Dn Magic Kyun Renaissance Con Tim Rung Dong
Chương này Au xin dành tặng cho bạn SawadaAozora27 và cám ơn bạn vì đã là người đầu tiên vote cũng như theo dõi từng chương truyện của Au mỗi khi Au ra chương mới.
Hi vọng bạn vẫn sẽ tiếp tục đón theo bộ truyện của Au nhé <3
Và một lần nữa Au xin cảm ơn bạn SawadaAozora27 nhiều lắm!
__________________________________________♥≧^◡^≦♥___________________________________________
Có lẽ do nãy giờ đặt hết sự chú ý của bản thân vào nam chính Teika và hào quang của anh ta nên Kohana đã không để ý đến mọi thứ xung quanh cô ấy. Bây giờ, nhìn lại Kohana dường như cảm thấy bị choáng ngợp bởi khung cảnh ở trong căn phòng này. Ở chính giữa và chiếm gần hết không gian của căn phòng là một chiếc cầu thang xoắn khổng lồ được làm từ pha lê. Từ những bậc thang đến tay vịn, tất cả đều được làm hoàn toàn từ pha lê, uốn thành những vòng tròn lớn nối từ mặt đất lên đỉnh ở phía trên cao.
Dưới ánh nắng mặt trời chiếu từ phía ngoài vào căn phòng thông qua đỉnh của tòa nhà, chiếc cầu thang trở nên lấp lánh, giống như được phủ một lớp bụi tiên vô tình rơi từ đôi cánh của những tinh linh bé nhỏ sống ở trong ánh nắng mặt trời khi bọn họ đang tự do bay lượn trong không trung.Chiếc cầu thangvà ánh sáng tràn đầy đầy màu sắc như cầu vồng đến từ những ô cửa sổ kính màu ghép đã khiến cho không gian ở trong căn phòng trở nên lung linh, rực rỡ có thể hớp hồn bất kì ai một khi bước chân vào đây. Và đó cũng chính là cảm nghĩ của nữ chính Kohana ngay lúc này._ Cầu thang này trông lạ quá - Cô nàng vừa nói vừa đi về phía chiếc cầu để có thể có một cái nhìn rõ hơn.Khi tiến lại đủ gần, Kohana vươn tay tính sờ thử tay vịn của chiếc cầu thang thì -Bặp...Một tiếng động nhỏ vang lên trong không gian im ắng, quay đầu lại nhìn, thì ra là trong lúc nam chính Teika đã đưa tay bắt lấy cánh tay của Kohana để ngăn không cho cô nàng chạm vào chiếc cầu thang đã tạo ra tiếng động ấy._ Trên đấy bị cấm lên - Nam chính Teika nhắc nhở khi thấy Kohana có ý định đi lên cầu thang._ Hả?_ Đây là cầu thang nghệ nhân - Nhìn thấy Kohana đang ngơ ngác có vẻ không hiểu gì, Teika tốt bụng lên tiếng giải thích._ Cầu thang...?_ Ra vậy, cậu vẫn chưa biết à?Ngẩng đầu nhìn chiếc cầu thang kéo dài không thấy rõ được hình dáng lên tới đỉnh, Teika tiếp tục giải thích :_ Mỗi năm, hai nghệ nhân xuất sắc sẽ được chọn làm hoàng tử và công chúa rồi bước lên cầu thang này._ Nghệ nhân xuất sắc? Hoàng tử? Công chúa?_ Họ chính là một cặp học sinh nam và nữ được công nhận là nổi bật nhất trong năm ấy. Đó là điều mà mọi học sinh ở Hoshigei đều hướng đến._ Tớ cũng muốn được như thế - Kohana giọng điệu ao ước nói._ Có vẻ tự tin quá nhỉ? Mà rốt cuộc là cậu sử dụng loại ma pháp nghệ thuật nào thế?_ Tớ không thể sử dụng được... - Nghe nam chính Teika nhắc đến ma pháp nghệ thuật, Kohana đang hào hứng, vui vẻ bỗng trở nên ủ rũ, buồn bã đáp._ Hử? - Teika tỏ vẻ không hiểu._ Có thể là tớ quá ngây thơ - Với một giọng điệu buồn buồn, Kohana kể tiếp - Tớ vô cùng khao khát được đến trường Hoshigei nên đã cố gắng hết sức để rồi đùng một cái phải phải đối mặt với cả sự thật thế này... Dù đã nỗ lực đến vậy rồi, vậy mà lại là vô ích ư?_ Nỗ lực?_ Hả?_ Sự nỗ lực sẽ không được đền đáp một khi cậu tỏ ra nghi ngờ về nó - Bằng một chất giọng trầm trầm mê người, nam chính Teika tiếp tục - Chỉ có những người không ngừng vững tin mới có thể đạt được thành quả._ Hơ... - Không nghĩ bản thân là có thể nghe được một lời khuyên nhủ bổ ích và có một chút gì đó ấm áp từ người thanh niên lúc nào cũng có một bộ dáng cáu kỉnh mỗi khi vô tình chạm mặt, Kohana mở to đôi mắt._ Sự nỗ lực sẽ không bao giờ phản bội người ta đâu - Teika tin tưởng nói._ Sự nỗ lực sẽ không... - Kohana vô thức nhắc lại những lời mà nam chính Teika đã nói.Nhờ những lời khuyên chân thành của người thanh niên mà rất nhanh Kohana đã lấy lại được tinh thần, cô nàng vui vẻ đáp :_ Phải đó. Không được phép nản lòng đúng không? Nếu ta nỗ lực, nhất định sẽ làm được nhỉ?Thấy Kohana bỗng nhiên hào hứng trở lại, vẻ mặt tươi tắn tràn đầy nhiệt huyết quay về phía nam chính Teika cười nói khiến anh ta trong phút chốc có một chút bối rối mà phải quay mặt đi không dám nhìn thẳng._ Đừng nói với ai rằng chúng ta đã gặp nhau ở đây - Nam chính Teika không quên để lại lời nhắn khi quay người bỏ đi._ Hả? - Kohana vẻ mặt ngơ ngác không hiểu vì sao anh ta phải làm vậy - Ơ... Cậu...Khi cả hai đi ra khỏi tòa nhà đó, bầu trời cũng đã hoàn toàn chuyển thành một màu cam đặc trưng chỉ có ở buổi chiều tà. _ Đợi tớ với! - Đã đi đến giữa cây cầu rồi nhưng Teika buộc phải dừng lại, quay người chờ Kohana đang gọi với theo ở phía sau._ Sao thế?_ Cảm ơn cậu - Kohana đưa ra một bó hoa nhỏ như một món quà gửi đến nam chính Teika vì đã giúp cô ấy lấy lại được niềm tin trong lúc cô ấy tuyệt vọng nhất. Bó hoa này tuy được làm vội từ một vài bông hoa đồng tiền và một ít nhánh hoa baby mà Kohana đã dùng để luyện tập cắm hoa trước đó, nhưng do được ngâm trong nước nên hoa vẫn còn khá tươi, thành ra trông bó hoa vẫn rất đẹp. _ Uh... - Teika đương nhiên rất kinh ngạc khi thấy Kohana làm vậy._ Tớ sẽ nỗ lực, cố gắng hết mình! - Kohana nở một nụ cười nói.Vẫn chưa hết ngạc nhiên, nam chính Teika nhìn bó hoa rồi đưa tay ra tính đón lấy nó. Khi tay của anh vừa chạm vào bó hoa thì đột nhiên nó tự động rung rinh như có gió thổi qua._ Uh..._ Hể? Bỗng nhiên xung quanh bó hoa bắn ra những tia sáng nhỏ y hệt một cây pháo bông que nhang khi được đốt lên, rồi sau đó toàn thân bó hoa bắt đầu đổi thành những gam màu khác nhau và sáng lên một cách rực rỡ. Từ trên những cánh hoa xuất hiện một ánh hào quang giống như một dây leo cách điệu màu tím lung linh bồng bềnh xung quanh Kohana và Teika.Ánh hào quang ấy sau khi quấn mấy vòng quanh hai người liền bay lên phía trên cao, cách hai người một khoảng không xa rồi kết thành một quả cầu bé xíu màu tím và đồng thời không gian xung quanh cũng bỗng chốc tối lại hẳn. Sau đó quả cầu ấy lại vỡ ra thành vô số những mảnh nhỏ li ti tựa cánh hoa anh đào lấp lánh mà rơi xuống. Kohana và Teika hai người vẫn còn đang cầm bó hoa nhỏ ấy, hoàn toàn ngây người chứng kiến khung cảnh kì diệu ở ngay trước mắt. _ Hào quang... - Nhìn một màn trước mắt mà Kohana như vẫn chưa thể tin được bản thân cô ấy lại có thể tạo ra một ánh hào quang đẹp đến thế. _ Huh... - Nam chính Teika cũng thể không nói nên lời khi đối diện với một khung cảnh đẹp tuyệt vời như vậy._ Đây chính là hào quang đầu tiên của tớ! - Kohana hạnh phúc xoay vòng đưa tay ra đón lấy những cánh hoa anh đào bé nhỏ đang bay lượn trong khung trung, ánh hào quang đầu tiên của cô ấy - Lần đầu tiên tớ làm được đó!_ Ừ, cậu làm được rồi - Teika dường như tìm lại được tiếng nói của anh ấy sau một hồi thất thần đứng ngắm ánh hào quang của Kohana._ Vâng! - Kohana vui vẻ đáp._ Hm... - Và đây cũng là lần đầu tiên hiếm hoi sau 2 lần chạm mặt giữa hai người mà băng sơn mỹ nam Ichijoji Teika cuối cùng cũng đã mỉm cười. Mặc dù chỉ là một cái nhếch mép khá nhẹ như có như không nhưng nó cũng đủ để thể hiện tâm trạng khá tốt của anh ta ngay lúc này._ Chào nhé - Nói rồi, anh ta quay người bỏ đi nhưng trên tay vẫn không buông bó hoa nhỏ mà Kohana đã tặng._ Cảm ơn nhé, King-san._ Là Ichijoji Teika - Giơ bó hoa trong tay ra, nam chính Teika sửa lại cách gọi của Kohana._ Vâng, Ichijoji-kun._ Được, cố gắng nào! - Có vẻ như việc tạo ra được ánh hào quang đầu tiên trong cuộc đời của bản thân đã tiếp thêm niềm hi vọng và sự tự tin cho Kohana.Sau đó, cô nàng quay về khuôn viên hồi nãy, nơi mình đã luyện tập cắm hoa. Thấy trời bắt đầu sẩm tối, Kohana luống cuống cố gắng thu dọn thật nhanh đống dụng cụ của cô ấy để có thể trở về kí túc xá sớm mà ăn mừng với mọi người. Và trong lúc ấy -Hoàng hôn buông xuống nhìn ánh tà dương nơi chân trời... Một tiếng hát vang lên từ trong túi áo của Kohana, thò tay vào túi lấy chiếc điện thoại ra thì thấy trên màn hình hiển thị hai chữ " Em gái ", Kohana vui vẻ bắt máy : _ Alo, Konami đấy à? Ừ, chị luyện tập xong rồi, bây giờ chị đang dọn dẹp dụng cụ cắm hoa của chị để chuẩn bị về đây. À mà chị có chuyện vui này muốn thông báo cho em biết nè. Sao, để về kí túc xá rồi nói cho em và Juri biết luôn một thể à? Ừ cũng được, vậy hẹn gặp em và Juri ở phòng tụi mình nha! Bye bye. Cúp máy Kohana nhanh chóng xếp gọn hết đống dụng cụ rồi ôm lấy chúng và đi về lại kí túc xá nữ. Trên đường về, nghĩ đến chuyện cảm xúc của Konami và Juri sẽ ra sao khi biết tin bản thân cô ấy cuối cùng tạo ra được ánh hào quang đầu tiên, chỉ cần nghĩ đến đó thôi cũng đủ để khiến Kohana cảm thấy phấn khởi.Về phía bên kia của Konami, khi cô gọi điện thoại thông báo cho Kohana về lại kí túc xá nữ vì bữa tiệc chào mừng đã được hoàn thành, thì biết được Kohana có chuyện vui muốn kể. Nghe đến đó trong lòng cô bỗng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cô biết rằng, Kohana đã chạm mặt Ichijoji Teika lần thứ 2 rồi thành công phát hiện ra bản thân cô ấy cũng có ma pháp nghệ thuật, và cô cũng mừng vì bản thân cũng không có vô tình phá hư tình tiết của phim.Quay qua nhìn Juri rồi nhìn một bàn đồ ăn ở trong phòng, cô vui vẻ nói :_ Tớ mới gọi chị ấy nè, chị ấy nói có tin vui muốn kể cho chúng ta nghe ấy. Bây giờ chị ấy đang trên đường về lại kí túc xá đây. _ Tốt - Juri háo hứng đáp - Bởi vì tớ cũng sắp chờ không nổi rồi này.Sau một hồi -Cạch...Tiếng cửa vang lên và bóng dáng của Kohana xuất hiện sau cánh cánh dần hé mở ấy._ Chào mừng chị đã về._ Mừng Hana đã về.Vừa mới bước chân vào phòng thì đập vào mắt Kohana là một bàn ăn linh đình với đủ các món mặn, món lẩu và có cả món tráng miệng khiến cô nàng vô cùng ngạc nhiên. _ Kohana, chị mau đi tắm, thay đồ đi rồi cùng ăn với tụi em.Nhìn hai người bạn cùng phòng đã tắm rửa sạch sẽ thay thành đồ mặc hàng ngày và chỉ cần chờ bản thân tắm xong nữa thôi là bữa tiệc có thể bắt đầu, Kohana gật đầu rồi nhanh chóng xếp gọn gàng dụng cụ cắm hoa của cô ấy sang một bên và lấy đồ đi thay.Sau khi ổn thỏa hết mọi thứ, ba người các cô ngồi vào bàn ăn và bắt đầu nhập tiệc._ Woa, một nồi Sukiyaki, Tonkatsu, cơm trứng Omurice rồi còn có các loại bánh cookie và cupcake nữa... Chỉ có hai người cậu thôi mà có thể làm nhiều đến vậy à? - Kohana hào hứng nhìn một bàn ăn ở trước mặt._ Đương nhiên rồi, bởi vì bọn em đã phân công cho nhau làm mà - Cô lên tiếng giải thích._ Ừ, thì ra Nami cậu ấy chuyên về các loại bánh ngọt còn tớ thì lại giỏi nấu các món, chính vì thế mà chúng tớ đã quyết định là chia nhau ra làm các món sở trường của chính bản thân mình._ Uhm, tớ biết em tớ khá giỏi trong việc làm các loại bánh ngọt nhưng mà tớ không ngờ là Juri có thể nấu nhiều món ăn đến thế!_ Vâng, em cũng không nghĩ là Juri lại có thể biết nấu nhiều món như vậy._ Hehe, tớ mà lị - Juri lấy làm đắc ý khi thấy hai cô bạn cùng phòng thưởng thức những món ăn do chính cô ấy nấu ra - Mà thôi, chúng ta mau nhập tiệc đi kẻo thức ăn nguội hết._ Ok.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com