Dn Tokyo Revengers Nu Quy
Hôm nay là một buổi tối đẹp trời của một ngày tháng tám. Nói chính xác hơn là ngày 22 tháng 8 năm 2021 cũng tức là ngày 15 tháng 7 âm lịch. Vào cái tháng mà người ta đồn là cô hồn và vào cái ngày người đời gọi là Xá tội vong nhân thì tôi - một cô gái Việt Nam ngoan hiền dễ thương đã trở thành cái thứ mà người ta vẫn thường sợ hãi.Nhìn ánh đèn muôn màu của đường phố và sự tấp nập nhộn nhịp của dòng người khiến tôi không nén được một tiếng thở dài. Thành phố đẹp đẽ hoa lệ cũng không thể xoa dịu nổi tâm trạng của tôi lúc này.Nghiệt ngã.Quá nghiệt ngã.Vô cùng nghiệt ngã.Ngày hôm đó dự báo thời tiết có nói là ngày rằm tháng bảy trời quang mây tạnh trăng sáng như gương.Trời quang? Mây tạnh? Trăng sáng như gương?Moẹ nó sáng cái quần ý!Trời đất âm u, mây đen đầy trời gió thổi bụi mù. Thôi thì gió mưa là chuyện thường tình nhưng cái vấn đề ở đây là mưa to kèm sấm chớp.Chuyện cũng không có gì xảy ra nếu vào thời khắc định mệnh đó, cái sự ngu ngơ khờ dại trong tôi trỗi dậy lấn át cả cái IQ thông tuệ bấy lâu để mà làm cái điều ngu xuẩn không thể cứu vãn.Chắc hẳn ai cũng đã từng đầu độc con "dế yêu" của mình bằng việc vừa sạc vừa chơi em nó. Và em điện thoại Vsmart của tôi cũng chịu chung cảnh ngộ đó với những người anh em khác cha khác ông nội khi mà chủ của nó vừa cho nó ăn vừa bắt nó phục vụ trong cái thời tiết sấm chớp gió giật.Và rồi cái gì đến cũng phải đến, một tiếng "Đoàng" oan trái vang lên kèm theo cái thứ ánh sáng loé mù mắt chó. Rồi sau đó thì tôi chính thức trở thành cái thứ trôi nổi bồng bềnh dẹo dật hết các ngõ ngách ở cái thành phố đẹp đẽ đầy cám dỗ này.Vào cái ngày người ta cúng cô hồn thì bản thân trở thành cô hồn. Cmn! Cái cảm xúc này đúng là một lời khó nói hết.Bạn nghĩ tôi chết vì nổ điện thoại à? Không. Tôi thăng vì cái thứ có thể giải thích theo cả khoa học lẫn huyền học. Nói trắng ra là tôi ra đi vì bị sét đánh lúc vừa sạc vừa lướt facebook.Bi thương tôi mang trời xanh còn lâu mới thấu được vì nếu thấu thì làm sao nỡ để người con gái tuổi gần đôi mươi không có nổi một mảnh tình vắt vai ra đi như vậy chứ. Đây mà là thương mình à? Đây chắc chắn là ghét mình rồi!Bi thống ngắm nghía cơ thể trong suốt của bản thân tôi lại thở dài lần thứ n+n+1 trong một buổi tối.Nếu biết trước sẽ chết vào hôm nay thì tôi chắc chắn sẽ mặc bộ đồ đẹp nhất, đeo những phụ kiện tốt nhất chứ không như bây giờ mặc trên người cái combo áo phông trắng quần đùi hoa. Mother nhà nó! Oan nghiệt! Quá oan nghiệt!Vốn tưởng việc mình chết đã đủ đau thương nhưng tôi đã nhầm. Cái chuyện còn đau hơn nữa chính là tôi không phải đang ở Tổ quốc thân thương mà là ở nước ngoài.Chính xác hơn là tôi đang ở xứ sở hoa anh đào và đang lạc trôi tại Tokyo hoa lệ vào năm 2018. Xuất sắc cmn luôn! Tôi tự chấm 10 điểm cho sự nhảy cóc rất chi là khốn nạn này. Điều đó cũng có nghĩa là tôi chính thức trở thành cô hồn theo đúng nghĩa. Không nhà để về không nơi để đi, vật vờ không có lấy một tờ tiền âm nào vì không ai đốt cho. Lúc này tôi chỉ mong sao xuất hiện Hắc Bạch Vô Thường hay sứ giả địa ngục gì gì đấy để đưa tôi đi chứ tồn tại kiểu lửng lơ trong suốt này thì xin thứ cho kẻ hèn này không chịu nổi.Thơ thẩn đi loanh quanh gần nửa cái Tokyo trong 7 ngày liên tục tôi chẳng thể thấy người dẫn đường hay kẻ giống mình, tôi chỉ thấy những đốm sáng to nhỏ khác nhau di chuyển trong thành phố này thôi. Buồn chán hết sức.Ở những thành phố lớn như Tokyo thì ngoài sự phát triển và hoa lệ ra thì còn có một đặc điểm khiến tôi vô cùng hài lòng. Thành phố thì đông dân, đông dân thì tấp nập mà tấp nập thì ta sẽ có quang cảnh mỹ nhân đi lại nhộn nhịp trên đường phố.Hiện tại thì tôi đang theo một vị mỹ nhân đi tới một nhà xưởng nào đó ở khu vực nào đó. Thú thực là tôi biết gì về tiếng Nhật đâu, xem anime đọc truyện suốt ngày cũng không độ nổi tôi được một câu hoàn chỉnh chứ đừng nói đến chữ viết bên đó.À mà cũng không phải mỹ nhân nào tôi cũng bám theo đâu. Đúng là tôi thích ngắm mỹ nhân bất kể giới tính và tuổi tác thật nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức nhìn xem thôi, liêm sỉ của tôi không cho phép tôi bám theo người ta đâu.Nhưng khi nhìn thấy mỹ nhân này thì cái liêm sỉ vốn đã ít ỏi của tôi trực tiếp tiến hoá thành tuyệt chủng. Người đâu mà body..., à không, bờ mông..., không không, là khuôn mặt, khuôn mặt đẹp xuất sắc. Dáng người cao lớn chân dài vai rộng, eo mông cong đúng chỗ ngứa khiến người ta không nhịn được nhìn nhiều hai mắt. Khuôn mặt có phần tinh xảo nhưng không mất nét cứng rắn, đôi mắt tím hẹp dài cùng màu mái tóc ngắn của hắn.Thề với trời là tôi đã từng thấy rất nhiều người đẹp nhưng cái khuôn mặt và cái khí chất có phần nguy hiểm lại vô cùng cuốn hút của hắn là tôi thấy lần đầu. Do đó nên tôi đã đấu tranh tư tưởng dữ dội trong vòng 1 giây từ khi tôi thấy anh ta và chọn vứt bỏ liêm sỉ để bám theo.Ài,người ta nói quả không sai, mê trai đầu thai cũng không hết là có thật.+++++++++++++++25/8/21
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com