Dn Ma Dao To Su Bach Quy
"Tiểu thư! Ngài nói cái gì?! Ngài mang thai?!" Nhược Y tái mặt nhìn Ưu Cơ.Cách đó không xa, đang ngồi bên đống lửa Giang Trừng, Gintoki cùng Ngụy Vô Tiện trao đổi ánh mắt cho nhau, âm thầm cảm thấy chuyện này rắc rối.Gintoki nhỏ giọng: "Hay chúng ta trốn đi? Dù gì cũng không liên quan..." Còn chưa nói hết đã bị Ngụy Vô Tiện cười ha ha ôm cổ nói: "Gin, dù gì cũng giúp người ta rồi, làm đến cùng mới nghĩa khí!"Giang Trừng cầm trong tay khế ước bán mình của Ưu Cơ cùng hai 'mỹ nhân' nào đó, vung tay ném vào trong lửa. Nhìn giấy bốc cháy đến khi biến thành tro tàn, Giang Trừng hai tròng mắt như bị ánh lửa đốt sáng lên: "Ngụy Vô Tiện nói đúng, các ngươi ở đây cứu người tiếp đi, ta đi về ngủ!""..." Gintoki, Ngụy Vô Tiện."Dù gì các ngươi cũng đã hai ngày chưa về, nhớ về sớm!" Giang Trừng phủi vạt áo, đứng dậy tính đi..."... Buông ra!" Giang Trừng quay đầu, trên cao nhìn xuống tên tóc quăn đang níu ống quần hắn không bỏ."Đại thiếu gia, ngươi thật sự muốn bỏ lại chúng ta sao?! Không bức rứt chút nào à?" Gintoki cảm thấy, thêm một người thêm sức lực, quan trọng là, Gin ta không ngủ được thì ai cũng đừng mong yên giấc!Giang Trừng đá đá chân, thấy hắn vẫn chưa chịu buông, bất đắc dĩ than thở trong lòng, thỏa hiệp: "Được rồi, mau thả ta ra!"Ngụy Vô Tiện ngồi một bên, lại rút trong ngực ra một cái bánh bao nhai, âm thầm nhìn bọn họ. Lòng nghĩ: Hôm nay Giang Trừng sao dễ tính quá vậy?! Bị ai đoạt xá à?Gintoki cũng kinh ngạc một phen, thấy Giang Trừng thật sự ngồi xuống không về, xoa cằm: Cậu ấm này hôm nay đổi tính? Bình thường hắn không độc miệng mắng một phen mới là lạ!Không để bọn họ nghĩ nhiều, lúc này Ưu Cơ cùng Nhược Y đã tới gần, đồng loạt quỳ xuống cúi đầu van xin: "Cầu xin các vị giúp chúng ta!"Ngụy Vô Tiện luống cuống tay chân muốn nâng họ dậy, lại bị họ từ chối, Ưu Cơ tiếp tục nói: "Ta hiện giờ đang mang thai, cũng không có ý định muốn báo thù. Ít nhất, hiện tại ta chỉ muốn sinh đứa bé này, nuôi dạy nó trưởng thành. Nhưng ta hy vọng..." Ưu Cơ buồn bã lấy trong tay áo ra một tờ giấy, đưa cho Ngụy Vô Tiện: "Nhờ các vị đưa nó cho Trưởng tử Âu thị, Âu Minh. Ta chỉ nhờ các vị việc này, còn lại, chỉ có thể phụ thuộc vào người nam nhân kia muốn làm gì."Giang Trừng nhíu mày: "Không lẽ, Âu Minh chính là..."Ưu Cơ cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng, gật đầu....Trên đường trở về Liên Hoa Ổ, không khí trầm mặc nặng nề. Ngụy Vô Tiện ngày thường miệng bô bô nói không dứt, hôm nay ra vẻ thâm trầm suy tư suốt quãng đường. Nghĩ mãi, hắn vẫn nhịn không được hỏi:"Gin, Giang Trừng này! Ta vẫn không hiểu, Âu Ngọc không phải thích Ưu Cơ sao? Nhưng hắn lại chẳng thèm xuất hiện giúp nàng! Cạn tình cạn nghĩa đến vậy?! Huống chi vừa rồi gặp Âu Minh, ta cảm thấy hắn không phải người lương thiện gì, coi chừng trong chuyện này hắn cũng nhúng tay vào! Cấu kết với Ưu Nhã Kỳ làm việc xấu! Nhưng hắn được lợi gì từ vụ này à?! Ta thấy chuyện này có gì đó kỳ lắm! Ai ai ai, nhức đầu quá, không muốn nghĩ nữa, không muốn nghĩ nữa!" Ngụy Vô Tiện tự tát má bản thân."Tất nhiên rồi, nếu đứa nhỏ trong bụng là của hắn, thì chuyện này rất có thể là một tay hắn dựng lên!" Giang Trừng nhớ tới ánh mắt nham hiểm của nam nhân vừa rồi, lòng nghi ngờ càng nặng."Hay chúng ta quay lại xem hai người họ thế nào?! Ta cảm thấy bất an lắm! Còn đói bụng nữa!" Ngụy Vô Tiện nhấc tay cho ý kiến.Gintoki phun tào: "Đừng tự tiện lập Flag được không?! Hơn nữa cái phía sau thì liên quan gì!!!"Giang Trừng gật đầu: "Ta cũng đói bụng.""..." Gintoki: Chính nghĩa đã bị các ngươi ăn! Từ lúc nào Gin lại phải thay thế mắt kính vậy?!Ngụy Vô Tiện sờ ngực, nhìn Gintoki nói: "Gin, bánh bao của ta hết trơn rồi, ngươi còn không?"Gintoki theo bản năng sờ sờ hai cái bao trước ngực, đắc ý: "Tất nhiên, ném thì quá tiếc!"Ngụy Vô Tiện liếm môi: "Mau cho ta một cái lót dạ!"Gintoki móc ra đưa một cái cho hắn, đưa được nửa đường lại bị cướp đi mất.Ngụy Vô Tiện cùng Gintoki quay đầu nhìn lại, thấy Giang Trừng vẻ mặt bất mãn nhai bánh bao như nhai đầu kẻ thù giết cha..."..." Gintoki/Ngụy Vô Tiện: Thằng chả lại bị sao vậy?Giang Trừng kiêu căng nuốt sạch sẽ, vẻ mặt má thiên hạ giơ tay đem mảnh vụng bên miệng lau đi, nhướng mày: "Nhìn cái gì vậy? Ta cũng đói!""... Đây là biểu cảm của đói sao?" Gintoki hoang mang tột độ."Đại khái..." Ngụy Vô Tiện cũng câm nín.Gintoki cùng Ngụy Vô Tiện tìm tòi nghiên cứu nhìn Giang Trừng, chỉ thấy hắn đứng đắn đi về phía trước, không biết phải ảo giác không, họ cảm thấy lỗ tai hắn hơi hồng...Giang Trừng thấy hai kẻ dở hơi kia vẫn tiếp tục nhìn, nghiêng đầu lại liếc xéo: "Hừ, muốn hỏi cái gì à? Nói trước, ta no rồi!"—— Gintoki/Ngụy Vô Tiện: Ai thèm hỏi ngươi cái này!!!Gintoki đành đem cái bánh bao thứ hai ra, tính chia 5:5 cho hắn cùng Ngụy Vô Tiện. Đợi hai người cầm thước ra đo đạc tỷ lệ chính xác, Gintoki trầm giọng: "Giờ chuyện quan trọng là ai sẽ được ăn cái có trứng muối!"Ngụy Vô Tiện hai tay như diều hâu bắt mồi, không nói hai lời hành động!Gintoki đâu vừa? Dứt lời hắn đã phun nước miếng lên nửa cái có trứng muối! Giờ thì có chó mới ăn! "..." Ngụy Vô Tiện/Giang Trừng vẻ mặt như ăn bã nhìn Gintoki đắc chí nhai nhồm nhoàm.Ngụy Vô Tiện suy sụp cầm nửa cái còn lại, đang tính há mồm thì bị Giang Trừng một cái tát chụp bay nửa cái bánh bao ra xa vạn dặm, tám chín phần đã rơi vào tay Đường Tăng...!!!Ngụy Vô Tiện: Hỗn đản!!! Lão tử hôm nay nhất định phải cùng ngươi liều mạng!!! Trả ta nửa cái bánh bao!!!Giang Trừng tự động che chắn ánh mắt điên cuồng của Ngụy Vô Tiện, thảnh thơi thu hồi tay: "Có ruồi!""..."Ngụy Vô Tiện mặt đen triệt để!—— Mẹ nó cái lý do cùi bắp!Gintoki móc mũi nhìn Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện đánh lộn, lòng cảm thán: Ai nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân? Nửa cái bánh bao không có trứng muối cũng có thể diệt trừ!...Cuối cùng, bọn họ vẫn quyết định nghe theo trực giác trở lại căn nhà hoang lúc nãy, đến nơi thì đã không còn một bóng người, chỉ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc bên ngoài, loáng thoáng tiếng động của những con vật nhỏ. Mà lúc này cũng đã nửa đêm, hai chủ tớ bọn họ có thể đi đâu?!"Không có dấu hiệu tranh chấp, một là hai người họ bỏ đi ngay khi chúng ta rời đi, hai là..." Giang Trừng quét mắt nhìn quanh một lần, xác định mọi thứ đều y như cũ, ngay cả đống lửa vừa rồi bọn họ đốt cũng còn nhá nhem cháy."Họ tự nguyện đi theo ai đó, rất có thể là Âu Minh!" Ngụy Vô Tiện nói."Trong chuyện này có gì đó rất lạ, nếu Ưu Nhã Kỹ muốn Ưu Cơ thân bại danh liệt thì sao lại chọn Âu Minh? Hắn không thua Âu Ngọc, địa vị, tài học, thậm chí trưởng tử Âu Minh được đánh giá là người có khả năng lên vị trí gia trưởng nhà họ Âu nhất, hắn dù gì cũng là con trai dòng chính! Nàng ta không sợ Ưu Cơ gả cho Âu Minh sao?" Giang Trừng nhăn mày."Đúng, ta cũng nghĩ đến chuyện này!" Ngụy Vô Tiện bắt đầu suy tư."Ồ!" Gintoki nắm tay trái đập lòng tay phải."Nên mới nói, đàn bà ghen ghét nhau, sao có thể không lo sợ chuyện này?! Chỉ có khả năng, Ưu Nhã Kỹ không phải kẻ chủ mưu, nàng chỉ nghe theo lệnh người khác!" Giang Trừng."Thì ra là vậy!" Gintoki."... Các ngươi có suy nghĩ gì không?" Giang Trừng hắc tuyến nhìn ai đó chỉ biết ăn theo."Ừm, để ta đoán xem! Kẻ chủ mưu rất có thể là Âu Minh!" Ngụy Vô Tiện xoa cằm."Đoán cái gì mà đoán! Âu Minh hiềm nghi lớn nhất, mặc dù ta không tìm ra lý do để hắn làm ra loại chuyện này... Hắn không có khả năng vì yêu Ưu Cơ hay Ưu Nhã Kỳ được!" Giang Trừng xoa mi tâm.Hôm nay bọn họ dù chỉ gặp Âu Minh một thoáng, nhưng cũng biết gã không phải dạng người lương thiện gì, mặt mày nham hiểm xảo trá, người như vậy có thể yêu Ưu Nhã Kỳ mà đồng ý nàng gả cho Âu Ngọc, còn nghe lời nàng hãm hiếp Ưu Cơ? Chưa nói tới Ưu Nhã Kỳ sẽ không ngu như vậy, mà căn bản là không thể có khả năng này! Còn yêu Ưu Cơ? Hãm hiếp xong lại để cho nàng bị bán lầu xanh? Trừ khi đầu óc có bệnh!Ngẫm lại, Âu Minh cũng chẳng phải vì tranh cơ đoạt vị, vì cách làm của hắn ngăn cản được Âu Ngọc kết hôn với Ưu Cơ, nhưng không phải có Ưu Nhã Kỳ thay thế sao?!"Hay chúng ta đột nhập Âu phủ tìm người xem! Dù sao cũng không còn manh mối nào đáng giá!" Gintoki ghét nhất suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn này, nhân tâm khó dò, hắn từ xưa đến nay vẫn luôn chỉ là kẻ vung đao chém giết, mấy chuyện sử dụng đầu óc, suy xét nhân tâm này luôn có kẻ thay hắn làm."Ta thấy Ưu Cơ hành động cũng rất lạ, trước khi biết bản thân mang thai, nàng chưa từng có ý đồ nói ra kẻ đó là ai, hiện giờ, nói nàng vì đứa nhỏ mà buông xuống cừu hận thì không bằng nói nàng giống như nắm giữ được ưu thế gì..." Ngụy Vô Tiện lẩm nhẩm."Ngươi nói đúng!" Giang Trừng gật gật đầu."Không lẽ nàng nghĩ có đứa nhỏ thì có thể uy hiếp Âu Minh cưới nàng? Không giống lắm." Ngụy Vô Tiện gãi đầu.Nhìn nhau một chút, lập tức cả ba ăn ý nói: "Tờ giấy!"Chắc chắn trong tờ giấy nàng nhờ bọn họ đưa cho Âu Minh có nội dung gì đó, thứ có thể uy hiếp Âu Minh!Trong phủ Âu thị...Bọn họ quyết định lại tiếp tục bò nóc nhà, rình coi.Chỉ là lần này vì trong Âu phủ có nhiều thủ vệ canh chừng nghiêm ngặt, mà người nào đó lại vừa không biết khinh công, cũng chẳng biết ngự kiếm phi hành nên chỉ có thể bị bỏ lại ở bên ngoài.Gintoki mặt tái mét nhìn khung cảnh xung quanh, khắp nơi đều là bóng tối, chỉ có vài chỗ sáng lên nhờ ánh đèn lồng, nhưng ánh sáng ảm đạm càng làm hắn sợ hãi hơn, đặc biệt là mỗi khi có cơn gió thổi qua, đèn lồng đung đưa, chợt tắt chợt sáng, làm tim của hắn cũng theo đó lúc nhảy lúc không, đây chẳng khác gì trường phim kinh dị Ai đó cứu Gin đi!!! Gin hứa sẽ không ăn Mayonnaise cả đời được chưa!!!Gintoki hai chân đánh vào nhau, chân này vừa hết run lại thấy chân kia đang nhảy điệu Tango... A Trừng!!! Tiện Tiện!!! Các ngươi chừng nào mới về!!! Gin sắp chịu không nổi nữa!!!Đột nhiên, Gintoki nhìn thấy một bóng hình đi ra từ Âu phủ...Ma!!!Gintoki thở ra linh hồn nhỏ bé, sợ quên cả mắc tè.Đợi hắn lụm lại quả tim thì người đó đã biến mất. Gintoki thở ra, vừa bình tĩnh lại hắn mới cảm thấy bóng lưng vừa trông thật quen thuộc... Bộ y phục cùng bóng lưng đó không phải Nhược Y sao?! Qủa nhiên hai người bọn họ bị đưa tới Âu phủ! Nhưng đêm hôm khuya khoắt, nàng chạy ra ngoài phủ làm gì?!Nên đi theo sao?! - Gintoki nghĩ, sau đó lắc đầu: Tò mò hại chết miêu! Gin sẽ ngoan ngoãn đứng đây đợi A Trừng cùng Tiện Tiện đấy!Mà lúc Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện trở về, nét mặt đều vô cùng quái dị, Gintoki mừng như điên (?) chạy qua hỏi: "Các ngươi sao vậy?! Thấy cảnh gì dơ bẩn à?! Mau dẫn Gin đi xem!"Giang Trừng mặt thúi hoắc, ném trong tay tờ giấy quăng vào lòng hắn. Gintoki khó hiểu mở ra xem, gì? Nam tử cười như thanh phong trong tranh là ai?"Đó là nhị công tử Âu thị, Âu Ngọc!" Giang Trừng giải thích."Ha? Vậy đưa Gin làm gì??? Ta không thích nam nhân!" Gintoki nói xong, phát hiện mặt Giang Trừng càng thúi.Ngụy Vô Tiện chậc lưỡi nói: "Gin, không ngờ được, Âu Minh là đoạn tay áo, hơn nữa còn loạn luân!""... Hả?" Gintoki hổ khu chấn động!Giang Trừng: "Làm lão tử nghĩ đông nghĩ tây, cuối cùng hóa ra gã là một tên biến thái!" Thích nam nhân không nói, thích đệ đệ cùng cha khác mẹ, còn vì thế làm ra một đống chuyện hoang đường!"Cho nên nói, Ưu Cơ sao biết được chuyện này?! Không lẽ... ở trên giường buộc miệng gọi nhầm?" Gintoki mắt cá chết."Khụ khụ khụ!" Giang Trừng sặc nước miếng."Ha ha! Không biết, nhưng có thể suy đoán được một chút là, Âu Minh thích Âu Ngọc, Âu Ngọc yêu Ưu Cơ, vì vậy Âu Minh quyết định lợi dụng Ưu Nhã Kỳ phá nát tình yêu của hai người bọn họ." Ngụy Vô Tiện cười."Không phải nói hắn yêu Âu Ngọc sao?! Cường đoạt Ưu Cơ, rồi lại một tay giúp Ưu Nhã Kỳ được như ước nguyện làm Nhị phu nhân?" Gintoki."Có thể là phát hiện Âu Ngọc thật sự yêu Ưu Cơ nên hắn ghen ghét làm chuyện điên rồ? Nam nhân a, ghen lên đều làm chuyện kỳ quái, vẫn là nữ nhân dễ đoán!" Ngụy Vô Tiện lắc đầu, ra vẻ ăn chơi nói.Lời này vừa dứt, không biết sao Ngụy Vô Tiện lại nghĩ tới, Giang Trừng mấy ngày hôm nay có biểu hiện quái dị...—— Không không không, ta lại nghĩ nhiều rồi!!! - Ngụy Vô Tiện gõ đầu mình.Gintoki lại gần Giang Trừng, bên tai hắn nhỏ giọng hỏi: "Tiện Tiện bị sao vậy?".Giang Trừng lắc đầu, cũng học hắn nói thủ thỉ: "Ai quản hắn điên hay khùng?""..." Ngụy Vô Tiện: Uy! Hai người các ngươi đủ rồi!!!"Không phải nghĩ vỡ đầu cũng không ra tại sao Âu Ngọc im hơi lặng tiếng sao? Ta đoán, Âu Ngọc cũng biết được kẻ đêm đó là Âu Minh." Giang Trừng cảm thấy hôm nay hắn tam quan bị đánh nát bét.Gintoki mắt đỏ chớp động, "Các ngươi nói, Ưu Cơ muốn làm gì? Có thai với Âu Minh lại không nói cho hắn, ngược lại uy hiếp Âu Minh.""Nàng đang đánh cược mà thôi.""Ban đầu, vì mất đi danh tiết bị đuổi khỏi gia môn, Ưu Cơ dù có hận cũng đánh mất hết hy vọng, nàng buông xuôi. Giờ thì bản năng làm mẹ làm nàng không muốn cứ như vậy nhục nhã chết đi, nàng mới bắt đầu dùng 'ưu thế' ra đặt cược. Đáng tiếc, ván này nàng thua rồi." Ngụy Vô Tiện lòng tràn đầy cảm xúc, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được bất lực.Ưu Cơ là thiện lương, nàng đến lúc này cũng chỉ vì hài tử mà nỗ lực...Gintoki nhớ ra cái gì, hỏi: "Các ngươi thấy Ưu Cơ sao?"Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện lắc đầu, "Chúng ta nghe bọn hạ nhân nói, sáng nay Ưu Cơ có đích thân tới đây, đã rời đi rồi."Gintoki tim đập nhanh, có chút lạnh lẽo mở miệng: "Các ngươi nói, Nhược Y sao giờ này lại xuất hiện trong phủ Âu gia?"..."Tiện nhân! Đều là do ngươi ngu! Vọng tưởng dùng thứ nghiệt chủng đó uy hiếp Âu Minh là sẽ được trở lại như trước kia sao?! Ngươi thì biết cái gì?!" Nhược Y hai mắt long lên sòng sọc, hai tay nổi gân xanh."Ta chỉ muốn con ta danh chính ngôn thuận nhận tổ quy tông, nó không phải dã loại, nó là huyết thống của Âu gia! Ta có thể là tiện nhân, nhưng con ta không phải!" Ưu Cơ hai mắt đâm đâm nhìn Nhược Y. Hai mắt Ưu Cơ giờ phút này ảm đạm không ánh sáng: "A Nhược, tại sao lại là ngươi, chúng ta là tỷ muội...""Tỷ muội? Ngươi cùng một con nô tỳ như ta gọi tỷ muội? Qủa nhiên ngươi ngu xuẩn hết thuốc chữa! Nói cho ngươi biết, kẻ gián tiếp hại ngươi thanh danh tẫn hủy chính là ta, và giờ, cũng sẽ là ta tự tay đem nghiệt chủng trong bụng ngươi móc ra!" Nhược Y nghiến răng, hai mắt đỏ đậm, lấy trong người ra một bình sứ dán đầy bùa chú.Ưu Cơ cả người chấn động, run lẩy bẩy la hoảng: "A Nhược, làm ơn, làm ơn đừng giết nó, hài tử của ta, nó là hài tử của ta!"Nhược Y ôn hòa xoa đầu nàng: "Yên tâm, không giết nó. Ta chỉ cho đứa trẻ trong bụng ngươi biến thành hoạt tử thai, sinh ra chính là một con quỷ sống! Nó sẽ ở trong bụng ngươi, từng chút từng chút nhấm nuốt cơ thể ngươi để lớn lên." Nàng cười điềm đạm, bàn tay lạnh lẽo như người chết xoa bụng Ưu Cơ, nỉ non.Ưu Cơ cảm thấy cả người từ đầu đến chân đều như xối nước lạnh, cả người run lên bần bật, mồ hôi lạnh chảy xuống ót làm nàng giật mình phát hiện cơ thể bản thân đã cứng đờ từ lúc nào. Ưu Cơ thở hổn hển: "Ngươi, tại sao... Ma quỷ, ngươi là ma quỷ!!!" Ưu Cơ khủng hoảng quát tháo."Tại sao, câu hỏi thật hay! Ngươi biết ta yêu thầm hắn bao lâu không? Ngươi không biết! Ngươi biết ta cũng từng đem ngươi là tỷ tỷ sao? Nhưng nói miệng thì có ích gì?! Chứng tỏ ngươi thiện lương tốt đẹp mà thôi... Hai năm trước, ta bị người hãm hại xém nữa chết không toàn thây, ngươi chẳng hề hay biết gì, vẫn bô bô nói coi ta là tỷ muội, nhưng ta mất tích hai ngày, ngươi có từng tìm ta?! Ta được hắn cứu, yêu hắn, chỉ hy vọng hắn cưới ta! Rồi ta có hy vọng! Đó chính là đêm đó, ta một tay sắp xếp cho hắn cùng ngươi lên giường... Thật đau, thật mệt mỏi, nhưng hy vọng của ta sắp thành hiện thực, ta không thể từ bỏ. Đến khi ngươi bị Ưu Nhã Kỳ bắt vào thanh lâu, ta lúc đó đã nghĩ cách cứu ngươi, ta coi như trả tình chủ tớ bấy lâu. Nhưng kết quả đâu? Ngươi mang thai con hắn?! Mang thai con hắn?! Ngươi nói ta làm sao chịu nổi?! Âu Chính Thuần cùng ngươi, hai cái đều đáng chết vạn lần!" Nhược Y cuồng loạn bóp cổ Ưu Cơ, hai mắt dữ tợn trợn lên.Ưu Cơ nắm lấy cổ tay nàng, hai mắt lạnh lẽo: "Nhược Y, ngươi... ặc... đáng tởm."Hận ý, tuyệt vọng chồng chất đè lên nhau hiện lên trong mắt Ưu Cơ.Nhược Y cười ha hả buông lỏng tay, cầm lấy bình sứ lắc lắc: "Đúng vậy, ta đáng tởm, và thứ ngươi sắp sinh ra, còn đáng ghê tởm hơn gấp trăm lần!""Phanh!" Cửa mở. Nhược Y bị một chưởng phong đánh bay ra xa.Giang Trừng thân ảnh đột ngột đứng phía sau ả, hai mắt như sương hàn, tay cầm kiếm không run chút nào, lưỡi kiếm sắc lẻm lóe hàn quang, không chút lưu tình chỉa ngay vào cổ họng nàng ta. Gintoki cùng Ngụy Vô Tiện cũng chậm rãi bước vào, đứng bên cạnh hắn, nhìn Nhược Y không nói lời nào.Ưu Cơ nhìn thấy bọn họ, hai mắt trào ra nước mắt, khóc rống lên."Ha ha ha, ta thật không nên thiện lương mà muốn giúp nàng ra khỏi kỹ viện, giờ xem? Trời cao sao có thể bất công như vậy..." Nhược Y nhìn bọn họ, lẩm bẩm quỳ rạp xuống nền đất."Bất công? Ta thấy với ngươi thì thật công bằng! Thiện lương? Đừng sỉ nhục từ ngữ thần thánh này!" Ngụy Vô Tiện lạnh lẽo nhìn nàng, không chút lưu tình mắng nhiếc.Gintoki cúi người, nhẹ nhàng lấy đi bình sứ trong tay nàng, vung tay ném lên tường, bình sứ vỡ vụn thành nhiều mảnh, chất lỏng màu đen đặc tà ám nhanh chóng lan ra, để lại trên nền đất một trận đồ quái dị.Ngụy Vô Tiện nhíu mày, phỉ nhổ: "Còn thiện lương! Ta xem nàng ta mới là quỷ dữ!"Gintoki huyết đồng đạm mạc nhìn nàng, thở dài: "Hạ màn đi!". Giang Trừng kiếm trong tay vừa động, chuẩn bị nhất chiêu giải quyết nàng."Khoan đã!!!" Nhược Y bỗng nhiên ngẩng đầu, không chút sợ hãi nói: "Ta chỉ muốn hỏi, ta làm sai cái gì để bị các ngươi không chút do dự giơ kiếm giết ta?! Âu Minh, Ưu Nhã Kỳ không phải cũng sai rành rành đó sao?! Sao các ngươi chỉ tìm ta?! Đạo nghĩa đây à?! Các ngươi không ở trong hoàn cảnh của ta, không biết ta đã chịu áp lực gì. Ta không muốn ác, ta chỉ quá yếu đuối để thoát khỏi thù hận. Ta không làm sai, đều là ông trời ép ta vào bước đường này.""Hừ, ý ngươi muốn nói ta không có tư cách giết ngươi?" Giang Trừng hỏi."Nhược Y cô nương, trên đời kẻ ác nhiều vô số kể, nếu ai cũng đầy miệng văn vẻ như cô để biện minh cho mình thì thiên hạ vốn chả phân thiện-ác làm gì." Ngụy Vô Tiện dựa lưng vào tường, hai tay ôm ngực nhìn nàng.Nhược Y: "Ta chỉ không phục! Muốn giết ta, trừ khi các ngươi giết Âu Minh! Nếu không, dù có chết ta cũng sẽ từ địa ngục bò về!!!"Ngụy Vô Tiện cùng Giang trừng nhìn nhau, oán khí nặng nề nhất định sẽ vương vấn dương gian tác yêu tác quái. Nếu chết, nàng ta thật sự trở về báo thù lại nói không chừng!Gintoki bỗng nhiên thở ra, bước chân vững vàng đến trước mặt nàng, "Không muốn chết?"Nhược Y cùng mọi người sững sờ, không hiểu hắn đang muốn giở trò gì.Nhược Y gật đầu, Gintoki ném kiếm xuống trước mặt nàng: "Cô nói đúng, chẳng ai có tư cách kết thúc tính mạng người khác, ngoài chính bản thân mình. Giống như cách mà cô đã chết, đó đều là cái chết mà cô chọn."Gintoki chậm rãi quỳ xuống, giơ tay đụng vào khóe mắt nàng:"Nữ nhân chính là làm từ nước, khi nào nước mắt đã khô cạn, linh hồn họ đã chết. Cô, đã chết từ lúc nào?"Nhược Y ngơ ngác nhìn hắn, cảm nhận được hơi ấm từ ngón tay thiếu niên trước mắt truyền qua, nước mắt bỗng như mưa rớt xuống, từng giọt từng giọt lướt qua gương mặt, chảy xuống nền đất: "Các ngươi không biết, không biết gì cả! Mọi người đều như vậy!"Đã từng, có một cô gái cũng là thiên kim tiểu thư, nàng họ Lạc, danh Nhược Y. Nàng có phụ mẫu yêu thương, nàng có tất cả mọi thứ tốt đẹp. Nàng đắc ý ngẩng cao đầu, kiêu căng ngạo mạn, ương ngạnh cố chấp. Nhưng tất cả chỉ trong một đêm thay đổi, cha mẹ bị người chém lìa đầu, bản thân bị bán làm nô lệ, cúi đầu ô nhục làm thân tôi tớ phục vụ kẻ khác. Nàng bản tính ẩn giấu sâu đến mức chính nàng cũng đã quên con người thật của mình là ai. Rồi nàng gặp được một vị tiểu thư thiện lương, Ưu Cơ - Cao quý công chúa. Nàng ghen ghét hâm mộ, nhưng dần dần cũng yêu thương vị tiểu thư này, xem nàng như tỷ tỷ. Ai biết, số phận lại bắt nàng đối diện với sự thật, nàng chẳng phải tỷ muội gì với người đó, nàng chỉ là con nô tỳ ti tiện của công chúa nhà họ Ưu! Nàng gặp được người quen cũ, nàng ta nhận ra nàng là Lạc Nhược Y, cười nhạo nàng, hãm hại nàng, nhục nhã nàng. Nàng vô lực phản kháng, lòng tràn đầy chờ mong Ưu Cơ sẽ tìm ra nàng, cứu nàng. Nhưng sự thật làm nàng tỉnh mộng! Đúng rồi, đã không còn Lạc Nhược Y trên đời, nàng Nhược Y làm sao xứng làm tỷ muội với vị công chúa thiện lương tốt đẹp kia?Âu Minh cứu nàng, hắn nói hắn biết nàng là vị tiểu thư nhà họ Lạc, trong một đêm diệt môn đã biến mất cách đây ba năm. Còn nàng, trong mắt từ đây chỉ có hắn."Ta khi biết hắn thích Âu Ngọc, trái tim cũng đã chết! Ta mệt mỏi lắm rồi, rất mệt rất mệt... Tại sao ta chẳng thể ôm bất cứ hạnh phúc nào cho mình?! Ta đòi hỏi gì lớn sao?!!! Bất công!!! Bất công!!!" Nhược Y ôm đầu gào thét."A Nhược, ta..." Ưu Cơ khóc thút thít."Câm miệng! Ta không cần các ngươi thương hại! Ta, Lạc Nhược Y sống chưa từng hối hận!" Nhược Y cầm kiếm, lăng lệ đứng lên, hai mắt thù hận đã không còn, chỉ sót lại kiêu ngạo. Nàng chắc hẳn đã tìm lại chính mình.Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện cũng sững người, chỉ là thiếu niên ngây ngô bọn họ chưa gặp tình cảnh này, đúng và sai, tựa hồ trở nên mờ nhạt và vô nghĩa.Gintoki bước qua chỗ bọn hắn, lơ đãng nhìn bên ngoài trời tờ mờ sáng: "Không có gì ngạc nhiên, thứ có thể làm lu mờ tất cả, không phải những đạo nghĩa làm người cũ kỹ kia, mà là thứ ẩn sâu bên trong, khó tìm nhất, cũng khó thấy nhất, là một linh hồn thuần thúy."Với một dân cờ bạc thua táng gia bại sản như hắn, từ đầu tới cuối, thứ hắn để ý chỉ là thanh đao mục nát trên tay có bảo hộ được những gì hắn nhặt được ven đường, đúng và sai với một kẻ hai bàn tay trắng, không có ý nghĩa gì....Cuối cùng, Lạc Nhược Y cũng tự giơ kiếm giải quyết chính mình. Còn Ưu Cơ, đại khái đang vác bụng bầu đi đào đất chôn người..."Ai nha, mặc kệ nó! Chạy nhanh về Liên Hoa Ổ ngủ một giấc! Nhân lúc Bà La Sát chưa về phải ăn nhiều hai chén cơm đậu đỏ!" Gintoki nhớ Giang Yếm Ly ghê gớm.Giang Trừng đạp đít hắn: "Cút đi, có hay không ngươi đều ăn như heo!"Gintoki lắc ngón tay: "Ăn nhiều nhưng linh hồn Gin là trống trải!"Ngụy Vô Tiện chen vào giữa hai người bọn hắn, hai tay chống sau đầu, than thở: "Mệt rã rời, Gin, mốt ta không xuống núi dạo thanh lâu nữa, không vui tý nào!"Giang Trừng nheo mắt: "Các ngươi gây rắc rối còn chưa đủ sao? Sau này tốt nhất đừng xuống núi!"Gintoki phẩy phẩy tay: "Rồi rồi, đều nghe ngươi!"Giang Trừng: "..." Đáng đánh đòn!Ngụy Vô Tiện cảm thấy bản thân nhanh chút tìm nửa kia mới được, hắn luôn có cảm giác bị đút thức ăn cho chó, mặc dù chắc hẳn chỉ là ảo giác!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com