Dn Tran Thien Thien Han Thuoc Ve Nha
Sáng hôm sau.Lâm Thất vừa từ chính điện tham gia nghị sự trở về, dáng vẻ rất đắc ý. Nàng vừa bước vào chính sảnh thì thấy Lâm Tước và Hàn Thước đều đang ở bên trong."A Tỷ! Tỷ phu tương lai! Buổi sáng tốt lành!" Lâm Thất cười hì hì nói.Đêm qua khắp thành Hoa Viên đều được một phen mở rộng tầm mắt, cái gọi là trong truyền thuyết Đại tiểu thư nói luyến ái, quả nhiên là làm lòng người chấn động. Trong một đêm, Hàn Thước trở thành người được toàn thành hâm mộ nhất, kết thù khắp nơi.Hàn Thước cũng cười chân thành nói: "A Thất cũng vậy."Lâm Tước đánh gãy bọn họ: "Tiểu Thất, hôm nay trên triều ngươi lại làm gì.""... Ta không có." Lâm Thất theo bản năng phủ nhận."Nói dối!"...Lâm Thất nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau. Lại phát hiện không có chuyện gì xảy ra, nàng nghi hoặc mở mắt thì thấy Hàn Thước đang đè lại tay Lâm Tước, ngăn cản nàng rút vũ khí."Có Tỷ phu chính là tốt." Lâm Thất cảm động nói.Bạch Cập lắc đầu, "Chỉ hy vọng là không bị đánh luôn."Lâm Tước thu hồi vũ khí, Hàn Thước thấy vậy ném cho Bạch Cập một ánh mắt khoe khoang."..." Bạch Cập.Lâm Tước cầm chén trà uống một ngụm, "Hàn Thước, chờ ngươi trị hết bệnh, lúc đó chúng ta lại tính sổ. Cũng nhanh thôi."Bạch Cập ném lại cho Hàn Thước một ánh mắt quả nhiên như thế."..." Hàn Thước.Lâm Tước vẫy tay nói với Lâm Thất, "Ngươi lui xuống đi."Lâm Thất như được đại xá, lập tức chạy đi.Hàn Thước và Bạch Cập biết chính sự tới, lập tức ngay ngắn vào vị trí chuẩn bị tác chiến."Bây giờ thì nói đi, Long Cốt chính là thứ trị được bệnh của ngươi?" Lâm Tước nhìn Hàn Thước hỏi."Không sai." Hàn Thước gật đầu.Lâm Tước cũng gật đầu, cứ như vậy, kết thúc."..." Hàn Thước/Bạch Cập: Hết rồi sao?!Hàn Thước quyết định hỏi thẳng: "A Tước, ngươi chẳng lẽ muốn lấy Long Cốt?! Ngươi biết nó ở đâu sao? Nguy hiểm không?"Lâm Tước nhàn nhã nói: "Không biết.""..." Hàn Thước/Bạch Cập.Lâm Tước ngáp một cái, đêm qua ngủ muộn, nàng có chút lười nói chuyện.Lúc này Trần Thiên Thiên dẫn theo Tử Duệ tiến vào, vừa vào lập tức cáo trạng nói: "Tước tỷ! Hôm nay Lâm Thất trên chính điện hãm hại ta! Cuộc thi đề bạt Thiếu thành chủ sắp tới rồi, ngoài thi văn và sách luận lại có thêm thi võ! Ta thì làm gì biết võ công nha! Tước tỷ, ngươi mau nói với mẫu thân hủy bỏ phần thi này đi!" Lâm Tước lại đánh ngáp, nói: "Không có hứng thú."Trần Thiên Thiên chán nản cúi đầu, dư quang nhìn thấy Hàn Thước đứng gần đó, lập tức nảy ra một ý, "Tước tỷ, ngươi muốn trị hết tâm tật của Hàn Thước đúng không? Ngài giúp ta lần này, ta trợ ngài cứu hắn!"Lâm Tước nhếch môi, hàn quang trong mắt lướt qua: "Nga, ngươi đang cùng ai nói chuyện?""..." Mọi người.Trần Thiên Thiên nuốt nước miếng, chân nhũn ra quỳ bẹp xuống đất, hậu tri hậu giác phát hiện bản thân quá mức vênh váo tự đắc.Hàn Thước ho nhẹ một cái, có chút muốn cười, bình thường Lâm Tước đối xử với Trần Thiên Thiên quá tốt, hắn nhìn không vừa mắt. Hôm nay người khác không biết lý do, hắn lại biết rõ ràng, đêm qua nàng ngủ không đủ giấc, sáng dậy tâm trạng rất tệ, tính tình rất lớn.Hàn Thước đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Tước cùng nàng đối diện, dùng giọng điệu trầm ấm nhỏ nhẹ dò hỏi: "A Tước, chúng ta đi ngủ bù, thế nào?"Lâm Tước mị mị mắt, giơ tay che miệng thanh tú ngáp một cái, khóe mắt còn đọng lại một giọt nước mắt, nhìn qua đặc biệt mềm mại đáng yêu. Hàn Thước đáy mắt xoẹt qua một tia sáng, động động ngón tay, cảm thấy phải làm gì đó.Hắn chậm rãi đặt một bàn tay lên đầu nàng, bắt đầu thử tính vuốt vuốt. Hàn Thước cảm thấy nữ nhân quả nhiên không nên cắm châu thoa trang sức mới tốt, sờ lên thật thoải mái, tâm hắn đều sắp hóa thành một hồ xuân thủy.Lâm Tước cơn buồn ngủ ập tới, nghiêng nghiêng đầu, dịu ngoan nhướng người lại gần Hàn Thước, vùi đầu ở trên hõm vai hắn an tĩnh nhắm mắt lại, hơi thở đều đều.Mọi người đồng thời thả nhẹ hô hấp, sợ hãi đánh thức nàng.Tử Duệ cắn môi, vẻ mặt hạnh phúc, ta bình sinh thế nhưng thấy được cảnh này! Chết không đáng tiếc! Đại tiểu thư quả thật chính là tiểu bảo bối của thành Hoa Viên!Trần Thiên Thiên cũng ôm ngực, tim nàng bị manh tan chảy! Đây không phải là Tước tỷ, là bảo bối! Bạch Cập liếc nhìn hai chủ tớ nhà người ta, vẻ mặt ngay thẳng chửi thầm: Nếu ta cũng lộ ra vẻ mặt giống các ngươi, tám chín phần ngày mai ta đã về Huyền Hổ làm ruộng.Hàn Thước cứ như vậy ngồi xổm để nàng tựa lên người hắn ngủ rồi.Mọi người cứ như vậy nhìn nàng ngủ đi qua 2 canh giờ.Lâm Tước cuối cùng cũng tỉnh, nàng chậm chạp mở mắt, ngước mặt lên cùng Hàn Thước bốn mắt nhìn nhau. Lâm Tước tâm tình rất tốt ở trên mi mắt hắn hôn một cái, ôn hòa nói: "Sớm an, Hàn Thước.""..." Hàn Thước ngây ngẩn cả người."..." Mọi người cũng ngây ngẩn cả người.Lâm Tước ngồi thẳng dậy, thuận tay nắm lấy tay Hàn Thước kéo lên, chân hắn đã tê rần, vừa nương theo lực đạo ở tay nàng đứng lên thì lập tức nhũn ra, bị Lâm Tước nhẹ nhàng thoải mái kéo vào trong lòng nằm xuống. "Nga, ngươi có thể nằm ở đây một lát." Lâm Tước khôi phục ngữ khí lãnh đạm thường ngày.Nhưng ở đây mọi người đều quên không được hình ảnh vừa rồi, hình tượng của Lâm Tước biến hóa khôn lường."Tiểu Thiên, Long Cốt ở đâu?" Lâm Tước hỏi.Trần Thiên Thiên lập tức phục hồi tinh thần, nghiêm túc nói: "Ở từ đường!""Hình dáng." Lâm Tước."Một cục đá xấu xí tầm thường." Trần Thiên Thiên."Có gì đặc biệt.""Đặc biệt thúi." ..."..." Mọi người.Lâm Tước trầm tư, Hàn Thước lo lắng hỏi: "A Tước, rất khó khăn sao? Thật ra ngươi không cần phải...""Ta đang suy nghĩ, thúi là thúi tới mức nào." Lâm Tước khó được kiên nhẫn giải thích."..." Hàn Thước mí mắt trái giựt giựt, có linh cảm không lành. Hắn vẫn nhớ rõ, nàng đã từng vì Lâm Thất đi dọn nhà xí mà tìm cách đuổi người, nếu Long Cốt cũng có mùi đậm, hắn chẳng phải... "Ngươi chẳng lẽ tính mang ta đi chỗ khác?!" Hàn Thước cáu kỉnh nói."..." Lâm Tước: Đoán đúng rồi.Lâm Tước quyết định dời đề tài, mới phát hiện căn bản không còn gì để nói."..." Lâm Tước.Hàn Thước giận, lập tức đứng dậy, làm gì có nhũn chân? Hắn đi lại thoải mải, nhảy nhót tự tại."..." Mọi người....Đêm tối.Lâm Tước nhảy lên đầu tường, nhìn thấy Hàn Thước đang ở phía chân tường bên ngoài chờ nàng."Muốn đi cùng?" Lâm Tước hỏi."Ân, muốn đi." Hàn Thước gật đầu.Lâm Tước đồng ý. Hàn Thước lúc này mới để ý nàng như cũ mặc một bộ tử sắc cẩm y, hoàn toàn không có gì khác ngày thường, ngay cả khăn che mặt cũng không đeo."... Ngươi cứ như vậy đi cướp Long Cốt?" Hàn Thược nhịn không được hỏi.Lâm Tước ghét bỏ nhìn thoáng qua một thân y phục dạ hành đen thui, mặt mũi che kín của hắn, khinh thường nói: "Chẳng qua ta lười cùng lão bà kia nói chuyện mà thôi, cướp nhanh hơn nhiều.""..." Hàn Thước: Còn dám ghét bỏ ta khinh thường ta! Ta nhất định phải dỗi nàng một ngày! Xem ngươi làm cách nào khiến ta tha thứ!Nghĩ vậy, nhưng Hàn Thước lòng tự tôn quấy phá, nhịn không được bắt đầu cởi y phục dạ hành, lộ ra bên trong một bộ thuần trắng áo ngủ. Hắn cũng vươn tay ném xuống khăn che mặt, thần thanh khí sảng quay đầu, nhìn thấy Lâm Tước đang tựa lên tường hé miệng đánh cái ngáp.
"..." Hàn Thước: Ta cảm thấy ta thật ngốc.
Lâm Tước cùng Hàn Thước phi như bay tới thành phủ Hoa Viên, Lâm Tước hiển nhiên không có ý định trốn chui trốn nhủi, nàng thật sự tới cướp chỉ vì lười đi đối phó miệng lưỡi với lão bà kia. Hàn Thước run rẩy khóe miệng nhìn nàng giơ song quải roẹt roẹt roẹt đánh bất tỉnh bọn lính canh.
Quá mức tự cao tự đại không coi ai ra gì!
"Ngươi đợi tới tối mới cướp để làm gì?" Hàn Thước phun tào nói.
"Sáng ngủ quá nhiều, không vây." Lâm Tước bình tĩnh trả lời hắn.
"..." Hàn Thước.
Vì tránh để kinh động quá nhiều, Lâm Tước lười đối phó một đống tép riêu, nàng cùng Hàn Thước nhảy lên mái nhà mà chạy, thân ảnh thoăn thoắt. Từ đường.Nhìn gian nhà trước mắt, Lâm Tước nhìn thoáng qua Hàn Thước, trong bóng đêm cười âm u nói: "Ngươi, sắp hết bệnh. Chuẩn bị sẵn sàng sao?""..." Hàn Thước: Cảm thấy ta trị hết tâm tật, sau đó sẽ sống một chuỗi ngày máu me khác.Có người canh gác trước cửa, bên trong phòng cũng có người.Lâm Tước từ trên mái nhà nhảy xuống trước mắt lính canh trước cửa, không đợi hắn hó hé nửa câu đã cho hắn một quải. Hàn Thước nhanh chóng đẩy cửa tiến vào."Là a..." Lời còn chưa toát ra, Hàn Thước đã cho nàng một chưởng phía sau ót, nằm dưới đất bất tỉnh.Hàn Thước đánh giá xung quanh một vòng, phát hiện các kệ gỗ xếp thật nhiều thứ, đây đâu giống nơi cất giấu bảo vật, giống kho hàng!"Thật sự là ở đây sao?" Hàn Thước tỏ vẻ hắn không tin Trần Thiên Thiên lắm."Một cục đá vừa xấu vừa thúi mà thôi." Lâm Tước khinh thường hừ lạnh nói."..." Hàn Thước: Ta vẫn còn giận, siêu tức giận! Nhất định phải nhờ Long Cốt thử lòng ngươi! Xem ngươi có bao nhiêu ái ta! Hàn Thước đau đầu nhìn ngó, tính đi mở từng hòm để xem xét, ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Tước không chút do dự nhấc chân đi tới trước một cái hộp, không nói hai lời cầm nó lên nói: "Đi thôi.""... Ngươi không mở ra xem sao?" Hàn Thước đêm nay chịu đả kích quá nhiều. Không, phải nói là từ lúc gặp Lâm Tước, hắn không lúc nào là không bị đả kích.Lâm Tước sắc mặt không tốt lắm, vứt cho hắn nói: "Nó thúi nhất, mở ra nhất định càng thúi.""..." Hàn Thước: Chỗ nào? Ta không ngửi thấy được!Lâm Tước bỗng nhiên đứng lại, sờ cằm nói: "Vẫn là tráo đổi đi, ít việc."Hàn Thước hiểu ý, mở hộp ra lấy từ bên trong một cục đá tầm thường giơ lên xem xét.Lâm Tước mím môi, đen mặt nói: "Mau tìm thứ gì bọc nó lại, ngươi đi ra ngoài tìm cục đá nào gần giống vậy tới đây."Hàn Thước thấy nàng khó chịu, đau lòng tiến lại gần nói: "Ngươi có sao...""Đi ra ngoài." Lâm Tước trực tiếp đuổi người."..." Hàn Thước: Không ngờ tình yêu của ta qua không nổi một thử thách nhỏ tí tẹo này....Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com