TruyenHHH.com

Dn Kny Cung Miyano Shiho Xuyen Khong Den 1 The Gioi Giua Nguoi Va Quy


"KANAE-NEESAN...CHỊ ƠI!!"

Giọng nói đó...là của Shinobu-chan

Shinobu chạy tới, khuôn mặt tái mét, nước mắt từ khi nào đã rơi lã chã. Nhìn chị thật tàn tạ làm sao, chị ấy hình như mới băng được nửa chừng thì hết băng đây mà, vết băng vốn màu trắng tinh khôi giờ lại bị nhuộm bởi máu đỏ. Shinobu quỳ xuống, ôm lấy người chị gái, nước mắt rơi lõng tõng trên khuôn mặt của Kanae, đôi mắt tím oải hương ấy vẫn nhìn cô với vẻ dịu dàng, chị ấy khẽ gọi: "Shinobu-chan..."

"Em đây, làm ơn đừng nói nữa, nếu không vết thương lại nứt toác ra mất"

Sao Trụ cột lại chi viện muộn như thế nhỉ? Trách sao được, nhiệm vụ họ rất nhiều, hên lắm kiếm được họ gần với mình là tốt lắm rồi. Sát Quỷ nhân mà, một công việc vô cùng nguy hiểm, dễ mất mạng, bước đi trên con đường này sẽ mất đi một cuộc đời bình thường như bao người khác, gửi gắm hạnh phúc nhỏ nhoi vào những nạn nhân được cứu. Bảo vệ người dân chính là sứ mạnh của những Thợ săn quỷ

Tiếng bước chân lất phất chạy tới, đầu Kanae hơi rướn ra sau lưng Shinobu nhìn, là Shiho.

"Shinobu...Shiho..."

Kanae cất tiếng, cô nàng sắp mất ý thức rồi, có vẻ nước thuốc mà Kitsune-san đưa đang dần dần có tác dụng, cô cảm thấy cả cơ thể đang nóng lên bất thường, nhất là tim, nó đang đập nhanh lắm

"A-Akemi-neechan..." 

Shiho lẩm bẩm, ngây ra như trời trồng. Không phải do mình bị ảo giác hay không mà Shiho nhìn thấy hình bóng của người chị gái mình hết mực yêu quý đang chồng chồng lớp lớp lên khuôn mặt với khóe miệng nhuốm máu của Kanae. Cảm giác mất đi người chị gái Akemi-neechan lại ùa trở về và xâm chiếm cơ thể em, nó đau đớn lắm

"Hai đứa...nghe chị nói...khụ khụ...Lần này, làm ơn...hãy rời khỏi...Sát Quỷ đoàn. Hai đứa...phải sống... hạnh phúc..."

"CHỊ À..LÀM ƠN..." Shinobu nức nở, ghì tay ôm lấy Kanae, bàn tay Kanae nhẹ vuốt đi những giọt nước mắt của Shinobu, chị thều thào goi Shiho tới, Shiho giờ đã nhòe nước mắt. Kanae muốn trao cho Shiho cái ôm, nhưng chân tay tê cứng thì làm sao mà cử động được

"Shiho-chan...qua đây..."

"Amen...thuốc vẫn đang từ từ có tác dụng, mình đỡ đau đớn hơn rồi nhưng cơ thể căng cứng quá, không thể di chuyển, có thể thở mà đỡ khó khăn hơn...phổi cũng đỡ nhói hơn...nhưng mình buồn ngủ quá...đây là do mình buồn ngủ hay là tác dụng phụ của thuốc à..."

Mình muốn an ủi Shiho một chút, em ấy lảo đảo sự ngất luôn ở đây mất, mình cũng không thể nói với em ấy rằng mình đã gặp lại cố nhân của em ấy

Shiho bước tới, quỳ thụp xuống bên cạnh Kanae, bàn tay run rẩy của em nắm lấy bàn tay lạnh lẽo bộc hàn khí của Kanae

"Đừng khóc...Shiho...nếu em khóc như thế, chị hai của em sẽ buồn lắm..."

"Ake-Kanae-neesan..."

"A...mắt mình díu hết cả lại rồi, mọi thứ trong người mình ấm áp như mùa xuân vậy, nó khiến mình thoải mái, mình muốn...thiếp đi một chút..."

Mí mắt của Kanae chập choạng như cánh bướm đập yếu ớt, cô nhỏ giọng

"Xin lỗi hai đứa nhé...chị buồn ngủ quá...cho chị ngủ chút có được không...?"

Nói rồi, đôi mắt tím biếc của Kanae chập chờn khép lại, hai đứa kinh hãi, chả lẽ...chị hai...

"KANAE-NEESAN"

Shiho tái mét, nước mắt vẫn rơi, nhưng người cứng lại như trời trồng. Không được!! Tuyệt đối không đươc, xin thần chết đừng mang chị ấy đi, làm ơn, em không muốn mất đi người mà em yêu thương nữa, thế là quá đủ rồi!!! Giống như tia sét xẹt ngang đầu, em giật đựng mình, cả cánh tay đang nắm lấy Kanae cũng giật theo, làm Kanae cũng giật mình mà mở tròn mắt. Đến lúc tuyệt vọng nhất, Shiho lại nhớ đến 'thứ đó'. Phải rồi!! Sao mình không thử đến phương án đó. Shiho vội lần mò trong người mình, lấy ra túi đựng thuốc, mở dây rút, lấy ra viên thuốc con nhộng màu đỏ trắng. 

"Sao-sao vậy Shiho?" Kanae tròn mắt, khó hiểu, Shinobu không biết Shiho định làm gì, nhíu mày

Nắm chặt viên thuốc trong tay, lẩm bẩm cầu nguyện. Đành liều vậy. Rồi em mở miệng và đút viên thuốc vào miệng Kanae

"Shi...ho" Kanae theo quán tính nuốt lấy viên thuốc mà Shiho đút vào, còn Shinobu nhìn chằm chằm Shiho. Shiho đang nhìn chằm chằm vào Kanae, chờ đợi.

"Ư...ư ÁAAAAAAAAAAAAA" Kanae hét lên, quằn quại trong đau đớn, hai tay chị, vô thức bấu chặt lấy Shiho, còn tay còn lại thì bấu lấy phần áo haori của Shinobu, người chị bắt đầu bóc lên những làn khói trắng

"Đau quá, đau chết mất, người mình đang nóng lên như luộc chín vậy, xương cốt mình như đang tan ra, đau đớn còn hơn cả những lần gãy xương chấn thương khi giết quỷ nữa, không xong rồi..."

"Chị Kanae...." Shinobu hoảng lên, hiện giờ cô không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra cả, còn Shiho đứng ở bên, đôi mắt nhắm nghiền. Nghe tiếng hét đầy đau đớn của Kanae, em phần nào hiểu được cảm giác của chị ấy, vì chính em đã từng trải qua, tiếng hét của chị cứ vang vọng trong đầu em, em lại càng có lỗi...với những người đã là nạn nhân của viên thuốc chết người này

Em cũng đã hiểu phần nào thống khổ của Kudo và bác Mary khi bị ép uống lấy viên thuốc này

Cánh tay Kanae buông thõng xuống, ngất luôn trong vòng tay của Shinobu, Shiho chắp tay cầu nguyện, làm ơn hãy sống...

Kanae-san...


.

"U là trời, xém nữa là cụ đi chân lạnh toát...."

Sazume thất thiểu từng bước, cầm rổ rau lần đường trở về ngôi nhà hoa tử đằng, mặt nạ cũng đã tháo, để lộ dung nhan xinh xắn nhưng đã thân tàn ma dại. Nắng ấm đã lên, hoa cỏ được chiếu sáng, tên quỷ đã trốn mất, để lại khu rừng hoang tàn bởi một trận chiến nảy lửa, xém cướp đi sinh mạng le lói của một kiếm sĩ, thật ra nàng vừa quay lại rừng để lấy rổ rau.

 Lần đầu tiên, Sazume cảm thấy...sinh mệnh nó mỏng manh yếu đuối đến nhường nào, tựa như ngọn lửa đèn dầu, chỉ cần một cơn gió thổi nhẹ là tắt, một khi đã sa chân vào con đường Diệt quỷ, nó liều lĩnh không kém gì làm gián điệp thu thập thông tin trong Tổ chức nữa, nhiều khi cũng nể anh Rei thiệt, căng não với BO, diễn trọn vai người của Tổ chức dọa cho ông em Kudo với bé Shiho(né hết sức) rén, sau cuối cùng Thanh tra của Bộ Công an và Thám tử lại bắt tay hợp tác=)). Lần này nàng lâm vào cảnh sống dở chết dở mới thấm, cuộc sống này khắc nghiệt đến nhường nào

Lần trước với BO, lần này với quỷ hạng nặng gần đại Boss, số mình cũng dai thiệt, nhưng chắc rồi cũng sớm tèo, vì còn Boss cuối nữa mà

"Không biết cô ấy sao rồi nhỉ?"

Bước chân nàng cứ bước, theo đó là máu cũng chảy, lọt giọt xuống nền đường. Nàng đang tự hỏi, lúc nào nàng mới được tới nơi đây, nàng đau quá...

"Mong là cô vẫn còn sống, Hoa trụ Kochou Kanae~ Shiho có ở đó, mình đoán rằng Shiho sẽ cho Kanae uống loại thuốc đó...nó có thể sẽ là liều thuốc để cứu lấy cô ấy..."

Không chắc với suy nghĩ của mình cho lắm, vì nếu uống viên thuốc đó thì...1 là chết, 2 là cô ấy sẽ bị teo nhỏ, nếu mà trường hợp 2 xảy ra, thì nó cũng tốt, vì viên thuốc đó giúp tái tạo toàn bộ tế bào mà, chắc một phần nào phục hồi vết thương...giúp khép miệng nhanh chóng hơn, đẩy tỉ lệ sống của cô ấy cao hơn khi vừa kết hợp cả thuốc của nàng và Shiho. Mong là thế...

Mình không chắc cô ấy có thuộc trường hợp 2 hay không, vì mình từng thử cho Kudo và Shiho uống dược của mình trước khi uống thuốc giải khoảng 20', khi đưa viên thuốc ấy vào đã xảy ra quá trình ngay, em ấy chỉ mất nửa ngày để trở về cơ thể thật. Nếu đảo ngược quy trình, cô ấy có thể sống không?

Liệu cô ấy...có phải kẻ được chọn...chỉ sau Shinichi, Shiho và...mình



Đi chút nữa, thêm chút nữa....cuối cùng thì nàng cũng đứng trước cửa nhà hoa tử đằng, nàng thở hồng hộc, đôi mắt sáng lên...a, cuối cùng cũng trở về rồi. Sazume nhẹ nhàng mở cổng, mới bước gần vào thềm, nàng đã ngã xuống...vì nàng đã đến giới hạn rồi

'Bịch'

"Có chuyện gì thế?" Một tiếng người kì lạ vang lên, là tiếng của một người đàn ông

Bước chân di chuyển ra ngoài, chợt đứng lại. Rồi ông ấy nhanh chạy đến, bế nàng lên, đưa vào nhà, vừa gọi to

"IKUMI, VỢ VÀ CON MAU CHUẨN BỊ NƯỚC ẤM VÀ SƠ CỨU CHO CON BÉ KITSUNE-CHAN, CON BÉ BỊ THƯƠNG NẶNG LẮM, ĐỂ ANH ĐI GỌI THẦY THUỐC"

Nghe tiếng gọi gấp gáp của chồng, Ikumi ló mặt ra khỏi bếp, giật mình khi người chồng bế trên tay cô bé Kitsune với cả người toàn máu, cô nhanh đi chuẩn bị nước nóng, ba đứa con phụ giúp mẹ thấy vậy thì một đứa ra lấy rổ rau từ ba đem vào bếp, hai đứa còn lại cùng mẹ lấy khăn và và đồ băng bó còn ở trong nhà

Bọn họ tập trung nơi phòng Kitsune đang sử dụng, Ikumi phụ trách lau máu và đổi sang bộ đồ khác, ba đứa bé cũng ở bên phụ giúp mẹ nó nếu cần, còn người đàn ông đó - chú Saguchi thì vội đi tìm thầy thuốc, vì Kitsune bị thương nặng quá, lần này nặng hơn lần đầu tiên gặp Kitsune rất nhiều

Một buổi sáng gà bay chó sủa ở ngôi nhà hoa tử đằng


.

Một lúc sau...

Kanae từ từ teo nhỏ, thành một-đứa-bé-Kanae-7-tuổi, bộ đồ thùng thình che lấy cơ thể nhỏ xíu của cô nàng, còn cô từ lúc ngất đi vì đau đớn đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, có lẽ là do kiệt sức.

Shinobu:"..."

Shiho:"..."May chị ấy vẫn sống

"Shiho, chuyện này..."

"Mau đưa chị ấy vào nhà trước, Shinobu-san"Shiho ra hiệu với Shinobu, cô vẫy tạm một Ẩn nữ lại rồi nhờ cô ấy bế Kanae giúp mình, còn Shinobu do ngồi nguyên một tư thế cộng với bế Kanae nên chân tạm thời mất cảm giác, nên Shho phụ dìu cô vào. Trở vào Điệp phủ, Shinobu giúp Kanae lau người, đổi bộ đồ đồng phục thành yukata vừa với cơ thể, thực hiện kiểm tra sơ bộ cho Kanae và gắn ven chuyền nước cho cô nàng, giờ hai người - Shinobu và Shiho, ngồi 1 đối 1 trong căn phòng nghiên cứu của Shinobu 

"Shiho, em có thể giải thích cho chị được không? Viên thuốc em đã cho Kanae-neesan uống là gì và tại sao chị ấy lại thu nhỏ thành một đứa trẻ 7 tuổi?" Đôi mắt màu tím côn trùng xoáy sâu vào đôi mắt màu xanh parakeet của Shiho

Shiho hít một hơi rồi bắt đầu giải thích, bàn tay em vô thức nắm lấy vạt yukata

"Viên thuốc lúc nãy em đã cho chị Kanae-san uống là Apotoxin-4869, hay đọc tắt là APTX-4869. Nó là một viên thuốc chưa hoàn thiện, giống như một chất độc, và khi uống nó vào, người uống vào phải trải qua một cơn đau thấu xương và chết trong đau đớn...lúc đó nó sẽ tiêu hủy chất độc trong cơ thể, xóa sạch dấu vết, y học cũng sẽ không tìm thấy bất kì dấu vết trong cơ thể người, và xem như con người chỉ bị trúng độc"

Nói đến đây Shinobu hơi kích động, không để Shinobu nói gì thì em đã nói tiếp

"Như trường hợp mà chị đã thấy ở chị Kanae-san là chị ấy bị teo nhỏ. Đó là tác dụng phụ của thuốc, nó đã khiến người uống nó không chết mà lại teo nhỏ. Và như em nhìn thấy, nó có thể giúp lành nhanh vết thương nữa, bằng chứng là những vết thương nông sâu của chị ấy phục hồi khá đáng kể, hầu hết đã ngưng chảy máu và miệng vết thương đã khép. Chị Kanae có lẽ là một tro-trường hợp may mắn sống sót, rất ít người sống khi uống thuốc đó...."

"Chẳng lẽ...đã có nhiều người...uống nó. Em..."

"Bố mẹ em bị một tổ chức tội phạm lợi dụng để chế tạo một viên thuốc giúp cải lão hoàn đồng. Tên của nó ban đầu là Silver Bullet, có nghĩa là Viên Đạn Bạc. Sau đó, nghe đồn rằng bố mẹ em đã mất trong một vụ nổ thí nghiệm, ngay sau khi em sinh ra. Chúng đào tạo em trở thành một nhà khoa học đầu quân cho chúng và chế tạo ra viên thuốc APTX-4869, dựa trên nghiên cứu còn sót lại của Silver Bullet ba mẹ em để lại"

"Chả lẽ em không biết đó là viên thuốc giết người ư!?" Lần này Shinobu thật sự kích động

"Em đâu thể làm gì được, vì mục đích thật sự của em...đâu phải là tạo ra độc dược chứ*. Em không hề có sự tự do, thường bị theo dõi gắt gao, nếu em không hợp tác, bọn chúng...sẽ giết Akemi-neechan mất, vì người thân còn lại để em nương tựa...chỉ có mình chị ấy mà thôi" Shiho nở nụ cười chua chát "Nhưng..."

Giọng Shiho gấp gáp, đôi mắt mở to, thể hiện sự đau khổ và căm phẫn tột cùng: "Akemi-neechan đã bị chúng giết, chỉ vì lời hứa suông của chúng"

Shinobu không biết nói gì để an ủi em cho phải, chỉ biết dang tay ôm lấy em vỗ về. Hẳn là Akemi-neechan là một người quan trọng với con bé. Shiho vùi vào người Shinobu nức nở. Cứ nhắc đến người chị gái quá cố, em không còn gì ngoài sự đau xót buồn bã dành cho chị, mà còn là sự căm phẫn của em dành cho chúng, đặc biệt là Gin-người đã nã súng giết chết chị-theo lời kể của Kudo-người chứng kiến, dẫu Tổ chức đã bị tiêu diệt

Sau khi đã nín khóc, má Shiho hơi hồng lên ngài ngại. Thực ra em luôn là một tsundere rất ít khi bộc lộ cảm xúc yếu đuối, lần đầu tiên gặp Kudo trong lốt một đứa trẻ đã òa khóc khi chứng kiến một màn suy luận thông minh của cậu, lúc đó em đã oán trách vì sao lại không cứu Akemi-neechan, giờ nhớ lại vẫn thấy mình có lỗi quá, đó dù gì cũng chỉ là một phút bộc lộ sự đau khổ của em khi nghe tin giáng trời rằng chị em đã bị giết.

Còn lần này Shiho cũng bộc lộ với một trong những người mà em đã sớm coi như người thân của mình, nên bây giờ nhận ra thì ngại lắm, em không muốn Shinobu phải nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối này chút nào

Shinobu thấy Shiho đỏ mặt thì che miệng cười, bàn tay xoa đầu Shiho. Tsundere=33

..

...

"QUẠ QUẠ...KOCHOU SHINOBU MAU ĐẾN LÀM NHIỆM VỤ Ở KHU VỰC PHÍA NAM, kOCHOU SHINOBU MAU ĐẾN LÀM NHIỆM VỤ Ở KHU VỰC PHÍA NAM...QUẠ QUẠ"

"A...lại có nhiệm vụ rồi, xin lỗi nhé Shiho. Em ở nhà luyện tập cùng với Kanao và Aoi luôn tiện chăm sóc chị ấy luôn nhé" Shinobu mỉm cười nhẹ, lấy thanh kiếm được dựng ở gần đó, giắt vào hông rồi bước ra ngoài, lúc gần bước ra cổng thì Aoi hớt hải chạy ra đưa đồ ăn cho Shinobu, có lẽ cô ấy đã dậy sớm để chuẩn bị. 

Shiho nhìn bóng lưng của Shinobu đang dần khuất khỏi cổng chính, khóe mắt em cong cong, Shinobu-san quả là ra dáng một người chị biết quan tâm và chăm sóc những đứa trẻ của mình, cô ấy tuy hơi cọc tính nhưng cũng mang nét dịu dàng rất riêng của cô ấy. 

A...mình phải cố gắng mạnh mẽ hơn mới được, để có thể tìm được chị và bảo vệ chị ấy, cũng như muốn bảo vệ những người dân ngoài kia nữa, mình không muốn họ...phải lâm vào hoàn cảnh giống mình

Shiho quay vào nhà xem xét Kanae một lần nữa, rồi phụ giúp mấy nhóc làm việc nhà, rồi tập luyện với Kanao, Aoi và ba nhóc Kiyo, Sumi, Naho phụ giúp tập luyện. Và tối nay, em sẽ bắt tay chế lại thuốc giải của APTX-4869. 

Ngày trước em cùng Sazume-neesan đã chế tạo thành công thuốc giải nhờ tài liệu mà Vermouth gửi, nhưng phần lớn là nhìn dữ liệu của thuốc và chế lại, không biết lần này có chế thành công viên thuốc giải không đây, dữ liệu đó phức tạp phải biết, em chỉ nhớ sơ sơ, phải chi có chị ấy thì tốt quá, chị ấy đã ngồi cầm tập giấy đó và học thuộc làu trong gần 2 đêm liền mà.

Dù gì cũng phải thử mới biết được!


Lúc Aoi và mấy đứa nhỏ vào phòng mà Kanae đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh, bọn họ đã sốc bay màu khi thấy một-Kanae-7-tuổi bị thương quấn băng đang chuyền nước, một chân bị treo, một tay cũng gãy, mắt nhắm nghiền, bọn nhỏ hét toáng lên, cả Aoi cũng hoảng

"K-K-KANAE-SAMAA"

Nghe thấy tiếng hét thất thanh của 3 đứa nhỏ, Kanao và Shiho đang tập với nhau nghe thấy thì hoảng lên vội đến nơi nghe thấy tiếng hét. Đến nơi, mở bật cửa, Kanao thất kinh nhìn người trên giường, cây kiếm gỗ rơi bộp xuống nền nhà, còn Shiho thấy thế thì thở dài buồn bã.

Sau đó, Shiho kể cho chị em Điệp phủ nghe rằng Shinobu và em đã đưa Kanae về, lúc đó Kanae thảm lắm, máu me lem nhem, thanh kiếm của Kanae cũng đã gãy 1/3 và đã được Shinobu gửi thay đến Làng thợ rèn, trong lúc chiến đấu hình như còn có người hỗ trợ(Shiho và Shinobu tự suy ra). Nghe Shiho kể như vậy, họ cũng phần nào đoán được con quỷ mà Kanae-sama đã đối đầu mạnh cỡ nào, nhưng cũng may cô chủ của họ đã toàn mạng trở về, và cũng thầm cảm ơn người đã đồng hành cùng cô chủ...để cô còn có thể sống mà trở về nhà...

.

4 ngày sau...

"Nè Shiho, khi nào chị ấy mới tỉnh lại đây? Chị ấy đã bất tỉnh hơi bị lâu rồi đó" Shinobu và Shiho đang kiểm tra và lau người cho Kanae. 

Vết thương đã phục hồi sơ bộ, nội tạng đã tạm ổn, hơi thở cũng ổn định rồi, vậy tại sao Kanae chưa tỉnh lại?- Đó là những gì Shinobu thắc mắc rất nhiều

"...Em không biết Shinobu-san à" Shiho lắc đầu, khôn mặt sầu muộn, thở dài ngồi bệt xuống nền nhà, em cầm lấy bàn tay của Kanae giờ đã xương xẩu vì 4 ngày chưa có gì, em lo lắng lắm. Hay chị ấy chưa tỉnh dậy vì đang hồi phục?

Shinobu vuốt tóc Shiho, đăm chiều nhìn Kanae, chị ấy xanh xao quá rồi

"Mấy ngày nay em ít ngủ lắm đó, em bận làm gì với phòng thí nghiệm à?" Shinobu mân mê mái tóc nâu đỏ của Shiho, nhẹ véo một cái ở má của Shiho, nhìn cưng quá trời

"Chị cũm vậy mò, chị thức suốcc" Bị véo má nên câu trả lời của Shiho hơi ngô nga, Shinobu khúc khích cười

"Chị/Em quen thức rồi" Hai đứa đồng thanh trả lời, rồi ngớ ra. Shinobu bóp má mạnh hơn một xíu

"Còn nói em quen? Em còn nhỏ, nên ngủ sớm như mấy đứa Kanao Aoi và bọn nhỏ đi, thức khuya làm gì?"

Bị véo mạnh làm em hơi điếng, Shiho nhìn Shinobu với mắt cá chết: "Ngô~ Chị cũm chỉi hơnn em 4 tủi hôi, vẫn còn là con nít vịi thành niên"

'Hờ, mình 18 tuổi, Shinobu cũng chỉ mới 14, hơn nhau có 4 tuổi thôi mà, hình như Kanae-san cũng chỉ mới 17 tuổi, mình là lớn nhất, hơ hơ'

"Nói ai con nít vị thành niên hả?"

"Heh" Shiho nhếch môi, còn ba đứa nhóc phụ việc ló đầu vào nãy giờ đã che miệng khúc khích cười, cả Aoi cũng đành quay sang nơi khác, Kanao theo phong trào với Aoi cùng đám nhóc thì cũng chỉ biết tròn mắt nhìn

"Hihihi" Bọn nhóc Kiyo, Sumi, Naho che miệng cười suốt, Aoi phải gục mặt vào tường mà cười, haha, nhìn mặt Shinobu vặn vẹo nhìn hài quá

"Wahh!! Cười gì mà cười hả mấy nhóc này, bộ vui lắm hở?" Shinobu đỏ mặt hét lên (> //// <)

"Bọn em xin lỗi Shinobu-sama, nhưng nhìn chị Shiho-san ghẹo chị buồn cười quá, haha" Kiyo dụi mắt

"Thứ lỗi cho bọn em, Shinobu-sama, nhưng bọn em không thể nhịn được"

"S-Sư phụ đang đỏ mặt..."Kanao ngập ngừng, hai tay cô bé xoắn xuýt

"Coi kìa coi kìa~ Nhìn ai kia bị chọc tức đến đỏ bừng luôn kìa, dễ thương lắm đó~" Shiho dùng chất giọng thường cà khịa Kudo-người cộng sự khi teo nhỏ của em để ghẹo Shinobu

"Đúng đó, Shinobu-sama dễ thương lắm" Kiyo, Sumi, Naho gật gật đầu, chiếc đầu nấm gật gù cưng lắm, Aoi đồng ý với đám trẻ, còn Kanao thì toát mồ hôi vì không biết nói gì 

"Ư..." 

Cánh tay Shiho đang nắm lấy mân mê khẽ động, cùng một tiếng động nhỏ kêu lên khe khẽ, căn phòng đột nhiên im thinh thít. Shiho cảm thấy bàn tay động đậy thì ngoảnh mặt thật nhanh về phía giường, đôi mắt của người ấy hơi động đậy, rồi mở ra

"Shinobu...Shiho-khụ, khụ?" Chất giọng thốt lên nhè nhẹ nhưng hơi khàn

"KANAE-NEESAN/SAMA/SAN"

Cả căn phòng rộ lên gọi tên người đang nằm trên giường, trên mặt họ lăn xuống những giọt nước mắt hạnh phúc

"Chị/Ngài ấy đã tỉnh rồi"

"Mọi người...."


Ôm nhau vậy quanh giường bệnh Kanae khóc sướt mướt, Kanao tuy không rơi được giọt nước mắt nào nhưng nhìn ánh mắt long lanh như vỡ òa của cô thì cũng biết rằng, cô cũng giống như mọi người, cũng hạnh phúc khi cô chủ của mình đã trở về một cách an toàn

Tiếp đến là chuyên mục hỏi thăm sức khỏe, Kiyo, Sumi, Naho, Kanao và Aoi nhường phòng lại cho hai người đã đưa Kanae về nhà

"Lúc nào em xong thì mình tập luyện tiếp nhé"Shiho gọi với theo Kanao

"Ừm" Kanao gật đầu rồi đóng phòng, nhường không gian riêng tư lại 

"Chị cảm thấy trong người thế nào rồi, Kanae-san?"

"Chị có khó chịu trong người không Kanae-neesan?"

"Chị ổn rồi mấy đứa, hồi phục rất tốt!! Mỗi tội vết thương xương cứng thì nó đau thôi" Kanae dùng tay chưa què giả vờ gồng lên thể hiện mình đã khỏe

Shiho nhìn hành động của Kanae thì cười nhạt, em nhìn thấy hình bóng Sazume lúc khoe mẽ cánh tay băng ở bữa tiệc ăn mừng ở nhà Kudo chồng lên mờ ảo hình ảnh Kanae hiện tại đang nằm trên giường

Giống thật!!

"Ý em bảo chị có cảm thấy bất thường gì trong người không ạ, vì em chưa chế được thuốc giải cho nó nên chị phải ở hình dạng đó mấy bữa đó, thường là khi uống viên thuốc đó vào thì sẽ sinh ra tác dụng phụ nho nhỏ đó, như ho, hoặc buồn ngủ, đau đầu,..."

Shiho mô tả lại những tác dụng phụ nho nhỏ của APTX, đáp lại Shiho là cái lắc đầu "Không, chị cảm thấy bình thường. à Shinobu-chan cho chị li nước nữa nhé, nãy giờ chưa được miếng nào, khát cả cổ"

"Vâng"

"Vậy thì em sẽ theo dõi thêm vậy, chị phải nghỉ ngơi cho khỏe đó"

"Viên thuốc em cho Kanae-neesan uống đã có thuốc giải luôn sao?"

"Vâng...nếu em còn nhớ những gì liên quan đến dữ liệu thuốc..."Người thuộc làu làu là chị ấy, người chế là cả hai chị em, nên mình chỉ nhớ sơ sơ:((

"Em thật tài giỏi đó, Shiho-chan" Kanae hào hứng

Shiho lảng mắt, gãi má"...Em cảm ơn"


.

Ngày hôm sau, tại phòng nghỉ Điệp phủ

"Chị Kanae-san, cái người đã cứu chị có ngoại hình như nào vậy ạ?"

Sau khi khởi động sáng sớm bằng mấy vòng sân Điệp phủ, Shiho ghé qua phòng Kanae săn sóc bệnh tình. Kanae giờ đã tươi tắn hơn rồi, mặt mày cũng sáng sủa, trong lốt trẻ con nhìn cô có hơi trẻ con và nhí nhảnh. Shiho bóc quýt đút cho Kanae ăn

Ăn múi quýt chua ngọt, Kanae đáp lại: "Cô ấy tài năng lắm, kiếm thuật sắc bén, mặc dù không sử dụng hơi thở nhưng cô ấy rất tuyệt, vì cô ấy đeo mặt nạ cáo nên chị không biết dung nhan thế nào" 

"Vậy ạ...." Không phải chị ấy sao, rõ ràng cách buộc băng độc đáo đó là chị ấy chứ nhỉ, hơn nữa túi rút thảo dược to bằng gang tay to của đàn ông được cất trong túi đồng phục cùng tờ giấy kì lạ ấy thoang thoảng mùi cam chanh, vậy là không phải sao

Kanae nhìn sắc mặt Shiho có vẻ không suy suyển gì với biểu cảm lạnh lùng đó, nhưng mày liễu của em đã nhíu lại, em ấy nghi ngờ người cứu mình là chị của em à

"Em sao thế?"

"A, em không sao"Shiho phẩy tay

"A, Shinobu-chan"

"Chào chị Shinobu-san"

"Chào buổi sáng hai người...oáp"Shinobu che miệng ngáp một cái

"À mà nhìn em hôm nay thiếu sức sống lắm đó, thức khuya nghiên cứu hả? Cả Shinobu nữa, làm việc phải có chừng mực chứ. Thôi về phòng đánh một giấc cho khoẻ?"

"Thôi, em quen rồi" Bằng cách nào đó hai người lại trả lời đồng thanh, Shinobu và Shiho ngoảnh mặt nhìn nhau

"Quen? Quen là quen thế nào được? Shiho, bộ em hay thức khuya lắm hả?"

"À ừ dạ..."

"Thôi nào Kanae-neesan, dù gì trời cũng đã sáng rồi, chị ăn sáng chưa, em lấy đồ ăn cho? Shiho cũng chưa ăn gì nhỉ? Đi lấy với chị không?" Shinobu giải vây cho Shiho, nghe vậy em cũng ù ù cạc cạc đi theo

"Thật là..." Kanae nhìn bóng lưng hai đứa tung tăng bước ra khỏi phòng, không khỏi thở dài. Nhìn vết thương trên người, Kanae không khỏi cảm thán rằng mình lại có thể qua khỏi cửa tử khi đấu với Thượng huyền nhị mạnh mẽ, cũng may có người tương trợ chứ không...cô sợ sẽ phải bỏ lại những đứa trẻ mà đi trước mất. Một người ra đi là những gánh nặng nhường người ở lại, họ còn một tương lai rằng phải giết chết Chúa quỷ để đem thế giới về hòa bình, hơn nữa hiện tại trụ cột vẫn còn ít quá...

Nhớ đến người ấy, mình thật sụ rất muốn cảm ơn em ấy, không biết giờ Kitsune-san thế nào rồi nhỉ?

Đang định khép mi chờ đợi đồ ăn Shinobu và Shiho đem tới, Kanae giật mình khi nghe tiếng quạ kêu

"QUẠ QUẠ...HOA TRỤ KOCHOU KANAE VÀ MIYANO SHIHO NHANH ĐẾN PHỦ CHÚA CÔNG! THAM GIA CUỘC HỌP TRỤ CỘT KHẨN CẤP, NHANH LÊN...QUẠ QUẠ!!"

"Ôi trời..."

Bên phía Shiho

Khi hai người bê suất đồ ăn đến cho Kanae thì tiếng quạ hét như muốn đấm vào tai, làm Shiho đang ăn miếng cơm nắm Aoi làm mém sặc

"Khụ khụ...khụ khụ"

Mở cửa cái rầm và chào đón bằng khuôn mặt với khóe miệng giật giật của Kanae, Shiho hỏi dồn tới tấp 

"Kanae-san, Shinobu-san, con quạ nó biết nói tiếng người ạ? Chúa công là ai? Hơn nữa sao nó lại biết tên của em được?"

"B-Bình tĩnh nào, Shiho-chan" Kanae chảy mồ hôi dỗ nhẹ Shiho, đến Shinobu môi cũng giật giật khi lượng câu hỏi của Shiho tuôn ra như nước

Nhận ra mình hơi vội vàng, Shiho hơi tránh ánh mắt, miệng lí nhí "Em-Em xin lỗi..."

Kanae mỉm cười, tay vẫy vẫy không sao. Đón suất ăn của mình, chị vừa nhâm nhi vừa giải thích

"Không sao đâu em. Đó là quạ Kasugai" Kanae trỏ về phía con quạ đang bay lượn "Nó có khả năng nắm bắt thông tin rất nhanh, và nó biết nói, nó được huấn luyện kĩ càng nên nhiệm vụ của nó là truyền tin. Còn Chúa công là lãnh đạo, người đứng đầu Sát Quỷ đoàn. Và các Kakushi sẽ đưa chúng ta đến phủ Chúa công, do chị bị thu nhỏ nên không thể tự đến đó được"

"Kakushi? Là những người bận đồ đen kính mít thường lui tới ở Điệp phủ để vận chuyển người bị thương đến ạ"

"Đúng rồi đó Shiho-chan. Kakushi là những người dọn dẹp những tàn tích của trận chiến, vì Sát Quỷ đoàn không được công nhận. A, họ kia rồi!"Kanae đưa mắt về phía kia, Shiho cũng nhìn theo, là hai người bận đồng phục kín mít từ đầu tới chân đang chạy về phía họ

"Chào buổi sáng, ngài Hoa Trụ, Miyano-sama!" Hai Kakushi cúi chào. Trong khi Shiho khá bối rối trước cách gọi cung kính của họ, thì Kanae lại niềm nở chào hỏi

"Vì ngài Hoa Trụ đã quen với đường đến phủ Chúa công nên ngài ấy không cần bịt mắt, bịt tai. Nhưng đối với Miyano-sâm thì buộc phải làm vậy. Xin thứ lỗi, Miyano-sama"

"Dạ vâng"

Shiho bị bịt mắt, bịt tai rồi được cõng bởi Kakushi. Tuy không nhìn thấy nhưng em vẫn cảm nhận được họ di chuyển rất nhanh, đến nối em phải bấu chặt lấy vai áo của Kakushi vì lo bị ngã. Cứ một đoạn đường, các Kakushi sẽ đổi, em sẽ được một Kakushi khác cõng

---

*Chap 179, khi Conan(Shinichi) mắng Shiho là kẻ tạo ra chất độc giết người, Shiho đã đáp lại(nguyên mẫu): "Tôi đâu thể làm gì được, vì mục đích thật sự của tôi...đâu phải là tạo ra độc dược chứ


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com