TruyenHHH.com

Dn One Punch Man Anh Hung Va Quai Nhan

_Sonic xách Yuhimi lên ngang tầm mắt_
Sonic: Giỏi gớm nhỉ? Dám đi gây sự với người khác cơ đấy.
Yuhimi: Ặc- ngạt thở. Onii-chan!!!
Sonic: Xin lỗi cậu vì hành động ngu dốt của em gái tôi. Nè!(Quay qua Garou) Xin lỗi cậu ta đi.
Garou: Anh là anh trai nhỏ à?
Sonic: Ồ! Đây chẳng phải là cậu Garou mà con nhóc nhà tôi hay nói đến sao.
Garou: Anh ta- À đúng rồi!
Kí ức về ngày xa Yuhimi cách đây 10 năm ùa về trong tâm trí Garou. Hình ảnh một thanh niên gầy gò, mái tóc dài dắt tay cô bé đi rời xa khỏi cậu, hướng về phía khu rừng u ám ấy vẫn đọng lại mãi trong kí ức cậu. Mặc dù được nhìn anh ta chưa đến 10 phút.

Yuhimi: Ặc- O-Onii-chan.. Em không thở được.
Sonic:(Thả cô bé rớt) Ồ! Xin lỗi.
Những người xung quanh đã lấy lại bình tĩnh.
Sonic: Rồi- Chủ quán! Rốt cuộc hai đứa chúng nó làm cái quái gì đến nỗi choảng nhau thế?
Chủ quán: Thưa...
Tên chủ quán kể hết mọi việc cho Sonic nghe.
Sonic: À- thì ra là vậy
Anh quay sang Yuhimi liếc cô một cái dài ơi là dài, rồi móc từ trong túi ra một đống tiền.
Sonic: Coi như bồi thường cho hai đứa nó.
Yuhimi: Onii-chan! Rõ ràng là tên sừng trâu này sai mà! Sao phải bồi thường?!
Garou: Con bé này có im ngay không? Vậy đứa nào khiêu khích tao trước hả?!
Sonic: ỒN ÀO QUÁ! HAI ĐỨA CÂM MỒM LẠI NGAY!!
Yuhimi: Gr- đợi đấy!
Garou: Nghĩ tao chịu thua mày chắc?
Sonic: Hai cái đứa này- thật hết thuốc chữa.

Anh lắc đầu ngán ngẩm. Quyết định mặc kệ hai đứa rồi đi về trong ánh mắt lo sợ của chủ quán.
Chủ quán:(van xin Sonic) Anh ơi.. Làm ơn làm phước anh đuổi hai đứa này đi với.. Nó sẽ phá hủy nơi này mất.. Cầu xin anh.. Ở lại đi mà!
Sonic: Tch- Kệ chúng nó đi. Ta còn có việc phải làm.
Chủ quán: Ơ anh ơi;-;

_____Sau 7749 lần khuyên can của chủ quán, hai người quyết định làm hòa_______

Garou: Rồi, tao xin lỗi, được chưa!
Yuhimi: Xin lỗi anh, được chưa!
Coi bộ hai người vẫn còn giận nhau lắm.
Garou: Ấy chết, mải nói chuyện với nhóc mà quên mất. Tao phải đi đây.
(Từ bây giờ cách xưng hô của Garou với Yu là Tao-Mày)
Yuhimi: Ơ kìa! Em chưa nói xong-
Garou: Tạm biệt nhóc, tao đi đây!
Cậu cắm đầu chạy thẳng.
Yuhimi: Haiz..
Yuhimi: Thôi chào chủ quán nhé! Tôi về đây.
Chủ quán: Ừ, cô về đi *về luôn đi cho rảnh nợ*
__________Về đến nhà______
Yuhimi: (Cạch) Em về rồi đây.

Sonic đang nằm ườn ra ghế sofa, thoải mái xem TV và có vẻ như không để ý đến cô lắm.

Sonic: Yuhimi đấy à?
Cái cách anh đáp trả khiến cô nổi quạu
Yuhimi: Chứ còn ai nữa hả ông anh trời đánh kia, vừa đi từ cái khu khỉ ho cò gáy nào luyện tập rồi về đây quên luôn con em gái mình rồi đấy à?
Cô nhăn mặt nhìn thằng anh đang nằm rất đỗi thoải mái kia. Thế mà cách đây mấy tuần ông kêu là ở nhà thì chẳng bao giờ có giây phút thư giãn, thoải mái.
Sonic: Sao cứ cằn nhằn thế nhỉ? Anh mày còn phải đi luyện tập để đánh bại kẻ thù truyền kiếp, về đây mới nằm một tí mà đã kêu ca rồi thì thà rằng ngủ ngoài rừng cho yên thân.
Yuhimi: Suốt ngày "kẻ thù truyền kiếp" "kẻ cần đánh bại" em nghe chán rồi, onii-chan à! Onii chan không nói đến tên đó nhưng em biết hắn là ai rồi... Em biết cả lí do mà anh ghét "hắn" nữa cơ!
Cô úp úp mở mở, nở một nụ cười nham hiểm. Giả bộ hiểu biết chứ thực ra chẳng biết mịa gì về kẻ đó.

Mặt Sonic tái xanh lại, bí mật động trời anh giấu cô gần tháng qua nay đã bị phát hiện. Vốn anh không muốn cô biết đến sự cố xảy ra hôm đó, lại càng không muốn cô biết về kẻ đó. Nó là một nỗi nhục lớn trong cuộc đời anh, anh không muốn nó bị ai phát hiện. Mà nay khi nghe câu nói úp mở đầy hoài nghi của Yuhimi, anh kinh hãi.

Anh đứng dậy, nhìn thẳng vào cô:
- Anh mày mãi mới chấp nhận được việc đứa như mày đi làm anh hùng, giờ mày lại biết "sự cố" đó, muốn anh mày khước từ luôn đứa em gái nuôi mà bà già nhận thêm à? Tao ngán mày lắm rồi đấy!!
Giọng điệu anh chuyển sang giận dữ.
Yuhimi: Hức- hức... Onii-chan quát em...
Cô rưng rức nước mắt.
Sonic: Y-Yuhimi này...
Thái độ của anh đổi 360°. Sonic lúng túng, chạy lại. Bản năng của người anh trai không cho phép anh bỏ lại nó một mình.

Sonic xoa đầu cô và xin lỗi:
- A- tao xin lỗi vì đã khiến mày tổn thương... Chỉ là mày nhắc đến "tên đó" thế nên là- Tao mới có hành xử như vậy với mày- xin lỗi..
Yuhimi: Rồi rồi! Tha lỗi cho onii-chan!!
Cô nở một nụ cười tươi rói. Nước mắt trên khuôn mặt biến đâu mất tiêu.
Sonic: Khoan... mày không khóc à?! Cái đồ nước mắt cá sấu!
Anh gõ trán cô một cái.
Yuhimi: Ui-da! Thôi nào onii-chan! Em chọc có xíu thôi màaaa
Sonic: Lại trò đấy! Thôi về đến nhà rồi thì thay quần áo đi, rồi xuống anh mày nấu cho ăn.
Yuhimi: Yaaa Sonic là nhấtttt!
Sonic:(cười) Thật là...
.................................................................................
Sonic và Yuhimi được nhận nuôi bởi một người phụ nữ trung niên, đến năm Yuhimi 7 tuổi thì bà bị ám sát, cô chuyển đến sống ở Làng cùng anh trai mình - tức Sonic.

___________Còn tiếp__________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com