Dn Tokyo Revengers Give Love
Vài tuần nay Hiyori đã luôn mang theo tâm trạng không tốt ở trong mình. Cô cũng ít khi tới chơi với Shinichiro hơn, và rồi chỉ với cái lí do phải ôn tập vì sắp kiểm tra cô liền có thể tránh mặt anh suốt hơn hai tuần nay rồi.Đương nhiên, Hiyori vẫn luôn mong rằng Shinichiro sẽ đến và hỏi thăm cô, nhưng anh lại không làm vậy. Anh ấy thực sự chẳng để ý gì nhỉ?Cô thẫn thờ ngồi trên sofa, đôi mắt kia nhìn TV nhưng thậm chí còn chẳng nghe nhìn lọt lấy một chút nội dung. Dạo này chị Momiji đang nhờ cô nhiều hơn là thế, thậm chí chị ấy còn chỉ cô địa chỉ nơi Shinichiro làm việc, nói cho cô nghe thêm về những kỉ niệm đẹp giữa hai người họ. Hiyori vì những điều đó lại càng thêm rối rắm và mông lung.Ring!Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhưng căn bản cô nàng kia vẫn chẳng thèm để ý đến mà vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới nội tâm của chính mình.Một thông báo, hai thông báo rồi ba thông báo, Hiyori vẫn chẳng để ý đến."Hiyori, chuông kêu nãy giờ rồi đấy!!" Wakasa ở ngay bên cạnh lớn tiếng nhắc nhở."À ừm..." Cô với lấy điện thoại ở trên bàn rồi đứng lên bỏ về phòng.Shinichiro gọi sao?"Anh ấy gọi vì việc gì nhỉ?"Và rồi giờ đây, khi đứng trước Shinichiro như anh đã hẹn, tại sao anh lại nói lời chia tay?"Vì sao?""Anh... Là vì Izana thằng bé thích em nên...""Vậy nên anh nhường em lại cho Izana?""...""Anh nghĩ gì vậy?""Anh biết là như vậy thật không nên, nhưng anh không thể nhìn thằng bé như vậy mãi được, nó cần có em...""Được thôi... Không sao đâu"Hiyori gượng cười, sau cùng vẫn thành ra thế này nhỉ? Biết vậy đã chẳng bắt đầu cho rồi...Cô không vui vẻ, cô chỉ nằm một góc trong phòng mà ủ dột, anh ấy đúng là rất quan tâm Izana mà, cô cũng quan tâm đến Izana nữa nên cô không thể trách. Với lại, nếu anh ấy đến với Momiji, có lẽ trông họ sẽ đẹp đôi hơn, chị ấy đã rất mong chờ Shinichiro quay lại với mình cơ mà.Sẽ chẳng có một cuộc tình nào đẹp cả nếu cứ mãi như vậy, nhất định rồi sẽ có sóng gió mà thôi, chỉ là nó đã đến quá sớm, sớm đến mức Hiyori cảm thấy chẳng còn muốn tin vào tình yêu thêm nữa.Cô ngả mình xuống giường, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ sâu để quên đi nỗi buồn kia. Nhưng đó cũng chỉ là cách quên đi tạm thời mà thôi, bởi sau khi tỉnh dậy, cô vẫn sẽ phải đối mặt với thực tại này, thực tại là cô đã và đang buồn bã đến như thế nào."Thất tình sao... Đúng là trải nghiệm hiếm có với mình mà..."Cô chán nản nằm dài trên sofa mà chân gãi chân, tay vẫn cầm điều khiển chuyển kênh để xem chương trình truyền hình."Thế thì đéo có yêu đương gì nữa, mệt người"Cô tặc lưỡi rồi với lấy li nước ép trên bàn uống cạn trong một hơi."Cố gắng lên nào, đặt việc học lên hàng đầu mà cố gắng thôi!!"Trong suốt cả tháng 6 năm ấy, Hiyori đã hạ quyết tâm học hành đến mức chẳng thèm đi ra khỏi nhà, cô thực sự là học đến phát điên, học đến mức muốn quên đi cái cảm giác thất tình kia vậy.Chẳng mấy chốc đã đến tháng 7, Hiyori đã chính thức thay đổi bản thân thành công trở thành một thiếu nữ xinh đẹp yêu đời vốn có như ngày nào. Cô hiện tại đã và đang quay về với cuộc sống ở trường và ở nhà cùng với thư viện một cách đều đặn.Hiện tại Hiyori cô vẫn đang ở thư viện đọc sách. Không gian ở đây rộng lớn mà vô cùng yên tĩnh tạo cảm giác thoải mái cho cô. Sau khi đọc xong cuốn sách kia, Hiyori rời khỏi chỗ ngồi của mình để đi cất sách lên kệ.Vừa cất sách lên kệ xong, Hiyori tiếp tục đi tìm những cuốn sách mới để đọc. Lựa cho mình một cuốn sách phù hợp, cô vui vẻ định rời đi. Nhưng Hiyori đột nhiên lại dừng bước khi để ý đến cô gái nhỏ đứng ở kệ sách đối diện đang cố gắng vươn mình để lấy cuốn sách để trên cao. Hiyori liền đến gần đó và lấy sách giúp cô gái kia."Cảm ơn ạ!" Cô gái với mái tóc ngắn màu hồng hồng cúi đầu."Không có gì đâu, vậy chị đi trước nhé?""Vâng!!"Hiyori tiếp tục quay trở lại bàn của mình với những cuốn sách kia. Một ngày bình thường lại tiếp tục trôi qua mà chẳng để lại trong cô quá nhiều ấn tượng, Hiyori bắt đầu cảm thấy nhàm chán với nơi này."Ước gì mình có bạn... Có bạn thì đã tốt..." Cô chán nản nằm trên giường mơ mộng.Có một người bạn cùng giới khó đến như vậy sao?"Thậm chí là đến tận bây giờ mình vẫn chẳng thể có nổi một người bạn cùng trường..."Hiyori cảm thấy chán nản, cô chẳng muốn đi gặp Izana hay mấy người bạn kia, cũng chẳng muốn gặp Shinichiro hay nhà Sano, cô chẳng biết phải làm gì hơn ngoài việc trốn tránh sự thật. Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, nhanh chóng đến và nhanh chóng đi khiến cô cảm thấy rối bời. Tâm trạng cô bây giờ cứ y như một mớ dây dợm lằng ngoằng đang bị rối tung lên thành một cục to lớn vậy.Trong trường hợp này, Hiyori cô nên làm gì?"Akane, em cảm thấy rất buồn chán...""Chị cũng không có cách giúp em đâu Hiyori à...""Thế thì chị có cái gì giúp em đỡ chán không?""Chịu thôi"Hiyori cuối cùng cũng kéo chăn xuống mà nhìn chị Akane, chị ấy đang trang điểm sao?"Học đại học đều sẽ trang điểm sao chị?""Trang điểm đâu có sao đâu nhỉ?""Em chưa từng thử trang điểm như vậy bao giờ, đó giờ em cũng chỉ có đánh son thôi...""Thật hở!!?""Ừm, xung quanh em toàn con trai nên em cũng không rõ lắm... Thật muốn có một người bạn cùng giới mà...""Có chị nè, để chị giúp cho?""Được ạ!?""Ừ!"Và những ngày tháng tiếp theo, Hiyori đã thực sự có hứng thú với việc học trang điểm cùng Akane. Mặc dù ban đầu cô vẫn chưa thực sự làm tốt, nhưng về sau đó lại dần dần thay đổi tốt lên. Hiyori không phủ nhận, cái việc trang điểm này khá mất thời gian nhưng lại cực kì thú vị a.Sau khi chào tạm biệt chị Akane, Hiyori tung tăng nhảy chân sáo về nhà. Vẫn là con đường quen thuộc ấy, nhưng sao hôm nay cô lại không nghe thấy tiếng chim hót mà thay vào đó lại là tiếng hét nhỉ?Cô dừng lại ở trên cầu để tìm nơi mà tiếng hét kia phát ra, lạ thật đấy, sao chẳng thấy ai hết nhỉ?"Chắc là mình nghe lộn"Cô mỉm cười rồi tung tăng chạy đi, rồi một lần nữa lại đứng lại.Rõ ràng là có tiếng hét mà nhỉ?"Izana từng nói, đám tội phạm rất thích mấy nơi như gầm cầu..."Ngay lập tức, Hiyori vội lấy điện thoại ra gọi cảnh sát. Bản thân càng không chần chừ mà quay lại chỗ kia, nơi chân cầu mà cô vừa tung tăng chạy qua."Quả nhiên..."Trước mắt cô chính là một đám bất lương đang bắt nạt một học sinh nam và một học sinh nữ, có vẻ như là một băng đảng nào đó quanh đây thì phải?"Gì đây? Mày thích lo chuyện bao đồng lắm hả con kia!?" Một tên hùng hổ bước tới."Hành vi bắt nạt chính là sai trái! Các cậu có thể sẽ bị bắt đó!!" Bọn chúng nghe vậy liền cười phá lên."Ai bắt? Mày sao?""L-Là cảnh sát đó!!"Bọn chúng tiếp tục cười lên. Tên cầm đầu chẳng mấy chốc đã tiến đến gần hơn với cô."Thế, mày thấy bọn tao ngu đến nỗi để bị bắt à?""...""Mày nhìn lại mình xem? Một đứa con gái yếu ớt thì lớn giọng với ai ở đây chứ!? Mày nghĩ mày là cái thá gì!!?" Hắn lớn giọng khiến cô giật mình."Không phải cũng chỉ là con gái thôi sao? Hay mày cũng muốn vào đây góp vui với chúng nó?" Một tên cười nhoẻn miệng với cô.Hiyori không muốn là chuyện đương nhiên, nhưng cô rõ ràng là đang chơi trò câu thời gian với bọn này chứ còn sao, dù gì cô cũng không thể đánh lại cả đám này một cách dễ dàng mà không để lại một vết thương nào.Hiyori không cố gắng nhìn vào mắt bọn chúng mà cô hơi cúi đầu, đám bất lương hầu như đều rất ghét bị nhìn thẳng vào mắt mà. Hiyori đã học được một lượng lớn kiến thức về bất lương thông qua Izana và mấy người bạn kia nên cô đều hiểu, nếu như không phải người quen thì khả năng bị tác động vật lí xảy ra nhất định sẽ cực kì cao."Sao không nói gì nữa thế? Sợ rồi à?" Tên cầm đầu."K-Không...""Đại ca, bọn em xử nhỏ này nhé?" Một tên khác."Thế thì làm đi, tao phải xử lí cho xong hai đứa kia đã" Hắn ta rít điếu thuốc một hơi rồi nhả khói, đồng thời quay người về phía hai cô cậu học sinh kia." Nếu Nobutaka-san đã cho phép rồi thì... Chúng ta cùng chơi đùa một chút chứ nhỉ?" Tên vừa hỏi xong liền nở một nụ cười thiếu đạo đức.Hắn tiến tới chỗ cô, tiến một bước, cô liền lùi một bước. Trong một khoảnh khắc, cô đã lục được thứ đồ cần thiết trong chiếc túi vải đeo trên vai kia. Hiyori lùi lại lấy đà, đồng thời vung tay đập thẳng viên gạch màu đỏ kia vào đầu tên kia. Ngay lập tức, mọi người đều chú ý đến cô."Haha... Lỡ tay thôi..."Nhưng cái lỡ tay của cô đã khiến tên kia bất tỉnh nhân sự luôn rồi..."Con khốn!!" Cả mấy tên cũng lúc lao đến chỗ cô.Hiyori với khả năng né tuyệt đỉnh đương nhiên liền có thể né đòn mà không gây ra bất kì tổn hại nào trên cơ thể. Đổi lại là đám người kia, mỗi người một cú đánh bằng gạch liền ngã xuống mà bất tỉnh. Viên gạch đỏ trên tay cô đều đã vỡ thành mảnh nhỏ cả rồi, cô không thể sử dụng gạch được nữa."Còn khoảng 5 người nữa..."Hiyori không quá chác chắn, nhưng cô đã rút baton ra khi thấy bọn chúng đang lửa giận bừng bừng mà tiến về phía cô."Con nhỏ đó... Đánh chết cho tao!!" Tên cầm đầu mang họ Nobutaka ra lệnh.Nhưng tiếc thật đấy, từ phía xa xa đã có tiếng còi xe cảnh sát vang đến rồi. Bọn chúng đúng là chỉ còn cách chửi thề vài câu với cô mà rời đi thôi. Hiyori ngay sau đó chạy đến chỗ hai cô cậu kia, chỉ kịp để lại vài lời nhắc nhở, cô liền rời đi ngay sau đó.Nhưng Hiyori vẫn mãi mãi sẽ chẳng thể biết được người mà cô vừa mới cứu có ảnh hưởng như thế nào tới tương lai sau này. Hiyori của hiện tại vẫn còn đang khá tiếc nuối với viên gạch đã vỡ kia, có lẽ hôm sau cô nên đổi chỗ mua gạch thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com