Dn Iruma Hoan Ma Gioi Nam Ay Co Em That Tot Lo Lo Bat Nhan De
Vài ngày nữa trôi qua, Iruma mơ màng mở mắt nhìn xung quanh chỉ toàn một màu trắng xóa, cậu thầm nghĩ:Mình chết rồi sao?Ý nghĩ đó tồn tại chưa được bao lâu, thì có người từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, Blushenko nhẹ nhàng vén rèm che, hắn đặt bát cháo xuống bàn, đỡ Iruma dậy, lật chiếc gối lên để cậu tựa vào, còn mình thì kéo ghế ngồi xuống."Em vừa tỉnh lại, ăn chút cháo rồi uống thuốc đi."Vừa nói, Blushenko vừa đưa bát cháo qua cho cậu.Iruma mỉm cười, cậu nhận lấy bằng hai tay, sau đó đáp:"Cảm ơn thầy ạ."Đợi Iruma đã ăn cháo và uống thuốc xong, Blushenko với vẻ mặt khá trầm trọng, hắn cúi người, rồi nói:"Iruma-kun, tôi xin lỗi."Iruma ngỡ ngàng, cậu vội đỡ Blushenko ngồi thẳng dậy."Blushenko-sensei, sao thầy lại xin lỗi em?"Blushenko nhìn thẳng vào mắt cậu."Em đừng kích động nhé."Ngưng một lát, Blushenko cúi đầu xuống, hắn ấp úng nói:"Tính mạng của em giữ lại được, nhưng đứa bé... thì không may mắn như vậy..."Nghe như sét đánh ngang tai, trái tim bỗng ngưng đập một nhịp, khóe mắt bỗng trở nên đỏ hoe, Iruma nghẹn ngào vội nắm lấy cổ tay Blushenko, cậu có chút hoảng loạn hỏi:"Thầy nói gì cơ?"Bốn phía tăm tối trong không gian tưởng tượng bắt đầu hỗn loạn dữ dội, nhấn chìm Iruma vào giọng la thất thanh bi thương đó, cậu thật sự không tin nổi vào tai mình.Con của cậu và Kalego, mất rồi.Blushenko cắn chặt môi, lòng hắn lúc này thật nặng nề."Con người khi quan hệ với ác ma dù đồng giới (nam) vẫn có con được."Iruma kinh ngạc đưa đôi mắt ngấn lệ lên nhìn Blushenko."Sao thầy biết em là con người ạ?"Blushenko lấy khăn lau đi nước mắt cho cậu, hắn đáp:"Lúc tôi kiểm tra tổng quát vết thương cho em, tôi đã nhìn thấy em không có cánh."Bầu không khí rơi vào yên lặng, Blushenko đặt tay mình lên mu bàn tay của Iruma, hắn hỏi:"Tôi xin phép hỏi em một câu tế nhị... Đứa bé đó là của ai?"Tay Iruma hơi siết lại, cậu buồn bã cúi mặt xuống."Em..."Thấy Iruma ấp úng mãi không chịu nói, Blushenko khẽ thở dài, hắn xoa đầu cậu."Là của Kalego-sensei có phải không?"Trong nháy mắt Iruma một lần nữa kinh ngạc, cậu thành thật gật đầu.Blushenko tăng lực đạo ở bàn tay hơn, hắn hỏi tiếp:"Vậy thầy ấy biết chưa?"Lúc này, tâm can cậu đã đau đến mất đi cảm giác, cậu chỉ lắc đầu mà không nói gì.Blushenko thu tay về, hắn cũng không biết nói thế nào với cậu học sinh này và thầy giáo cố chấp kia, lòng hắn nặng trĩu lạ thường, thương thay cho cậu học trò đang khóc trước mặt.Nếu đổi lại hắn thành Kalego, thì chắc chắn, điều đầu tiên, hắn sẽ quỳ xuống mong sự tha thứ của cậu, điều thứ hai chính là hỏi ý gia đình hai bên rồi mang xe hoa rước cậu về.Nhưng đó chỉ là 'nếu' thôi, bây giờ hắn đã là hoa có chủ, không thể tơ tưởng người khác sau lưng chồng của mình."Việc này tôi sẽ nói với Kalego-sensei, em yên tâm ở đây tịnh dưỡng đi."Khoảnh khắc Blushenko vừa đứng lên xoay người định rời đi, thì Iruma đã bắt cổ tay hắn lại."Xin thầy đừng nói cho Kalego-sensei và Ojii-chan biết, em không muốn hủy hoại tương lai sau này của thầy ấy, lại càng không muốn khiến Ojii-chan lo lắng nhiều thêm, họ đã rất mệt mỏi vì em rồi."Ngọn lửa tức giận dần châm ngòi trong lòng Blushenko, lần đầu tiên hắn lại có cảm giác mất kiên nhẫn đến thế này.Blushenko xoay người lại đối diện với Iruma, nắm chặt hai bã vai của cậu, hắn nói như muốn gào lên:"Em có thể suy nghĩ cho bản thân mình và ích kỷ hơn một chút được không!? Trừ gia đình của em, liệu họ có nhận ra tâm ý này của em hay không!? Hay lần lượt từng người từng người một thi nhau tổn thương em!? Ma Giới là thế! Ác ma chỉ sống cho tham vọng của riêng mình! Họ sẽ chẳng đoái hoài hay cảm tạ em về những việc mà em đã hy sinh cho họ đâu!"Đúng, hắn trách cậu vì có một tấm lòng quá bao la và cao thượng.Hắn trách cậu vì sẵn sàng dang đôi cánh thiên sứ của mình ra hứng chịu phong ba bão táp che chắn cho mọi người, vậy mà chẳng ai mảy may ngó đến.Trước lời trách cứ của Blushenko, tầm mắt Iruma khẽ ngưng động, nhưng rất nhanh sau đó, cậu cười nhẹ rồi lắc đầu."Không, không sao, là tự em tình nguyện, dù khắp người đều là vết thương, nhưng nhìn những người em thương yêu được vui vẻ hạnh phúc, là em mãn nguyện rồi... Vậy nên, xin thầy hãy hứa với em, đừng nói chuyện này cho mọi người biết."Blushenko thở dài trước sự cố chấp của Iruma."Được, tôi sẽ giữ bí mật cho em, nhưng em cũng phải hứa với tôi một chuyện, đó chính là đừng suy nghĩ dại dột.""Vâng, em hứa."Nói rồi cậu mỉm cười, nhưng ít ai biết được, đằng sau nụ cười đó là một khoảng trời đau thương có thể khiến ý chí và nội tâm con người tàn lụi một cách nhanh chóng nhất.Mất đi hài tử vẫn còn chưa kịp nhìn thấy thế giới bên ngoài, đó là loại thương tâm gì chứ?Nhưng không có đứa bé này cũng tốt, Kalego sẽ không áy náy về việc ngoài ý muốn khi trước...Cậu chỉ là... buồn một chút... tủi thân một chút......Trưa hôm đó rất nhanh kéo đến, khi nghe tin Iruma tỉnh dậy, thì cả lớp Cá Biệt cùng một lượt ập đến phòng y tế."Iruma-sama!"Alice gào khóc quỳ xuống bên cạnh Iruma, cậu dùng hai tay nâng một tay của cậu ấy lên."Iruma-sama! Đáng lẽ lúc nào tôi cũng phải bên cạnh ngài mới đúng! Ngài trách phạt tôi đi!"Clara ngồi phía bên phải của Iruma, cô chọc nhẹ vài cái vào đùi cậu."Hình như có chút chuyển biến tốt."Iruma cười mỉm, cậu đáp:"Ừm."Clara năng động tiếp tục hiếu kỳ chọc chọc vài cái vào đầu của Iruma."Tớ nghe nói cậu có thể bị di chứng về não bộ, để tớ thử nhé?"Clara vuốt cằm, cô tự chỉ tay vào mình."Cậu biết tớ là ai không?""Cậu là Clara."Thấy đầu óc Iruma tạm ổn, Clara đưa mấy ngón tay lên, cô hỏi tiếp:"Vậy số này là số mấy?""Số 3."Qua nhiều lần làm bài thử nghiệm, Clara mới tin cậu không bị vấn đề gì.Bên ngoài bỗng truyền vào tiếng nói của Robin."Kalego-sensei! Thầy đứng đây làm gì thế?"Kalego đang lén nhìn Iruma, thì bị dọa cho giật mình, hắn lùi về sau mấy bước."Này! Đừng có xuất hiện bất thình lình như vậy chứ!"Clara thấy Kalego xuất hiện, cô liền lôi hắn vào phòng y tế.Chỉ vào Kalego, Clara hỏi:"Iruma-chi, vậy cậu nói xem, người này là ai?"Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc mà cả đời này có lẽ cậu chẳng thể nào quên được, từ sâu trong tận đáy lòng bỗng dâng lên cảm xúc chua chát khó nói, Iruma khẽ cười hiền dịu, cậu đáp:"Đương nhiên là Kalego-sensei... Tớ nói rồi, tớ không bị gì mà."Chọc thêm vài cái nữa vào đầu của Iruma, Clara nói:"Ừm, hình như không bị vấn đề gì hết."Cùng lúc đó Blushenko bưng chén thuốc trở về, nhìn thấy trong phòng có nhiều người, hắn khẽ nhíu mày."Mọi người ra ngoài hết đi, như vậy sẽ làm phiền Iruma nghỉ ngơi đấy... Kalego-sensei cũng đi luôn."Hiện tại, tâm trí Iruma đang bất ổn sau cú sốc đó, có lẽ cậu ấy chưa muốn đối mặt với thầy đâu, Kalego...Khi đã tống khứ tất cả mọi người ra ngoài, Blushenko kéo rèm lại, đặt chén thuốc vào tay Iruma, hắn nói:"Em cứ yên tâm ở đây tịnh dưỡng, mọi chuyện cứ để tôi lo."...Thêm một tuần nữa trôi qua vết thương của Iruma dần hồi phục, nhưng chỗ nào đó thì chẳng thể lành lại được như trước, đồng thời cậu cũng rơi vào giai đoạn trầm cảm.Một tuần cậu nằm liệt giường, thì đúng một tuần ai kia chỉ chờ cậu ngủ say, sau đó mới dám lén lút đi vào thăm.Ngày cậu hoàn toàn bình phục và rời khỏi giường, thì cậu học sinh lưu manh khi trước gây chuyện với cậu bỗng xuất hiện chắc lại cửa nhà vệ sinh."Tôi muốn nói chuyện với anh một chút."Iruma không chút biểu cảm, cậu ngước nhìn cậu ta.Cậu hôm trước tự xưng là trùm trường cúi người xuống, cậu ta thật lòng nói:"Tôi xin lỗi vì hành động thiếu suy nghĩ và ngu ngốc của tôi trong suốt thời gian qua, khi bị ngài hạ gục 2 lần, tôi đã ngẫm nghĩ rất lâu, tôi hối lỗi rồi, tôi thật sự xin lỗi ngài, tôi là Anuri, rất mong được theo hầu ngài, ngài Iruma-sama!"Giọng Iruma lạnh tanh, cậu đáp:"Xin lỗi cả Kalego-sensei đi, rồi nói tiếp."Nói rồi, Iruma lách người muốn đi qua Anuri.Cậu ta nhất quyết chắn Iruma lại, không để cậu rời đi."Iruma-sama, ngài thích ông thầy đó phải không?"Iruma bỗng khựng lại, nhưng rất nhanh khôi phục dáng vẻ ban đầu."Không liên quan đến cậu, tránh đường cho."Anuri nép qua một bên nhường đường cho Iruma, cậu ta nhìn theo bóng lưng cậu, sau đó nói:"Ngay từ lần đầu tiên tôi gặp ngài, nhìn phản ứng của ngài khi tôi xúc phạm ông ấy, thì tôi liền biết ngài có tình cảm với ông ấy... Iruma-sama, ngài không nói, Kalego-sensei sẽ không biết."Bước chân Iruma chợt dừng lại, hàng lông mi dài khẽ rũ xuống, cậu đáp lại với giọng nói trầm thấp."Không cần cậu quan tâm đâu."Nói rồi liền nhanh chóng rời đi, bỏ lại cậu học sinh có chút bối rối phía đằng sau.Ở nơi vắng vẻ không ai nhìn thấy, Iruma chống tay lên tường, cậu che miệng lại liên tục ho khan.Huyết dịch đỏ thẳm loang lỗ dính trên chiếc khăn trắng tinh đã từng lưu lại nhiều đợt thổ huyết như vậy.Nuốt xuống ngụm máu còn nóng ẩm, Iruma xoa xoa thái dương của mình.Gần đây cậu luôn rơi vào trạng thái như vậy, một ngày ít nhất sẽ thổ huyết 2 lần, đầu đau như búa bổ, vì thế mà thể trạng của cậu cũng ngày một yếu đi, cạn kiệt sức lực.Lau đi vệt máu còn đọng lại trên khóe môi, Iruma cất chiếc khăn vào túi, cậu vừa đi vừa trầm tư.Cậu ta nói không sai, nếu mình không nói, Kalego-sensei sẽ không biết.Nhưng sợ nói ra rồi, thì đến gặp mặt nhau cũng khó, hướng chi......Chiều hôm ấy, sau khi tan học, Iruma quyết định đuổi thẳng đến nhà Kalego, để nói cho rõ ràng mọi thứ.Bước vào ngôi nhà từng rất ấm áp, bây giờ đã trống vắng lạnh tanh, Iruma siết chặt tay cầm cặp, cậu nhìn Kalego, sau đó nói:"Kalego-sensei, em có việc này muốn nói rõ với thầy."
________________Tối nay rảnh quá nên đăng, hi hi❤Tui có viết thêm một cuốn đồng nhân Iruma với Kalego nữa, quý vị nào yêu thương tui thì vô xem thử❤❤Mà tiểu mỹ thụ sắp đi xa rồi đấy, quý vị có muốn nói gì với em ấy không?☺❤
________________Tối nay rảnh quá nên đăng, hi hi❤Tui có viết thêm một cuốn đồng nhân Iruma với Kalego nữa, quý vị nào yêu thương tui thì vô xem thử❤❤Mà tiểu mỹ thụ sắp đi xa rồi đấy, quý vị có muốn nói gì với em ấy không?☺❤
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com