Dn Kimetsu No Yaiba Me Tre
- Dạo này sống ổn đó chứ?Hãy thử tưởng tượng một ngày bình thường nọ, khi bạn vừa mở điện thoại ra thì "tinh" một cái, kho tài khoản 0 đồng tròn trĩnh của bạn bỗng được bank 10 tỷ từ một tài khoản ẩn danh. Cảm xúc của bạn lúc ấy sẽ như thế nào? Vâng, những gì tôi cảm nhận lúc này cũng tương tự như thế, thay vì vui mừng, sung sướng hạnh phúc tột độ, tôi thấy hoang mang lo lắng ngờ ngợ nhân sinh nhiều hơn, như thể mình sắp bị quân lừa đảo gài vào một gánh nợ tiền tỷ vậy, ờ....Tất nhiên Yushiro không phải lừa đảo, nhưng mà kiểu lời hỏi thăm như kia; dù hết sức chi là ngắn gọn, súc tích và cũng không đặt nhiều xúc cảm vào cho lắm, vẫn khiến tôi vô thức nổi hết da gà da vịt khắp mình mẩy. Thôi nào, nếu người ta không phải là lừa đảo thì âu cũng là có một chút lòng chút dạ thăm hỏi, tôi nghĩ vậy thật là không phải lẽ cho người ta.Tôi nuốt nước bọt nhìn lên bầu trời, ngó tới ngó lui một hồi vẫn chưa thấy giọt nước mưa nào rớt tọt xuống mặt mới ôm an tâm thở phào nhẹ nhõm.May quá, quả này chắc được các cụ thương tình gánh cho.- Tôi ổn - Tôi gật đầu vài cái, kèm với một nụ cười tự nhiên - Anh biết đấy, cuộc sống của tôi cũng bình thường như bao con người khác thôi. Nhưng đối với tôi của trước kia... tất cả cứ như là một giấc mơ vậy.Ngừng một lúc, tôi thở hắt ra.- Đã có những lúc tôi ngỡ như cả mười mấy năm qua mình sống chỉ là một ảo mộng - Tôi nhún vai, tự nhiên trong đầu lại nghĩ ra một ý khá hay ho.- Anh có nghĩ vậy không, Yushiro? - Tôi vỗ nhẹ lên vai của gã quỷ đã sống qua hàng trăm năm kia, nở một nụ cười đùa giỡn - Rằng tất cả mọi thứ mà chúng ta đang thấy hiện tại chỉ là Huyết quỷ thuật của kẻ thù, và một khi tỉnh dậy ở thực tại, chúng ta vẫn đang đứng ở chiến trường tàn khốc và phải tiếp tục chiến đấu cho đến chết. - Đừng có nói bậy!- Anh sợ à?- Còn cô thì muốn vậy lắm à!?Nhầm lẫn, đích thị là có gì đó nhầm lẫn. Con bé này, một là không phải Matawaki Karina mà Yushiro từng gặp, hai là rảnh rỗi quá sinh nông nổi, sống yên bình lâu quá không quen nên đầu óc tự nhiên phát sinh ra mấy suy nghĩ quái dị khác người.- Đùa thôi, làm gì căng?Yushiro: "...." Đùa rất cười, tôi đã hài.Yushiro chỉ mong trò đùa vẫn mãi chỉ là trò đùa như lời cô ta nói. Chứ không phải là vì những kí ức kinh khủng không mấy tốt đẹp từ kiếp trước vẫn còn ánh ảnh đầu óc con bé đó liên miên cho đến tận lúc này.Căn bản, Yushiro cũng không thể hiểu rõ con người của đứa con gái trước mặt mình vốn dĩ là như thế nào. Cả hai chỉ gặp nhau qua những phút giây tình cờ bất chợt ngắn ngủi trước trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc căng thẳng ngoài kia - trận chiến giữa Kibutsuji Muzan và những kiếm sĩ tinh nhuệ nhất còn sót lại của Sát quỷ đoàn. Tất cả những sinh mạng người trần mắt thịt yếu ớt, bé nhỏ ấy đang đấu tranh trên bờ vực mỏng manh của sự sống và cái chết, chỉ để cùng nhau ném tên Chúa quỷ đã gieo rắc đau thương cho nhân loại hàng thiên niên xuống lửa vạc dầu sôi dưới Địa ngục.Matawaki Karina cũng là một trong số đó, một trong số những sự sống nhỏ bé còn sót lại sau khi Vô Hạn thành sụp đổ. Một đứa trẻ mười lăm tuổi đã đánh đổi sinh mạng của mình, những hơi thở thoi thóp cuối cùng của mình để cùng Yushiro đánh một bàn cược đắt giá...Đó là cách mà họ đã quen biết nhau; hay nói đúng hơn là, cách mà họ đã để lại ấn tượng cho đối phương chỉ sau mấy phút gặp gỡ chóng vánh là thế.Sau cả hàng trăm năm, gương mặt của Matawaki Karina như thế nào có lẽ Yushiro cũng không còn nhớ nữa. Chỉ có một điều anh không thể quên, rằng đã từng có một đứa trẻ, trong một tình cảnh đau thương và tồi tệ không thể kể xiết về cả thể xác lẫn tinh thần, đã vì chấp nhận lời đề nghị của anh mà đánh đổi cả tính mạng.Và con bé ấy giờ đang ngồi trước mặt Yushiro đây, với sự vô tư hồn nhiên đến mức khiến anh hoài nghi nhân sinh. Nhưng thà là nó đã biến thành một con người vô tri lạc quan như thế, như thể nó đã mất hết kí ức về tiền kiếp của bản thân như bao người bình thường; hoặc bản chất con bé vốn là như thế; còn hơn là để nó mãi mắc kẹt ở những tháng ngày bi kịch ấy mà không thể nào thoát ra.Nếu được vậy, thì thật tốt.- Có lẽ cô đang rất ổn với cuộc sống hiện tại thật nhỉ? - Tay vẫn miệt mài quẹt từng nét vẽ trên tranh, Yushiro bật ra một hơi thở nhẹ nhõm - Tôi mừng cho các người.- ....?"Các người"?- Cô, những kiếm sĩ khác và các Trụ cột - Hiếm hoi, Yushiro ngừng vẽ và quay mặt nhìn về phía tôi - Tất cả các người đã chiến đấu đến cùng bằng mọi giá. Nếu không có mọi người, không biết đến ngày nào tôi và phu nhân Tamayo mới có thể triệt hạ Muzan nữa....Anh ta cười.- Thật tốt khi bây giờ, mọi người đều đã có một cuộc sống mới bình yên và hạnh phúc. Họ, và cả cô nữa, đều xứng đáng nhận được những gì còn tốt đẹp hơn cả vậy.
Quào, quả này thề là chấn động thực sự. Qua một vài lần nói chuyện và tiếp xúc tuy không quá mấy thường xuyên, nhưng Yushiro để lại ấn tượng trong tâm trí tôi là một người đàn ông kiệm lời, cọc cằn và khó tính - đủ các tiêu chuẩn để tạo nên một con người không dễ để thân thiết và thường xuyên thốt ra nhiều lời khó nghe hơn là dễ nghe. Ý tôi là, Yushiro hẳn không phải là kẻ vô ơn đến độ một lời cảm ơn cũng không cạy miệng nói ra được; nói cách khác anh ta có vẻ hơi thiên hướng tuýp người ngoài lạnh trong nóng mà ngôn ngữ giới trẻ hay gọi là "tsundere" đấy; chỉ là, tôi không ngờ người được nghe những lời nói chân thành này, và cả nụ cười dịu dàng kia của anh ta lại là chính mình.Tôi nghĩ là, người xứng đáng được nghe những lời nhẹ nhàng thật lòng này từ anh ta, ít nhất cũng là ngài Chúa công hay một vị Trụ cột nào đó; hoặc là rõ ràng nhất, là nữ quỷ trong tranh kia.Tôi tự nhủ, liệu không biết mình có một chút đặc biệt nào đối với anh ta không?Yushiro cũng đã sống ngót hàng trăm năm có lẽ rồi, không những vậy mà trái tim của anh ta suốt cả trăm năm ấy vẫn chỉ dành bao tâm tư cảm xúc cho đúng một người. Còn tôi, nói thô ra là, tôi chỉ là một trong số hàng trăm nghìn kiếm sĩ đã từng bỏ mạng ngoài chiến trường mà anh ta đã chứng kiến muốn mòn cả mắt. Đúng là, tôi và anh ta đã ngầm bắt tay với nhau để thực hiện một kế hoạch không nằm trong suy tính của bất kì một người nào ở đó trong trận chiến, nhưng tôi không vì thế mà cho rằng bản thân sẽ có điều gì đặc biệt khiến một kẻ đã sống quá lâu như Yushiro nhớ tới....Thôi, không quan trọng. Dù sao thì người ta đã có lòng, mình cũng nên có dạ.Nghĩ lại thì, hơn một trăm năm kể từ khi kiếp sống cũ của tôi chấm dứt, cuối cùng thì tôi cũng nhận được một lời cảm ơn sau tất cả những gì mà bản thân đã cố gắng hết sức. Chà, tự hào ra phết. Chuyện cũng đã trôi qua lâu tính bằng mấy đời con cháu chắt chít của những người còn sống sót khi xưa ấy rồi, nhưng giờ nhắc lại cũng âu là có chút cảm động.Có lẽ sẽ đúng nghĩa hơn nếu tôi đáp lại người ta bằng một câu chân thành tương tự gì đó.- Tôi cũng cảm ơn anh nữa, Yushiro - Tôi mỉm cười - Tôi biết là sau khi trận chiến kết thúc, có lẽ mọi người đều bày tỏ lòng biết ơn rất nhiều trước công sức của anh và cô Tamayo, nên thật tiếc là tôi không thể nói với anh một cách đúng lúc như thế. Đừng giận tôi nhé?Nhìn tôi chắc là trông khờ chết đi được, mà thôi bỏ qua đi, miễn là mình thật lòng ha?- Thật ra.... tôi cũng có vài lời muốn gửi đến cô.... - Không hiểu sao, Yushiro trông có vẻ ngập ngừng - Từ đồng đội cũ của cô.- Hở? - Tôi tròn xoe hai con mắt - Đồng đội cũ của tôi?- Phải.- Ai vậy?- Cựu Nham trụ Himejima Gyomei và cựu Luyến trụ Kanroji Mitsuri - Ngừng vẽ một lát, Yushiro hơi ngả nhẹ lưng rồi nhìn lên bầu trời - Những người cô đã từng cứu sống, tôi nghĩ cô vẫn chưa quên.- ....Tôi ngơ ngác, ngỡ ngàng, ngạc nhiên, đứng hình mất ba giây. Đến giây thứ bốn, tôi mới thật sự hiểu ý nghĩa những lời mà Yushiro đã nói. Tức là hóa ra vốn dĩ tôi không hiểu người ta đang nói cái cóc khô gì mà vẫn cứ gật gù hỏi lại như thật.À.Tên những con người đã cùng tôi tiến bước trên một chiến tuyến tàn khốc, sao tôi có thể nhanh quên thế được.- Họ biết ơn cô rất nhiều vì đã cứu họ. Tận sâu trong đáy lòng, họ rất thương tiếc cho sự ra đi quá sớm của cô.- Ừm...Không phải là tôi cố tình tỏ ra thờ ơ không quan tâm đâu. Chỉ là.... một kiếp sống đã trôi qua rồi, cái gì nhớ hay quên cũng đều có, nhưng khi nhắc về cái chết của mình, tôi thường hay không có quá nhiều cảm xúc về nó. Tôi không hối hận vì đã bỏ mạng, cũng không cảm thấy những gì mình cố gắng là uổng phí. Có lẽ vì chính những suy nghĩ đó đã khiến cảm giác khi cận kề cái chết lúc ấy đã dần nhạt nhòa đi trong kí ức của tôi, cho đến tận bây giờ, tôi cũng đã quên đi cơ thể mình đã từng đau đớn khủng khiếp đến mức nào trước khi chết rồi.Nên là những sự tiếc thương đến từ người khác, tôi không chối bỏ nó, nhưng cũng không vì thế mà đem lòng hối hận và tiếc nuối gì cả.- Họ đều cho rằng một con người hy sinh cao cả như cô sẽ có một kiếp sau thật hạnh phúc và trọn vẹn. Tuy họ không dự được chuyện cô sẽ nhớ được tiền kiếp, nhưng họ vẫn nhờ tôi gửi gắm một lời cảm ơn tới con người của cô ở kiếp sau.Nghe phi lý nhưng ai ngờ lại hợp lý không tưởng. Tôi biết thừa là tuy Yushiro nói vậy, nhưng giả sử mà tôi không nhớ được kiếp trước thì không biết tới mùa quýt năm nào cậu ta mới chịu gửi lại những lời này đến tôi. Thấy chưa, ý trời đấy.- Sau đó... cuộc sống của hai người họ vẫn ổn chứ...?Tôi nghĩ là một người như Yushiro sẽ không quá để tâm đến cuộc sống của các kiếm sĩ còn sống hậu trận chiến sẽ như thế nào đâu. Nhưng hy vọng vẫn cứ là hy vọng, dù ít hay nhiều thì tôi vẫn cứ ôm khư khư lấy nó mà chờ đợi câu trả lời từ chàng họa sĩ si tình điển trai kia.- Cựu Nham trụ mất không lâu sau đó, có lẽ là hậu quả của việc kích hoạt Ấn kí diệt quỷ ở độ tuổi quá hai mươi lăm - Yushiro lắc đầu, song ánh mắt của anh ta trông như vẫn có gì đó khá yên lòng - Đáng lẽ là anh ta đã có khả năng tử vong ngay trong đêm trận chiến Vô Hạn thành, nhưng không ngờ anh ta vẫn có thể sống qua được tới mấy mùa xuân sau. Có lẽ là nhờ cô cũng nên."Cũng biết đùa giỡn cơ đấy". Tôi nhủ thầm như thế, dù sự thật là người chứng kiến tất cả sau hậu chiến là Yushiro chứ tất nhiên không thể là tôi. Nhưng qua đó mà tôi mới phát giác ra một sự thật, hóa ra không phải chỉ cần kích hoạt Ấn diệt quỷ là sẽ chết bất đắc kì tử năm hai mươi lăm tuổi. Tôi có thể cảm nhận được cách mà thứ Ấn kí đó lấy đi từng ngày sinh mệnh của mình như thế nào trong từng hơi thở, từng nhịp đập trong tim, nhưng nếu biết sử dụng Ấn một cách khôn ngoan, người sử dụng hoàn toàn có thể khiến tuổi thọ của mình vượt qua con số hai mươi lăm ít ỏi đó.Ồ, quả là một phát hiện thú vị. Ra là tôi đã hiểu ra một sự thật hiển nhiên mà ngay cả những con quỷ tỏ vẻ đạo mạo, giáo điều sống suốt mấy trăm năm cũng không hề ngộ ra được.Hay ho thật.Yushiro: "...." Gặp phải đứa chúa thù dai rồi.Kaede: "...." Đã ai làm gì đâu....?Nhắc đến ngài Nham trụ, tôi rất mừng khi ngài ấy vẫn còn sống, cơ mà.... cũng có hơi chút tiếc nuối. Vậy là tôi không thể nghe ngài ấy kể về mấy câu chuyện các ông các bà Trụ cột tai to mặt lớn yêu nhau nữa rồi. Phận là một thuyền trưởng chèo lái hết mình, ở đâu có chiến hạm ở đó có tôi, tôi đang cảm thấy hết sức sầu con mẹ nó não.- Vậy.... còn chị Mitsuri thì sao? Chị ấy có lập gia đình không?- Không - Yushiro lắc đầu - Luyến trụ không kết hôn. Cô ấy dành tâm huyết và thời gian của cả quãng đời còn lại để nhận nuôi và chăm sóc những đứa trẻ mồ côi.- Hả? - Tôi hơi khựng lại vì sốc - Thật vậy sao?- Ừ, thật.Tôi đã định bật thốt ra câu hỏi tại sao, nhưng có lẽ yêu cầu này khả năng cao sẽ không nằm trong tầm hiểu biết của Yushiro. Nhưng mà... đây quả thực là câu chuyện tôi không thể ngờ tới. Mitsuri đã từng chia sẻ với tôi rằng chị ấy trong quá khứ từng rất khổ tâm vì bản thân quá cao lớn, khỏe mạnh, cũng như vì ăn quá nhiều mà sinh ra sắc tố màu tóc bất thường. Do đó mà mỗi lần đi xem mắt, chị thường xuyên bị từ hôn. Chị tham gia Sát quỷ đoàn là để tìm đến ý trung nhân của cuộc đời mình, vì chị tin rằng ở đó sẽ có những người đàn ông đủ mạnh mẽ để che chở và bảo vệ cho một người như mình.Vậy mà khi rời khỏi Sát quỷ đoàn, Mitsuri lại lựa chọn cuộc sống độc thân đến hết đời. Tôi từng chứng kiến khuôn mặt của chị ấy hào hứng và hạnh phúc đến nhường nào khi tưởng tượng đến cảnh mình xúng xính trong bộ Shiromuku trên chiếc lên xe hoa cùng người trong mộng. Tôi không thể tưởng tượng được đến sau cùng, chị lại sống một cuộc đời hoàn toàn khác với khát vọng của mình như vậy.Tôi thở dài.Để những bánh xe của cuộc đời chạy theo đúng như những gì mình nói cũng chẳng phải một chuyện dễ dàng.Chẳng phải tôi cũng thế ư?Nếu tôi cứu được anh Iguro, liệu cuộc sống của anh chị có khác đi không?- Cô đang tự trách mình điều gì à?- Có lẽ... - Tôi nhún vai, căn bản là cũng chẳng thèm giấu, nhưng cũng không muốn nói quá nhiều.Tôi tưởng đâu một vị "trưởng lão" đã sống ngót cả trăm năm dày dạn như vậy sẽ mở lòng mà khuyên nhủ tôi chớ đừng tự trách bản thân một cách vô nghĩa nữa, dù sao mọi thứ cũng đã qua rồi. Nhưng Yushiro chỉ im lặng. À, có lẽ thay vì khuyên can, tôi nghĩ anh ta nên thiên về đồng cảm hơn mới phải. Vì trong tâm trí Yushiro lúc này, cũng đang đau đáu về một bóng hình dường như chỉ còn trong quá khứ, một hình bóng chỉ còn nằm mãi trong những khung tranh đã đi theo anh cả hàng trăm năm.Tôi tự hỏi, liệu rằng anh còn nhớ rõ người ấy được đến nhường nào? Khuôn mặt, ánh mắt, giọng nói, tính cách. Sau cả trăm năm dài đằng đẵng, liệu thời gian có thể xóa nhòa đi bao nhiêu phần bóng hình của người thương trong mắt anh ta?Chậc, nếu khả năng tự vệ không đủ để đảm bảo mình an toàn thì tôi không nghĩ mình sẽ hỏi thẳng Yushiro câu này đâu.- Kanao thì sao? - Tôi chuyển đối tượng - Cô gái mà cột tóc lệch bằng chiếc kẹp tóc hình cánh bướm... ấy...?- À, tôi biết cô ấy - Yushiro thở dài, như thể muốn ám chỉ rằng những miêu tả chi tiết của tôi là không cần thiết - Cô ấy trở thành một bác sĩ tiếp quản Điệp phủ sau khi Trùng trụ qua đời. Khi gặp một vài thắc mắc, cô bé thường xuyên viết thư cho tôi tìm cách giải quyết.- Kanao rất ham học hỏi mà - Tôi gật gù - Anh thường xuyên đến gặp cô ấy chứ?- Không thường xuyên lắm - Yushiro lắc đầu - Hơn một năm sau tôi có quay lại gặp cô bé, lại khá tiếc là lúc đó sức khỏe cô bé lại có vẻ không tiện.- Sao lại không tiện? - Cổ sắp sinh con đầu lòng á.Kaede: "...."- Cha đứa bé----- Kamado Tanjirou.- ....Tôi câm nín toàn tập.Ôi vãi cả *beep* ạ cái tình huống gì thế này?Hồi mình còn sống thì mình đẩy thuyền các bạn hết mình, các bạn mập mờ ì ạch hết hồn. Đến lúc mình mồ mã xanh cỏ xong xuôi rồi thì tình cảm các bạn triển ầm ầm như phóng tên lửa, các bạn giỡn mặt với mình chắc. Bạn bè với nhau sao lại sống kì với nhau như vậy hả các bạn ơi?Đã bảo sớm rồi, hổm rày đi xem bói thầy bói phán mình không thọ lâu đâu mà hai bạn cứ một mực không tin. Mà... Kamado Tanjirou, cậu ta bằng tuổi tôi, kém Kanao một tuổi, mà tôi đéo thể lường đợc tiến độ hành động của thằng chả đó lại siêu tốc tới cỡ đó...Là một người bạn đồng niên với cậu ta, tôi tự dưng cảm thấy mình vô dụng yếu đuối kém cỏi hết sức.....Aishhh.... chết tiệt...!!!Cái đám yêu nhau này!!
Quào, quả này thề là chấn động thực sự. Qua một vài lần nói chuyện và tiếp xúc tuy không quá mấy thường xuyên, nhưng Yushiro để lại ấn tượng trong tâm trí tôi là một người đàn ông kiệm lời, cọc cằn và khó tính - đủ các tiêu chuẩn để tạo nên một con người không dễ để thân thiết và thường xuyên thốt ra nhiều lời khó nghe hơn là dễ nghe. Ý tôi là, Yushiro hẳn không phải là kẻ vô ơn đến độ một lời cảm ơn cũng không cạy miệng nói ra được; nói cách khác anh ta có vẻ hơi thiên hướng tuýp người ngoài lạnh trong nóng mà ngôn ngữ giới trẻ hay gọi là "tsundere" đấy; chỉ là, tôi không ngờ người được nghe những lời nói chân thành này, và cả nụ cười dịu dàng kia của anh ta lại là chính mình.Tôi nghĩ là, người xứng đáng được nghe những lời nhẹ nhàng thật lòng này từ anh ta, ít nhất cũng là ngài Chúa công hay một vị Trụ cột nào đó; hoặc là rõ ràng nhất, là nữ quỷ trong tranh kia.Tôi tự nhủ, liệu không biết mình có một chút đặc biệt nào đối với anh ta không?Yushiro cũng đã sống ngót hàng trăm năm có lẽ rồi, không những vậy mà trái tim của anh ta suốt cả trăm năm ấy vẫn chỉ dành bao tâm tư cảm xúc cho đúng một người. Còn tôi, nói thô ra là, tôi chỉ là một trong số hàng trăm nghìn kiếm sĩ đã từng bỏ mạng ngoài chiến trường mà anh ta đã chứng kiến muốn mòn cả mắt. Đúng là, tôi và anh ta đã ngầm bắt tay với nhau để thực hiện một kế hoạch không nằm trong suy tính của bất kì một người nào ở đó trong trận chiến, nhưng tôi không vì thế mà cho rằng bản thân sẽ có điều gì đặc biệt khiến một kẻ đã sống quá lâu như Yushiro nhớ tới....Thôi, không quan trọng. Dù sao thì người ta đã có lòng, mình cũng nên có dạ.Nghĩ lại thì, hơn một trăm năm kể từ khi kiếp sống cũ của tôi chấm dứt, cuối cùng thì tôi cũng nhận được một lời cảm ơn sau tất cả những gì mà bản thân đã cố gắng hết sức. Chà, tự hào ra phết. Chuyện cũng đã trôi qua lâu tính bằng mấy đời con cháu chắt chít của những người còn sống sót khi xưa ấy rồi, nhưng giờ nhắc lại cũng âu là có chút cảm động.Có lẽ sẽ đúng nghĩa hơn nếu tôi đáp lại người ta bằng một câu chân thành tương tự gì đó.- Tôi cũng cảm ơn anh nữa, Yushiro - Tôi mỉm cười - Tôi biết là sau khi trận chiến kết thúc, có lẽ mọi người đều bày tỏ lòng biết ơn rất nhiều trước công sức của anh và cô Tamayo, nên thật tiếc là tôi không thể nói với anh một cách đúng lúc như thế. Đừng giận tôi nhé?Nhìn tôi chắc là trông khờ chết đi được, mà thôi bỏ qua đi, miễn là mình thật lòng ha?- Thật ra.... tôi cũng có vài lời muốn gửi đến cô.... - Không hiểu sao, Yushiro trông có vẻ ngập ngừng - Từ đồng đội cũ của cô.- Hở? - Tôi tròn xoe hai con mắt - Đồng đội cũ của tôi?- Phải.- Ai vậy?- Cựu Nham trụ Himejima Gyomei và cựu Luyến trụ Kanroji Mitsuri - Ngừng vẽ một lát, Yushiro hơi ngả nhẹ lưng rồi nhìn lên bầu trời - Những người cô đã từng cứu sống, tôi nghĩ cô vẫn chưa quên.- ....Tôi ngơ ngác, ngỡ ngàng, ngạc nhiên, đứng hình mất ba giây. Đến giây thứ bốn, tôi mới thật sự hiểu ý nghĩa những lời mà Yushiro đã nói. Tức là hóa ra vốn dĩ tôi không hiểu người ta đang nói cái cóc khô gì mà vẫn cứ gật gù hỏi lại như thật.À.Tên những con người đã cùng tôi tiến bước trên một chiến tuyến tàn khốc, sao tôi có thể nhanh quên thế được.- Họ biết ơn cô rất nhiều vì đã cứu họ. Tận sâu trong đáy lòng, họ rất thương tiếc cho sự ra đi quá sớm của cô.- Ừm...Không phải là tôi cố tình tỏ ra thờ ơ không quan tâm đâu. Chỉ là.... một kiếp sống đã trôi qua rồi, cái gì nhớ hay quên cũng đều có, nhưng khi nhắc về cái chết của mình, tôi thường hay không có quá nhiều cảm xúc về nó. Tôi không hối hận vì đã bỏ mạng, cũng không cảm thấy những gì mình cố gắng là uổng phí. Có lẽ vì chính những suy nghĩ đó đã khiến cảm giác khi cận kề cái chết lúc ấy đã dần nhạt nhòa đi trong kí ức của tôi, cho đến tận bây giờ, tôi cũng đã quên đi cơ thể mình đã từng đau đớn khủng khiếp đến mức nào trước khi chết rồi.Nên là những sự tiếc thương đến từ người khác, tôi không chối bỏ nó, nhưng cũng không vì thế mà đem lòng hối hận và tiếc nuối gì cả.- Họ đều cho rằng một con người hy sinh cao cả như cô sẽ có một kiếp sau thật hạnh phúc và trọn vẹn. Tuy họ không dự được chuyện cô sẽ nhớ được tiền kiếp, nhưng họ vẫn nhờ tôi gửi gắm một lời cảm ơn tới con người của cô ở kiếp sau.Nghe phi lý nhưng ai ngờ lại hợp lý không tưởng. Tôi biết thừa là tuy Yushiro nói vậy, nhưng giả sử mà tôi không nhớ được kiếp trước thì không biết tới mùa quýt năm nào cậu ta mới chịu gửi lại những lời này đến tôi. Thấy chưa, ý trời đấy.- Sau đó... cuộc sống của hai người họ vẫn ổn chứ...?Tôi nghĩ là một người như Yushiro sẽ không quá để tâm đến cuộc sống của các kiếm sĩ còn sống hậu trận chiến sẽ như thế nào đâu. Nhưng hy vọng vẫn cứ là hy vọng, dù ít hay nhiều thì tôi vẫn cứ ôm khư khư lấy nó mà chờ đợi câu trả lời từ chàng họa sĩ si tình điển trai kia.- Cựu Nham trụ mất không lâu sau đó, có lẽ là hậu quả của việc kích hoạt Ấn kí diệt quỷ ở độ tuổi quá hai mươi lăm - Yushiro lắc đầu, song ánh mắt của anh ta trông như vẫn có gì đó khá yên lòng - Đáng lẽ là anh ta đã có khả năng tử vong ngay trong đêm trận chiến Vô Hạn thành, nhưng không ngờ anh ta vẫn có thể sống qua được tới mấy mùa xuân sau. Có lẽ là nhờ cô cũng nên."Cũng biết đùa giỡn cơ đấy". Tôi nhủ thầm như thế, dù sự thật là người chứng kiến tất cả sau hậu chiến là Yushiro chứ tất nhiên không thể là tôi. Nhưng qua đó mà tôi mới phát giác ra một sự thật, hóa ra không phải chỉ cần kích hoạt Ấn diệt quỷ là sẽ chết bất đắc kì tử năm hai mươi lăm tuổi. Tôi có thể cảm nhận được cách mà thứ Ấn kí đó lấy đi từng ngày sinh mệnh của mình như thế nào trong từng hơi thở, từng nhịp đập trong tim, nhưng nếu biết sử dụng Ấn một cách khôn ngoan, người sử dụng hoàn toàn có thể khiến tuổi thọ của mình vượt qua con số hai mươi lăm ít ỏi đó.Ồ, quả là một phát hiện thú vị. Ra là tôi đã hiểu ra một sự thật hiển nhiên mà ngay cả những con quỷ tỏ vẻ đạo mạo, giáo điều sống suốt mấy trăm năm cũng không hề ngộ ra được.Hay ho thật.Yushiro: "...." Gặp phải đứa chúa thù dai rồi.Kaede: "...." Đã ai làm gì đâu....?Nhắc đến ngài Nham trụ, tôi rất mừng khi ngài ấy vẫn còn sống, cơ mà.... cũng có hơi chút tiếc nuối. Vậy là tôi không thể nghe ngài ấy kể về mấy câu chuyện các ông các bà Trụ cột tai to mặt lớn yêu nhau nữa rồi. Phận là một thuyền trưởng chèo lái hết mình, ở đâu có chiến hạm ở đó có tôi, tôi đang cảm thấy hết sức sầu con mẹ nó não.- Vậy.... còn chị Mitsuri thì sao? Chị ấy có lập gia đình không?- Không - Yushiro lắc đầu - Luyến trụ không kết hôn. Cô ấy dành tâm huyết và thời gian của cả quãng đời còn lại để nhận nuôi và chăm sóc những đứa trẻ mồ côi.- Hả? - Tôi hơi khựng lại vì sốc - Thật vậy sao?- Ừ, thật.Tôi đã định bật thốt ra câu hỏi tại sao, nhưng có lẽ yêu cầu này khả năng cao sẽ không nằm trong tầm hiểu biết của Yushiro. Nhưng mà... đây quả thực là câu chuyện tôi không thể ngờ tới. Mitsuri đã từng chia sẻ với tôi rằng chị ấy trong quá khứ từng rất khổ tâm vì bản thân quá cao lớn, khỏe mạnh, cũng như vì ăn quá nhiều mà sinh ra sắc tố màu tóc bất thường. Do đó mà mỗi lần đi xem mắt, chị thường xuyên bị từ hôn. Chị tham gia Sát quỷ đoàn là để tìm đến ý trung nhân của cuộc đời mình, vì chị tin rằng ở đó sẽ có những người đàn ông đủ mạnh mẽ để che chở và bảo vệ cho một người như mình.Vậy mà khi rời khỏi Sát quỷ đoàn, Mitsuri lại lựa chọn cuộc sống độc thân đến hết đời. Tôi từng chứng kiến khuôn mặt của chị ấy hào hứng và hạnh phúc đến nhường nào khi tưởng tượng đến cảnh mình xúng xính trong bộ Shiromuku trên chiếc lên xe hoa cùng người trong mộng. Tôi không thể tưởng tượng được đến sau cùng, chị lại sống một cuộc đời hoàn toàn khác với khát vọng của mình như vậy.Tôi thở dài.Để những bánh xe của cuộc đời chạy theo đúng như những gì mình nói cũng chẳng phải một chuyện dễ dàng.Chẳng phải tôi cũng thế ư?Nếu tôi cứu được anh Iguro, liệu cuộc sống của anh chị có khác đi không?- Cô đang tự trách mình điều gì à?- Có lẽ... - Tôi nhún vai, căn bản là cũng chẳng thèm giấu, nhưng cũng không muốn nói quá nhiều.Tôi tưởng đâu một vị "trưởng lão" đã sống ngót cả trăm năm dày dạn như vậy sẽ mở lòng mà khuyên nhủ tôi chớ đừng tự trách bản thân một cách vô nghĩa nữa, dù sao mọi thứ cũng đã qua rồi. Nhưng Yushiro chỉ im lặng. À, có lẽ thay vì khuyên can, tôi nghĩ anh ta nên thiên về đồng cảm hơn mới phải. Vì trong tâm trí Yushiro lúc này, cũng đang đau đáu về một bóng hình dường như chỉ còn trong quá khứ, một hình bóng chỉ còn nằm mãi trong những khung tranh đã đi theo anh cả hàng trăm năm.Tôi tự hỏi, liệu rằng anh còn nhớ rõ người ấy được đến nhường nào? Khuôn mặt, ánh mắt, giọng nói, tính cách. Sau cả trăm năm dài đằng đẵng, liệu thời gian có thể xóa nhòa đi bao nhiêu phần bóng hình của người thương trong mắt anh ta?Chậc, nếu khả năng tự vệ không đủ để đảm bảo mình an toàn thì tôi không nghĩ mình sẽ hỏi thẳng Yushiro câu này đâu.- Kanao thì sao? - Tôi chuyển đối tượng - Cô gái mà cột tóc lệch bằng chiếc kẹp tóc hình cánh bướm... ấy...?- À, tôi biết cô ấy - Yushiro thở dài, như thể muốn ám chỉ rằng những miêu tả chi tiết của tôi là không cần thiết - Cô ấy trở thành một bác sĩ tiếp quản Điệp phủ sau khi Trùng trụ qua đời. Khi gặp một vài thắc mắc, cô bé thường xuyên viết thư cho tôi tìm cách giải quyết.- Kanao rất ham học hỏi mà - Tôi gật gù - Anh thường xuyên đến gặp cô ấy chứ?- Không thường xuyên lắm - Yushiro lắc đầu - Hơn một năm sau tôi có quay lại gặp cô bé, lại khá tiếc là lúc đó sức khỏe cô bé lại có vẻ không tiện.- Sao lại không tiện? - Cổ sắp sinh con đầu lòng á.Kaede: "...."- Cha đứa bé----- Kamado Tanjirou.- ....Tôi câm nín toàn tập.Ôi vãi cả *beep* ạ cái tình huống gì thế này?Hồi mình còn sống thì mình đẩy thuyền các bạn hết mình, các bạn mập mờ ì ạch hết hồn. Đến lúc mình mồ mã xanh cỏ xong xuôi rồi thì tình cảm các bạn triển ầm ầm như phóng tên lửa, các bạn giỡn mặt với mình chắc. Bạn bè với nhau sao lại sống kì với nhau như vậy hả các bạn ơi?Đã bảo sớm rồi, hổm rày đi xem bói thầy bói phán mình không thọ lâu đâu mà hai bạn cứ một mực không tin. Mà... Kamado Tanjirou, cậu ta bằng tuổi tôi, kém Kanao một tuổi, mà tôi đéo thể lường đợc tiến độ hành động của thằng chả đó lại siêu tốc tới cỡ đó...Là một người bạn đồng niên với cậu ta, tôi tự dưng cảm thấy mình vô dụng yếu đuối kém cỏi hết sức.....Aishhh.... chết tiệt...!!!Cái đám yêu nhau này!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com