TruyenHHH.com

Dn Ma Dao To Su Bach Quy

Ba tháng trước.

Bầu trời là một vòng trăng tròn, ánh trăng rất sáng, ánh trăng như thế hẳn là có thể chiếu sáng thiên địa, nhưng ánh trăng lại hoàn toàn không thể chiếu vào khu rừng phía dưới.

Bóng cây lắc lư, khu rừng này không có một chút quang mang, tối tăm đến mức không thấy năm ngón tay. Thô suyễn tiếng hít thở ở trong rừng rậm vang lên, Tiêu Vẫn đầu đầy mồ hôi, sau lưng cũng ướt đẫm, nàng có thể nghe tiếng bước chân trầm trọng dồn dập của bản thân vang lên không dứt, ong ong trong óc, thình thịch trong lòng, nhưng nàng không dám dừng bước, thứ ghê tởm đó đang truy đuổi nàng, không thể dừng lại được, sẽ chết.

Khu rừng này ma mị quỷ quái, cây không có lá, chỉ có khô gầy thân xác, cành cây không kiêng nể gì từ tứ phương tám hướng vươn tới. Giống như là thân thể khô gầy của con người, xấu xí mà bất kham.

Tiêu Vẫn có chút tuyệt vọng, nàng quá mức sợ hãi.

Làm ơn, ai đó cứu ta.

Cuối cùng, Tiêu Vẫn cảm thấy sau lưng chợt lạnh, thứ đó đang ở phía sau lưng nàng, dùng một đôi bàn tay mát lạnh chạm vào nàng.

"A!"

Ca. Ca. Ca.

Tầm mắt của Tiêu Vẫn xuất hiện một ánh tử điện sáng rực, thét chói tai mà cắt ngang bầu trời tiến thẳng tới đây, đánh vào thứ đứng sau lưng nàng, nàng có thể cảm giác được, nó đã bị tia sáng này đánh tan.

Sột soạt.

Từ trong rừng cây đi ra một nam nhân. Tiêu Vẫn có chút ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng rung động dữ dội. Người nam nhân này bộ dáng hết sức tuấn mỹ, trên người toát ra một loại khí chất thật đặc biệt, lãnh đạm hờ hững lại có phần kiêu căng. Giống như có ai làm hắn không vui, hai hàng lông mày luôn nhíu chặt, khóe miệng treo lên ý cười khinh miệt, ánh mắt đạm nhiên mà đảo qua nàng, bỗng nhiên trở nên sắc bén độc ác. Nàng nghe thấy hắn ngữ điệu vững vàng hỏi: "Đây là khu vực săn đêm, ngươi muốn chết phải không?!"

Tiêu Vẫn lung lay thân mình bước về phía hắn, cách hắn hai ba bước chân thì chống đỡ không nổi nữa, ngã người về phía trước nhắm mắt lại, như dự kiến, khuôn mặt nàng đụng phải lồng ngực cứng rắn của hắn, nàng mệt mỏi tựa lên người hắn hé miệng thở dốc. Chóp mũi quanh quẩn hương vị thanh lãnh của phong sương, còn có một ít mùi hoa cỏ, giống như là hương khí của hoa sen, khiến nàng an tâm vô cùng.

... Nếu nàng đoán không lầm, người này chính là Tam Độc Thánh Thủ, Giang Trừng.

Hắn đã cứu mạng nàng.

Bỗng, Tiêu Vẫn cảm thấy có một bàn tay to, ấm áp đặt lên phía sau lưng, giống như là đang ôm lấy nàng an ủi. Tiêu Vẫn ngẩn ngơ, tim đập thình thịch ngẩng đầu lên. Đập vào mắt nàng là một đôi mắt đen như mực, thâm trầm nặng nề, phảng phất bên trong ấp ủ mưa rền gió dữ. Thanh âm trầm thấp từ tính cùng với lồng ngực phập phồng vang lên bên tai như sấm đánh.

"Người lão tử thích là nam nhân."

Y phục phía sau bị giữ chặt, Tiêu Vẫn cảm thấy nàng bị một cổ lực đạo kéo ra, không chút lưu tình hất qua một bên.

"..." Tiêu Vẫn.

Giang Trừng cười lạnh, xoay người rời đi.

Tiêu Vẫn bò dậy, hét lên: "Ngươi dám đối xử với ta như vậy! Ngươi là Giang thị tông chủ đúng không?!"

"A, đây là thái độ nói chuyện với ân nhân cứu mạng? Giáo dưỡng của ngươi đâu?" Giang Trừng nghiêng người, một nửa sườn mặt lộ ra dưới ánh sáng của tử điện, mang theo một loại cảm giác độc đáo khắc nghiệt, âm trầm.

"Ta, ta... không có ý đó. Ta xin lỗi. Cảm ơn ân cứu mạng của ngài. Nếu có thể, ta sẽ đến Giang gia bái phỏng để cảm tạ."

"Không cần." Giang Trừng nhăn mày lại, lãnh đạm quay đầu bước đi, thoắt cái đã biến mất khỏi tầm mắt của Tiêu Vẫn.

... Thật là thiếu kiên nhẫn.

Nhưng mà, nàng nhất định phải bái phỏng cảm tạ hắn.

...

Hiện tại.

Tiêu thị.

"Tiểu thư, ngài ăn chút gì đi. Đừng buồn nữa." A Sinh là nha hoàn bên người Tiêu Vẫn, nhỏ giọng khuyên nhủ.

Ngạch Lăng Tiêu thị, là một thế gia đại tộc, mặc dù không được tính là nổi bật trong giới tu tiên, cũng không có thực lực gì lớn, nhưng giàu có có tiếng. Tiêu Vẫn là con gái duy nhất của Tiêu Diêm, được hắn hết mực sủng ái.

Cuộc đời nàng luôn luôn suôn sẻ, cuối cùng cũng gặp vận hạn. Một tháng trước, nàng đã thuyết phục phụ thân đi Giang thị gặp người đó. Kết quả nhục nhã mà về.

"Ôn Ngân rốt cuộc là loại người gì mới chịu được bản tính của hắn!" Tiêu Vẫn giận dữ đập bàn.

Nàng đã tới tận cửa bái phỏng, hắn vừa gặp chỉ lo cùng phụ thân nói chuyện khách sáo, nhìn cũng không nhìn nàng. Đợi hai người có cơ hội nói chuyện riêng, hắn ác độc mỉa mai nàng lì lợm la liếm.

"Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Ta đã bảo không cần, cùng phụ thân ngươi về đi, đừng để Giang mỗ hạ lệnh trục khách."

...

"... Thứ này có chó mới lấy!" Tiêu Vẫn càng nghĩ càng tức.

A Sinh thở dài nói: "Tiểu thư, nghe đồn Giang tông chủ rất khắc khe, khó tính. Mấy năm gần đây hắn nhìn ai cũng không vừa mắt, mọi người nhìn thấy hắn, ai trong lòng cũng run sợ. Ngài thật là có gan."

"... Trái tim ta không nghe lời, ta cũng làm gì muốn thích phải hắn ta! Đáng giận! Tần Tố đâu? Ta rủ nàng đi dạo giải sầu. Quên đi hắn, nhất định phải quên đi hắn!" Tiêu Vẫn đứng phắt dậy, phẩy tay áo đi ra ngoài.

Tiêu Vẫn cùng Tần Tố đi dạo chợ, nhưng hứng thú không cao, nàng vừa đi vừa cùng Tần Tố kể lại chuyện nàng và Giang Trừng quen biết như thế nào, sẵn tiện phun tào nói: "Ta rất muốn biết, Ôn Ngân là loại người xúi quẩy nào mới đồng ý gả cho hắn!"

"... Ta đã gặp qua." Tần Tố có chút cạn lời.

"Sao?! Ngươi gặp qua hắn! Hắn trông như thế nào?! Đẹp sao?! Ta nghe đồn hắn là lam nhan họa thủy, lúc đầu còn không tin. Giờ nhìn tên kia nhớ hắn nhớ 13 năm, không chừng là thật."

"Dung mạo sao? Tú mỹ, không sắc sảo kinh diễm gì, nhưng hắn thật đặc biệt, ngươi gặp hắn nhất định sẽ thích." Tần Tố nhớ lại lần gặp đầu tiên của bọn họ, thật lâu rồi, trước khi bi kịch xảy ra, bọn họ đã có duyên gặp nhau một lần. Dù chỉ là khách sáo bắt chuyện vài câu, nhưng hắn lưu lại cho nàng ấn tượng thật tốt, ôn nhu.

"Ai lại đi thích tình địch! Huống chi hắn đã chết rồi! Ta sẽ không từ bỏ tên đáng ghét kia đâu! Ta nhất định phải cho hắn ấm áp!"

"Ôn Ngân xác thật rất ấm áp, ta mặc dù chỉ gặp hắn một hồi, lại nhớ mãi không quên đôi mắt của hắn. Ngươi muốn thành công bắt giữ Giang tông chủ, gánh nặng đường xa."

"Ta cũng rất ôn nhu, nhưng mà gặp hắn ta lại nhịn không được! Ngươi không biết hắn ác liệt đến cỡ nào đâu! Đây thật là nam nhân sao!" Tiêu Vẫn hoài nghi nhân sinh trong chốc lát.

Phải biết rằng, luận về mỹ mạo lẫn tài đức, nàng đứng số một số hai ở Lan Lăng này.

Đang bực bội thì Tiêu Vẫn tầm mắt như bị thứ gì hấp dẫn lực chú ý, vừa nhìn chăm chú về một phía vừa hỏi Tần Tố: "A Tố, ngươi nói xem, mèo cũng thèm ăn hồ lô sao?"

"..." Tần Tố.

Đưa mắt nhìn qua xem thì thấy trước một quầy bán hồ lô, một con mèo trắng có chút buồn cười đang làm nũng bán manh đòi ăn. Xung quanh các cô nương tụ lại chọc ghẹo nó.

Tiêu Vẫn hứng thú tràn đầy, nắm tay Tần Tố kéo qua đó, đẩy các cô nương xung quanh ra chen vào, ngồi xổm trước mặt nó, cúi đầu xuống hỏi: "Ngươi muốn ăn hồ lô đúng không?"

Con mèo chớp chớp mắt đỏ, tựa hồ có chút kinh ngạc, sau đó nó gật đầu, điên cuồng gật đầu! Bộ dáng vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Tần Tố cũng nhịn không được, trái tim bị bắn trúng.

Mà không phải con mèo này, nàng đang nhìn thấy cách đó không xa, một con chó và một con mèo mềm mại trắng tinh khác đang nhìn về phía bên này, đồng loạt lấy một móng vuốt giơ lên che đầu.

Bọn chúng là đồng bọn của nhau sao?

...

Mấy tiếng trước.

"Tử Sâm, huynh có mệt không?" Mèo A Hiểu vỗ vỗ lưng chó A Tống hỏi, bộ dáng rất lo lắng.

Gintoki và Hiểu Tinh Trần một đường đều ngồi trên lưng Tống Tử Sâm tới đây, chưa từng nghỉ ngơi. Lan Lăng Kim thị cũng không còn xa nữa.

Gintoki nằm sấp trên lưng Tống Tử Sâm nghe vậy, mở mắt ra nói: "Ngươi lo lắng dư thừa quá! Các ngươi đi khắp thiên hạ nam bắc phổ độ chúng sinh với hai chân còn đi không biết mệt, giờ có tận bốn chân! A Tống, ngươi có thể đi nhanh hơn không?"

"..." Tống Tử Sâm/Hiểu Tinh Trần: Rốt cuộc biết, cái bản tính vô lương tâm của Tiết Dương là học từ ai!

Tống Tử Sâm tỏ vẻ, biết vậy hắn làm con chuột.

Mà hiện tại, bọn họ lại gặp phải vấn đề lớn, hết lộ phí.

Tống Tử Sâm và Hiểu Tinh Trần có thuật tích cốc thì vẫn đang sử dụng thân xác của hai con động vật không có linh lực để tu tiên, cũng cần phải ăn uống. Gintoki thì không cần phải nói, lộ phí hết cũng đều là do hắn mua quá nhiều đồ ăn! Đã vậy còn ngồi ở trên lưng Tống Tử Sâm ăn uống thoải mái, cùng Hiểu Tinh Trần nói chuyện trời đất, một mèo nói một mèo cười.

"..." Tống Tử Sâm cảm giác được, vụn đồ ăn đều rơi lên người hắn!

Sakata! Gintoki!

Ta! Có! Khiết! Phích!

Đang ăn uống vui vẻ thì Hiểu Tinh Trần và Gintoki ở trên không trung bay một đường parabol, vẻ mặt mờ mịt bị văng ra ngoài cùng với đống đồ ăn.

"..." Gintoki/Hiểu Tinh Trần: Quên mất.

Tống Tử Sâm đau đầu. Có lẽ là do ấn tượng đầu tiên quá tốt đẹp, thiếu niên bị bọn họ tả hữu đâm xuyên qua hồn phách vẫn có thể mỉm cười nói tái kiến, không có chút oán hận cùng tiếc nuối rời khỏi thế gian này.

Không ngờ.

Gặp lại nhau, thì một trời một vực.

"Tinh Trần, đệ có thể, còn hắn tự đi." Tống Tử Sâm lạnh lẽo nói.

"..." Gintoki: Uy uy!

"Quả nhiên là do A Hiểu lông trắng sạch sẽ hơn Gin này đúng không! Ta đã biết hết rồi!" Gintoki phẫn nộ chỉ trích.

"..." Tống Tử Sâm/Hiểu Tinh Trần: Đừng có đổ thừa, đều là do nhân phẩm của ngươi quá kém cỏi!

Hiểu Tinh Trần rầu rĩ nói: "Gin, Tử Sâm, ta nhớ Thành Mỹ."

"... Ân." Tống Tử Sâm trả lời hắn.

"..." Gintoki: Gin này lại bị đút cẩu lương?!

Gintoki cảm thấy bọn họ đang hối hận vì đi với hắn, tức giận nói: "Các ngươi nên cảm tạ ta mới đúng! Các ngươi mà còn ở đó, thì địa vị của các ngươi nhất định là ở dưới! Ta chính là ca ca hắn! Hắn và A Dao nhất định đang nung nấu ý định gì mới đem thi thể của các ngươi trở về nghiên cứu! Coi chừng chính là cưỡng gian! Dù bây giờ là chó mèo thì các ngươi cũng không thể mất cảnh giác!"

"..." Tống Tử Sâm/Hiểu Tinh Trần.

Đợi bọn họ đi tới chợ Lan Lăng, cả ba đều có chút đói.

"Các ngươi ở đây, nhìn Gin mà học hỏi!"


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com