Dn Ma Dao To Su Bach Quy
Hôm nay bầu trời phá lệ u ám, mây đen mang theo gió lạnh thổi quét đại địa, trời cao bắt đầu hạ xuống tí tách tí tách mưa nhỏ. Kim Lân Đài được nước mưa gội rửa, thanh tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng mưa rơi, khiến lòng người êm đềm, chuyên chú nghe tiếng gió thổi qua bên tai.Ngụy Vô Tiện chống cằm bên cạnh cửa sổ, nhìn giọt mưa từ đỉnh đầu rơi xuống xuất thần. Tiết Dương ngồi bên cạnh hắn nghiên cứu ma đạo, thỉnh thoảng cùng hắn thảo luận một chút cái nhìn của bản thân. Lam Vong Cơ ngồi cách đó không xa đánh đàn, trầm tĩnh như nước lặng.
Trước mặt Tiết Dương xuất hiện một chén canh sườn. Ngụy Vô Tiện cũng quay đầu qua, nhìn thấy Giang Yếm Ly mỉm cười nhìn bọn họ, ôn nhu nói: "Trời lạnh, các đệ ăn cho ấm. Còn phải nhớ mặc thêm áo!"Tiết Dương cầm chén canh sườn củ sen, cảm nhận được độ ấm của nó truyền khắp toàn thân, cong cong mặt mày nói: "Yếm Ly đại tỷ thật tốt."Ngụy Vô Tiện cười toe toét nói: "Sư tỷ, lần này ngươi làm mấy chén mới đủ? Cực khổ ngươi rồi."Giang Yếm Ly che miệng cười, "Hiếm khi đông vui như vậy, ta không cực khổ. Chỉ sợ các đệ không thường xuyên đến thăm ta."Ngụy Vô Tiện nắm tay Giang Yếm Ly, ôn ấm nói: "Sư tỷ, nếu buồn nhất định phải về Vân Mộng với chúng ta. Ta dẫn ngươi về đó, có Gin, có Giang Trừng. Hoặc ngươi nói một tiếng, chúng ta chuyển qua đây ở."'Phanh'Kim Tử Hiên vừa mới che ô bước vào, nghe thấy lời này lập tức không bình tĩnh, đâm đầu vào cạnh cửa. Giang Yếm Ly chạy qua đỡ hắn.Tiết Dương sờ cằm, cảm thấy chủ ý này không tồi. Bên cạnh hắn có hai vị trí trống, không có 'người' ngồi. Tiết Dương gõ gõ bàn nói: "Hai vị đạo trưởng, chúng ta đi đón con nhóc A Thiến. Lại phiêu bạt khắp nơi còn không bằng tìm nơi cố định cư trú. Đợi ta tìm ra cách đem các ngươi toàn vẹn về bên ta, chúng ta ở đây đi.""..." Kim Tử Hiên đen mặt: Hỏi ý kiến ta sao?!Trên bàn, mặt nước trong chén trà nhẹ động, mặt bàn xuất hiện vệt nước ghi thành chữ, "Ân."Lam Vong Cơ vẫn tiếp tục an tĩnh đánh đàn, hắn 13 năm chờ đợi Ngụy Anh trở về, không quan tâm gì nữa, Ngụy Anh muốn ở nơi nào, hắn sẽ cùng hắn ở nơi đó, mỗi ngày."Giang Trừng dù sao cũng phải về Vân Mộng, Gin đi theo hắn rồi. Nhưng chỉ cần chúng ta ở đây, không sợ hắn không trốn qua đây, Giang Trừng cũng phải đi bắt hắn về. Vẹn toàn!" Ngụy Vô Tiện phân tích.Kim Tử Hiên thân thể lung lay, cảm thấy trước mắt tối sầm.Bọn người yêu gây chuyện này tới đây ở, trời diệt Lan Lăng Kim thị.Tiết Dương giơ ngón trỏ, nảy ra ý khác: "Hay để Yếm Ly đại tỷ về Vân Mộng, Tử Kim ca nhớ người thì thăm nàng như 13 năm nay vẫn làm. Dù gì cũng đã quen rồi."Ngụy Vô Tiện vỗ tay tán thành."... Thôi, các ngươi ở đây đi, ta xem như đãi khách quý." Kim Tử Hiên mỉm cười nói.Giang Yếm Ly bật cười, rút khăn tay lau nước mưa đọng trên mặt hắn, "A Hiên, năm nay chàng mấy tuổi?"Ngụy Vô Tiện đập bàn cười không thở nổi, nói: "Hắn còn nhỏ hơn ta!""..." Kim Tử Hiên đỏ mặt: Trách ai!Tiết Dương nhìn trời còn đổ mưa tí tách bên ngoài, cười nói: "Ca ca cầm ô đi đón người, không biết thuận lợi không đây? Hiếm khi thấy hắn có tâm như vậy.""Ầm vang!" Bầu trời đánh một cái đại lôi, một đạo tia chớp xẹt qua, Giang Trừng như là cảm giác được cái gì, đột nhiên ngừng lại động tác trên tay, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mây đen kích động chân trời, lăn qua một đạo sấm rền."Xôn xao" một tiếng, ngoài cửa sổ mưa lại lớn lên, mưa như trút nước mà từ mái ngói dưới hiên bay lả tả tiến vào thư phòng, còn lại va chạm với nền đất gồ ghề lồi lõm tràn đầy nước bùn bên ngoài.Phong quát đến hai phiến cửa sổ không đóng kỹ khiến nó đong đưa qua lại, phát ra "lạch cạch lạch cạch" tiếng vang.Trong màn mưa, một lớn một nhỏ lưỡng đạo bóng dáng dần dần hiển lộ, người chưa đến, thanh đã đến trước mặt.
"Mợ! Ta bị ướt rồi! Ngươi nhích ô qua bên này một chút!"Gintoki cước bộ chậm chạp, nhấc ô trong tay lên một góc, tròng mắt màu đỏ lười nhác nhìn lên bầu trời, quần áo trên người dày dặn, trên cổ còn đắp một chiếc khăn choàng màu đỏ ấm áp, thoạt nhìn so nguyên bản xuyên chính trang càng thêm nhẹ nhàng ôn hòa, không khí ẩm ướt làm đầu tóc bạc của hắn ủ rũ, lại có vẻ phi thường mềm mại, khóe miệng gợi lên độ cong vô lực lại ôn nhu, "Thôi than phiền đi, ngươi chiếm chỗ quá đó, chút nữa cữu cữu của ngươi đứng nơi nào a tiểu bóng đèn?"Kim Lăng không chịu yếu thế, kiêu ngạo nói: "Cữu cữu sẽ đưa ô cho ta đi về."Gintoki rút trừu khóe miệng: "Chúng ta đến đón cữu cữu ngươi, không phải tay không mà về a uy!!! Nói như vậy thì chúng ta đến đây làm gì!!!"Kim Lăng giật mình, mặt thoáng chốc đỏ bừng, cuối cùng cũng nhớ ra vấn đề chính.Kim Lăng đánh trống lãng mà chỉ tay về phía trước nói: "Thư phòng ở đằng trước rồi, chúng ta nhanh lên đi mợ! Cữu cữu nhất định rất đói rồi!""... Là ngươi rất đói đi! Bụng ngươi kêu ta nghe được nga!" Gintoki mắt cá chết vạch trần hắn."Mợ!!!" Giang Trừng trầm mặc nhìn bọn họ, trong lòng mạc danh có chút phức tạp.
... Tên này, sống trong áy náy mới nên người.Giang Trừng nhìn thoáng qua chiếc ô bên cạnh cửa, thở dài đi qua cầm lấy nó, cất vào một góc khuất không ai để ý. Làm xong mới tiếp tục ngồi xuống xử lý đống sự vụ còn lại, sẵn tiện chờ hai người kia.Đợi Giang Trừng vừa gác bút xuống, cửa cũng bị người đẩy ra, mang theo gió lạnh cùng mưa bay tiến vào. "A Trừng, ăn cơm thôi, ngươi cùng A Dao quá giống, suốt ngày ngồi trong phòng sẽ có bệnh kín đó!""Cữu cữu, chúng ta tới đón ngươi đi ăn cơm. Mẫu thân làm rất nhiều món ngươi thích." Giang Trừng đứng dậy, lạnh mặt nói: "Đi thôi."Gintoki và Kim Lăng nhìn nhau, lại nhìn cái ô. Giang Trừng sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc nói: "Chỉ có một? Vậy các ngươi đến đây làm gì? Hả?"Kim Lăng sờ mũi, lo sợ bị hắn mắng mà giải thích, "Thật ra là do mợ đi đón ngươi, ta nửa đường gặp hắn muốn cùng hắn cùng nhau đi. Cữu cữu, lúc đó ta cũng không có ô! Bị ướt thì làm sao bây giờ?!"Gintoki mắt đỏ chớp động tinh quang, quỳ xuống đưa lưng về phía Kim Lăng, "Tiểu bóng đèn, leo lên."Kim Lăng lập tức mặt mày hớn hở nhảy lên, hai tay vòng qua cổ hắn, áp mặt vào khăn choàng ấm áp, nghiêng đầu đắc ý nhìn Giang Trừng nói: "Cữu cữu, chúng ta đi thôi."Gintoki cũng nhàn nhã nhìn Giang Trừng, "Xuất phát thôi cậu ấm."Giang Trừng đáy mắt tiềm tàng một tia trìu mến, nhiều loại cảm xúc giao tạp ở bên nhau. —— 13 năm, hắn chờ được người về.Giang Trừng tiếp nhận ô từ tay Gintoki, bung ra che lên đỉnh đầu bọn hắn, vẻ mặt lãnh đạm, giọng nói có chút trách cứ: "Làm chuyện ngu xuẩn.""A Trừng, nếu không phải trời xui đất khiến, Gin nhất định không thích ngươi."... Giang Trừng bạc môi cong lên.Kim Lăng cảm thấy bản thân thật sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com