TruyenHHH.com

Dn Jujutsu Kaisen Tai Uong Hay Phuoc Lanh

bức tường của tội lỗi
__

Cuối cùng thì nhiệm vụ thu hồi bùa chú cấp cao cũng đã hoàn thành. Dù cho kết quả đã vượt quá xa so với quỹ đạo được bàn giao ban đầu, khi thứ bùa chú kia đã tiến hoá từ không biết đi trở thành biết đi, biết chạy, biết đánh, biết đấm và thậm chí là biết cả nói. Nhưng may mắn thay, nó hiện tại cũng rất biết hợp tác, không hề có bất kỳ hành động nào mang ý tứ chống chế hay gây hại đến môi trường xung quanh.

- Gặp tôi một chút đi, Megumi.

Kể từ lúc tất cả rời khỏi khu vực sân thượng, Itachi đã chậm chạp đuổi theo phía sau Fushiguro cũng được một khoảng thời gian. Nhưng chỉ cho đến khi bóng dáng của thầy Gojo khuất khỏi tầm nhìn của cả hai, em mới dám ngập ngừng cất lời, đề nghị cậu cùng mình đến một nơi khác.

Sau lời đề nghị của em, Fushiguro chỉ mím môi im lặng, không hề để bản thân phát ra âm thanh nào. Cậu cứ như thế mà ngoảnh mặt về phía sau, dù vội vàng nhưng vẫn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay em rồi cùng em đến khu vực hòn non bộ của trường.

Trên dọc đường đi, cả hai vẫn tuyệt nhiên giữ im lặng, không ai nói với ai bất kỳ câu nói nào. Xung quanh chỉ có mỗi những tiếng lá xào xạc xuất hiện khi bị gió cuốn đi, hay đôi lúc là tiếng ếch nhái đâu đó ở sân kêu lên hoà vào tiếng thở hồi hộp phát ra từ lòng ngực của cậu và em.

- Chúng ta sẽ đi đến khi n_

- Cậu nói đi.

Thô lỗ chen ngang lời nói của em, Fushiguro nhanh chóng xoay người, nhìn gương mặt em bằng ánh mắt chứa chan thứ cảm xúc lạ kỳ. Chất giọng của cậu khi hỏi cũng khiến em vài phần không quen. Nó không giống như những lần các em từng cùng nhau chuyện trò thuở còn nhỏ hay cả lúc trưởng thành. Nó ấp ủ chút gì đó mềm mại, dịu dàng, ấm áp và giống với một người mà em đã rất nhớ nhung.

"Tsumiki..."

Itachi không kiềm được nước mắt. Khi nhìn vào gương mặt Fushiguro, em đột nhiên nhớ lại những kí ức về khoảng thời gian xưa cũ, thuở khi giữa bọn người chúng em chưa có bức tường của tội lỗi chen ngang.

Nhìn những dòng lệ nóng hổi trải dài của người bạn nối khố đứng trước mặt, Fushiguro lo lắng, vô thức đưa hai tay ôm chặt gò má lạnh tanh.

- Này, đừng khóc.

- T-tôi thật sự không hề muốn chúng ta như vậy...

Itachi cứ thế vỡ oà như một đứa trẻ. Em vừa khóc, vừa lặp lại chỉ duy nhất một câu với chất giọng the thé, mỏng manh như chuẩn bị chết đi. Đôi vai gầy nhỏ nhắn mất kiểm soát run lên từng đợt, không ngừng dù chỉ vài giây ngắn ngủi. Gương mặt thì lì lợm dán chặt dưới mặt đất, mãi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt kỳ lạ của cậu.

- Karuma, tôi không trách cậu.

- Tôi đáng trách, mọi thứ xảy ra đều là vì tôi.

- Không, đừng như vậy.

Fushiguro phát hoảng vì lần nấc nghẹn này của Itachi. Luống cuống tìm cách giúp em dừng lại việc tự trách của mình nhưng mãi không thể nghĩ ra, cậu vội vàng ôm lấy cơ thể nhỏ bé đang yếu đuối kia vào sâu trong lòng ngực, dịu dàng vỗ về em từng chút một kiên nhẫn với từng lời an ủi chân thành.

- Ngoan nào, đừng khóc. Mắt sẽ đục hết đấy, Karuma.

- __

Những câu từ tiếp theo sau đang dần thoát khỏi ra khoé miệng Itachi nhưng chẳng hiểu sao lại đột ngột đứt đoạn rồi dần dừng lại. Theo sao đó, thân thể của em cũng bỗng nhiên nhẹ tênh, cứ thế mà mất hết sức lực, khuỵu ngã xuống mặt đất.

Vẫn là do may mắn, Fushiguro kịp thời nhận ra việc em đã mất đi ý thức, hai tay vì thế không kiềm được lo lắng mà giữ chặt lấy em trong lòng. Lén lút nhìn qua gương mặt em an yên đôi chút, cậu thở dài.

- Sao cứ như thế này mãi nhỉ?

"Nhưng nó có nghĩa là gì?"

- Megumi à?

Đánh thức cậu khỏi dòng suy nghĩ của bản thân, Gojo lần nữa xuất hiện ngay phía sau với nụ cười đắc ý.

- Hai đứa làm hoà rồi à?

- Cũng có thể coi là vậy.

Fushiguro thầm mỉm cười sau câu nói. Đồng thời ngay lúc đó, cậu vô tình quên bén đi những nghi vấn ban đầu, thứ vốn khiến cậu loay hoay đã một lúc lâu.

- Em ấy sao vậy, Karuma ấy?

- Chắc là do sử dụng quá nhiều Chú lực thôi, chân trật mà vẫn cố.

- Karuma ngốc quá nhỉ? Cứ thích ôm mọi thứ vào mình.

Liếc trộm gương mặt Itachi để rồi những dòng nước mắt còn vươn trên khoé mi đập vào mắt, Gojo Satoru ngay lập tức dập tắt đi nụ cười đang dang dở trên môi. Anh mệt mỏi thở mạnh một hơi dài ra không khí, ánh mắt bị che khuất nhưng vẫn lộ ra cái nổi niềm lo lắng, cùng đôi phần trách móc em không ngoan ngoãn vâng lời.

- Không biết em ấy còn giấu chúng ta bao nhiêu chuyện nữa nhỉ?

- Em không biết, nhưng có thể là rất nhiều.

Gojo không tiếp tục câu chuyện trên. Anh mau chóng xoay lưng, cứ thế đi về phía trước. Khoé miệng thì quay lại với trạng thái ban đầu, ngạo nghễ nhếch cao.

- Nhanh chóng lên, Megumi. Em không muốn thầy với Karuma chết cóng ở đây đâu, đúng không?

- Urg! Ồn ào quá!

- Hehe...

__

Tính từ lúc hoàn thành xong nhiệm vụ thu hồi bùa chú cấp cao ở Sendai, Itachi không thật sự rõ được là đã trôi qua bao nhiêu ngày. Em cũng chẳng nhớ được là bằng cách nào mà bản thân có thể an toàn trở về ký túc xá của trường Cao chuyên. Hiện tại, thông tin duy nhất mà em biết được chỉ có mỗi việc em là người trở về đầu tiên, trong khi đó thầy Gojo và cậu bạn Fushiguro vẫn an nhiên mắc kẹt ở Sendai mà chẳng hề liên lạc gì với em dù đã qua rất nhiều ngày.

Itachi thật sự cảm thấy rất chán nản khi nhận ra điều đó. Em không biết làm gì trừ việc nằm lì trên bãi cỏ xanh um, nơi căn cứ bí mật được đặt phía sau dãy phòng học chính mà mình vừa hay tìm được.

Ngắm nhìn từng cơn gió lạnh thổi xuyên qua từng tán cây, Itachi thở dài, sau đó liền than vãn.

- Chừng nào họ mới chịu về đây nhỉ?

Em loay hoay vặn mình, cứ thế để cơ thể nhỏ bé của bản thân vươn đầy mùi cỏ. Chỉ được thêm một lúc đủ lâu, đôi mắt lim dim lúc đầu cũng đã được khép, lòng ngực bướng bỉnh dần đều đều từng nhịp thở và rồi những giấc mơ cũng nhanh chóng kéo về.

Trong giấc mơ của bé chồn con, một bóng hình quen thuộc của người chị nhỏ xuất hiện, trên tay chị ấy chính là những loài hoa mà em chưa từng nhìn qua. Tsumiki nhìn em, nụ cười trên môi chị chưa bao giờ thay đổi. Nó xinh đẹp theo cách mà em luôn cho là dịu dàng và ấm áp nhất.

Đúng vậy, Tsumiki vẫn là thứ lưu luyến duy nhất, mãi luôn vây hãm tâm trí em.

"Thược Dược Đen đang ở rất gần, Itachi."

Và rồi, Itachi thức giấc.

Không thật sự hiểu rõ được những gì Tsumiki trong mơ đã báo hiệu với mình, Itachi cứ thế mà ngồi thẳng dậy, khó khăn kéo lê cơ thể rồi mệt mỏi tựa người vào cạnh cái cây lớn phía sau.

- Thược Dược Đen là gì nhỉ, ___?

- Karuma, thầy Gojo của em đã về rồi đây!

Những nghi vấn chưa kịp có lời giải thì nhanh chóng đã bị em nuốt trọn xuống cổ họng. Tất cả chỉ bởi em không muốn người đàn ông vừa xuất hiện biết về chúng.

Ngay lập tức, Itachi mím chặt môi. Gương mặt rối bời, lộ rõ ra vẻ bản thân đã vô tình làm gì đó đáng xấu hổ, lắp bắp.

- Thầy về rồi, S-Satoru!

Thu những biểu cảm kỳ lạ trên gương mặt em vào tầm mắt, Gojo âm thầm đánh giá qua những thứ mình vừa được nghe lướt qua, sau đó thì ghi nhớ rồi cố tình dẫn một câu chuyện khác chen vào.

- Ngày mai, chúng ta sẽ cùng nhau chào mừng học viên thứ tư. Nhớ dậy sớm một chút nhé!

- Vâng...

__

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com