Dn Knb Vu Dieu Basket
"Tetsuya-kun, tới đây thôi!" Shiruba vỗ tay, rồi cầm khăn mát và nước khoáng đến cho cái người đang nằm bệch dưới đất kia. Kuroko bật dậy, thở hồng hộc, mồ hôi chảy ròng rã, ngồi lì trên đất, chân rã đến mức di chuyển không nổi, nhận lấy khăn của Shiruba rồi uống một hơi nước. Shiruba ngồi cạnh cậu, chống cằm suy tư. Công nhận thể lực của Kuroko kém thật, mới chơi được 10' mà gục rồi, chưa nói đến việc không ném trúng bất cứ quả nào dù không có vật cản trở đâu."Hôm nay đến đây thôi, hôm khác tập tiếp""Shiruba-nii""Ừ?""Còn hai tuần nữa em sẽ thi chuyển cấp""Hắc! Nhanh dữ vậy sao? Em ra đây chơi thế này có sao không?""Em nghĩ là không" Là tự em nghĩ...Kuroko. Cả hai đứng dậy, Shiruba cười: "Anh có mấy đề thi thử, để tối anh gửi cho em làm, cho thời hạn ba ngày phải làm xong""Vâng""Tốt" Cánh tay Shiruba giơ lên, rồi đột ngột dừng giữa không trung, khoé miệng cậu co giật mấy cái. Kuroko chớp mắt: "Chuyện gì vậy ạ?""...""Shiruba-nii!?""...à không, không có gì. Cố lên...nhé" Shiruba vỗ vai Kuroko, mỉm cười. Tuy nhiên Kuroko lại phát hiện nụ cười ấy cực méo mó, nhưng chắc không sao. Kuroko gật đầu, chào Shiruba rồi đi về hướng nhà mình. Mấy phút rồi, Shiruba vẫn đông đá tại chỗ. Cậu run rẩy nhìn bàn tay mình, mặt tái đen một cách trầm trọng. Rốt cục là từ lúc nào!? Không thể! Cớ sao? Bây giờ bản thân lại chỉ cao ngang cổ Kuroko!? Doushite!? Mình lùn đi từ lúc nào!? Tinh— Shiruba ảo não mở điện thoại ra, là tin nhắn của mẫu thân đại nhân... "Shiruba-chan, con mua giúp mẹ ít bột matcha nhé, nhà hết rồi" Vâng, vâng. Chắc lại đắp mặt nạ chứ gì? Cất điện thoại đi, Shiruba lê chân ra khỏi sân bóng. Ngày hôm nay ảo não quá đi~..."Bột matcha của cháu đây!""Vâng, cảm ơn bác" Rời khỏi tiệm thuốc, Shiruba nhìn quanh, hình như có tiếng nhạc hip thì phải? Mò theo âm thanh, Shiruba dừng chân trước một đám đông. Cái gì vậy nhỉ? Chạy lại gần, Shiruba oa lên một tiếng. Là trò Dance Dance Revolution, lâu lắm mới thấy, còn ở phố thế này nữa! Người chơi là hai đứa con trai. Một cậu nhóc tóc vàng, đuôi mắt khá dài, nhỏ vậy mà bảnh cực chất! (Ai đây ai đây🎶). Người còn lại...trông có vẻ là một playboys, lớn tuổi hơn cậu nhóc kia, tầm học sinh cấp 3. Liếc mắt sang bảng điểm, Shiruba tròn mắt. Cậu nhóc tóc vàng kia dẫn đầu? Shiruba nhìn cách nhảy của cậu ta, cái quái...giống hệt tên cấp 3 kia, nhưng tiến bộ hơn, cách đánh tay giống y hệt!! Một hồi sau, điệu nhạc kết thúc, người thắng là cậu con trai tóc vàng kia. Mọi người xung quanh vỗ tay. Tên cấp 3 tức tối bỏ đi. Shiruba trầm mặc, len qua đám đông đi đến cạnh cậu ta. Hắn nhìn thấy cậu, không lẽ muốn xin chữ kí? Trời ạ, đẹp quá tài quá cũng là vấn đề sao!? (Au: rõ tự luyến -_-)"Này, đấu với tôi đi, trò Dance Dance Revolution ấy""Hể?" Hắn ngớ mặt."Mệt? Không nhảy được?""À không! Được nhưng...""Vậy thì nhảy" Shiruba cười, một nụ cười...nhếch một bên khá cao, có coi là cao ngạo không? Hắn gãi đầu, rồi bước lên máy nhảy. Nhấn nút bật nhạc. Hắn lên tiếng: "Trước đó tôi nhảy mệt, giờ nhảy nữa, nếu chút nữa tôi thắng thì bao tôi ăn gì đi, cô gái""Tôi sẽ mời một chầu kem nếu cậu thắng. Và nói rõ một điều luôn, tôi là con trai" Shiruba mỉm cười nhìn hắn. "Hả!?""Nhảy!!" Dứt lời, chân của Shiruba chuyển động, dậm lên những mũi tên trên mặt sàn. Hắn cũng bắt kịp, suýt nữa vụt mất hai điểm rồi, nhưng cái thông báo của cậu chính thực là nguyên nhân, cái méo thế nào mà đó lại là con trai!? Cả hai không ngừng chuyển động đôi chân. Trái phải trên dưới. Điệu nhạc càng lúc càng nhanh, chứng tỏ cậu con trai kia chọn cấp độ cao rồi. Nhưng vẫn không làm khó Shiruba, cậu từng nghe qua điệu nhạc này. Bên kia, hắn cả kinh khi thấy Shiruba nhảy một cách điêu luyện, nhưng điều quan trọng, là hắn không thể sao chép được bất kì động tác nào của Shiruba, cứ như là trái cấm vậy! Cơ thể cả hai vã mồ hôi, hai cặp mắt liếc nhìn nhau, cười. Đấu nào!! Người đi đường đi qua, cũng phải dừng chân xem, càng lúc càng đông. Cũng phải thôi, điệu nhảy của cả hai đều tuyệt, mồ hôi vã ra càng thêm quyến rũ, xung quanh họ cứ như được gắn ánh đèn vậy. Một số cô gái đỏ ứ cả mặt, lôi điện thoại ra chụp tới tấp. Điểm số của cả hai thật khó định. Lúc Shiruba dẫn đầu, lúc thì hắn dẫn đầu, cả hai cứ đuổi điểm theo đối phương như vậy. Ba mươi giây cuối, hắn lỡ mất hai nhịp chân. Shiruba thừa thắng xông lên, tiến đến đích, những rất tiếc, đoạn cuối quá nhanh lên cậu cũng lỡ hai nhịp. Kết quả sau đó, hắn chớp mắt nhìn bảng điểm, Shiruba mặt đơ luôn. Bằng nhau!? Có vụ này nữa hả!? Người xung quanh vẫn vỗ tay rần rần, thế nhưng cả hai bỏ ngoài tai, thật sự...huề... Shiruba thở dài, chắc đến đây thôi. Cậu cầm túi đựng bột matcha rồi rời đi. Bỗng vai cậu có bàn tay nào đó đặt lên, xoay người lại, là thằng nhóc tóc vàng."Có gì sao?""À...không" Hắn thả tay ra, gãi đầu "Chỉ là...đằng ấy nhảy giỏi...nhỉ?""Dĩ nhiên" Shiruba cười "Đã nhảy thì không có chuyện tôi thua, hoà cũng được, thắng càng tốt" Hắn đơ mặt, rồi cười ha hả, Shiruba ngẩn người, sao cười!?"Nè, cậu tên gì?""Shiruba Kanjo, trung học năm nhất Teiko""Hắc! Là đàn anh sao? Xin lỗi đã thất lễ!!" Hắn đứng nghiêm người. Shiruba nhìn chằm chằm hắn, giờ mới để ý, sao tên này quen quen... (au: chưa nhớ ra à? =_=") Hắn chống tay lên hông, nói: "Tôi là Kise Ryouta, năm cuối tiểu học" Phịch— Túi đựng matcha trên tay Shiruba rơi xuống đất. Kise...Ryouta... Ha ha, đáng lẽ nên nhận ra chứ? Tóc vàng đấy! Đẹp trai đấy! Sao chép giỏi đấy! Đuôi mắt dài đấy! Sao lại không nhớ ra!!!!???? Chẳng lẽ đầu chỉ để mọc tóc trang trí thôi sao!!??"Rất vui được gặp mặt! Shirubacchi!" Shirubacchin... Là -cchi... -cchi... -cchi... Sao lại có từ '-cchi' ở đây? Ai giải thích giúp đi? Mà, có lẽ hiểu phần nào rồi... Shiruba nuốt nước bọt, cười, chỉ cười thôi, chả dám nói câu nào. Hơ, về nước được một năm thôi mà gặp mặt hầu hết thành viên trong "Hội cầu vồng" rồi. Còn tím, ừ, chắc hẳn 'ai cũng biết là ai đó', tốt nhất là nên tránh xa các cửa hàng bánh kẹo ra, ở đó rất dễ gặp mặt "Titan" đấy!
Kise nhìn Shiruba, cười híp mắt. Thật đáng để gọi đấy chứ. Lần đầu tiên có người mà hắn không thể sao chép được bước chân. Mặc dù hoà nhưng xin lỗi, lọt vào tầm ngắm của tôi rồi, Shirubacchin!
Kise vô tư: "Lúc đầu không nghĩ anh là đàn anh đâu, bởi thua tôi gần hai cái đầu lận mà—" BỐP— Shiruba giơ đầu gối phán thẳng vào bụng hắn. Hự— Kise mắt O mồm A, sặc cả nước bọt, ôm bụng nằm chổng hông. Shiruba xoay người bỏ về, Kise giơ tay gọi, nhưng lên tiếng cũng không nổi, tím tái mặt."Bỏ...quên..." Bỏ quên? Quên cái gì? Quả thật Shiruba bỏ quên một thứ rồi, rất quan trọng. Trong đầu Shiruba cũng nghĩ tương tự, vừa đi vừa suy ngẫm. Hình như quên mất một cái gì đó...thì phải... Vừa mở cửa nhà, đã thấy Reiko phu nhân mỉm cười chờ cửa. Shiruba chào mẹ, rồi giật bắn mình, nhớ rồi!!!"SHIRUBA-CHAN!! MATCHA CỦA TA ĐÂU!!!!!??????" Dĩ nhiên, để quên ở chỗ Kise rồi.Kise dửng dưng đem về nhà.
Hắn ngồi trên ghế sopha trong phòng khách, chớp mắt nhìn túi matcha: "Là loại dùng đắp mặt nạ nhỉ? Xài mặt mình trắng hông ta? Hay cho mấy bà chị nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com