TruyenHHH.com

Dn Lop Hoc Am Sat Nhat Nhoa

Karma đến trường, như mọi ngày, với vẻ mặt bất cần quen thuộc của một học sinh nổi loạn có tiếng.

Một tuần trôi qua kể từ khi danh sách lớp 3-E có thêm một cái tên mới. Những ý nghĩ về cô gái tóc xám đã thôi dày vò tâm trí cậu, nhưng vẫn không thôi khiến cậu thao thức những đêm mệt mỏi đặt lưng xuống giường.

Cậu dành ra vài giờ mỗi ngày để nghĩ về cô, và cả con bạch tuộc kia nữa. Việc đó từ lâu đã trở thành thói quen của cậu, một cách hiển nhiên, khiến cậu chẳng hề hay biết.

Cậu tự hỏi cô là ai.

Quá yếu so với một kẻ bắt nạt, quá thành thật so với một kẻ lừa đảo, và, cậu tự bật cười với chính mình, quá đơn thuần.

Cậu đã từng bao lần đề cập đến khả năng nhân cách xấu xa đang được cô ấy hoàn hảo che giấu, nhưng mỗi khi ý nghĩ đó vu vơ vụt lên trong trí óc, thì tầm thức lại một lần nữa ngang nhiên xoá nhoà bằng khuôn mặt của cô ấy,

Khuôn mặt cô ấy lúc ngạc nhiên nhìn cậu,

Khuôn mặt khi phồng má bất mãn,

Khuôn mặt nhìn cậu một cách phòng bị như đang cố tung ra lời đe doạ,

Khuôn mặt khi thẫn thờ đầy cam chịu, từng ngón tay thu lại không dứt khoát.

Từng giây cô ấy lọt vào mắt cậu, cậu đều không thể nào quên. Nỗi hiếu kì xen lẫn với thứ cảm xúc lạ lẫm len lỏi vào tim mỗi khi nhớ về cô gái ấy, lại càng khiến cậu hoang mang suy nghĩ.

Cậu muốn đến gần cô ấy?

Cậu muốn hiểu thấu cô ấy?

Cậu muốn nghĩ về cô ấy, muốn lưu giữ hình bóng cô ấy mãi trong tim?

Không rõ nữa.

Khoé môi trên khuôn mặt kéo cao đầy chế nhạo, cậu ngước nhìn cơ sở cũ của Kunugigaoka trước mặt.

Những câu hỏi rồi cũng sẽ có lời giải đáp. Nhưng một khi đã bước chân vào lớp học này, cậu không cho phép mình phân tâm.

Một khi đã bước chân vào lớp học này, nhiệm vụ của cậu chỉ có một,

Ám sát.
_______________________________________

*Roẹttt*

Tiếng xé giấy nhuốm đầy giận dữ khiến Hinata phải dời sự chú ý của mình khỏi thú vui mới: thử nghiệm ám sát Koro-sensei trên phần mềm AI- phần mềm hình động của Nee-chan.

- Có chuyện gì sao Haku-nee?

Cô lo lắng cất lời khi nhìn thấy một góc khuôn mặt của chị gái mình từ phía sau. Cô thấy đôi mắt của chị gái mở lớn trợn trừng, sắc xám đặc bỗng chốc áp đảo cả nền xanh trong thẳm. Phẫn nộ pha lẫn với bi thương, lại có chút nhạo báng như có như không nơi đáy mắt.

Những mảnh giấy bị xé vụn nằm tả tơi trên mặt sàn, trông đến là thương.

Hinata nhặt một vài mảnh lên tìm hiểu.

- Kyoto? Kyoto chẳng phải là...?

- Chính xác.

Haku đáp bằng giọng nói trầm thấp. Khuôn mặt tối sầm lại. Câu nói bật ra từ môi người chị gái như tiếng sét chạy dọc sống lưng Hinata.

- Cuối cùng sau 5 năm, họ đã tìm thấy chúng ta rồi.
_______________________________________

- Đơn xin phép vô thời hạn?

Karasuma nhíu mày, hết nhìn hai tờ đơn được trình bày quá nghiêm túc so với học sinh cao trung, rồi lại nhìn khuôn mặt lộ rõ vẻ nghiêm trọng của Shiroi Haku.

Hai chị em đứng sóng vai cùng với nhau, nhưng trái ngược với phong thái nghiêm nghị của cô chị, Hinata lại mỉm cười hào hứng như thể chuyến đi vô thời hạn này là một chuyến du lịch trong mơ vậy.

- Còn việc ám sát thì sao?- Karasuma hỏi.

- Bắt buộc phải gián đoạn. Xin thầy hiểu cho. Nhưng trước ngày rời Tokyo tụi em sẽ thử.

Karasuma thở dài bất lực. Anh gấp tờ đơn quá mức lịch sự kia lại rồi đẩy về phía hai cô học trò.

- Tôi e rằng tờ đơn này chỉ có thể được duyệt bởi ngài Chủ tịch thôi...

- Tụi em hiểu rồi.

Haku cắt lời Karasuma, phòng khi phải nghe những lời giải thích không cần thiết.

Cả hai đều biết rõ thân phận hiện tại của mình hoàn toàn không phải là những học sinh bình thường của lớp 3-E.

Họ là nhân viên làm việc dưới quyền của Chủ tịch Asano. Mà nhân viên nghỉ phép phải gửi đơn cho giám đốc, không phải là quy luật của thế giới này sao?

- Cảm ơn thầy, Karasuma-sensei~

Hinata vẫy tay tạm biệt anh một cách thân thiết. Trước nay ấn tượng của anh về cô bé này thật sự không tồi. Cô bé gần như hoàn hảo về mọi mặt, kể cả trong học tập hay ám sát.

Shiroi Hinata luôn biết cách để toả sáng, dù trong bất kì hoàn cảnh nào. Cách cô lôi cuốn mọi người bằng tính cách sôi nổi đáng yêu cũng giống như Irina vậy, một cách điêu luyện và gọn ghẽ, hệt như những chuyển động uyển hoặc của chủ nhân nó trong mỗi tiết Thể dục của anh.

Một cô gái rực rỡ như ánh Mặt trời.

Nếu như được chọn, anh nhất định sẽ nói về cô học trò của mình như thế.

Đó là cho đến khi anh nhận ra bóng tối kín đáo từ người cộng sự tối cao của Shiroi Hinata mới là thứ áp đảo tất cả.

Shiroi Haku- một ẩn số.

Cô gái này hầu như không thể hiện một chút gì về khả năng của mình ở lớp học.

Tất cả những gì anh biết về cô chỉ là thành tích học tập hạng khá, khả năng vận động gần như bằng 0 và danh tiếng của cô trong Thế giới ngầm: một nửa linh hồn của bộ đôi sát thủ nổi tiếng với cái tên có bốn chữ số và lượng nhiệm vụ không thể hoàn thành được tính bằng số âm, tức là tỉ lệ thành công luôn luôn vượt quá mức chỉ tiêu.

Nhưng lời đồn cũng chỉ là lời đồn mà thôi. Hai chị em cô vẫn chưa thể chứng tỏ được năng lực thật sự của mình trong nhiệm vụ gần như bất khả thi này.

Hoặc có thể nói rằng, trong khi cô em gái đang tiến bộ từng ngày để tiến gần hơn với vị trí của mục tiêu thì cô chị lại càng lúc càng trở nên trầm lặng.

Anh nhớ lại lúc tên bạch tuộc kia đưa cho anh tập hồ sơ mật của Chính phủ về những cái tên đang dần trở thành mối đe doạ trong Thế giới ngầm, thứ mà anh nhớ đã chính tay đặt vào căn hầm sắt có độ bảo mật bậc nhất khu vực châu Á.

'- Có hai cái tên khiến tôi chú ý trong bản danh sách này. Karasuma-sensei, nếu anh không phiền, tôi muốn đề cử họ. Tại sao à? Tất nhiên là vì mục đích ám sát tôi để giải cứu Trái Đất rồi.'

Hắn còn chỉ ra kế hoạch để có thể bắt gọn hai nữ sát thủ đó, và cách kế hoạch của hắn thành công một cách dễ dàng khiến anh bất ngờ.

Thế nhưng kết quả lại không mấy khả quan. Shiroi Haku vẫn tỏ ra không hợp tác. Cả hai cũng chưa từng tham gia một cuộc ám sát nhóm nào cả. Cho dù không muốn, nhưng anh vẫn bắt đầu có chút quan ngại về sự lựa chọn này của tên quái vật sẽ phá hủy Trái Đất kia.

Anh nhìn theo hai cô gái cho đến khi họ kéo cánh cửa gỗ. Qua khe cửa, anh thấy ánh mắt Haku xoáy sâu vào những tia nắng vô định chiếu vào từ cửa sổ. Ánh mắt như muốn dứt bỏ, nhưng lại day dứt, ánh mắt của một người sắp rời đi.

- Chuyện gia đình, sao?

Anh tự nói với chính mình, tự hỏi nếu là người Shiroi, thì sẽ là những người thế nào đây...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com