TruyenHHH.com

Dn Vong Tien 11 Edit Tai The Lam Nguoi

       35

       “Hàm Quang Quân ngươi đừng vội a, ai, loại chuyện xé quần áo một chút cũng không nhã chính này, ngươi sao lại làm thuận tay như thế chứ……”

       Lam Vong Cơ quan sát Ngụy Vô Tiện mắt mang đào hoa, bên môi mỉm cười dưới thân, vốn là da thịt trắng nõn nổi bật giữa hỉ phục hỗn độn cùng chăn hợp hoan đỏ đậm, càng có vẻ kiều diễm mê người. Trên bộ ngực lỏa lồ của hắn, hai điểm nhỏ đỏ tươi hơi hơi đứng thẳng, Lam Vong Cơ hô hấp nặng hơn, liền cúi đầu, ngậm một chỗ trong đó.

       “Ô ưm……”

       Ngụy Vô Tiện cho tới nay đều rất sợ hãi “Bị cắn”, tuy rằng khi cùng Lam Vong Cơ ở trên giường hồ nháo cắn ra tới không ở trong phạm vi sợ hãi của hắn, nhưng có khi Lam Vong Cơ ở trong tình sự hạ miệng nặng một chút, hắn liền có thể hừ hừ khụ khụ oán giận một lúc lâu.

       Tuy là như thế, hắn lại vô cùng thích trước ngực bị Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ngậm, mài, cảm giác có chút tê ngứa, càng nhiều vẫn là sung sướng.

       “Ngươi cắn nhẹ chút…… Nhẹ chút a…… A, Lam Trạm!”

       Lam Vong Cơ cắn chỗ kia, đầu lưỡi qua lại nghiền trái đỏ mẫn cảm yếu ớt, Ngụy Vô Tiện bị y liếm đến toàn thân phát run, có chút khó nhịn mà ưỡn ưỡn lưng.

       “Phía dưới, khó chịu…… Lam Trạm, Nhị ca ca, ngươi chơi chỗ đó được không……”

       Hắn mới bị Lam Vong Cơ cắn vài cái như thế, chỉ cảm thấy máu bắt đầu cuồn cuộn không dứt mà dũng mãnh đi xuống nửa người dưới, đồ vật căng ở trong quần lót lập tức liền cứng lên, đặc biệt yêu cầu tay Lam Vong Cơ sờ sờ cho tốt.

       Lam Vong Cơ theo lời ở trên đồ vật của hắn vuốt ve hai cái, Ngụy Vô Tiện vui thích mà loạn gào hai tiếng, thoáng dựng thẳng thân lại ôm mặt Lam Vong Cơ đòi hôn.

       Một hôn vong tình, khi phục hồi tinh thần lại Ngụy Vô Tiện có thể cảm nhận được ngón tay Lam Vong Cơ tìm được trong thân thể hắn, đang chậm rãi ấn vào vách trong mềm mại.

       Hắn lại mơ hồ cảm thấy dưới thân trướng đến khó chịu, tầm mắt đảo qua, lại thấy Lam Vong Cơ không biết khi nào đem một sợi dây buộc trán rộng màu đỏ thẫm cột vào trên đồ vật của hắn.

       “Lam Trạm, ngươi……”

       Ngụy Vô Tiện hô hấp cứng lại, nhìn chằm chằm cái kết kia cả người ngây ngốc, đang muốn duỗi tay đi kéo, đôi tay lại bị Lam Vong Cơ cùng nắm lấy giữ chặt.
Một sợi dây buộc trán khác, trói vào trên cổ tay của hắn, không tính quá chặt, lại đủ để cho hắn không cách nào hoạt động tự nhiên.

       Lam Vong Cơ có lẽ còn đang bất mãn chuyện phân hồn, muốn trừng phạt mình đây. Ý thức được điểm này, Ngụy Vô Tiện gấp khóe mắt đều đỏ, vội vàng dùng một chân còn có thể động, lấy lòng mà đi cọ eo Lam Vong Cơ.

       “Lam nhị ca ca ngươi đừng như vậy nha…… Còn đang tức giận ta chuyện phân hồn sao? Ta không phải đã nhận sai với ngươi sao…… Đừng trói ta a rất khó chịu……”

       “Đừng nói chuyện.”

       “…… Nào có người bá đạo như thế, thật tức giận như thế, đời này ta đều y ngươi, giống nhau mỗi ngày cùng ngươi làm chuyện đang làm này là được…… Ưm a!”

       Đường đi sớm đã chờ mong bị xâm lấn nạp vào dương vật cực nóng của Lam Vong Cơ, vật to lớn kia dùng đỉnh đầu tiến vào, Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy thứ bị trói của mình trướng đến khó chịu cực kỳ, chỉ bị đâm vào một chút như thế, liền nhịn không được muốn phóng thích.

       Lam Vong Cơ còn không riêng cắm hắn, cắm hai cái đôi tay kia cùng chuyển qua dưới thân hắn, ngón tay thon dài có vết chai vòng lấy thứ giơ lên cao cao của hắn, không buông tha chỗ nào chầm chậm mà xoa nắn.

       “── không, không được, ta chịu không nổi, Lam Trạm, dừng lại…… A!”

       Chỗ mất hồn nhất trong cơ thể kia đồng thời bị đâm vào, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy một đợt tình triều đem hắn không ngừng đẩy tới gần đỉnh núi, lại lần nữa bị dưới thân trói buộc chặn lại.

       “Sắp hỏng rồi…… Đừng như vậy, Nhị ca ca……”

       Hắn càng giãy giụa, Lam Vong Cơ liền càng hăng say. Ngụy Vô Tiện bị đâm đến rên rỉ vài tiếng, mơ mơ hồ hồ mà ý thức được tiếp tục như vậy không được, liền cắn chặt môi mình.

       Lam Vong Cơ sau khi lên giường dù mất khống chế ra sao, vẫn không nhìn được hắn bị thương, hắn đang tính toán đem môi mình cắn chảy máu có thể làm cho Lam Vong Cơ thu thế buông tha hắn hay không, nhưng Lam Vong Cơ lại vào lúc này nâng eo hắn, đem cả người hắn vớt lên.

       “Ngươi mới vừa nói, muốn làm suốt đêm.”

       “…… Lam, Vong, Cơ.”

       Trong cơ thể bị đâm đến chỗ sâu bên trong, lại là một trận khoái cảm không chịu nổi xông lên lại không thể nào phát tiết, Ngụy Vô Tiện ủy khuất mà hừ hừ, cắn răng một cái liền giống như giận dỗi mà dùng sức gặm lên đầu vai Lam Vong Cơ một cái.

       36

       Lam Vong Cơ trên vai bị gặm ra vài cái dấu răng. Màu da của y là trắng, Ngụy Vô Tiện cắn y là dùng lực, những dấu vết đó nhất thời nửa khắc khẳng định không tiêu nổi.

       Thay đổi ba bốn tư thế, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy mình bị đâm hai chân tê dại, một chỗ kia cũng bởi vì không cách nào phát tiết mà cơ hồ muốn chết lặng.

       Trên đường Lam Vong Cơ một lần bắn một chút dương tinh ở bên trong hắn, nhưng hắn thậm chí không kịp suyễn một chút, dương vật giống như hung khí kia lại bắt đầu ở trong thân thể hắn tàn sát bừa bãi. Sau đó hắn chỉ cảm thấy hạ thể mỗi chỗ đều trướng đến phát đau.

       “Lam Trạm…… Không được…… Ngươi buông tha ta…… Cầu ngươi……”

       Hắn ngồi ở trong lòng ngực Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ từ phía sau vây quanh hắn, dưới thân liên tục ổn định mà ra vào, thường thường lại xoa một chút thứ nghẹn đến mức sắp hỏng mất của hắn.

       Ngụy Vô Tiện toàn thân đều đang run rẩy, trong hốc mắt tràn đầy đều là ánh nước, gò má, cổ đều là một mảnh đỏ bừng. Lam Vong Cơ lần nọ đâm vào thật sâu, hắn ngẩng đầu khó chịu mà ngâm dài một tiếng, lập tức lại bị kéo về đại dương tình dục mênh mông chìm đến nơi sâu nhất.

       “Lam Trạm…… Say cũng không ai như vậy…… Ngươi có đang nghe hay không…… Thật sự…… Không được…… Thật là khó chịu…… Ngươi mau dừng lại…… Dừng lại…… Ô……”

       Giày vò một đoạn thời gian này, mảnh vải thắt ở giữa háng hắn kỳ thật có chút lỏng ra. Xem Ngụy Vô Tiện ngay cả lời nói cũng nói không rõ, dáng vẻ mặt treo đầy nước mắt, Lam Vong Cơ cũng biết đối phương thật sự bị mình khi dễ đến tàn nhẫn, biến đổi tư thế đem hắn đè ở dưới thân, lúc này mới tháo trói buộc trên tay cùng dưới thân hắn.

       Khí quan vừa đỏ vừa sưng tựa hồ nghẹn đến mức thảm thiết, lúc này lại chỉ hộc ra một chút nước, Lam Vong Cơ mười ngón cùng sử dụng thật tốt mà xoa nhẹ vài cái, đồ vật kia mới đột nhiên tỉnh lại, ở lòng bàn tay của y bắn ra lượng lớn dịch đục, rồi mới liền mềm mại mà rũ xuống co lại.

       Ngụy Vô Tiện nắm lấy tấm trải giường, hạ thân mở ra co lại co thắt không ngừng phóng thích đồng thời một lượng lớn nước mắt cũng chảy xuống, nhìn qua lại có vài phần đáng thương.

       Thừa dịp hắn biểu tình mê mang, Lam Vong Cơ vội vàng cong lưng đi hôn hắn, hôn đến thật vất vả hoàn hồn Ngụy Vô Tiện hai má nóng lên, đôi tay bám vào Lam Vong Cơ bả vai hơi hơi phát run.

       “…… Nhưng có không khoẻ?”

       Giọng nói trầm thấp của Lam Vong Cơ bởi vì động tình cũng có chút khàn khàn, nghe y hỏi như thế, Ngụy Vô Tiện há mồm muốn nói, lại ngay cả thanh âm cũng phát không ra.

       Sướng quá mức có được không.

       Hiện tại hắn thật sự cảm thấy kỳ cảnh trong mơ đích thân trải qua này quả thực không được, càng thật sâu hoài nghi ngày mai mình thật sự có thể lực từ trên giường đứng dậy đi lăn lộn chuyện phân hồn?

       Hắn rũ tay xuống, lấy một ánh mắt oán hận nhìn Lam Vong Cơ, nhìn đến đáy mắt đối phương xưa nay ít có gợn sóng chậm rãi có một tia bứt rứt.

       Ngụy Vô Tiện đang muốn chơi một chút tính tình, nhưng mà ánh mắt vừa lướt qua, lại thấy chỗ liên kết dưới thân một mảnh dâm mĩ thủy quang, căn gia hoả kia của Lam Vong Cơ còn chặn ở bên trong hắn, không có hoàn toàn phóng thích.

       Hắn nhất thời mặt liền trắng.

       “Thương lượng một chút, ngươi rút ra đi, ta dùng tay giúp ngươi được không?”

       Cảm thấy nửa người dưới của mình đã tê dại đến cơ hồ muốn không còn tri giác, hắn lấy lòng mà hôn hôn gương mặt Lam Vong Cơ.

       Lam Vong Cơ ôm hắn, bất động thanh sắc mà xê dịch, làm hắn nằm nghiêng.

       Dương vật nóng bỏng còn ở trong thân thể hắn liều mạng chống nơi mất hồn kia, theo hô hấp của hai người cực kỳ bé nhỏ mà trật một chút, lại cắm trở về.
Ngụy Vô Tiện là không chán ghét bị đối đãi như thế, nhưng hiện nay hắn sức cùng lực kiệt, đồ vật kia giày vò như thế đó là ý định không cho hắn ngủ.

       “Lam Trạm, ngươi sẽ không tính toán để cho ta như thế ngủ đi?”

       “…… Đừng nhúc nhích.”

       Lam Vong Cơ bảo hắn đừng nhúc nhích, vừa nâng lên một chân của hắn vừa chậm rãi đưa đẩy lên.

       Ngụy Vô Tiện bị y cắm vài cái, dưới thân lại là một trận chua khó xót tê dại khó có thể miêu tả, cũng may lần này Lam Vong Cơ không quá cuồng bạo, ở lúc hắn bị khoái ý lấp đầy, cơ hồ lại muốn tới đỉnh núi, liền ở trong thân thể hắn phóng thích.

       37

       Ngày kế Lam Ân quả nhiên ngủ tới giờ Tỵ, mới hốt hoảng mà mở mắt.

       Thân thể tuy rằng có chút giấc ngủ không đủ, nhưng tinh thần trạng thái vô cùng no đủ, hắn liền bắt đầu vận công pháp tu bổ phân hồn, một đoạn thời gian trải qua ngày tháng cùng ngoại giới ngăn cách.

       Thời điểm tu bổ phân hồn, hắn đem chi tiết cuộc sống khi còn nhỏ của Lam Chiêm nhìn hết thảy, mỗi lần tỉnh lại nhìn đến nhóc con canh giữ ở bên người, đáy lòng lại là một trận chua ngọt khó phân biệt.

       Dưới trạng thái như vậy Lam Ân khó được thanh tỉnh, thường thường là tính ngày đi đánh cái chú cho Âm Hổ Phù, rồi mới lại bắt đầu nhất nhập định đó là sinh hoạt ba năm ngày.

       Một tháng thời gian trôi mau, chuyện tu bổ phân hồn thành một giai đoạn, Lam Ân đang định thở dốc mấy ngày, ngoại giới lại có biến hóa.

       Sau khi khai quan, quy củ Hung Linh Cốc cùng ngoại giới ngăn cách thả lỏng vài phần, lại có mấy Kim gia cùng hậu nhân của Lan Lăng Kim thị lưu lạc bên ngoài lấy danh nghĩa muốn lấy lại di hài của Liễm Phương Tôn, lại lấy việc Lam Liệt nắm giữ Âm Hổ Phù đại tác văn chương.

       “…… Tình huống này Trạch Vu Quân có thể đối phó không? Nói Âm Hổ Phù đang bị tiêu hủy, những người đó hơn phân nửa là không tin.”

       “Người gây chuyện nhiều bị giam lỏng, Kim gia vẫn có người nghe huynh trưởng nói, ta cũng đưa tin xin tông chủ phái người hiệp trợ.”

       “Sách, chuyện hủy Hổ Phù thật sự là gấp không được…… Trạch Vu Quân có tính toán gì?”

       “Xưng năm xưa Di Lăng lão tổ từng để lại phương pháp hủy phù, bốn mươi chín ngày sau, để chúng ta mang theo Hổ Phù trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, tiếp tục tiêu hủy.”

       “Tông chủ đồng ý?”

       “Âm Hổ Phù vật ấy hung hiểm dị thường, tông chủ tất nhiên là đồng ý.”

       “Chỉ sợ một đường trở lại Cô Tô này, trên đường rất khó bình tĩnh. Ngươi tuy đủ để tự bảo vệ mình, nhưng là……”

       Lam Ân trầm ngâm một lát, giữa mày nhịn không được lại nhăn lại.

       Sớm biết rằng lúc trước để cho Trạch Vu Quân đừng khai quan quá sớm, hoãn lại năm năm thật tốt, Lam Vong Cơ một đời này từ nhỏ tu hành liền đặc biệt vững chắc, để y đi theo những kẻ không có mắt đó đối mặt gánh vác!

       Ai, thiên kim khó mua sớm biết rằng. Nghĩ đến điều này, Lam Ân đột nhiên liền đứng lên, lôi kéo Lam Chiêm cẩn thận kiểm tra, một chút xem mạch một chút đo xương, làm nhóc con vẻ mặt biệt nữu mà nhìn hắn.

       “Ngươi được a, so với lúc trước khi rời đi Cô Tô lại tiến bộ rất nhiều, cũng cao hơn chút, nói không chừng không cần chờ đến ngươi mười lăm tuổi, mười hai tuổi là có thể đại sát tứ phương rồi.”

       Lam Ân vừa nói còn vừa ở trên người mình so một chút độ cao của y, Lam Chiêm nhịn không được khụ một tiếng.

       “Ta đúng thật là hy vọng nhanh chóng đến năm mười lăm tuổi.”

       Vội vã lớn đến mười lăm tuổi đến tột cùng muốn làm cái gì? Lam Ân một giây hiểu sai tới chỗ xấu hổ, rồi mới lại một giây cảm thấy hắn đại khái không hiểu sai, Lam Vong Cơ chính là ý tứ đó không có sai.

       “Ừm, kỳ thật cũng không cần gấp như vậy, cuộc đời ngắn ngủi, có thể làm trẻ con trộm lười cũng không tồi, trưởng thành liền không ai thương ngươi nha ngươi nói có phải hay không, ai……”

       Lam Ân tự quyết định, Lam Chiêm cũng không đáp, vươn đôi tay chặn ngang ôm lấy gia hoả nào đó sau khi chuyển thế, tính tình lại như cũ vết sẹo vừa lành đã quên đau.

       Trước mắt thân cao, vừa lúc có thể chôn trong ngực.

       Nhưng là vẫn là muốn mau chút lớn lên. Lam Chiêm vừa nghĩ vừa tự nhiên mà dịch một chút điều chỉnh một vị trí thoải mái, nhìn qua tựa như hướng ngực của Lam Ân cọ cọ, làm cho Lam Ân có hơi không được tự nhiên run một chút.

       “Tiểu Chiêm Nhi, ngươi đây là không cai sữa sao?”

       Sự thật chứng minh người nào đó không chỉ vết sẹo lành đã quên đau, còn sẽ chính mình chạy tới chịu nhiều vài cái. Lam Chiêm ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, ánh mắt kia làm Lam Ân không hề chướng ngại mà nhớ tới lần trước ở trong mộng hồ nháo, cũng không sai biệt lắm là chuyện của một tháng trước.

       “Khụ, cái đó, Lam Trạm…… Bên ngoài tình huống không rõ, ngươi buổi tối đừng xằng bậy a.”

       Mỗi ngày đối với một thằng nhóc phiền não trinh tiết đại khái đã sớm không tồn tại của mình, Lam Ân cảm thấy chính mình cũng là không dễ dàng.

       38

       “Hành trình đi Bắc Hoang, ngoại trừ tìm tòi động phủ, còn có chuyện quan trọng gì khác không?”

       “…… Là không có, hơn nữa ta nhớ ra rồi, cái động phủ kia lần trước hiện thế đôi ta đã từng đi xem qua, đời trước vào không được đời này cũng không có khả năng đột nhiên là có thể vào.”

       “Làm như có chút ấn tượng.”

       “Được rồi, cái này ta trở lại Cô Tô khẳng định muốn canh giữ Hổ Phù, dăm ba năm sẽ không rời đi, chính là ngươi cũng coi như là đệ tử bổn gia, cao đường đều ở, chỉ sợ là không thể đi theo ta ở hậu sơn đi, cha mẹ đời này của ngươi khẳng định sẽ cảm thấy ngươi phải bị dạy hư.”

       “…… Tông chủ nếu tiến cử ngươi dạy đạo ta, phụ thân cùng mẫu thân hẳn là sẽ không nhiều lời cái gì.”

       “Ai nha, cũng phải. Bốn người huynh đệ năm người tỷ muội, ta nếu là cha mẹ ngươi ta căn bản không rảnh quản ngươi.”

       Lam Ân hồi tưởng một chút trong trí nhớ phân hồn đi theo Lam Chiêm, cuộc sống hàng ngày của Lam Chiêm, luyện kiếm nghe giảng bài vẫn luôn là xen lẫn trong đám đệ tử đông đảo, mỗi khi quốc gia đại sự mới có thể cùng cha mẹ thân sinh ở cùng nhau. Lại đến bởi vì cha mẹ của Lam Chiêm ở trong Lam gia tuy không phải tồn tại linh lực cao cường, lại là một đôi đạo lữ vô cùng ân ái, ân ái đến Lam Chiêm phía trên có ba người huynh trưởng hai người tỷ tỷ, phía dưới còn có một người đệ đệ ba người muội muội.

       Sau khi Lam Chiêm sinh ra, có người đoán mệnh cho y nói y cả đời trôi chảy thiếu tai, tai thính mắt tinh, nhưng tính tình thanh lãnh chú định không nhân duyên con nối dõi, ở trong trí nhớ của phân hồn khi nhìn đến điều này Lam Ân còn nhịn không được xấu hổ một chút.

       Lam Chiêm từ nhỏ liền đem lời đoán mệnh tính tình thanh lãnh phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn, mọi người đều thích đứa nhỏ không sảo không nháo, chính là Lam Chiêm không sảo không nháo đã tới trình độ làm người lo lắng, không phạm sai, cũng không tính toán che dấu chuyện tâm trí của mình lớn hơn tuổi.

       Nghĩ đến những trưởng bối đó không biết tiền căn hậu quả, cũng là bệnh cấp tính chạy chữa lung tung mới có thể đổ đến trên người mình.

       “Tính toán tuổi tác của ngươi, cha mẹ ngươi hẳn là cũng muốn chuẩn bị cho ngươi một cái tên tự, đúc kiếm đi. Như vậy đàn đâu? Nhà ngươi nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy đều có nhạc cụ của mình sao? Cha mẹ ngươi có rảnh nhọc lòng cái này?”

       “Trưởng huynh cùng trưởng tỷ toàn tập đàn, còn lại còn không biết.”

       Đời này, Lam Vong Cơ vẫn là tập đàn.

       Kiếp trước đoạn thời gian Lam Vong Cơ lâm chung giống nhau làm việc và nghỉ ngơi như thường, nhưng mỗi một ngày đều trải qua tháng ngày đánh đàn pha trà, ngẫu nhiên mới dạy dỗ đệ tử tập đàn. Việc này làm cho phân hồn của hắn nhìn khó chịu đến cực điểm, rồi lại hiểu rõ đối phương kỳ thật tâm cảnh bình tĩnh, đều không phải là đau buồn.

       Sau khi y chết, Tị Trần cùng Vong Cơ cầm liền bị thu vào Lam gia Tàng Bảo Các cất giữ thật tốt, cho người đời sau chiêm ngưỡng, Di Lăng lão tổ chỉ có phối kiếm Tùy Tiện bị đưa về Giang gia, Trần Tình cũng lưu tại Lam gia, phá cách cùng Vong Cơ cầm cùng nhau trưng bày.

       Điểm này Lam Ân thông qua ký ức của Lam Chiêm ở Tàng Bảo Các xem qua, rồi mới âm thầm than chính mình lười nhác tra đánh giá của hậu thế đối với Di Lăng lão tổ còn chưa tính, như thế nào ở Lam gia nơi nhàm chán như vậy cả ngày chỉ nghĩ trốn, không nghĩ tới đi tra một chút cuộc đời của Lam Trạm chứ.

       Hàm Quang Quân cùng Di Lăng lão tổ làm đạo lữ, tuy không phải trên đời đều biết, nhưng việc này ở Lam gia là bát quái lớn cỡ nào a! Chuyện Lam Chiêm khi còn nhỏ có thể nghe thấy như thế nào hắn cứ như vậy bỏ lỡ!

       “Cha mẹ ngươi đúc kiếm cho ngươi, phẩm hạng hẳn là sẽ không kém, đàn thì ta mời thợ chế tạo cho ngươi hẳn là sẽ không quá kém?”

       “…… Phối kiếm của ngươi cũng muốn đúc lại một thanh khác .”

       Lam Ân bởi vì xuất thân dòng bên, lại tính tình thích độc lai độc vãng, tuy rằng Lam Chiêm thực hoài nghi hắn mặt dày vô sỉ bao nhiêu mới có thể chạy thoát những quy củ ước thúc đó của Lam gia, nhưng từ việc kiếm của Lam Ân vẫn là bội kiếm tầm thường chưa khai phong mà xem, hắn thật đúng là ngoại trừ tông chủ quản ra chết sống không ai quản.

       Lam Ân cũng biết, chính mình ỷ vào kinh nghiệm Quỷ Đạo, khi dựa vào cây sáo tung hoành thiên hạ đám quỷ quái còn tính cổ động, nhưng hiện tại có một Lam Chiêm nhìn đâu, hắn lại không phải đối kiếm thuật dốt đặc cán mai, cầu độc mộc đi quen quay đầu lại đi đường dương quan cũng không xấu.

       “Cũng phải, không bằng chuyện đúc kiếm ngươi cũng bảo cha mẹ ngươi đừng nhọc lòng, ta tìm một danh thợ giang hồ, đúc một thanh thượng hạng.”

       Lam Ân bắt đầu tự mình phiền não chuyện râu ria, Lam Chiêm nghe xong nhưng thật ra ánh mắt sáng lên.

       Nếu thật có thể thành, y nhất định phải làm thợ sư đúc một thanh y như vậy.

       Khụ, nếu muốn trắng trợn táo bạo như thế, có lẽ y muốn suy xét giống Lam Ân biểu hiện phản nghịch, nhiều năm không ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.

       __________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com