Dn Ma Dao To Su Bach Quy
Lam khải Nhân đi vào phòng, nhìn thấy thiếu nữ tóc bạc ngạo mạn tọa chấn ở giữa phòng, sắc mặt kịch biến nói: "Vô phép tắc!""Khải Nhân, ta còn cần phải có phép tắc trước mặt ngươi sao?"..."Ngươi là ai?" Lam Khải Nhân run râu lên, lạnh lùng nhìn nàng hỏi."Ôn Nhược Hàn." Lam Khải Nhân nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: "Tiễn khách!""..." Mọi người.Lam Khải Nhân hiện tại rất mệt, nhức đầu vô cùng. Đám người đang ngồi ở đây, hắn không muốn quản.Hành trình tiếp theo, thêm một Trạch Vu Quân. Lam Hi Thần nói hắn cũng muốn đi Bất Dạ Thiên, có chuyện muốn nói với Liễm Phương Tôn.Non xanh nước biếc chảy dài, cẩm tú sơn hà, phồn hoa nhân gian.A Thiến cảm thấy mắt không đủ dùng, mỗi một nơi đi qua, đều đẹp không sao tả xiết.Tiết Dương thấy nàng vui vẻ, chạy đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện nói gì đó, chỉ thấy Di Lăng Lão Tổ chấp lên sáo Trần Tình, một khúc Vong Tiện túy mộng tiền trần.Lam Vong Cơ đàn cổ để ngang trên tay, cởi đi vải bọc bên ngoài, ngón tay thoăn thoắt trên dây đàn di chuyển, kẻ xướng người họa.Lam Hi Thần đặt đầu sáo Liệt Băng lên miệng, ôn nhã nhẹ nhàng thổi đệm. Ôn Nhược Hàn tùy tay cầm một phiến lá, ưu nhã nhắm mắt lại hợp tấu, như nhớ tới đêm đó nguyệt hạ phong hoa, dưới tàng cây năm xưa có người thiếu niên cùng hắn nâng bầu rượu trút xuống ưu sầu, gần trong gang tất mà biển trời cách mặt, một giấc dị mộng....Bước chân đi qua, chính là thiên hạ giang sơn....Bất Dạ Thiên đến gần.Liễm Phương Tôn bộ bộ sinh liên đi từ đài cao nhất bước xuống tiếp đón bọn họ. Nhìn thấy lần này thêm một vị cô nương, không có đồng tử, còn có Lam Hi Thần đi theo. Hắn ra vẻ kinh ngạc hỏi: "Vị cô nương này là?""Ta là A Thiến, ngài chính là Liễm Phương Tôn sao? Ngài chính là tiểu chú lùn trong miệng Tiết Dương, Tiên Đốc đội mũ ăn gian chiều cao sao? ""... Đoạn sau là ai nói?" Kim Quang Dao trong mắt u quang chợt lóe, rất nhanh cất giấu, tươi cười hòa ái cúi xuống hỏi A Thiến."Bạch Quỷ đại nhân nói." A Thiến khai báo."..." Mọi người: Con nhóc này thật là thâm độc.Kim Quang Dao mời bọn họ đi vào nghỉ ngơi, có chuyện gì một chút lại bàn.Đợi bọn họ thoải mái tắm rửa thay y phục, cùng nhau tới chính điện, đã thấy Kim Quang Dao ôm một con mèo trắng đã chết, nhìn thấy bọn họ thì nói: "Tạm thời, Gintoki sử dụng nó đi.""..." Mọi người.Giang Trừng cau mày, cho ý kiến: "Sao không phải là chó?""..." Mọi người: Trọng điểm của ngươi là thứ này sao! Ngươi không thấy có gì lạ sao!Kim Quang Dao cười nói: "Nó vừa chết bị ta gặp được mang về, xem như là duyên phận. Nếu Giang tông chủ muốn, có thể đặt tên.""..." Ngụy Vô Tiện/Kim Lăng: Ác! Phải biết là Giang Trừng/cữu cữu đặt tên vô cùng tồi tệ!Giang Trừng thật sự nghiêm túc tự hỏi, hai hàng lông mày nhíu lại, một lúc sau mới giãn ra, cười khẽ, tự tin nói: "Tiểu điềm mật." (*Tiểu ngọt ngào)"..." Mọi người xanh mặt, dạ dày cuồn cuộn.Ôn Nhược Hàn cười lạnh, "Còn không bằng trực tiếp gọi hắn là tiểu yêu tinh, ngươi đặt tên thật khiến ta bội phục!"Giang Trừng đen mặt, híp mắt lại, sắc bén nói: "Ta nói là tiểu điềm mật!""Ta nói là tiểu yêu tinh!""Tiểu điềm mật!""Tiểu yêu tinh!"..."..." Mọi người: Không, cái nào cũng thấy gớm.Kim Quang Dao mỉm cười, ra vẻ hòa giải nói: "Hai vị không cần tranh cãi, tên nào cũng thật ý nghĩa, không bằng lấy cả hai.""..." Mọi người: Liễm Phương Tôn, ngươi vuốt lương tâm nói lại lần nữa!A Thiến nhỏ giọng nói với Tiết Dương: "Liễm Phương Tôn thật đáng sợ."Tiết Dương gật đầu, cảnh báo: "Đừng đắc tội hắn. Ca ca đã chết quen rồi, nhưng ngươi chỉ có một cái mạng.""..." A Thiến: Cũng may, lần đầu gặp mặt ta đổ hết tội lên đầu các ngươi, không thì xong ta rồi.Tiết Dương lấy ra tỏa linh nang, đang chuẩn bị mở miệng túi thì nghe Kim Quang Dao ngăn lại, "Chậm đã, hắn sẽ không nghe lời. Ngụy công tử, nhờ ngươi thi thuật trước.""..." Mọi người: Ngươi trù tính thật vẹn toàn quá!Lam Hi Thần buồn bực, A Dao không quan tâm hắn! Chỉ quan tâm thiếu niên kia!Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm, nói thật, hắn rất thích Kim Quang Dao, hợp ý hắn."Xích hồn trận!"...Gintoki tỏ vẻ, hắn chưa từng làm chuyện ác, tại sao thiên đạo không tha người?!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com