TruyenHHH.com

(ĐN KnY + OP) Thủy Điệp Hoa Hương

Chương 20: Trở về

nguyentuyetbang

Chương 20: Trở về

-         Chúng ta nói chuyện một chút được chứ, Asuka? – Marco ngồi xuống ghế nhìn về phía cô

-         Ân… Ừ… Được nha! – Asuka mơ hồ suy nghĩ một chút rồi cười tươi gật đầu.

-         Khụ… - Nhìn hành động dễ thương của cô, Marco có một phút thất thần, anh ho nhẹ một cái. – Vậy nói anh nghe về gia đình của em đi.

Những người nghe lén: “Sao lại là gia đình? Không phải về tâm sự của cô bé sao?”

-         Gia đình… Cha… Mẹ… - Mắt Asuka mơ hồ, cô cười. – Họ rất thương em nha! Nhưng giờ thì không gặp được họ nữa rồi!

Marco nhướn mày, những người ngoài cửa cũng khá ngạc nhiên. Có nhiều suy nghĩ nảy ra trong đầu họ.

-         Tại sao lại không gặp được nữa?

-         Tại sao nhỉ… À… - Nụ cười trên môi Asuka dần dần hạ xuống. – Vì cha, mẹ, mọi người đều bị quỷ ăn thịt rồi… -

Men rượu thấm dần vào cơ thể, cơ thể Asuka mệt rã rời, cô nằm lên bàn.

-         Cha… Mẹ…Sư phụ… Thuyền trưởng… mọi người đều tốt với em. Nè, Marco, mọi người, đừng tốt với em nữa nha! – Cô híp mắt cười, nhìn về phía anh, nhẹ giọng nói.

Marco im lặng, những người khác cũng im lặng.

Nhìn cô bé đã ngủ trên bàn, Marco đứng dậy bế cô đặt lên giường, đắp chăn cho cô rồi cầm bát đũa dơ đem ra ngoài. Ra cửa, nhìn những tên kia ngồi im lặng trước cửa phòng cô, chàng First Mate lên tiếng đuổi tất cả về phòng. Bọn này có suy nghĩ cũng chẳng có ý tưởng gì hay, để anh và bố bàn bạc thì tốt hơn.

⁂⁂⁂

Sáng hôm sau, cả đám mới hậu tri hậu giác phát hiện điều không đúng. Với Thatch dẫn đầu, 14 vị đội trưởng hung hùng hổ hổ kéo nhau đến phòng Đội trưởng Đội 1.

Mới sáng sớm, Marco đã bị đám ngu ngốc kia phá hỏng giấc ngủ, nhìn tên đầu bếp đầu bánh mì kia, gân xanh trên trán Marco nhảy thình thịch.

-         Có chuyện gì sao? - Anh tà tà dựa vào cửa, mắt cá chết nhìn đám đông trước cửa phòng mình, sát khí sau lưng bắt đầu lan tràn.

Trừ Thatch đang máu nóng dồn lên não ra thì những người khác đều cảm thấy sống lưng mát lạnh.

-         Cậu cho con bé uống rượu đúng không Marco? Tên đầu dứa này, cậu nghĩ sao vậy hả? Nó chỉ có 9 tuổi thôi… - Thatch giận dữ nắm cổ áo Marco hét lên, bỏ qua sát khí của Đội trưởng Đội 1.

-         Chậc, chỉ là một chút rượu trái cây thôi, chỉ tại tửu lượng con bé kém nên say vậy thôi. – Thì ra là lo lắng cho Asuka, vì vậy Marco khá hào phóng buông tha Thatch một lần.

-         Rượu trái cây cũng là rượu vậy. – Nhưng có vẻ không ép được chàng First Mate xin lỗi thì Thatch sẽ không bỏ qua. Anh vẫn nắm cổ áo Marco không buông tay.

-         Nếu không làm vậy thì sao lại biết tâm sự mà Asuka đang giấu, không phải sao? – Marco lên tiếng làm không khí trầm lại hẳn. Thatch cũng thả cổ áo của Marco ra.

Asuka chỉ mới lên tàu được một tháng nhưng lại khiến mọi người trên tàu yêu quý và cưng chiều. Không chỉ vì gương mặt đáng yêu kia, mà còn vì mọi người cảm thấy cái khí tức xung quanh cô khiến người ta lo lắng. Không biết khi còn trên thuyền Oro Jackson cô như thế nào, nhưng từ khi lên Moby Dick cảm thấy mọi người liền cảm thấy cái không khí trầm trầm xung quanh cô. Cho dù cô có cười tươi như thế nào mọi người vẫn cảm thấy cô không thật sự vui vẻ. Vì vậy họ cho cô nhiều bánh ngọt, vui đùa ầm ĩ với cô. Đêm qua, họ mới thật sự biết được bí mật giấu trong lòng cô. Con bé đưa mọi chuyện buồn của những người xung quanh quy về lý do đã đối tốt với nó. Có lẽ là bắt đầu từ thân sinh đi…

Sáng thức dậy, Asuka thấy hơi đau đầu, dần dần từng màn nói chuyện tối qua hiện lên trong đầu, gương mặt Asuka đầy vẻ phức tạp. Cô với lấy chiếc mặt nạ đeo lên mặt.

⁂⁂⁂

Từ sau “cuộc nói chuyện” kia, Asuka gần như ở lì trong phòng tránh mặt mọi người, chỉ ra ngoài khi tập luyện hay đi lấy thức ăn. Mọi người luôn cố gắng lôi kéo cô vào những bữa tiệc nhưng Asuka luôn tìm cách chuồn đi.

Không khí trên Moby Dick càng lúc càng u ám hơn trước, cả Râu Trắng cũng uống ít hơn một bình rượu. Cuối cùng không chịu được tình cảnh âm u này, ông quyết định áp dụng ‘biện pháp mạnh’. Nhưng có lẽ đã không kịp…

Hôm nay đội hoa tiêu phát hiện một hòn đảo nên băng Râu Trắng đã thả neo lại đây.

Hòn đảo này có vẻ là thái cổ đảo, rừng rậm khá nhiều, hơn nữa lại có rất nhiều lại là hoa tử đằng. Mọi người có hơi kinh ngạc một chút nhưng cũng không quá bất ngờ, trên Đại Hải Trình luôn đầy những điều kỳ lạ mà.

Khi Moby Dick cập bờ đã là xế chiều, để chuẩn bị bữa tối và lấy thêm lương thực nên mọi người quyết định chia đội vào rừng đi săn, tất nhiên họ sẽ lôi kéo Asuka theo vào và người phụ trách đi theo cô tất nhiên là Marco.

Ánh đỏ hoàng hôn trải lên những dải hoa tử đằng tạo thành một khung cảnh xinh đẹp cũng đầy lãng mạn. Nhưng nó lại gợi nhớ những điều khác trong Asuka. Trong khi những người khác cảm thán hệ sinh thái kì lạ mà mỹ lệ của hòn đảo thì Asuka lại nhớ về sư phụ Urokodaki, về Sabito và Giyuu, về cuộc tuyển chọn và về… quỷ.

Khi mọi người đã vào sâu trong rừng, ánh sáng Mặt Trời cũng chỉ còn le lói phía chân trời mà thôi. Hoa tử đằng phía trong khu rừng nhiều hơn bên ngoài, những đóa hoa cứ như đang phát sáng vậy.

-         Au… - Mọi người đưa mắt nhìn sang. Haruta đang xoa xoa cái trán của mình như đã đụng phải cái gì đó mặc dù trước mặt cậu không có một thân cây nào cả. Mọi người nghi hoặc nhìn cậu.

-         Hình như có cái gì đó ở đây, nó như một bức tường vậy.

Mọi người tò mò tiến lên nơi cậu đã nói nhưng họ chẳng thấy gì cả, cho dù vượt qua nơi cậu ta đang đứng cũng không cảm thấy gì cả. Nếu không phải trên trán cậu ta còn hơi đo đỏ thì mọi người đã nghĩ cậu ta đang bày trò trêu chọc mọi người rồi.

Marco nhìn một màn này cũng nhăn nhăn mày. Bỗng nhiên nhớ tới gì đó, anh nhìn xung quanh nhưng không thấy người cần tìm đâu cả. Anh hoảng loạn nhìn về phía những người khác.

-         Mọi người, có ai thấy Asuka không?

Nghe Marco hỏi, mọi người mới giật mình nhớ tới nãy giờ không thấy Asuka đâu cả.

Nhìn mọi người loạn cả lên, Marco cố trấn định lại, anh chia mọi người thành hai nhóm:  một nhóm người tiếp tục đi săn, còn một nhóm khác chia nhau ra tìm Asuka, còn anh sẽ về thông báo với bố già.

Nhưng cho dù băng Râu Trắng dùng 7 ngày lật tung cả hòn đảo lên thì vẫn không hề tìm thấy Asuka, dù là một chút manh mối nào.

Cuối cùng nhớ đến một việc, Râu Trắng trầm ngâm nhìn hòn đảo mà nói với những đứa con của mình:

-         Không cần tìm nữa đâu. Con bé đã về “nhà” rồi!

Mọi người giật mình nhìn về phía bố già. Marco tựa lưng vào mạn thuyền ngửa đầu nhìn lên thiên không, anh quên mất cô ấy không thuộc về thế giới này.

⁕⁕⁕⁕⁕

5:00 PM Thứ Tư, 16 Tháng Chín 2020   

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com