TruyenHHH.com

Dn Once Upon A Time Nguoi Canh Giu Giac Mo

Melody và Henry không mất quá nhiều thời gian để tới được tòa thị chính, vừa tới nơi cả hai đi qua hành lang rồi cùng đi về phía phòng khách, gần với cầu thang. Trong phòng đã có người, một là bà thị trưởng Regina, người còn lại là Emma người mà lúc nãy hai chị em nhắc tới.

Đứng nghe lén ở ngoài cửa, cả hai cố không gây ra tiếng động nào. Quan sát cuộc đối thoại gay gắt giữa 2 "người mẹ", Melody lo lắng rằng Henry sẽ bị những lời thật lòng của Emma làm tổn thương vì vậy cô đành kiếm cớ đưa cậu đi chỗ khác nhưng cậu nhóc cứng đầu này vẫn nán lại nghe. Điều gì đến cũng đã đến, Emma đã buột miệng nói ra từ ngữ mà cậu nhóc Henry không muốn nghe nhất và trước khi cô ấy kịp nhận ra Henry đã vội chạy đi từ bao giờ, chỉ còn Melody đứng đó với vẻ bất lực, xen lẫn chút thất vọng về người trước mặt mình.

"Em đã nghĩ chị khác so với họ." Nói rồi Melody lập tức rời đi mà không ngoảnh đầu

Tìm kiếm xung quanh những nơi hai chị em thường hay lui tới, cuối cùng cô tìm được cậu nhóc Henry trong một góc khuất của thư viện.

"Em ổn chứ bé con?" Cô lại gần, nhẹ nhàng hỏi han cậu

"Mẹ em đã ở lại, đã đồng ý thực hiện kế hoạch...Em cứ nghĩ bà ấy đã tin em." Henry rầu rĩ nói.

Thấy vậy cô khẽ ôm cậu vào lòng và nhẹ giọng an ủi cậu: "Emma đúng là đã sai khi làm như vậy nhưng cô ấy chỉ không muốn em tổn thương. Dù sao tin vào một lời nguyền rong khi mọi thứ trông có vẻ bình thường là một chuyện khá khó, vì không phải ai cũng có lại được kí ức như chị Henry à."

"Vậy em phải làm sao chị Melody?" Cậu nhóc ngước mặt lên hỏi

"Không phải em Henry, mà là cô ấy. Mẹ em sẽ phải tự tìm ra câu trả lời của mình, trong khi đó hai chị em mình phải tìm cách ngăn mẹ nuôi của em." Cô buông cậu nhóc ra, nhìn thẳng vào mắt cậu mà nói "Ta cùng cố gắng được chứ?"

"Tất nhiên rồi ạ!" Henry lấy lại nụ cười, vui vẻ đáp lại 

"Em cảm ơn chị, chị Melody. Nếu không có chị em có lẽ chẳng thể làm được gì" Nói rồi cậu nhóc ôm lấy cổ cô, vùi đầu vào vai cô thủ thỉ. Đáp lại cô cũng xoa đầu cậu như lời động viên.

"Em muốn đi dạo chút chứ!"

Thế rồi hai chị em quyết định cùng đi dạo với nhau. Công viên thường không mấy đông đúc nên cô rất hay lui tới ngoài nhà riêng và thư viện, một phần vì không khí trong lành, một phần vì ở đây sẽ không ai làm phiền cô. Cả hai người tạm thời bỏ lại những vướng bận phía sau mà tập trung tận hưởng chút vẻ đẹp yên bình của thiên nhiên và chơi cùng những con động vật nhỏ. 

"Chị Melody rất giống một công chúa, ý em là các nàng công chúa đều có thân thiết với các loài vật mà phải không." Henry cảm thán khi thấy mấy chú chim và sóc cứ vây lấy cô

"Vậy sao! Thế thì chị phải tìm chàng hoàng tử cho riêng mình rồi." Cô 

Tiễn cậu nhóc về nhà xong xuôi, Melody quay về để làm một số thứ. Tiếng chuông treo cửa rung lên, Melody từ bên ngoài đi vào thư viện. Lướt qua hàng dài giá sách và tìm kiếm, từ trong đó cô lấy xuống một cuốn sách nhỏ với bìa làm bằng nhung có màu lam pha chút tím, cùng những trang giấy đã ố vàng. Cô lật mở cuốn sách, bên trong hoàn toàn trống trơn, những trang giấy vốn phải có chữ nay lại chẳng có gì ngoài một cái lỗ màu đen có hình dạng giống ổ khóa. Lấy từ trong người ra một chiếc chìa khóa bằng bạc, cô cắm nó vào cái lỗ trên cuốn sách đang cầm trên tay, ngay lập tức một luồng sáng thoát ra. 

"Cho ta thấy Henry và Regina." Melody yêu cầu.

Ánh sáng đó liền thay đổi hiện ra hình ảnh cậu nhóc Henry đang cùng mẹ cậu bé vui vẻ cười đùa trên phố, có lẽ hai người họ đã làm hòa với nhau. Rồi hình ảnh lại thay đổi, lúc này là bà thị trưởng cùng ông Gold đang ở trong vườn trò chuyện. Từ biểu cảm có phần khẩn trương của Regina, có thể đoán được rằng ông Gold đang nắm giữ gì đó mà bà ta rất muốn biết. Đóng lại cuốn sách, cô đứng dậy đi về phía bàn của mình, lấy ra một tờ giấy từ trong ngăn kéo rồi gấp thành một chú bướm. 

Nắm nó trong lòng bàn tay rồi mở ra, chú bướm bằng giấy như có sự sống mà khẽ đập cánh. Thả nó ra bên ngoài, chú bướm nhỏ bay qua từng ngôi nhà trong thị trấn cuối cùng dừng lại bên giường của một cậu nhóc đang say ngủ. Nó khẽ đậu lên trán cậu rồi biến mất. Tối hôm ấy, cậu nhóc Henry đã có một giấc mơ tuyệt vời với khung cảnh thị trấn Storybrooke được tự do và cậu được ở bên cạnh những người thân yêu của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com