Dn Knb Hq Chao Em Nu Hoang Drop
Vốn sinh ra trong một gia đình có chuyền thông về thể thao nổi tiếng, thế nên cả Hikari và ông anh lớn Daiki đều có một chút gen gọi là thiên phú về thể thao. Không chỉ thế, cả hai anh em cũng được gia đình đầu tư và ủng hộ rất nhiều trong bộ môn mà hai đứa theo đuổiCả hai đứa thật sự rất may mắn, vì cũng hiếm lắm mới có gia đình cho phép con em theo đuổi cái nghiệp vốn không hề phổ biến nàyThế nhưng, cái gì cũng phải có giá của nó, nhà Natsume có truyền thống về thể thao và gia tộc đã góp một phần không nhỏ cho nền thể dục thể thao của nước nhà. Nên vô hình chung, nếu như một đứa trẻ sinh ra với sự kém cỏi trong lĩnh vực vận động sẽ bị xem nhẹ hơnĐôi khi sự truyền thống lại là một gánh nặng đặt lên vai chính những đứa trẻ mang dòng máu của gia đình. Và Hikari cũng đã không nhận ra được điều này, khi em cũng chính là một đứa trẻ bị đặt sự kì vọng cao đến mức quá đáng trong vô thứcEm đang chênh vênh giữa việc từ bỏ và tiếp tục, giữa đúng và sai. Em không biết liệu ngoài bóng chuyền ra em còn có thể làm một cái gì khác, em không biết khi mình bỏ bộ môn này rồi liệu em còn có thể tiếp tục với một con đường khác tốt đẹp hơn không?Em không biết và em đang mờ mịt, không thể tìm thấy con đường của riêng mình.Aomine Hikari đang hoài nghi chính sự lựa chọn của bản thânHoài nghi chính thứ mà em đã từng rất tự hào và kiêu ngạo trong quá khứ"Cha ta, ý ta là ông ngoại của cháu, ông ấy sẽ tìm mọi cách để cháu tiếp tục thôi, đừng lo lắng quá"Đưa cho cô cháu gái một cốc nước cam. Natsume Kougaku chẹp miệng, ngồi xuống bên cạnh đứa trẻ đã từng rất rực rỡ trong quá khứQuả thật thì hiện tại Aomine Hikari vẫn rất rực rỡ, nhưng cái rực rỡ của em ngay bây giờ không giống như trước kia. Nếu như giờ đây đứa cháu gái nhỏ giống như một chiếc vương miệng bằng vàng tỏa ra ánh sáng quyền lực, thì trong quá khứ, nó chính là một ngôi sao với tinh quang đầy tiềm tàng bị cản lại bởi khoảng cách cả ngàn năm ánh sáng trong ngân hà"Chiếc vương miệng" ngay bây giờ, giống như là thứ đã vô hình khiến cho Hikari rớt đài như hiện tại vì sức nặng của nó. Đứa trẻ không thể rực rỡ và tự nhiên như ánh dương, nó chỉ có thể thật sự tỏa sáng khi ở gần ánh dương mà thôiNhưng mà, Hikari làm có được ánh dương của riêng mình?Thật nực cười, thật thảm hại."Cháu liệu có nên từ bỏ không ạ?" Nhấm nháp chút vị ngòn ngọt chua chua của cốc nước cam, Hikari ngả người ra sau đầy mệt mỏi, bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước "Ngay bây giờ, mọi thứ đối với cháu cũng không thật sự còn quan trọng như lúc trước, kể cả bóng chuyền cũng đang sụt giảm vị thế trong lòng cháu""Ta cũng không biết nữa"Mặc dù là một vận động viên đua xe có tiếng, đã nhận được rất nhiều giải thưởng trong các cuộc thi trong nước và ngoài nước, nhưng Natsume Kougaku cũng chưa bao giờ thực sự yêu cái nghiệp này, hoặc chính xác thì, đây chính bộ môn thể thao duy nhất mà bác có thể nhận được một giải thưởng gì đó để bố mình nở mày nở mặtLà con trai cả của một cầu thủ bóng đá có thể xem là huyền thoại của sân cỏ Nhật Bản. Bố đã rất thật vọng khi bác không thể theo nghiệp sân cỏ như ông, nhưng ít nhất thì Kougaku cũng đã có được thành công trong một lĩnh vực thể thao khácBác đã không khiến người bố của mình thất vọng, nhưng lại tự đánh rơi chính niềm yêu thích của bản thân trên quãng đường đời mà bác từng đi quaThế nên chính bác cũng không biết phải đưa ra lời khuyên như thế nào mới là đúng đắn nhất cho đứa cháu gái - Người mà ngay bây giờ đang nản chí với chính niềm yêu thích của mình.Hai bác cháu đều rơi vào im lặng. Ngoài trời mưa vẫn cứ rơi đều hạt, nặng trĩu, cũng giống như sự nặng nề bên trong chính Hikari vậy. Hóa ra đến cả bác cả cũng không thể cho em một câu trả lời chính đáng"Bác có hối hận khi đưa anh Shinnosuke đến nhà ông ngoại không?""Hmmm... Nếu bác nói không thì chính là nói dỗi" Liếc mặt nhìn về tấm ánh hai bố con chụp cùng nhau trong một tấm hình trên kệ tủ, con trai bác bây giờ khác xưa nhiều quá!"Dường như Shinnosuke cũng không thật sự yêu cái việc cầm gậy bóng chày đến như vậy, và thằng bé cũng không thật sự có tài..."Mặc dù đã là năm ba, nhưng đứa con trai thứ hai của bác vẫn không thể nào đặt chân đến một giải đấu có quy mô cao hơn, thằng bé liên tục thua và thất bại, kể cả khi đã dùng toàn bộ sức lực của mình để cố gắng, Natsume Shinnosuke đang dần kiệt quệ và người bố của anh biết, nhưng ông cũng không thể làm gì đượcChỉ khi nào đứa con trai nhận được một giải thưởng to lớn như bố nó đã từng, thì cái áp đặt của người ông mới phần nào vơi bớt.Trong gia đình Natsume, cuối cũng vẫn chỉ Sumito làm được điều này tốt nhất và sớm nhất trong cả ba anh chị em. Thằng bé đã chiến thắng ở giải quốc gia năm đó, cứ thế vứt lại mọi thứ một đống ở đấy rồi theo đuổi niềm yêu thích của mình. Đó chính là điều mà bác ngưỡng mộ nhất ở đứa em trai, nó tài năng hơn hẳn bác và những đứa con của bác."Sau vụ việc của Sumito thì ta nghĩ là cháu sẽ rất khó để có thể rút khỏi bóng chuyền" Với cương vị là một người bác cả, Kougaku nghĩ mình nên nói điều gì đó với đứa cháu gái "Cha ta đã rất có tham vọng muốn lấn thật sâu vào giới bóng chuyền sau khi nhận thầy tài năng của Sumito, chỉ có điều thằng bé lại bỏ dở việc đó thay vì tiếp tục giống như mong muốn của ông"Chính vì cái tham vọng bị bỏ ngỏ đó mà ngay khi biết đứa cháu gái có hứng thú với bóng chuyền và nhận ra con bé có tài năng trong bộ môn này, ông ngoại Natsume Katsuro đã ngay tắp lự rước đứa trẻ về, bỏ mặc ngoài tai lời từ chối người con gái Namiko - người mẹ của con béChính vì cái chấp niệm của người đi trước, mà bản thân đứa trẻ đi sau như Hikari phải hứng chịu sự áp đặt từ ông của mình. Rằng em phải rực rỡ nhất, và nhất định phải là thứ tỏa sáng y như cái tên của em, như cái cách người chú đã từng"Nếu như cháu thật sự và chắc chắn muốn từ bỏ, ta sẽ ủng hộ cháu"Sau cùng, mặc dù cũng chẳng thể đưa ra một lời khuyên thích đáng, nhưng Kougaku sẽ luôn sẵn sàng ủng hộ mọi sự chọn lựa của đứa cháu gái.Con bé có thể tiếp tục chính niềm đam mê này, đắm mình trong vinh quang của những cuộc chiếc và ánh cup vàng, hoặc là từ chối tất cả, bước lên phía trước với hai bàn tay trắng và một tương lai khácSao cũng được, miễn là Hikari cảm thấy hạnh phúc với chính sự chọn lựa của nó"Cháu nghĩ là cũng không hoàn toàn cần đâu ạ" Hikari đáp lại bác mình bằng một nụ cười thoải mái "Cháu vẫn đang chơi rất tốt, phong độ vẫn ổn, chỉ là con đường thi đấu có gặp hơi nhiều khó khăn, một chút..."Đứa cháu gái khẽ ngập ngừng ở câu cuối. Hơn ai hết, Hikari biết rằng sân đấu này không thật sự phù hợp với mình. Với chiều cao khiêm tốn và sức lực chẳng hơn được ai trên sân, em hiểu rõ rằng ngoài kĩ thuật và vài mánh khóe của em cũng chỉ là hàng tạm bợ, và nếu như em không cố gắng thì cái danh "nữ hoàng" quẳng cho chó gặp đi là vừa tầm."À thì... là về vấn đề thể hình của cháu thì chăm sự nhờ bác rồi" Hikari cườiĐiểm mạnh nhất của em so với người khác chính là gia đình của em hoạt động sâu vào chuyên ngành thể thao, các bác lớn sẽ có nhiều kinh nghiệm phong phú và kiến thức kì lạ để tiếp thu hơn so với nhưng bạn khác phải tự tìm hiểuChỉ cần em vận dụng tốt được điểm mạnh này thì có thể bo qua nhiều bước rườm rà khác trong việc mạnh lênĐây chính là sức mạnh của truyền thống. Các kinh nghiệm riêng sẽ được tiếp thu và truyền lại cho con cháu sau này dưới dạng đã được chọn lọc."Chà... còn về vấn đề kĩ thuật thì phải tự cháu lôi cổ thằng Sumito rồi đấy nhé! Bác không giúp được đâu đấy! Hahaha" Bác cả cười khả ố, không ngần ngại để đứa cháu gái "lợi dụng" mình. Về khoản này thì Hikari giỏi hơn hai thằng lỏi nhà bác, vì cả Shinnosuke và Sengoku đều là thằng đụt không dám mở miệng hỏi hay yêu cầu cái gì.Chán luôn hai thằng con trai."Thôi hai bác cháu vào ăn cơm hộ tôi cái, cơm sắp nguội rồi đấy!""Vâng!"
-------------------------o0o---------------------------
Đến nể bạn nào vẫn còn theo dõi truyện này của tôi đấy! Chính tôi là tác giả còn quên mọe nó luôn cốt truyện trước như nào rồi này... ;-;Nói chung thì, tui mừng vì còn ai đó hóng truyện của tui mặc dù nội dung nó ảo ma canada vãi chưởng. Tui sẽ cố hoàn bộ này! Mong được giúp đỡ!!!Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com