TruyenHHH.com

Dn Tokyo Revengers Y Trung Nhan





Kakuchou bất con mẹ nó lực thở hắt ra một hơi, gã căn bản tính toán rất kĩ rồi, chỉ riêng tháng này thôi gã đã bị nàng ta chặn họng không dưới năm mươi lần..

Thật sự! Không thể! Nói lại! Được cái miệng này!

.

.

.

Thiếu nữ ngang nhiên như không ngồi phịch lên ghế sofa, chăm chú nhìn vào điện thoại của mình chơi trò chơi con rắn.

Nàng từ mấy ngày trước đã có cảm giác sắp phá được kỉ lục của bản thân rồi, vậy nên nàng đặt quyết tâm rằng hôm nay nhất định phải thành công!

Kakuchou bên cạnh thấy Doris vô cùng tự nhiên chăm chăm chú chú vào cái máy điện thoại thì cũng chỉ biết cạn lời, gã đang trở thành bù nhìn trong chính ngôi nhà của gã đấy hả?

Nhìn vào còn tưởng người kia là chủ nhà, trông nàng còn thong dong tự tại và thoải mái hơn cả gã nữa!

 Nam nhân muốn mở miệng nói cái gì, cơ mà có nói thì gã ta còn có thể nói gì đây?

 Cô ta lặn lội đường xá trong cái thời tiết lạnh như thế để đến nhà gặp gã, cuối cùng đến rồi cũng chẳng để làm gì, như vậy mà coi được sao?


Nửa giờ sau, Kakuchou bị bầu không khí khó thở áp bức, bắt buộc gã phải mở miệng phá vỡ cái không khí ngột ngạt và im lặng đến cực điểm..

- "... Doris! Cô.. có vẻ thích đến nhà tôi nhỉ?"

Gã trai thở ra chầm chậm, câu nói này thật ra chỉ là vu vơ thắc mắc một chút, tuyệt đối không mang theo chút ẩn ý nào..

Kết quả người kia lại thuận miệng bẻ cong sang một hướng.

- "Không, căn bản do tôi thích gặp cậu."

- "..."

Ừ được rồi, gã không nói nữa là được rồi.


- "Đỏ mặt hả?"

Doris rời tầm nhìn của mình ra khỏi chiếc điện thoại trên tay, nàng thích thú nheo mắt lại nhìn cậu trai vẫn đang ngồi bên cạnh mình.

Gã ta im lặng như không, trông rất bình thường ngoại trừ vành tai hơi ửng đỏ..

Dù sao thì Kakuchou cũng là một thằng trai tân mới lớn, bị trêu chọc như vậy không đỏ mặt thì cũng quá sắt đá rồi! Gã ta cũng không thể phòng thủ được hai tư trên hai tư để phản kháng lại..

Nhưng nhìn bộ dáng đắc ý của thiếu nữ, gã nhất thời mím chặt môi quay mặt đi.

- "Không."

- "Nhóc con không phải chối, chị đây không chê cậu non nớt đâu."

Nàng lại bắt đầu nụ cười nhếch môi cực gợi đòn, tích cực ghé sát mặt lại.

- "Dối trá! Rõ ràng cô vừa chê rồi còn gì, cứ im lặng làm việc của cô đi!!"

Kakuchou thẹn quá hóa giận, gã tự nhủ không tiếp chuyện với cô gái này nữa, sợ rằng nếu tiếp tục nói gã sẽ bị nàng trêu đến xương cốt cũng chẳng còn.

Thế nhưng người kia làm sao có thể để lợi thế của mình bị cướp đi được chứ, nàng cực kì gian xảo ghé lại gần người..

- "Nhóc con, lần đầu tiên được người ta nói lời đường mật hả?"

- "..."

Gã rõ ràng lớn bằng này rồi, nhóc con là nhóc con ở chỗ nào!

Hừ!

- "Chuyện này không có liên quan!"

- "Liên quan chứ liên quan chứ! Cứ có mặt cậu là liên quan rồi, tôi quan tâm cậu."

Thiếu nữ cong mắt cười, nhìn người kia bị nàng chọc đến mặt mũi đều đỏ bừng liền vui vẻ không thôi, tại sao trước giờ nàng lại mắt mù mà không thấy chuyện này thú vị như vậy nhỉ?

Nhìn người ta đỏ mặt lại có thể cảm thấy kích thích, nàng quả nhiên là người không có chút đạo đức nào mà!


"Tôi quan tâm cậu.."

"Tôi quan tâm cậu.."

"Tôi quan tâm cậu.."

"Tôi quan tâm cậu.."

....

Kakuchou không nhịn nổi nữa, gã đứng bật dậy, nhanh đến mức người bên cạnh giật thót mình.

- "Cô nghiêm túc một chút đi có được không???!!!"

Cuối cùng, thiếu nữ cũng thành công chọc cho người kia bùng nổ.

Gã trai mặt đỏ tai hồng, thậm chí nói được một câu còn không dám nhìn thẳng, cứ như vậy mà mở cửa lao ra khỏi nhà của mình.

Mọi chuyện diễn ra nhanh đến chóng mặt, thiếu nữ cũng không thể thích ứng ngay được.

Doris ngồi bơ vơ trên ghế, khuôn mặt cũng bắt đầu thu lại nụ cười đểu cáng, nàng bắt đầu cảm thấy bản thân đã trêu đùa hơi quá rồi.

- "Con mẹ nó.. Tốt tính thật.."

Thậm chí, nàng còn phải ngả mũ nghiêng mình cảm thán..

Người kia thế mà lại tự mình rời đi chứ không buông nửa lời đuổi nàng đi, dù rằng đây rõ ràng là nhà của gã..

Gã ta hoàn toàn có thể đuổi nàng đi, thậm chí xách nàng lên ném đi với cái cơ tay khủng bố đó.


Thiếu nữ hơi thẫn thờ, nàng chỉnh trang lại tư thế ngồi của mình, sau đó tròn mắt đợi người kia quay trở lại.

.

.

.

.

Cho đến vài tiếng sau, khi mà Kakuchou đinh ninh rằng thiếu nữ đã chơi chán và rời đi, gã mới lê chân bước về nhà của mình..

Thật không cam tâm mà!

Cứ như vậy thì chẳng mấy chốc nhà của mình sẽ thành nhà của nàng ta mất!


Nhưng, người tính chung quy lại vẫn không bằng trời tính.

Ngay khi gã đàn ông mở cửa, đập vào mắt gã đã là hình ảnh của người con gái, nàng vẫn thảnh thơi ngồi trên ghế của gã, ăn mì của gã ngon lành và rất rảnh rỗi xem TV của gã.

Kakuchou như bị đông cứng, gã muốn nói gì đó, nhưng thanh âm dường như bị chặn lại nơi cổ họng..

Cuối cùng, chỉ có thể thở dài một cái.

- "Doris, muộn lắm rồi."

Thiếu nữ nghe thấy âm thanh liền chậm rãi quay đầu, nàng nhoẻn miệng cười tươi.

- "Đương nhiên tôi biết."

- "Muộn rồi, cô không tính về sao? Trời tối đi về sẽ nguy hiểm."

- "Tôi không tính về."

Nàng cong mắt cười cười, sau đó lại quay sang tiếp tục xem chương trình nàng yêu thích..

- "...."

Gã trai hít một ngụm khí lạnh toát, tự trấn an bản thân đừng nổi giận..

Cái con mẹ nó là ai nói gã cho phép cô ta ngủ lại hả!!!

.

.

.

.



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com