khoảng cách quá xa
__
Sau gần tám năm trời sống cũng cùng gia đình Fushiguro, rất nhiều chuyện kì lạ đã xảy ra. Em bắt đầu làm quen được với Chú lực, nói đúng hơn là Chú cụ. Vì Itachi vẫn kiên định với việc giấu lịm đi thuật thức của bản thân, không muốn bất kỳ ai phát hiện ra nó. Nhưng bản tính của con chồn này vẫn vậy. Em vẫn là một bé gái khó bảo với tính tình đanh đá, vô lo vô nghĩ, không hề thay đổi gì so với trước kia. Trong đầu lúc nào cũng là sáu phần Fushiguro Tsumiki, hai phần mình, một phần kẹo chanh và một phần nhỏ Fushiguro Megumi, số còn lại thì dành cho người chú nuôi khó hiểu không kém gì bản thân của mình. Mọi chuyện đều vui vẻ và yên lành cho đến khi:Fushiguro Tsumiki đột nhiên bất tỉnh. Em phát hiện ra chuyện này vào một buổi trốn học như thường lệ. Vì quá chán nản không còn gì để mua vui nên Itachi đã quyết định dừng việc la cà khắp nơi mà trở về thẳng căn hộ chung của mình và gia đình Fushiguro. Trên đường về căn hộ, đầu óc bốc đồng đang không ngừng nghĩ ra vô vàng cái cớ để biện minh cho cái tính lười nhác của mình để Tsumiki không giận nhưng khi vừa về tới, cảnh tượng đáng sợ, chưa ngờ đến đã hiện diện trước mắt em. Người con gái xinh đẹp tựa hồ được em xem như mẹ của mình đang nằm dưới sàn bất động và mất hẳn đi ý thức. Trong phút giây đó, tâm Itachi như chết lặng. Em đã vô cùng sợ hãi, tuyệt vọng đến tột cùng. Bản thân không tin được những thứ hiện ra trước mắt mình, tay cứ thế vô thức mà mạnh bạo lay người con gái đang nằm lì bên dưới sàn nhà, cầu mong cô sẽ tỉnh.- Tsumiki! Tỉnh dậy, Tsumiki.Em hoảng sợ, khóc lóc đến nhoè cả hai mắt. Giọng cứ thế trở khàn nhưng vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Thâm tâm vì vậy mà tự trách, nghĩ rằng tất cả lỗi đều là nằm ở mình. Không lâu sau khi Itachi trở về, Fushiguro cũng đã về đến căn hộ.Đứng trước của căn hộ quen thuộc, Fushiguro không hiểu sao mà mãi đứng yên một chỗ. Cậu cảm thấy kì lạ khi xung quanh nơi đây được phủ đầy bởi tàn âm của Chú lực. Lòng tò mò vì thế nổi lên, cậu nhanh chóng đẩy mạnh cửa đi vào.Nhìn thấy nhung thứ đang xảy ra, Fushiguro im bặt. Trước mặt chính bản thân mình giờ đây là thân hình người chị phiền phức đang bất động, bên cạnh là con chồn nhỏ đang khóc lóc không ngừng. Megumi mất bình tĩnh thét lên.- Chị ấy bị gì? Karuma?- T-tôi không biết. Lúc về Tsumiki cứ thế mà bất động dưới sàn. Tôi thật sự không biết chuyện gì.Như một đứa trẻ, Itachi sợ hãi đến xanh sao. Đôi vai gầy không giấu được run rẩy. Gương mặt giàn giụa đầy nước mắt, cùng chất giọng nức nở, khó khăn gắn ghép từng chữ một, giải thích mọi chuyện một cách lành lặn.
_____________
Đó là những mãnh vỡ kí ức cuối cùng Itachi còn nhớ. Có thể nói, sau khi cái sự việc bất hạnh đó xảy ra, giữa em và Fushiguro dường như không còn thân thiết với nhau như lúc nhỏ. Cả hai bắt đầu trở nên bị động hơn, lầm lì hơn, thậm chí là ít nói chuyện với nhau hơn trước rất nhiều.
- Tôi có đều muốn nói.
Itachi ngồi xuống nền gạch, buồn bả nghịch các đầu ngón tay trong vô thức.
- Chuyện gì? Chồn con.
Ngồi xuống cùng lúc với Itachi, Gojo chuyền vội đến tay em hộp nước ép lựu quen thuộc, bản thân thường hay uống. Sau đó, anh xoay sang phía sau lưng, vội vàng kéo Fushiguro ngồi xuống ngay bên cạnh.
- Tôi không muốn giấu nữa.
Itachi đặt hộp nước ép xuống. Em cúi người, lục lọi từ bên trong cái bóng bên dưới chân, chậm chạp cầm từ đó lên một khối hình tròn màu đen rồi đưa lên trước mặt Gojo, thì thầm.
- Đây là một Oán linh. Nó đã xuất hiện trong nhà vào ngày Tsumiki bất tỉnh. Tôi đã giữ nó trong suốt thời gian qua nhờ vào [Âm Ảnh Thao Thuật]. Xin lỗi vì đã giấu các người.
Gojo mỉm cười. Cánh tay lớn, rắn chắc luồn ra phía sau, nhẹ nhàng vuốt lấy tấm lưng em, rồi dịu dàng an ủi.
- Ngoan lắm, Karuma thật tài giỏi. Con Oán linh này sẽ giúp rất nhiều trong việc điều tra.
- Mong là thầy nói đúng.
Fushiguro dường như không lạ với mọi việc. Cậu trầm mặc mở miệng trả lời, sau đó nhìn sang hướng Itachi, quan sát biểu cảm trên em.
- Ừm, mong là vậy. Em về phòng đây.
Itachi nhanh chóng ngồi dậy, xoay lưng quay về phòng ngủ của bản thân.
Ở phía sau, hai người đàn ông bị bỏ lại phía sau không hề động đậy, cứ thế ngồi im lặng một hồi lâu. Mãi cho đến khi tiếng chuông nhà thờ gần căn hộ vang lên, báo hiệu cho giờ chiều đã đến, Gojo mới nhẹ giọng hỏi Fushiguro.
- Em không định nói chuyện với em ấy à?
- Không thể. Khoảng cách quá xa.
Fushiguro cúi đầu nhìn mặt đất. Hai tay thì mạnh mẽ vò chặt vào nhau.
__