TruyenHHH.com

Dnhp Hogwarts Boys X Reader Shortfic

"Anh đã gửi cho em tổng cộng 1382 bức thư trong ba tháng hè, nhưng em chỉ trả lời lại có 563 bức. Nói đi, em đã làm gì với số còn lại thế?"

Anwen có thể nghe được giọng nói anh nghẹn lại. Nhưng nó không phải thanh âm của người sắp khóc, cái âm điệu này giống như James sắp chẳng thể kìm chế được bản thân, khối cảm xúc muốn được yêu chiều đã bị anh nén lại suốt cả ba tháng hè giờ đây đang chuẩn bị phát nổ rồi.

"Em chỉ trả lời những cái cần trả lời mà thôi"

"Như thế nào thì không đáng trả lời?"

"Anh khoe hôm nay anh rụng một sợi tóc, khoe cái vườn hoa mọc thêm được bao nhiêu bông, tổ kiến dưới lòng đất đang dự trữ thức ăn cho mùa đông cực kỳ chăm chỉ... Anh toàn kể cái thứ gì đâu không, anh muốn em trả lời mấy câu đó kiểu gì?"

James xụ mặt xuống, gục đầu lên vai em. Anh lảm nhảm bằng cái giọng như hờn dỗi, vòng tay lại càng siết chặt hơn một chút.

"Tại cái gì anh cũng nhớ đến em hết, cái gì cũng thôi thúc anh phải kể cho em được biết... An chẳng quan tâm anh gì cả, em chẳng kể với anh mấy con kiến nhà em làm gì. An làm anh buồn lắm đó, anh cứ nghĩ em giận anh, anh cứ sợ em có người khác..."

Anwen vuốt ve mái tóc bù xù của James. Nhà Potter có gen tóc xù chẳng theo một quy luật gì, nhìn qua trông rất buồn cười, nhưng chạm vào lại mềm mại như bông gòn, và thoang thoảng một mùi dễ chịu như đất ẩm sau mưa.

"Anh sợ thật à?"

"Nếu em phát hiện ra anh nói dối em lần nào, em hoàn toàn có thể chia tay với anh, An ạ" - James vừa nói, vừa vuốt ve tấm lưng gầy của Anwen. Em sẽ không tưởng tượng được suốt mùa hè qua anh đã nhớ nhung mùi hương cơ thể em nhiều như thế nào. Được chạm vào em, được ôm em trong vòng tay, đối với James đến giờ vẫn như một giấc mộng chẳng thể tỉnh lại.

Toa cuối cùng vắng tanh, mấy cái khoang bên cạnh cũng không có ai ngồi. Cả hai cứ cuốn lấy nhau, một bên tai Anwen vừa nghe tiếng còi tàu vừa hú, bên tai kia lại cảm nhận nhịp tim đều đều của James Potter.

"Anh...dạo này anh không còn đi nguyền rủa người khác nữa. Mặc dù mỗi lần trông thấy Snivell... à không, Snape, anh vẫn cực kỳ ghét cậu ta. Nhưng anh thề là anh không còn nguyền rủa hay trêu chọc cậu ta nữa. Anh nói thật, thật đấy. Em đừng ghét anh nữa, nhé?"

"Nãy giờ em đâu có nói gì về chuyện ấy?"

Anwen ngẩng đầu nhìn James, và em trông thấy đôi mắt anh nhìn em như thể muốn cầu xin một lời tha thứ. Đúng là em từng ghét mấy cái trò bắt nạt trêu chọc của James cùng nhóm Đạo Tặc, khiến cho anh khổ sở biết bao mới có được em. Đối với Anwen của quá khứ, James Potter chính là kẻ phản anh hùng thường thấy trong mấy câu chuyện đạo lý mà người lớn vẫn hay lải nhải bên tai bọn trẻ con. Một kẻ xấu tính, với số tài sản kếch xù, và bộ dạng khệnh khạng kiêu ngạo mà khiến người khác đôi khi phải hạ mình để nói chuyện với anh. Nhưng James đã vì em mà thay đổi, gần như thành một kẻ hoàn toàn khác. Em cũng không muốn đào sâu vào chuyện không hay trong quá khứ nên hầu như chẳng bao giờ nhắc lại chuyện ấy, và bởi thế em càng không hiểu vì sao anh tự dưng lại phải tiết lộ điều ấy với em để làm gì.

"Sirius rủ anh ếm bùa Snape..." - James nói lí nhí, rồi lại tự dưng dồn dập - "nhưng anh đã từ chối rồi, dứt khoát luôn. Thật đấy. Anh cũng bỏ hút thuốc nữa, anh không động đến bất cứ chất kích thích nào. Cả mùa hè anh đều chỉ ở nhà, nếu không phải là viết thư cho em thì cũng là tập luyện thể chất. Anh cũng không tiếp xúc với mấy cô gái khác luôn, cô nào đến là anh đuổi thẳng. Anh có một tấm ảnh của em treo ngay trong phòng mà, em biết đúng không? Anh còn đọc sách nữa, anh đọc cả những cuốn sách mà em giới thiệu cho anh, anh đọc hết"

Anwen bật cười trước mấy lời khai chẳng ai hỏi ấy. Ở James vẫn luôn có một thứ gì đó rất chân thành, khiến em chẳng thể nào ngừng yêu anh. Anwen cảm giác đôi khi em còn biết nhiều về anh hơn cả chính bản thân mình, bởi điều gì James cũng đều kể cho em nghe hết.

Sirius nói James yêu em đến độ như ám ảnh. Anh không thích cái từ đó lắm, nhưng cũng không cãi được. Anwen cứ len lỏi vào từng giấc mộng của anh, bóp nghẹt anh trong nỗi nhớ nhung khốn khổ để rồi anh lại choàng tỉnh dậy với cả cơ thể toát mồ hôi lạnh và lồng ngực như muốn vỡ vụn. Đã bao lần anh với tay ra định ôm lấy em, rồi lại hoảng loạn nhận ra em đang tan dần vào mênh mông, bỏ lại anh cô quạnh, mặc kệ anh tự dìm chết chính mình trong bể tình đặc quánh.

James Potter đã có những cơn ác mộng kinh khủng như thế đấy.

Nỗi ám ảnh của James Potter đối với Anwen Anwyl không chỉ dừng lại ở những chuyện trong mơ như thế. Đã từ bao lâu nay rồi, anh đều tự thỏa mãn mình mỗi khi nghĩ về em - chính miệng James đã nói như thế, và Anwen tin rằng anh dám làm thế. Chẳng có chuyện gì mà anh không thể, bởi ông trời quá ưu ái cho James Potter.

"Anh muốn cho em xem thứ này"

James bắt đầu cởi áo sơ mi, để lộ ra hình xăm mới ở nơi bả vai bên phải. Hình xăm cũng chẳng có màu mè hoa lá gì cả, đó chỉ là tên của em được khắc lên bằng mực đen mà thôi: Anwen Anwyl.

"Em có nhớ em đã từng cắn vào bả vai phải của anh trong lần đầu chúng mình làm tình không?"

Anwen bật cười, và gương mặt em hơi đỏ lên khi nhớ lại chuyện ấy. Quả thật là em từng cắn mạnh đến nỗi bả vai anh rỉ máu, nhưng hóa ra James lại coi đó như một món quà ngọt ngào mà chẳng ai ngoài anh có thể được ban tặng. Anh thực sự trân trọng tất cả mọi điều của Anwen, anh cố gắng ghi nhớ tất cả mọi thứ thuộc về em, thậm chí cả những giây phút thoáng qua rất nhanh trên gương mặt xinh đẹp ấy.

Anwen biết mình nên bày ra một bộ dạng cảm động, nhưng em không thể dễ dàng nói được mấy lời sến rện như James. Em chỉ có thể dùng hành động để bày tỏ lòng mình. Ngón tay em khẽ miết vết mực in vẫn còn nổi cộm trên da của anh, cảm nhận từng nét chữ đã hoàn toàn khảm sâu vào da thịt James Potter đến mãi mãi.

James hơi rùng mình. Mà nói thật thì em làm gì cũng khiến anh muốn trở thành kẻ tội đồ. Em chạm đến anh, em cứ vuốt ve anh mãi thế, anh không chắc mình có thể bình tĩnh được quá hai phút nữa. James Potter thực sự cương lên dưới cái chạm âu yếm từ em, và ánh mắt anh khóa chặt lấy em khi cảm nhận được cơ thể anh dần nóng bừng.

James nắm lấy bàn tay của em vẫn đang mải mê miết trên da thịt mình, rồi nâng nó lên ngang tầm mắt anh. Anwen hơi ngẩn người ra khi anh im lặng ra hiệu cho em tháo cặp kính của mình xuống, và em làm theo mà chẳng nghi ngờ gì. Giây phút cặp kính được gỡ xuống, James Potter - lúc này vẫn chưa buông tay em ra - đã cúi xuống ngấu nghiến em bằng một sự dồn dập thèm khát. Và anh dường như đang gầm gừ một điều gì đó trong cổ họng mà Anwen vẫn chẳng nghe ra được. Nhưng em nghĩ mình cũng không cần thiết phải nghe, bởi mọi điều mà James đang và sẽ làm cho em, chắc chắn là thứ mà cả hai đều đã khao khát từ lâu.

"An..." - anh thốt lên tên em, và nụ hôn dần đi đến sau vành tai. James rời tay mình khỏi tay em để đi xuống luồn vào bên dưới hai lớp áo, và cảm nhận cơ thể Anwen vừa run lên khi ngón tay anh chạm được đến da thịt mềm mại, rồi dần dần đi tới phía bên trên mà mân mê hai bầu ngực sau lớp áo bra. Nó vướng víu quá. James nhanh chóng trút bỏ áo khoác ngoài của Anwen, rồi lột luôn cái áo giữ nhiệt của em mà ném xuống sàn nhà. Nhưng anh lại chẳng vội làm gì ngay, anh yên lặng một hồi với gương mặt ngỡ ngàng đến đần độn.

"Mẹ kiếp, em đẹp quá An..."

Lần làm tình trước đó anh cũng nói như vậy. Nhưng cái gì ở lần đầu tiên cũng vụng về và thiếu sót, và bởi thế đối với James Potter, lần nào đối với anh cũng như trải nghiệm cảm giác mới lạ. Từng câu chữ anh thốt ra có vẻ nhọc nhằn, nhưng cũng dễ hiểu thôi. Và cả cái sự run rẩy của cả hai cơ thể hứng tình đang được chạm vào nhau, khi James bắt đầu hôn lên bầu ngực Anwen, rồi chiếc lưỡi nghịch ngợm của anh không ngừng trêu đùa hai nhụy hoa yếu ớt đã cương lên, khiến thiếu nữ liên tục phát ra những âm thanh rên rỉ ướt át, hai tay em ôm chặt lấy đầu của James, để anh mặc sức càn quét cơ thể em.

"James...làm ơn..."

Nhưng James đột ngột dừng lại. Anh ngẩng đầu lên nhìn Anwen vẫn còn đang run rẩy với mỗi động tác kích tình của anh, đôi mắt anh mở to như thể vừa có thứ gì đó quan trọng lắm vụt qua tai mà anh chẳng thể nghe được rõ.

"Xin em...nói lại từ đó đi"

Anwen không muốn nhắc lại khi em đang tỉnh táo. Nhưng em cũng không chắc mình có tỉnh táo không, bởi em cũng cần James, em cũng muốn James hơn bao giờ hết.

"James..."

"Con mẹ nó, đúng rồi" - James nói gần như hét lên, và anh ép cả cơ thể em nằm xuống ghế. Hai tay anh đỡ lấy lưng em, ôm cả người em trọn vào lòng anh, động tác rất nhanh nhẹn nhưng cũng cực kỳ nhẹ nhàng - "Em gọi tên anh như thế...em cứ như thế..."

Thì anh sẽ phát điên mất.

Môi lưỡi anh ở khắp mọi nơi, từng cái vuốt ve lan tràn khắp cơ thể em. Đầu óc Anwen quay cuồng trong dục vọng mẫn cảm mà James mang lại, em chẳng còn tâm trí đâu mà bận tâm xem có ai bất chợt bước vào cái khoang này hay không. Giọng em như vỡ vụn khi đầu lưỡi nóng rực của James cứ mân mê mãi hai núm vú đã căng cứng, cắn mút nó chẳng ngơi nghỉ và cố gắng tìm ra điểm nhạy cảm mới trên cơ thể em. Tay anh dần dần đi xuống phía dưới , lần mò vào lớp váy xếp ly mà kích thích, khiến em khao khát thêm một điều gì đó còn hơn thế này nữa.

"Mấy cái thứ khốn nạn này" - James vừa chửi thề như một gã muggle, vừa cố gắng cởi bỏ chiếc váy xếp ly cùng với quần tất dài của em xuống. Và khi tất cả những thứ vướng víu ấy được gỡ ra, hình ảnh kiều diễm len lỏi vào từng cơn ác mộng của anh đã thật sự trở thành hiện thực. Gương mặt anh lại một lần nữa trở nên đần độn không thể tin được khi đôi mắt anh cứ dán mãi vào thứ ấm áp ẩn nấp bên dưới lớp quần lót trắng, khiến Anwen suýt chút nữa đã bật cười. Nhưng em chẳng thể cười nổi nữa khi ngón tay James bắt đầu mơn trớn ngọ nguậy ở phía ngoài quần lót, và cả người em ưỡn lên đầy quyến rũ khi cảm nhận được James vừa thực sự xâm nhập vào bên trong em chỉ với một ngón tay.

Anwen chẳng thể nghĩ nổi điều gì nữa khi ngón tay thứ hai của James tiếp tục đi vào. Anh trườn người lên trên, hôn em một lần nữa trước khi dần đẩy nhanh tốc độ của tay mình ở phía dưới. James dù đang mê mẩn với khối thịt mềm bên trong ôm chặt lấy anh, nhưng anh vẫn chú ý tới từng hơi thở của em, chú ý tới cách em bấu chặt lấy ngón tay mình lên vai anh, chú ý tới mọi cảm xúc của em để mà điều chỉnh nhịp điệu của mình. Anwen như phát điên. Em nhoài người lên ghì đầu anh xuống mà hôn, cái hôn chủ động hiếm hoi nhưng lại là tất cả những gì em có thể làm lúc này. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến James nguyện làm bất cứ điều gì. Phải, bất cứ điều gì để em có thể chủ động hơn nữa. Chẳng ai có thể tưởng tượng được điều gì đang diễn ra ở cái toa cuối cùng, khi ngón tay anh cứ ra vào liên tục giữa hai chân em, đưa em dần ngã vào một thứ cảm xúc cao trào sung sướng khác.

James rút ngón tay ra khỏi nơi ẩm ướt, rồi giơ nó đến trước mặt em. Anwen hơi đỏ mặt, nhưng rồi lại ôm lấy cổ anh. James hiểu ý, đỡ em ngồi dậy trong lòng mình. Em không dám nói em muốn anh, em chẳng dễ dàng gì để thốt ra được những câu đó. Nhưng em có cách làm của riêng em. Hai tay Anwen luồn xuống dưới, mân mê dương vật đã cương cộm lên sau lớp quần âu của James. Và em nghe thấy một tiếng chửi thề nữa lại vừa trượt qua trên môi anh khi em bắt đầu chủ động kéo khóa quần xuống.

"Đừng...đừng làm thế, An..."

James nghĩ mình thực sự sẽ ra chỉ với việc Anwen mơn trớn anh như thế này thôi. Thật đấy. Nhưng bàn tay em cứ mân mê thứ nóng hổi cương cộm bên trong, khiến James lại bắt đầu suy nghĩ lại về chuyện anh có thực sự cần em làm như thế này không. Anh cần. ANH CẦN. Và anh muốn như thế. Mọi thứ ám ảnh anh đến ngạt thở trong suốt mùa hè đã thực sự trở thành hiện thực. Anwen lột lớp quần lót xuống, bàn tay tay mềm mại trần trụi của em tiếp tục vuốt ve mơn trớn trên đầu khấc, và hơi thở của James càng lúc càng mất kiểm soát, đến nỗi phát ra hàng loạt những tiếng chửi thề thì thầm một cách điên dại.

Anwen rời khỏi người James, và em cúi xuống hôn lên cái dương vật nóng hổi. James Potter - người đang trong cơn sung sướng vẫn cố gắng tìm lại một chút lý trí cuối cùng:

"Em...em không cần...làm thế..."

Thật ra thì em chẳng cần làm gì cả. Việc khiến cho em lên đỉnh cũng đủ làm anh sắp chạm đến giới hạn của bản thân rồi.

"Em muốn thế"

Động tác của Anwen vụng về. Nhưng tất cả những gì James cần, chỉ là hình ảnh em đang hết mình chủ động vì anh. Chỉ riêng thế thôi cũng đủ khiến anh lên đỉnh rồi. Hơi thở anh phát ra từng tiếng vụ vỡ, gần như lạc đi khi Anwen làm ướt cả dương vật của anh chỉ với một nhúm nước bọt. Chỉ một chút nữa, chỉ một chút nữa...

James ngửa cổ ra sau mà thở dốc. Tinh dịch của James chảy đầy trên tay Anwen, và em cũng chẳng biết phải làm gì với đống đó. Nhưng James vồ lấy em, ngậm lấy môi em và ngấu nghiến như thể anh cần có em để sống, đồng thời nhấc cả người em lên rồi cố gắng để cái dương vật vẫn còn ấm nóng của mình từ từ xâm nhập vào bên trong động thịt mềm ẩm ướt phía bên kia. Anwen gần như rên lên trong nụ hôn khi cảm nhận được một sự trướng đau truyền đến từ bên dưới, và em thật sự bật ra một tiếng hét đủ lớn để thoát ra khỏi phạm vi buồng này khi James bắt đầu thúc mạnh. Chẳng có chút dịu dàng gì khi anh đã thực sự phát điên. Tên em được anh lặp đi lặp lại như một điệp khúc, xen lẫn với cả những tiếng chửi thề, từng đợt thở nặng nề phả lên da mặt Anwen, và gương mặt anh bây giờ trông vừa sung sướng lại vừa thống khổ. Anwen chưa từng trông thấy biểu cảm ấy trước đây, hoặc lần trước em còn quá ngại ngùng để nhìn thẳng vào anh. Bản thân em cũng chẳng khá hơn là mấy, khi dương vật của James chôn ngày càng sâu, và những cú thúc càng lúc càng tới dồn dập.

"An...bên trong em...bên trong em...anh chết mất..."

Thanh âm anh thốt ra nghe tuyệt vọng hơn bao giờ hết. Lý trí của cả hai giờ đây chắc chắn đã kịp ném qua cửa sổ cho tàu cán bẹp dí rồi, và họ ôm lấy nhau trong cơn đê mê ái tình chẳng thể dứt. Mọi câu cầu xin của bất cứ ai trong lúc này cũng trở nên thừa thãi không cần thiết.

Anh ước được làm tình với em, ngay cả trong giấc mơ. Nhưng đây chẳng phải mơ.

Anwen muốn nói James hãy giảm nhịp độ xuống một chút, nhưng tất cả những gì em thốt ra chỉ là từng hơi thở nặng nề và những con chữ lộn xộn. Em một lần nữa cắn vào bả vai James, nhưng những điều ấy lúc này lại chỉ càng đánh thêm một cú nữa vào con thú đang trỗi dậy bên trong anh.

"Từ..Potter...từ từ đã..."

"James"

Anh cảm nhận từng thớ cơ trên cơ thể mình đang rồ dại lên vì em, và James dám chắc rằng chúng sẽ cầu xin em chạm vào chúng nhiều hơn, nhiều hơn nữa, nếu như chúng có thể lên tiếng. Thế giới dường như ngừng hẳn lại. Chỉ còn tiếng da thịt va vào nhau, kèm theo những hơi thở ấm rực và mùi hương ngọt ngào phảng phất. Anwen gục mình lên lồng ngực vững chãi, để mặc cho anh tiếp tục những cú nhấp hông không ngừng.

"Ngẩng mặt lên, để anh được nhìn em..."

Nhưng đầu óc em lùng bùng. Em chẳng làm gì hết cho đến khi James phải tự nâng cằm em lên, đôi mắt điên dại ngắm nhìn gương mặt đã rũ rượi vì ái tình - và James nghĩ rằng cái cách em nhìn anh cũng sẽ thế mà thôi. Mọi thứ đều điên cuồng trong mắt anh, nhưng lại điên cuồng một cách hoàn hảo, khiến cho anh chẳng thể ngừng kêu tên em trong cơn hoan lạc.

"Khốn nạn, An ơi..."

James thốt lên một lời cuối cùng trước khi cả hai cảm nhận được bầu trời lại sụp xuống lần nữa. Anwen thở dốc, mắt nhắm nghiền lại và cả cơ thể co giật nằm xụi lơ trong lồng ngực James.





"Khà khà, biết hết rồi nhé" - Sirius mỉm cười đầy ẩn ý khi trông thấy James cùng Anwen bước xuống tàu, và bộ dạng hớn hở của cậu như thể chỉ đang đợi hai người đến gặp mình - "Lần sau sắm thêm cái rèm vào, hiểu không? Nếu là người khác thì các cậu xong rồi đấy"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com