chủ mà lui về chỗ đám bạn

"Đây là những con Bằng Mã! Thấy chúng đẹp không?" Lão vẫy tụi học trò, vui vẻ gào to

Sau khi qua khỏi cơn kinh hoàng đối diện với một thứ nửa ngựa nửa chim, bọn học trò bắt đầu ngưỡng mộ lớp áo khoác óng ả của những con Bằng Mã, chúng chuyển tiếp hết sức mượt mà từ lông vũ sang lông thú, mỗi con một màu khác nhau, có con màu xám bão tố, lại có con màu đồng, màu lang ửng hồng, màu hột dẻ bóng lưỡng và màu đen mun như mực. Lão Hagrid xoa hai bàn tay vào nhau, tươi cười với bọn trẻ chung quanh

"Vậy đó, các trò làm ơn xích tới gần thêm một chút... "

Không ai có vẻ là muốn làm theo lời lão, chỉ duy mỗi Jolisa tâm trạng hào hứng ngày càng tiến gần hơn, khiến cho cả ba người bạn cũng lo lắng không ngừng mà chầm chậm đi đến chỗ cái hàng rào

"Bây giờ, điều trước tiên các trò phải biết về Bằng Mã là chúng rất kiêu hãnh, rất dễ bị tổn thương. Đừng bao giờ xúc phạm chúng, kẻo toi mạng như chơi" Jolisa chăm chú nghe từng lời lão nói, cô biết rất rõ những điều này. Trước khi vào năm học, nhờ có sự trợ giúp của cha mẹ nên cô đã có thể dễ dàng mở được cuốn sách ra để tìm hiểu về mấy loài sinh vật này, không ngờ rằng đến hôm nay lại còn có thể tận mắt nhìn thấy chúng, khiến cho cô càng trở nên háo hức khôn xiết

Có vẻ mấy đứa nhà Slytherin chẳng buồn lắng tai nghe, chúng cứ mãi rì rầm trò chuyện, và Jolisa có cảm giác khó chịu là chúng nó đang muốn âm mưu phá hỏng buổi học này, đúng là một lũ hách dịch mà

"Các trò phải đợi đến khi những con Bằng Mã tỏ dấu hiệu trước tiên. Phép lịch sự, hiểu không? Các trò bước về phía một con Bằng Mã, nghiêng mình chào và chờ đợi. Nếu con Bằng Mã cúi chào lại thì các trò được phép chạm vào nó. Nếu nó không cúi chào thì liệu hồn mà tránh xa móng vuốt sắc nhọn của nó ra, bởi vì mấy cái móng vuốt đó gây thương tích đau đớn lắm đó. Rồi, bây giờ ai muốn xung phong nào?"

Nghe đến câu hỏi này,gần như cả lớp càng lùi ra xa hơn, kể cả Harry, Ron và Hermione cũng hơi nghi ngại. Mấy con Bằng Mã đang hung hăng hất mấy cái đầu dữ tợn, những đôi cánh mạnh mẽ gồng lên, xem ra chúng không thích bị buộc như vầy cho lắm

"Không ai làm thử sao?" Lão Hagrid nói với cái nhìn nài nỉ

"Con sẽ làm!" Jolisa hào hứng rít lên, cánh tay cô giơ cao như thể đã mong đợi việc này từ lâu rồi

"Con sẽ làm" Harry cũng nói cùng lúc với cô, khi nhận thấy Jolisa cũng có ý nghĩ giống mình, liền quay sang nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô

"Không được! Cậu có biết nó nguy hiểm lắm không?" Draco từ phía sau tiến đến giữ lấy tay cô, đôi mắt lo lắng nhìn chăm chú người con gái trước mặt, cả hai hàng chân mày cũng vì không hài lòng mà ngày càng cau vào nhau

"Mình cũng đồng tình với cậu ta, bồ là con gái, nguy hiểm lắm Joli" Hermione lo sợ nhìn cô khẽ lắc đầu

"Sẽ không sao đâu, mình biết giữ an toàn cho bản thân mà" Jolisa nói rồi gỡ cánh tay mình ra khỏi bàn tay của Draco

Cô đặt cái túi của mình xuống đất, chầm chậm tiến đến gần vị trí của lão Hagrid trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người. Lão tháo hai cái sợi dây xích, kéo theo hai con Bằng Mã ra trước mặt Jolisa và Harry rồi tháo vòng cổ cho chúng. Nhìn thấy cô ngày càng tiến đến gần con Bằng Mã hơn, Draco ngay lập tức sợ hãi muốn chạy đến ngăn cô lại, nhưng rồi hắn lại nhớ về năm thứ ba trước đây, cô đã chọn một con Bằng Mã màu đen mun và trở về rất an toàn sau khi đã cưỡi nó bay một vòng, tâm trạng hắn mới dần trở nên dễ chịu hơn, có lẽ là mọi chuyện cũng sẽ không vượt quá xa những gì đã xảy ra trong quá khứ đâu...

"Bây giờ cứ thoải mái tự nhiên. Hai trò nhìn vào mắt con Bằng Mã, cố gắng đừng có chớp mắt, Bằng Mã không tin tưởng ai đâu nếu họ cứ chớp mắt lia lịa... "

Jolisa có thể cảm nhận được hốc mắt cô đang cay xè lên vì từng đợt gió cứ thổi đến, cô chỉ có thể thầm cầu nguyện cho đừng có hạt cát nào vô tình bay trúng vào mắt của mình, không thì chắc cô sẽ khóc chết mất. Con Bằng Mã màu đen mun có tên là Endoh, nó chầm chậm xoay cái đầu bự và nhọn về phía của Jolisa, đăm đăm nhìn cô bằng một con mắt màu cam dữ tợn

"Như vậy đó, đúng đó... bây giờ, cúi chào... "

Có lẽ là Harry chẳng thấy thích lắm cái chuyện đưa cổ hay đưa lưng ra ngay tầm mổ của cái mỏ con Buckbeak kia, nhưng trái lại với cậu ấy, Jolisa dường như đã thành thục cả chuyện này, cô cố gắng cúi đầu thấp hết cỡ để thể hiện phép lịch sự của mình, khi cô ngước đầu nhìn lên, Endoh vẫn còn cao ngạo ngẩng đầu nhìn cô, không buồn nhúc nhích

"À, thôi được... hai đứa lùi lại đi, cứ thoải mái thôi" Lão Hagrid kêu lên, có vẻ lo lắng

Khi Jolisa còn đang bày ra vẻ mặt thất vọng của bản thân, đôi chân chầm chậm lùi xuống thì ngạc nhiên vô cùng, Endoh bỗng nhiên khuỵu hai chân trước có vảy và nhún mình xuống để thể hiện một cái cúi chào không thể nào nhầm lẫn được, điều đó vừa khiến cho Jolisa cảm thấy háo hức hơn mà cũng vừa làm cho Draco cảm thấy trong lòng yên tâm hơn phần nào

"Hay lắm, Charites! Được rồi đó... giờ trò có thể chạm vào nó! Vỗ về cái mỏ của nó đi!" Đôi chân cô không nhanh không chậm tiến tới, bàn tay khẽ vỗ vỗ lên cái mỏ của nó vài lần và trông nó nhắm mắt lại như thể khoái chí lắm. Tất cả học sinh liền ồ lên hoan hô, kể cả Harry đứng kế bên cũng vui vẻ nhìn nét mặt hạnh phúc vì được Endoh chấp nhận của cô

"Được đó, Charites. Ta cho là nó chịu cho con cưỡi một vòng đó!" Nghe đến đây, Jolisa liền quay sang đáp lại

"Thật ạ?" Trong đáy mắt cô hiện rõ nét mừng rỡ, dù cô chẳng giỏi môn bay một chút nào hết, nhưng được cưỡi một sinh vật bay lượn trên bầu trời thì còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ

Không để cho lão Hagrid kịp phản ứng, có lẽ Endoh đã hiểu được ý của cô, nó nhẹ nhàng cúi thân dưới xuống để cô có thể dễ dàng ngồi lên, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lão liền reo lên

"Ta nghĩ là trò rất hợp với các Sinh vật Huyền bí đó Charites, Endoh hẳn là phải rất thích trò nên mới chủ động cúi người xuống để trò ngồi lên"

Jolisa nở nụ cười vui vẻ vuốt ve bộ lông của nó. Khi cô đã ngồi vào vị trí của mình và ôm lấy phần cổ to quá cỡ của Endoh, lão Hagrid liền vỗ một phát mạnh vào mông nó, hô to

"Tiến lên, nào!"

Không báo trước gì hết, đôi cánh dài một thước rưỡi của con Bằng Mã dang ra hai bên, Jolisa chỉ kịp ôm choàng lấy cổ của con Endoh trước khi con vật bay vút lên trời cao. Cảm giác chẳng giống cỡi chổi thần ở mấy lớp học Bay chút nào cả, và ngay giây phút này đây cuối cùng Jolisa cũng biết được rằng bản thân thích cỡi cái nào hơn. Đôi cánh của con Bằng Mã vỗ đập hai bên hông cô một cách khó chịu, vướng vào phía dưới chân cô, làm cho cô cảm thấy như sắp sửa bị quăng xuống dưới. Lớp lông vũ bóng bẩy hào nhoáng cứ tuột khỏi những ngón tay của Jolisa, mà cô thì lại không dám túm quá chặt vì sợ sẽ nhổ mất mấy cọng lông của Endoh. Thật ra cảm giác khi đã lên tới bầu trời thì cũng chẳng khác gì lúc cô cỡi chổi ở lớp học Bay trường Ilvermorny là mấy, đều phải chịu cái cảm giác như bị lắc lư trong không trung, cô cảm nhận được bản thân đang phải chồm tới chồm lui trên thân sau của con Bằng Mã, nhấp nhô lên xuống theo nhịp đập cánh của con quái thú. Endoh chở cô bay thêm một vòng quanh bãi chăn thả rồi đáp trở xuống mặt đất. Đây mới chính là điều mà Jolisa đã lo sợ, cô cứ chúi đầu tới khi cái cổ mượt mà của Endoh chúc xuống thấp, và có cảm giác như sắp tuột ra khỏi con vật, vuột qua cái cổ mượt mà và cái mỏ của Endoh. Kế đến Jolisa cảm thấy như đang rơi bịch xuống đất khi bốn cái chân không cân đối của con Bằng Mã chạm xuống mặt đất, cô cố sửa lại tư thế của mình và ngồi thẳng lưng lên

"Giỏi lắm Charites!" Lão Hagrid gào to, tiếp đó là tiếng hò reo của mọi người, đương nhiên là ngoại trừ đám Slytherin

Còn chưa đợi Endoh cúi xuống, Draco đã hung hăng tiến đến, đưa cánh tay ôm lấy cô để cô rời khỏi người con Bằng Mã. Mọi người dường như đều muốn nín thở trước cái cảnh tượng đó, chính Jolisa cũng sợ rằng hắn sẽ bị thương, nhưng thật may mắn là có lẽ con Bằng Mã đã nhận ra ý định của hắn, nó chỉ lặng lẽ khẽ cúi thấp người xuống để cô dễ dàng nhảy vào vòng tay hắn hơn rồi lại quay trở về bầy đàn của mình

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com