TruyenHHH.com

Dn Iruma Hoan Ma Gioi Nam Ay Co Em That Tot Lo Lo Bat Nhan De

Hành động có chút khựng lại, đưa mắt nhìn xuống, trong phút chốc đôi đồng tử Kalego chợt ngưng động.

"Iruma, em tỉnh rồi, cuối cùng em cũng tỉnh rồi!"

Không thể kiềm nén lại sự vui sướng, Kalego ôm chặt lấy Iruma, vùi đầu vào ngực cậu.

Iruma nâng lên nụ cười nhạt, cậu nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu Kalego, không giấu được tia xót xa trong mắt, cậu khẽ nói:

"Thời gian qua đã ủy khuất cho thầy rồi."

Bỗng nhiên, Kalego ngồi dậy, hắn lau đi nước mắt sau đó nắm lấy tay cậu quan tâm hỏi:

"Vợ, sau nhiều năm bất tỉnh có lẽ em đói rồi nhỉ? Em nằm yên ở đây nhé, cần thứ gì cứ gọi cho ta, ta đi chuẩn bị bữa tối cho em."

Dứt lời, Kalego xoay người dự định rời đi, nhưng bất chợt có một bàn tay níu hắn lại.

Cảm nhận được người kia đang chạm vào mình, Kalego quay đầu lại. Nằm trên giường, Iruma đưa cặp mắt long lanh của mình lên nhìn hắn, cậu nói:

"Em muốn xem."

Kalego nhẹ gỡ tay Iruma, hắn cẩn thận đặt hai tay cậu lên bụng, sau đó kéo chăn đắp cho con người giở tính bướng bỉnh kia.

"Xem cái gì mà xem, thể trạng của em còn rất yếu, ngoan ngoãn ở đây tịnh dưỡng đi."

Iruma bĩu môi, cậu không nói lời nào, trực tiếp rút người vào chăn.

Kalego đứng trước giường nhìn cậu, bất chợt cánh môi hắn khẽ cong lên dịu dàng trong ánh mắt chứa đựng đầy ấp sự cưng chiều.

Thấy người kia không có động tĩnh, Kalego bước ra cửa, ngoảnh đầu lại nhìn Iruma một cái, sau đó mới yên tâm bước ra ngoài chuẩn bị bữa tối.

Chừng 20 phút sau, nhìn một bàn món ăn, Kalego hài lòng, khóe miệng nâng lên ý cười.

Cẩn thận đặt chúng lên xe đẩy thức ăn, dự định tìm chiếc khăn lao miệng cho cậu, bỗng nhiên âm thanh của vật thể nặng rơi xuống phát ra từ trong phòng Iruma khiến hắn giật mình tức tốc chạy vào.

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Kalego như muốn rơi ra ngoài, hắn hoảng hốt chạy đến đỡ lấy Iruma đang khụy chân dưới đất.

"Iruma, có đau không!? Ta đã bảo em rồi, hiện tại sức khỏe của em rất yếu, đừng tùy tiện xuống giường như vậy chứ! Còn nữa, các cơ chi của em đang trong quá trình hồi phục, lỡ như chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì sao? Em phải biết quý trọng bản thân chứ!"

Lỡ như em có mệnh hệ gì thì ta biết phải làm sao đây!?

Câu nói cuối cùng của Kalego dự định thốt ra rất may được giữ lại kịp thời nơi thanh quản.

Iruma ngồi trên giường với sự hậu thuẫn của vòng tay người kia, cậu bám lấy áo hắn sau đó nói:

"Cũng không đến nỗi tàn phế, em muốn ra ngoài hóng gió một chút."

Nhìn vào đôi mắt lấp lánh của người thương, Kalego không kiềm được tiếng thở dài, cái ý chí sắt đá vẫn còn kiên cường trường tồn được vài khắc nay đã thành công bị đánh bại bởi thứ được gọi là tình yêu.

"Được rồi được rồi, chịu thua em luôn."

Dứt lời, Kalego lấy trong tủ ra một chiếc áo lông khá dày khoác lên người Iruma, tiếp sau đó là một chiếc khăn choàng cổ trắng tinh khôi được quấn quanh cổ của cậu.

Nhìn cục bông ngồi ngay trước mắt, Kalego hài lòng mỉm cười, hắn trực tiếp cúi người xuống bế 'cô vợ nhỏ' lên tay.

Iruma cũng không giở tính trẻ con nữa, cậu rất phối hợp vòng tay ôm cổ hắn.

Suốt chặng đường đi đến sau vườn, vừa bế Iruma, Kalego vừa dùng ma lực khống chế chiếc xe đẩy thức ăn, miệng còn không ngừng luyên thuyên.

"Sáng mai ta chuẩn bị sẵn bữa sáng cho em, trưa ta sẽ về nấu bữa thứ 2 rồi lại vào trường, trong thời gian ta không có nhà, em không được đi lung tung có biết chưa, sức khỏe của em không thể đáp ứng được điều đó, còn nữa..."

Lời còn chưa kịp dứt, Iruma đã gật gật đầu, cậu đáp:

"Em biết rồi."

Kalego nhìn xuống con người đang nằm gọn trong tay, hắn không nói gì nữa, một mặt đi ra sau vườn.

Chừng vài phút sau, Iruma vừa ngồi hóng gió vừa an nhàn dùng bữa, cạnh cậu còn có một 'người hầu' cao cấp sẵn sàng phục vụ bất cứ lúc nào.

Ngồi dưới mái hiên chống cằm nhìn mảnh đất rộng lớn trước mắt, Iruma vu vơ nói:

"Nơi này giống như vườn hoa lúc trước thì tốt biết mấy."

Kalego đứng cạnh cậu, từng chữ hắn đều có thể nghe rõ, câu lên nụ cười dịu dàng, hắn thầm nói...

Chỉ cần em thích, ta liền có thể đáp ứng.

Thế là đợi Iruma ngủ say, suốt một đêm hôm đó, Kalego gọi cho Sullivan mở cánh cổng liên kết, một lần nữa hắn quay lại Nhân giới, mang tất cả số hoa tại căn nhà khi ấy trở về Ma giới.

Khi mọi thứ hoàn tất, trời cũng đã rạng sáng, Kalego bước vào phòng tắm, tân trang lại bản thân, sau đó ra ngoài phòng bếp đeo tạp dề lên chuẩn bị bữa sáng.

Lúc Iruma vừa bước ra cũng là lúc Kalego hoàn thành bữa sáng. Thấy cậu đứng trước phòng bếp, Kalego nhanh chóng tiến đến đỡ lấy cậu.

"Ta dặn em rồi mà, đừng tùy tiện xuống giường như vậy."

Trước lời khiển trách của Kalego, Iruma cười trừ, cậu gỡ tay hắn ra sau đó chầm chậm tiến đến bàn ăn.

"Em khỏe rồi mà."

Lời vừa dứt, cánh cửa chợt mở toang ra, Sullivan đang hứng khởi bế Ruhaka trên tay, ông không hề khách khí xông thẳng vào nhà.

"Ta đến rồi đây!"

Ngửi được mùi thơm của thức ăn, đoán chừng Kalego đang trong bếp, Sullivan trực tiếp ôm bé con vào.

Thằng bé thấy baba của mình ngay trước mắt, không ngăn được mà bổ nhào lại phía Iruma đòi ôm.

"Baba, ôm ôm."

Đôi bàn tay hết nắm rồi lại mở đưa về phía Iruma, ý bảo hãy ôm cậu bé lên.

Iruma khẽ cười thật dịu dàng, cậu đặt đũa xuống, cúi người ôm bé con lên.

"Chà... Mấy năm nay Ruhaka-chan lớn nhanh quá."

Ruhaka ngồi đối diện trên đùi Iruma, bé con ôm chặt lấy cậu, không chút do dự nhẹ cắn môi dưới của cậu giống như một lời trách móc.

Mấy đường hắc tuyến bắt đầu xuất hiện trên trán Kalego, hắn có chút ấm ức, ở nơi Iruma không thấy khẽ mím môi.

Nở nụ cười gượng ghi rõ 5 chữ 'bằng mặt không bằng lòng' Kalego tách Ruhaka và Iruma ra, hắn ôn tồn nói:

"Baba của con mới tỉnh dậy, không được làm như vậy." Chỉ có ta mới được hôn em ấy thôi.

Khóe mắt Ruhaka đỏ hoe, bé con bắt đầu quấy khóc.

"Không, con muốn baba, baba bế con! Baba! Muốn baba!"

Hết cách, Iruma đứng dậy, cậu bế bé con từ tay Kalego sau đó nhẹ vỗ lưng cậu bé.

"Ruhaka-chan ngoan nào, đừng khóc."

Sullivan bị xem như không khí từ đầu đến cuối, ông có vẻ e dè trỏ hai ngón tay vào nhau.

"Chuyện là... Ông cũng muốn được cháu ôm, Iruma!"

Vừa dứt lời, Sullivan đã hóa nhỏ lao thẳng vào ngực Iruma.

"Cháu chưa biết đâu, mấy năm nay Kalego-kun luôn độc chiếm cháu, không cho ông chạm vào cháu, Iruma-kun! Cháu phải lấy lại công bằng cho ông!"

Sullivan vừa khóc lóc vừa cáo trạng Kalego.

Bị ánh mắt người thương nhìn đến, Kalego chột dạ quay mặt đi hướng khác.

"Vì lão lúc nào cũng đòi bắt em ấy đi, nên ta mới ngăn cản."

Nhìn vẻ mặt ấm ức của ai kia, Iruma che miệng cười, cậu ngồi xuống ghế cầm đũa lên sau đó nhàn nhạt đáp:

"Vậy sao?"

Bất chợt, tiếng đồng hồ quả lắc vang lên làm cho thời gian dường như ngưng động vài giây, Sullivan đập hai tay vào nhau, ông nói:

"Kalego-kun đưa hai đứa cháu đáng yêu của ta đi học nhé... Về phần Iruma, vì chưa rút học bạ và chưa hoàn thành khóa học năm cuối nên vẫn có thể nhập học, thế nhé, ta đi đây!"

Vừa dứt lời, Sullivan đã biến đi mất, bỏ lại 3 người còn đứng ngơ ngác trong phòng bếp.

Đặt ly nước xuống bàn, Iruma cười thành tiếng, cậu nói:

"Phiền Kalego-sensei giúp đỡ nữa rồi."

...

Tại trường Babyls...

Khoảnh khắc Iruma vừa bước vào một lớp học toàn những gương mặt xa lạ, tất cả ánh mắt của các bạn học đều đổ dồn lên người cậu.

Tất cả nữ sinh trong lớp lập tức la hét lên.

"Ah! Có trai đẹp chuyển vào lớp mình!"

"Cậu gì ơi! Ngồi cạnh tớ này, tớ còn chỗ trống!"

"Không được! Cậu ấy phải ngồi cạnh tớ!"

Các nữ sinh có thể gọi là xô xát nhau để tranh giành Iruma.

Iruma mỉm cười khẽ gỡ tay các bạn nữ sinh ra, cậu dịu dàng nói:

"Được rồi được rồi, tớ ngồi ở bàn cuối."

Iruma bước đến đâu, hào quang sáng rực liền chiếu đến đó, làm các nam sinh phải dùng ánh mắt ghen tị nhìn cậu được vây quanh bởi các hoa khôi xinh đẹp nhất trường.

Thời gian vẫn không ngừng chảy trôi, mới đó đã đến giờ nghỉ trưa.

Tại lớp 5A1, Iruma đang dọn dẹp sách vở vào cặp, thì các bạn nữ sinh lại một lần nữa lôi kéo cậu.

"Iruma-kun, cùng tớ đi ăn trưa nhé!"

Trong lúc Iruma đang khó xử không biết phải làm thế nào, thì cứu tinh của cậu xuất hiện.

Kalego đứng trước cửa lớp, sát khí tỏa ra dày đặc nhìn vào, hắn trầm giọng:

"Trật tự!"

Ngưng một lát, Kalego nhìn sang Iruma, hắn bảo:

"Em, ta nhờ một chút."

Thấy chiếc bè cứu sinh ngay trước mắt, Iruma nhanh chóng rời khỏi đám học sinh, tức tốc chạy đến chỗ Kalego.

May quá! Thầy ấy đến không kịp là toi rồi.

"Em đến ngay!"

Đến văn phòng riêng, Kalego không còn rào cản nào nữa, hắn ngồi xuống ghế, trực tiếp kéo cậu lên đùi của mình.

Tựa lưng ra sau ghế, ngẩng đầu nhìn Iruma, Kalego khẽ nâng kính lên, hắn nói:

"Chỉ mới ngày đầu tiên thôi, em đào hoa quá rồi."

Iruma đặt hai tay của mình lên ngực hắn, cậu đáp:

"Cũng may có Kalego-sensei kịp thời giải vây đấy."

Nghe đến đây, Kalego có chút ỉu xìu, hắn dùng cặp mắt long lanh ngấn lệ chỉ chờ thời cơ rơi xuống nhìn cậu.

"Tại sao lại là Kalego-sensei?"

Trán Iruma xuất hiện lớp sương mỏng, cậu cười trừ sau đó đáp:

"Thì thầy là giáo viên, hiện tại cũng đang dạy em."

Kalego vòng hai tay ôm eo người trước mắt, hắn dùng chất giọng uất nghẹn nói:

"Em là vợ của ta mà."

Bỗng dâng lên cảm xúc muốn trêu chọc ai kia, Iruma khoanh tay lại, cậu hỏi:

"Gì chứ? Em là vợ của thầy khi nào?"

Vòng tay chợt siết lại, Kalego nắm chặt áo Iruma, chóp mũi từ bao giờ đã ửng đỏ.

"Không, em là vợ của ta."

"Không phải."

Đối diện lời phủ nhận của người thương, nước mắt Kalego ần ật tuôn trào, hắn vùi mặt vào lòng cậu sau đó ấm ức đáp:

"Phải."

Vẫn không chịu từ bỏ ý định trêu chọc người kia, Iruma không hề vỗ về hắn, cậu nói:

"Không phải."

Tiếng nấc cộng hưởng với tiếng hít mũi vang lên, Kalego như một đứa bé, hắn bật khóc.

"Hức, phải... phải mà, em là vợ của ta mà."

Khóe miệng Iruma giật giật, cậu không trêu Kalego nữa, đặt tay lên lưng hắn xoa xoa.

"Được rồi được rồi, là vợ là vợ, ngoan đừng khóc nữa."

Kalego gặm lấy áo Iruma, hắn càng vùi sâu vào lòng cậu hơn.

"Hức, ta ngoan mà."

Iruma thật sự không thể tưởng tượng nổi sau khi cậu đi Kalego đã thay đổi nhiều đến vậy, cách làm nũng của hắn đã nâng lên một tầng cao mới, đồng thời có lẽ liêm sỉ hắn cũng không cần nữa rồi.

"Thầy mít ướt quá đi mất... Còn khóc nữa sẽ không thương."

Nghe đến đây, toàn bộ nước mắt của Kalego được thu vào, hắn ngẩng đầu lên nhìn cậu.

"Vậy không khóc sẽ được thương đúng không?"

Iruma mỉm cười thật dịu dàng, cậu khẽ xoa đầu hắn.

"Đúng rồi."

Nghe được câu trả lời, hai má Kalego ửng hồng, hắn vui vẻ ôm chặt Iruma, tiếp tục vùi mặt vào lòng ngực cậu.

"Vậy không khóc nữa."

Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại từ trong cặp xách vang lên, Kalego nhíu mày cầm điện thoại lên sau đó đưa mắt nhìn vào màn hình.

Trở về vẻ mặt băng lãnh như thường ngày, Kalego nhấc máy.

Khi nghe người ở đầu dây bên kia báo tin, sắc mặt Kalego liền có chuyển biến không tốt.

Qua loa đáp lại đối phương, Kalego bỏ điện thoại xuống bàn.

Vòng hai tay qua cổ hắn, Iruma hỏi:

"Chuyện gì thế?"

Nhìn lên 'cô vợ nhỏ', Kalego mím môi, hắn rầu rĩ đáp:

"Chiều nay ta phải họp hội nghị định kỳ, sẽ về trễ."

Iruma nhẹ nhéo má Kalego, cậu như một cơn gió cuốn đi những muộn phiền của hắn.

"Đâu phải là không gặp nữa, tối nay em sẽ đợi anh về mà."

...

Một ngày hôm đó kết thúc thật nhanh, Kalego đưa gia đình nhỏ của mình về nhà sau đó nhanh chóng bay đến Tháp Babel.

Tại Tháp Ma Giới, tầng 665...

Ngồi tại vị trí thứ tịch, Kalego xoa xoa mi tâm nghe bọn người bên dưới cãi nhau ầm ĩ.

Lôi hoàng Baal và Paimon lúc trước vốn không có hiềm khích với nhau nay lại bốc lên lửa chiến.

"Này, tôi nói rồi, quyết định vậy đi!"

Paimon lúc này đã lên tiếng khẳng định.

Baal đập tay lên bàn, hắn ta phản đối:

"Không! Quyết định của cô hoàn toàn ngang ngược!"

Mấy người khác có vẻ cũng đau đầu về vụ này, họ nhìn sang Kalego đang ngồi tại vị trí chủ tọa sau đó đồng loạt nói:

"Ở đây Kalego-sama có tri thức cao nhất, ngài nói một câu công bằng đi."

Kalego nâng kính lên trông vô cùng phong thái, hắn bắt đầu phân tích:

"Muốn giải quyết sự việc phải bắt đầu từ gốc rễ đi lên..."

Sự việc được Kalego phân tích rõ ràng định hướng cụ thể, cuối cùng cũng được giải quyết trong êm ái.

Ở lại phổ biến về kế hoạch tiếp theo, hoàn thành tất cả một cách hoàn hảo, Kalego mới yên tâm tức tốc phi về nhà.

Tại nhà Kalego...

Một dáng người cao cao vận bộ đồ vest với mái tóc dài màu tím đẩy cửa bước vào nhà, đập vào mắt hắn ta là Iruma đang ngồi trên sofa.

"Ah! Chồng về rồi!"

Iruma vui vẻ rời khỏi sofa nhảy lên người đối phương, không quên ban lên môi hắn ta một nụ hôn sâu.

Người đàn ông chưa phản ứng kịp chợt đứng hình, đồng thời lúc này, Kalego cũng từ hội nghị trở về.

Nhìn Iruma đang thân mật với người đàn ông khác, khóe mắt Kalego đỏ hoe, hắn nhanh chóng tách hai người họ ra.

"Vợ ơi, em lại định bỏ rơi ta sao?"

Kalego khóc lóc ôm chặt lấy Iruma.

Iruma lúc này đơ người, cậu hết nhìn Kalego rồi lại nhìn sang người đàn ông như bản sao của hắn.

Kalego ngẩng đầu lên, hắn hướng đến người đàn ông kia trách móc:

"Naberius Narnia, sao anh lại làm vậy với vợ của em!?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com