Dn Jsh Rumor Cavo
Bạn đọc nhớ chú ý sức khoẻ nhá, Chị Covid lại ghé thăm nữa ròi. Tui đang ở Huế và tình hình có vẻ gay gắt lắm à. Bạn đọc mà nằm giường bệnh thì truyện tui ai đọc đây? Nhớ bảo vệ sức khoẻ nha, nha!
-------------------------------------------------
Mọi chuyện có vẻ đang xảy ra đúng chiều hướng, Sayo lẳng lặng nhìn Yashiro Nene được Hanako bế trên tay. Cậu ta đang nói gì đó với Kou, cô không quan tâm lắm. Đôi mắt trà hững hờ của Sayo nhắm lại rồi từ từ mở ra tựa như một con mèo lười biếng, bấy giờ mới mở lời, nói với Danko bên cạnh: - Cậu lo vụ "Tsukasa" bên kia nhé. - vụ " Tsukasa ở đây tức là bao gồm, Mitsuba, Kou, Số bốn và Nene vừa mới được Hanako bế qua toà tháp. Danko trố mắt. - Thế còn cô thì sao? Cô cũng đâu có làm gì?! Sayo liếc Danko, một ánh mắt thật lạnh, rồi mới chầm chậm mở miệng:
- Ừm.
Cậu ta luôn cảm thấy Sayo rất kì lạ. Cô chỉ cần một câu nói, tự nhiên sẽ người kia sẽ hỗn loạn, bối rối, sợ hãi. Giống như ngôn khống, nói người ta làm, người đó sẽ làm ngay mà không biết tại sao lại như thế. Cậu ta liếc nhìn Sayo đang thiêm thiếp ngủ trên mái thì tặc lưỡi, bay đi mất, bắt đầu xử lý chuyện Sayo giao.
Trăng đêm nay thật sáng, mà những người trong vòng xoáy này lại chẳng thể ngắm nhìn vẻ đẹp của bầu trời đêm nay. Nhắm mắt, hoa nở, hoa tàn. Mở mắt, gió thổi, còn lại tan hoang.------------------------------------------------ Danko mồ hôi nhễ nhại đứng bên cạnh Nene, nhìn lên mặt trăng trên trời, ngay khi số bốn vừa dứt câu, sau những áng mây, Hanako dần lộ ra. Cô bé Nene đang vẫn còn ngây thơ nói cho Hanako nghe về lý tưởng của cô bé. Cậu nói một cái gì đó, Nene im bặt, tất cả mọi người đều sững sờ, với cả, thế giới này không thuộc về số bốn nữa rồi. Tất cả cứ như không thanh kịch.
Cộp cộp
Trong đêm tối tĩnh lặng, khi ánh nguyệt chẳng thể soi sáng được một thứ gì, màu đen đặc ôm lấy tất cả, chỉ còn lại nổi tuyệt vọng đang không ngừng gào thét.
Trong đêm tối tĩnh lặng, đôi giày búp bê va trên mặt sàn. Bỗng chốc, không thanh kịch bị phá vỡ.
Mọi người đều quay lại nhìn. Tất cả đều hiểu, à không, phải hiểu rằng, Sayo là cơ hội duy nhất để bọn họ trở về. Kou có vẻ bất ngờ, thất thanh gọi lên tên của Sayo. Cô có vẻ không quan tâm mấy. - Receptaculum purgamentorum. ( Rác rưởi, có thể hiểu ở đây là phế vật, tiếng la tinh nha cả nhà.) Vì thế tôi mới đứng đây, không phải là vì các người, mà là vì Hanako. Cả đám ngớ người ra, duy chỉ có Danko mặt không cảm xúc. Chà, cũng tốt bụng phết nhỉ, còn sử dụng tiếng la tinh nữa cơ. Danko thừa hiểu suy nghĩ của Sayo. Mà, Danko cũng mặc kệ, cậu ta ngâm nga một bài thánh ca. Chỉ một lúc nữa thôi, Danko thề nếu như được trở lại, cậu sẽ không bao giờ mặc kệ Sayo một giây nào đâu. Hanako đứng cao cao trên đỉnh của một toà tháp, cậu ta nhìn xuống Sayo vẻ tán thưởng, lúc sau lại nói: - Cô nghĩ cô có thể thắng tôi sao? - đôi mắt cậu ta âm trầm, vẻ sáng sủa thường ngày từ lâu đã tắt ngấm. Hanako nhìn Sayo nhảy lên, đứng trên toà tháp đối diện cậu. Sayo mỉm cười, thanh kiếm đỏ từ đâu hiện lên, đâm xuyên qua vai trái của cô. Danko hét lên: - Chị điên rồi sao! Sao chị dám! Sau vai trái của Sayo hiện lên tầng tầng lớp lớp hình ngôi sao năm cánh và những kí hiệu rồi vỡ choang như loại thủy tinh mảnh. Teru đang ngủ bỗng giật mình, hắn vội chạy đến cửa sổ nương theo ánh trăng mà nhìn lên bàn tay, khế ước.....mất rồi. Teru ngồi phịch xuống đất. Tại sao lại làm chuyện ngu ngốc đến vậy?
Những đám mây đen kì cục bỗng dưng xuất hiện xung quanh Sayo, rồi giống như bao bọc lấy cô, đôi mắt giờ hai màu xanh trà quen thuộc và màu đen chiếm lấy phần trắng, hoặc, ngay cả áo quần cũng thay đổi, là một bộ đồ Miko màu xanh đen trang trí đặc biệt, mái tóc được vấn lên cầu kì và một cái kẹp hình con bướm mảnh khảnh được kẹp một bên tóc. Giữa trán còn có một biểu tượng hình đốm lửa màu đen kì dị. Khà khà, phải thế chứ, ta đã chờ bao lâu nay. Nào, giờ chủ nhân nhỏ, cô muốn gì? Ta - Aku no Seirei hân hạnh phục vụ. Sayo chỉ tay về phía Hanako đang trố mắt. - Đừng giết cậu ta. Tất cả những người ở đây trừ Nene ra đều run cầm cập vì sợ hãi, mồ hôi chảy trên trán. Uy thế thật khiếp sợ. Kou run rẩy cầm tay Nene, chật vật trốn sau bức tường: - Chị...ch...chị...tuyệt đối đừng ra đó... Nene trông có vẻ khó hiểu, một câu tại sao cũng khiến Kou phải hít sâu mấy lần mới có thể nói. - Aku no Seirei là thần đèn tà ác. Nó xuất hiện dựa trên tất cả những cảm xúc tiêu cực của con người, cảm xúc tiêu cực càng nhiều, thần đèn càng mạnh. Ở mức của số tám....là vô cùng khủng khiếp. - Nhưng chị đọc ở trong truyện khác mà, nào là thần đèn phải chà mấy lần ở cái đèn mới gọi ra được. Sự ngây thơ của Nene khiến người ở đây im lặng. Danko mở miệng: - Thần chia làm nhiều loại, ví dụ như thần tài, thần nông nghiệp, thần rừng, thần mèo,....ai cũng có một câu chuyện hoặc ít nhất sự hình thành nhất định. Thần đèn cũng thế, thần đèn chia làm hai loại:
Aku no Seirei và Yoi Seirei. Yoi Seirei là phần thần hồn đi đây đi đó, lượm nhặt sự tốt đẹp của con người để hình thành, ban cho người tốt điều ước. Còn Aku no Seirei.....là cảm xúc của con người đúc thành, gồm có bi ai, có lụy tình, có giận dữ, có ích kỉ, có tham lam,.... thậm chí cả chán nản. - Thế thì ai cũng có thần đèn riêng à. - Không đâu chị, cảm xúc ấy, phải nhiều đến mức....một đời, hai đời, hay cả thập kỉ mới chỉ hình thành được có một nửa. Không biết,....số tám đã trải qua chuyện gì mới có thể tích được cả một Aku no Seirei như thế. Danko gục đầu. Cậu ta biết rõ nhất. Thậm chí từ lúc Sayo sinh ra. Mitsuba và Mei bên cạnh thì vẫn còn run cầm cập. Rầm! Danko chỉ biết cảm thán một câu quá nhanh. Nene vội rướn cổ ra nhìn, thấy Hanako nằm trên mặt đất, xung quanh là đất đá vỡ vụn, tất cả đều tan hoang. Cuộc nói chuyện lúc nãy ít nhất cũng 10 phút, tại sao lúc nãy không ai nghe thấy gì? À, Chỉ là Danko không muốn bọn họ ra ngăn cản mà chết sớm. Cậu ta thở dài nhìn Hanako. Bộ đồ Sayo vẫn còn sạch sẽ chán. Nene thấy thế hét lớn: - Hanako! - con bé trông tức giận dữ lắm, nó nhìn lên phía Sayo, gằn từng chữ. - Tại sao cô lại làm thế!!!! Sayo cười, nhẹ nhàng bay lơ lửng xung quanh Yashiro Nene, Kou chuẩn bị kéo Nene lại thì bị một thanh niên kéo lui, lực mạnh đến mức khiến Kou văng cả lên trên tường phía sau, khắp người "cậu ta" chỉ là một màu đen như đêm không sao, đôi mắt màu dịu như trăng sáng. Mái tóc bạch kim ngắn củn. Gã ta giọng ồm ồm cảnh cáo: - Không được làm phiền chủ nhân. Rốt cuộc cũng không ai dám đến gần.
Sayo một chút cũng không thèm liếc qua. Giọng giễu cợt hỏi Nene: - Tại sao ta làm thế? Tại sao nhỉ? Đâu có liên quan đến ngươi, phải không cô bé Hoa mười giờ?* * Hoa mười giờ: chỉ nở vào buổi trưa, mau tàn, rực rỡ có một, hai tiếng đồng hồ. Ý chỉ ở đây Nene sắp chết, một tiếng đồng hồ giống với một năm của Nene.------------------------------------------------ Truyện vượt khỏi tầm kiểm soát của tui rồi. Cuộc bỏ phiếu vẫn tiếp diễn nhé, khi nào tui tổng kết lại tui sẽ đăng nha. P/s: chúc mọi người đọc truyện vui vẻ 🌟🌟🌟 ❤️❤️❤️❤️❤️
-------------------------------------------------
Mọi chuyện có vẻ đang xảy ra đúng chiều hướng, Sayo lẳng lặng nhìn Yashiro Nene được Hanako bế trên tay. Cậu ta đang nói gì đó với Kou, cô không quan tâm lắm. Đôi mắt trà hững hờ của Sayo nhắm lại rồi từ từ mở ra tựa như một con mèo lười biếng, bấy giờ mới mở lời, nói với Danko bên cạnh: - Cậu lo vụ "Tsukasa" bên kia nhé. - vụ " Tsukasa ở đây tức là bao gồm, Mitsuba, Kou, Số bốn và Nene vừa mới được Hanako bế qua toà tháp. Danko trố mắt. - Thế còn cô thì sao? Cô cũng đâu có làm gì?! Sayo liếc Danko, một ánh mắt thật lạnh, rồi mới chầm chậm mở miệng:
- Ừm.
Cậu ta luôn cảm thấy Sayo rất kì lạ. Cô chỉ cần một câu nói, tự nhiên sẽ người kia sẽ hỗn loạn, bối rối, sợ hãi. Giống như ngôn khống, nói người ta làm, người đó sẽ làm ngay mà không biết tại sao lại như thế. Cậu ta liếc nhìn Sayo đang thiêm thiếp ngủ trên mái thì tặc lưỡi, bay đi mất, bắt đầu xử lý chuyện Sayo giao.
Trăng đêm nay thật sáng, mà những người trong vòng xoáy này lại chẳng thể ngắm nhìn vẻ đẹp của bầu trời đêm nay. Nhắm mắt, hoa nở, hoa tàn. Mở mắt, gió thổi, còn lại tan hoang.------------------------------------------------ Danko mồ hôi nhễ nhại đứng bên cạnh Nene, nhìn lên mặt trăng trên trời, ngay khi số bốn vừa dứt câu, sau những áng mây, Hanako dần lộ ra. Cô bé Nene đang vẫn còn ngây thơ nói cho Hanako nghe về lý tưởng của cô bé. Cậu nói một cái gì đó, Nene im bặt, tất cả mọi người đều sững sờ, với cả, thế giới này không thuộc về số bốn nữa rồi. Tất cả cứ như không thanh kịch.
Cộp cộp
Trong đêm tối tĩnh lặng, khi ánh nguyệt chẳng thể soi sáng được một thứ gì, màu đen đặc ôm lấy tất cả, chỉ còn lại nổi tuyệt vọng đang không ngừng gào thét.
Trong đêm tối tĩnh lặng, đôi giày búp bê va trên mặt sàn. Bỗng chốc, không thanh kịch bị phá vỡ.
Mọi người đều quay lại nhìn. Tất cả đều hiểu, à không, phải hiểu rằng, Sayo là cơ hội duy nhất để bọn họ trở về. Kou có vẻ bất ngờ, thất thanh gọi lên tên của Sayo. Cô có vẻ không quan tâm mấy. - Receptaculum purgamentorum. ( Rác rưởi, có thể hiểu ở đây là phế vật, tiếng la tinh nha cả nhà.) Vì thế tôi mới đứng đây, không phải là vì các người, mà là vì Hanako. Cả đám ngớ người ra, duy chỉ có Danko mặt không cảm xúc. Chà, cũng tốt bụng phết nhỉ, còn sử dụng tiếng la tinh nữa cơ. Danko thừa hiểu suy nghĩ của Sayo. Mà, Danko cũng mặc kệ, cậu ta ngâm nga một bài thánh ca. Chỉ một lúc nữa thôi, Danko thề nếu như được trở lại, cậu sẽ không bao giờ mặc kệ Sayo một giây nào đâu. Hanako đứng cao cao trên đỉnh của một toà tháp, cậu ta nhìn xuống Sayo vẻ tán thưởng, lúc sau lại nói: - Cô nghĩ cô có thể thắng tôi sao? - đôi mắt cậu ta âm trầm, vẻ sáng sủa thường ngày từ lâu đã tắt ngấm. Hanako nhìn Sayo nhảy lên, đứng trên toà tháp đối diện cậu. Sayo mỉm cười, thanh kiếm đỏ từ đâu hiện lên, đâm xuyên qua vai trái của cô. Danko hét lên: - Chị điên rồi sao! Sao chị dám! Sau vai trái của Sayo hiện lên tầng tầng lớp lớp hình ngôi sao năm cánh và những kí hiệu rồi vỡ choang như loại thủy tinh mảnh. Teru đang ngủ bỗng giật mình, hắn vội chạy đến cửa sổ nương theo ánh trăng mà nhìn lên bàn tay, khế ước.....mất rồi. Teru ngồi phịch xuống đất. Tại sao lại làm chuyện ngu ngốc đến vậy?
Những đám mây đen kì cục bỗng dưng xuất hiện xung quanh Sayo, rồi giống như bao bọc lấy cô, đôi mắt giờ hai màu xanh trà quen thuộc và màu đen chiếm lấy phần trắng, hoặc, ngay cả áo quần cũng thay đổi, là một bộ đồ Miko màu xanh đen trang trí đặc biệt, mái tóc được vấn lên cầu kì và một cái kẹp hình con bướm mảnh khảnh được kẹp một bên tóc. Giữa trán còn có một biểu tượng hình đốm lửa màu đen kì dị. Khà khà, phải thế chứ, ta đã chờ bao lâu nay. Nào, giờ chủ nhân nhỏ, cô muốn gì? Ta - Aku no Seirei hân hạnh phục vụ. Sayo chỉ tay về phía Hanako đang trố mắt. - Đừng giết cậu ta. Tất cả những người ở đây trừ Nene ra đều run cầm cập vì sợ hãi, mồ hôi chảy trên trán. Uy thế thật khiếp sợ. Kou run rẩy cầm tay Nene, chật vật trốn sau bức tường: - Chị...ch...chị...tuyệt đối đừng ra đó... Nene trông có vẻ khó hiểu, một câu tại sao cũng khiến Kou phải hít sâu mấy lần mới có thể nói. - Aku no Seirei là thần đèn tà ác. Nó xuất hiện dựa trên tất cả những cảm xúc tiêu cực của con người, cảm xúc tiêu cực càng nhiều, thần đèn càng mạnh. Ở mức của số tám....là vô cùng khủng khiếp. - Nhưng chị đọc ở trong truyện khác mà, nào là thần đèn phải chà mấy lần ở cái đèn mới gọi ra được. Sự ngây thơ của Nene khiến người ở đây im lặng. Danko mở miệng: - Thần chia làm nhiều loại, ví dụ như thần tài, thần nông nghiệp, thần rừng, thần mèo,....ai cũng có một câu chuyện hoặc ít nhất sự hình thành nhất định. Thần đèn cũng thế, thần đèn chia làm hai loại:
Aku no Seirei và Yoi Seirei. Yoi Seirei là phần thần hồn đi đây đi đó, lượm nhặt sự tốt đẹp của con người để hình thành, ban cho người tốt điều ước. Còn Aku no Seirei.....là cảm xúc của con người đúc thành, gồm có bi ai, có lụy tình, có giận dữ, có ích kỉ, có tham lam,.... thậm chí cả chán nản. - Thế thì ai cũng có thần đèn riêng à. - Không đâu chị, cảm xúc ấy, phải nhiều đến mức....một đời, hai đời, hay cả thập kỉ mới chỉ hình thành được có một nửa. Không biết,....số tám đã trải qua chuyện gì mới có thể tích được cả một Aku no Seirei như thế. Danko gục đầu. Cậu ta biết rõ nhất. Thậm chí từ lúc Sayo sinh ra. Mitsuba và Mei bên cạnh thì vẫn còn run cầm cập. Rầm! Danko chỉ biết cảm thán một câu quá nhanh. Nene vội rướn cổ ra nhìn, thấy Hanako nằm trên mặt đất, xung quanh là đất đá vỡ vụn, tất cả đều tan hoang. Cuộc nói chuyện lúc nãy ít nhất cũng 10 phút, tại sao lúc nãy không ai nghe thấy gì? À, Chỉ là Danko không muốn bọn họ ra ngăn cản mà chết sớm. Cậu ta thở dài nhìn Hanako. Bộ đồ Sayo vẫn còn sạch sẽ chán. Nene thấy thế hét lớn: - Hanako! - con bé trông tức giận dữ lắm, nó nhìn lên phía Sayo, gằn từng chữ. - Tại sao cô lại làm thế!!!! Sayo cười, nhẹ nhàng bay lơ lửng xung quanh Yashiro Nene, Kou chuẩn bị kéo Nene lại thì bị một thanh niên kéo lui, lực mạnh đến mức khiến Kou văng cả lên trên tường phía sau, khắp người "cậu ta" chỉ là một màu đen như đêm không sao, đôi mắt màu dịu như trăng sáng. Mái tóc bạch kim ngắn củn. Gã ta giọng ồm ồm cảnh cáo: - Không được làm phiền chủ nhân. Rốt cuộc cũng không ai dám đến gần.
Sayo một chút cũng không thèm liếc qua. Giọng giễu cợt hỏi Nene: - Tại sao ta làm thế? Tại sao nhỉ? Đâu có liên quan đến ngươi, phải không cô bé Hoa mười giờ?* * Hoa mười giờ: chỉ nở vào buổi trưa, mau tàn, rực rỡ có một, hai tiếng đồng hồ. Ý chỉ ở đây Nene sắp chết, một tiếng đồng hồ giống với một năm của Nene.------------------------------------------------ Truyện vượt khỏi tầm kiểm soát của tui rồi. Cuộc bỏ phiếu vẫn tiếp diễn nhé, khi nào tui tổng kết lại tui sẽ đăng nha. P/s: chúc mọi người đọc truyện vui vẻ 🌟🌟🌟 ❤️❤️❤️❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com