TruyenHHH.com

Dn Inuyasha Eddit Xuyen Qua Kagome

Ngự Linh hoàn, chủ trì của ngôi chùa. Là thuộc hạ của Naraku bị Inuyasha giết chết. Nhớ tới đứa nhỏ đã từng được hắn giấu bên trong ngôi miếu, lẽ nào đứa bé tên Xích Tử đó chính là mang trái tim của Naraku sao? Từng hình ảnh ngày hôm đó hiện ra trước mắt...

Bởi vì kết tinh yêu khí của Nhạc Sơn phát sáng chúng tôi trong nháy mắt đi tới ngôi chùa. Điều khiến chúng tôi bất ngờ là bốn phía nơi này đều không bày bày kết giới. Cửa chùa đóng chặt, chúng tôi dừng ở truớc cửa, không dám tùy tiện đi tới. Bỗng nhiên cánh cửa bị đẩy ra, một nam nhân cõng xương thú trên mặt có hai vết sẹo đứng ở cửa lạnh lùng nhìn chúng tôi. Tuy hắn xem ra không có yêu khí, nhưng kết tinh yêu khí trên từng người chúng tôi không ngừng lấp loé ánh sáng. Tôi không xác nhận được hắn có phải là một trong những phân thân của Naraku hay không.

"Các ngươi là ai? Tới nơi này làm gì?" Nam nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm chúng tôi âm thanh mang theo hàn ý.

Miroku đi về phía trước một bước hỏi, "Xin hỏi ngài chính là Ngự Linh hoàn chủ trì nơi này đúng không?"

"Đúng vậy. Ta không quen biết các ngươi." Nam nhân khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng tiếp tục quét chúng tôi một lượt, hắn điều chỉnh vị trí xương thú. Lúc này tôi mới phát hiện nó đơn thuần không phải là xương thú, mà là một loại vũ khí Hoả Thương.

"Ngự Linh hoàn đại nhân, chúng tôi tới giúp ngài đây!" Âm thanh la hét ở phía sau lưng Ngự Linh hoàn, theo một đám trẻ con vọt tới trước mặt hắn. Bọn nhóc ước chừng khoảng sáu, bảy tuổi, hoá trang giống Ngự Linh hoàn y như đúc, mỗi đứa cầm một vũ khí loại nhỏ, chỉnh tề đối mặt với chúng tôi. Tôi nhíu mày, nơi này xem ra chỉ là nơi thu nhận đừa bé, chỉ là tại sao kết tinh yêu khí vẫn còn đang lấp loé vậy?

"Xin hỏi ở đây chỉ có mọi người thôi sao?" Miroku lui về phía sau một bước, lại hỏi một lần nũa.

"Nếu như ngươi nói người trưởng thành, ở đây chỉ có một mình ta. Còn lại chỉ còn trẻ con, đương nhiên ở đây không phải là toàn bộ." Ngự Linh hoàn không thả lỏng sự cảnh giác, âm thanh vẫn lạnh lùng, "Các ngươi là ai? Tại sao lại tới đây?"

Inuyasha dường như đã mất kiên nhẫn, cậu ấy đẩy Miroku ra quay về phía Ngự Linh hoàn rống to, "Đừng có nhiều lời với hắn! Ta hỏi ngươi, ngươi gặp một người tên là Naraku đúng không?"

"Cái gì? Ngươi lại dám ăn nói như vậy với Ngự Linh hoàn đại nhân!" Mootu đám đứa nhỏ nâng vũ khí trong tay của mình lên nhắm ngay Inuyasha, hàng vạn ánh sáng bắn ra, nguyên lai nó cũng không gây tổn thương. Chỉ là Inuyasha giơ Thiết Toái Nha nhẹ nhàng vung lên, ánh sáng lập tức không thấy đâu. Mấy đứa nhỏ sợ hãi trừng mắt Inuyasha, không ngừng bắn phá nhưng tất cả đều bị Inuyasha ngăn cản hết. Sau mấy hiệp, bọn nhỏ không hẹn mà cùng ném xương thú kì quái xuống đất, xoay người trốn ở sau lưng Ngự Linh hoàn.

"Ngươi là yêu quái ở ngoài sao?" Âm thanh êm tai của Kikyo vang lên.

Ánh mắt của Ngự Linh hoàn rơi vào trên người Kikyo, theo gật đầu. Hắn nhìn chằm chằm Miroku, có nhìn về phía trên mặt Sango bỗng nhiên né qua vẻ mặt tỉnh ngộ, "Mấy vị, cái này trên người tôi đúng là đồ vật của yêu quái, nhưng như mọi người nhìn thấy cái này hoàn toàn là do tôi khống chế, làm việc cho tôi. Tôi nhất định phải bảo vệ mấy đứa nhỏ này."

"Nếu vậy, chúng tôi có thể ở lại đây mấy ngày được không?" Miroku bày ra bảng hiệu nụ cười hỏi tới.

Ngự Linh hoang xoay người đẩy cánh cửa chùa, chân vừa đi vào, chỉ nghe hắn lại nói, "Xin cứ tự nhiên." Không để hắn nói thêm một lời, chúng tôi lập tức đi ở phía sau hắn tiến vào bên trong ngôi chùa.

Tuy không biết nhiều cho lắm, nơi này xem ra chỉ là ngôi chùa bình thường, điều đặc biệt duy nhất chính là ngôi chùa này không bằng chỉ nói là thu nhận. Ở đây rất nhiều đứa bé. Ngoại trừ những đứa bé mà chúng tôi vừa gặp ở ngoài, còn có rất nhiều đứa bé đều được sắp xếp ở đây. Nghe mấy đứa nhỏ này nói, đã từng có người tới nơi này nhận đứa bé làm con nuôi, nhưng cuối cùng bị phát hiện bọn họ chỉ mang về rồi sau đó bán đi, cũng có thể mang về làm nô dịch. Từ đó về sau, Ngự Linh hoàn không cho phép bất luận người nào mang đứa trẻ rời khỏi đây. Rồi tiếp đó hắn liền bắt đầu vác xương thú lên.

Nghe bọn nhỏ tự thuật, chúng tôi vẫn không tìm được vấn đề tồn tại.

Xung quanh rất yên tĩnh, tại một ngôi chùa như vậy đến ngay cả tiếng khóc của một đứa bé cũng không quá kì lạ. Liền vào buổi chiều, một bé trai ôm một tã lót dành cho bé sơ sinh chạy vào. Ngự Linh hoàn quen tay mở tã lót của đứa bé ra kiểm tra, rồi gói kỹ rất nhanh, động tác thành thạo, trên khuôn mặt băng lãnh của hắn lại lộ ra một nụ cười hiếm thấy. Xem ra ôn hoà không ít.

Bởi vì ngủ không được, tôi khẽ vuốt ve bụng dưới của mình, tưởng tượng dáng dấp tương lai của đứa con mình, theo không thể kiềm chế chạy vào phòng trẻ, muốn nhìn thấy đứa bé hồi chiều kia. Chỉ là vừa mới đi tới cửa, mảnh kết tinh yêu khí trên người tôi ánh sáng càng thêm mãnh liệt. Tôi trợn mắt lên, yêu bích lại đang ở đây sao? Lẽ nào bên trong này cũng có phân thân của Naraku?

Tôi đẩy cánh cửa ra, nhất thời ngây ngẩn cả người. Ngự Linh hoàn cũng ở trong phòng, hắn đang an ủi đứa trẻ sơ sinh đang gào khóc, trong  bên cạnh hắn còn có cơm. Tôi chần chờ, không biết phải nói thế nào để cho hắn hiểu rằng trong đám trẻ mới sinh này còn có hoá thân của yêu quái.

"Cô cũng đến giúp đỡ sao?" Ngự Linh hoàn nhu hoà không ít, tôi gật đầu. Không có phản bác, ánh mắt đảo qua bốn, năm đứa trẻ sơ sinh ở đây lập tức không cách nào phán định được rốt cuộc là ai.

"Đến đây đi, cô phụ trách cái này." Tôi thuận theo nghe Ngự Linh hoàn chỉ huy tay chân vụng về ôm đứa bé. Đó là một đứa bé rất đáng yêu, hai mắt nhắm chặt, hai má hồng hồng. Ngự Linh hoàn nhìn chằm chằm tôi còn có thể, lúc này mới ôm lấy một đứa khác, trong nháy mắt, kết tinh yêu khí ở bên hông tôi phát ra ánh sáng chói mắt. Tôi buông trẻ mới sinh trong tay, còn chưa phát ra âm thanh, mùi thuộc về Naraku ở ngoài phòng xuất hiện.

Trong nháy mắt còn vang lên tiếng đánh nhau. Ngự Linh hoàn thả đứa bé sơ sinh kia xuống, đặt xương thú lên vai xông ra ngoài. Tôi liếc mắt nhìn đứa bé kia, nó lại quay về tôi nhếch miệng mà cười, chỉ là nụ cười xem ra rất âm u.

"Các ngươi là ai?" Ngự Linh hoàn giơ xương thú quay về Naraku hô to, vừa đi ra Naraku đã ở ngoài, phía sau hắn còn có Kagura. Ánh mắt của Naraku nhàn nhạt đảo qua chúng tôi, theo đối mặt với Ngự Linh hoàn.

"Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần đem thứ ta muốn giao ra đây." Trong âm thanh của Naraku mang theo tiếu ý. Như vậy Naraku càng tăng thêm sự kinh khủng, nói hắn chỉ vào phòng trẻ kia, nhàn nhạt nói, "Ta muốn bọn nhỏ ở đây!"

"Chỉ cần một đứa bé tiến vào ngôi chùa của ta, ta tuyệt đối sẽ không đem bọn họ giao cho bất cứ người nào!" Ngự Linh hoàn quyết tuyệt trả lời.

#

"Ha ha, Ngự Linh hoàn, ngươi nhìn người trước mặt đi, nhìn bọn họ rất quen có đúng không? Không sai, bọn họ chính là đám người đã giết chết người của ngươi. Bây giờ đến phiên ngươi báo thù rồi."

Bạch Đồng Tử tạo ra tiếng cười làm người ta sợ hãi nghe tới khiến người khác tê cả da đầu. Ngự Linh hoàn phảng phất hoàn toàn bị hắn khống chế, tôi nheo mắt lại không hướng về Ngự Linh hoàn trực tiếp chiến đấu. Tất cả những chuyện này đều là âm mưu của Naraku. Hắn lại đem phân thân của mình đặt ở trong ngôi chùa của Ngự Linh hoàn, phân thân đó ẩn giấu trái tim của hắn. Nhưng bây giờ chúng tôi không còn lựa chọn nào khác sao?

"Bạch Đồng Tử, ta sẽ không để cho ngươi đạt được âm mưu đâu!" Kagura hét lớn một tiếng liền nhảy lên, "Mọi người đừng để bị hắn lừa. Ngự Linh hoàn đã hoàn toàn không có tâm trí!"

Lúc Kagura hét lớn, Inuyasha không chút khách khí vung Thiết Toái Nha, tôi nhắm mắt lại không đành lòng nhìn, bên tai còn vang lên tiếng gió, chờ tôi mở mắt ra đã thấy Sesshomaru mang theo tôi lên cao mấy mét. Ngự Linh hoàn biến mất ở bên trong phong thương của Inuyasha, nhưng không thấy bóng dáng của Bạch Đồng Tử. Tôi hít mũi, vừa muốn mở miệng đã thấy Bạch Đồng Tử đi tới phía sau Kagura. Bên trong kết giới màu tím Bạch Đồng Tử mang theo Kagura bay đến giữa không trung, tôi vừa định đi qua hỗ trợ, đã thấy Kagura xoay người một cái vung cây quạt tránh thoát Bạch Đồng Tử. Cây quạt trong tay cô ấy vung lên, kết giới của Bạch Đồng Tử biến mất rồi đồng thởi hắn vỡ thành vài miếng lơ lửng giữa không trung, tình cảnh quỷ dị không nói lên lời.

"Hừ, ta hiểu rồi! Sesshomaru, anh hãy nghe cho kỹ, đứa bé mang theo trái tim của Naraku ở trong tên yêu quái quái quỷ. Cái tên đó nhìn giống đứa bé sơ sinh tên là Xích Tử, am hiểu cách dùng đi vào tâm người khác khống chế lòng người. Hắn và Bạch Đồng Tử có ý mang theo trái tim của Naraku nhận được một thân thể mạnh mẽ thay thế được vị trí của Naraku. Làm tay sai của Naraku chính là ngày đem trái tim mình lấy ra từ thân thể hắn. Ha ha, hắn vì mấy người này mà bảo vệ an toàn sao? Hắn cho rằng không có tâm có một số việc là tự mình khống chế được sao?"

Nói xong, ánh mắt của cô ấy như có như không quét về phía Kikyo.

"Ha ha, chính ra ngươi cũng có đầu óc Kagura. Thật đáng tiếc, sau đó ngươi sẽ không có cách nào vận dụng đầu óc thông minh này." Bạch Đồng Tử cười lạnh thân thể lần thứ hai dung hoà vào nhau.

"Cái gì!" Inuyasha kêu to lần thứ hai vung Thiết Toái Nha của mình. Bạch Đồng Tử hoá thành mảnh vỡ, nhưng vẫn chập vào nhau, Miroku vừa định mở hang gió ra, ong độc trong nháy mắt vây quanh bốn phía Bạch Đồng Tử.

"Vô dụng, ta nghic các ngươi sẽ không giết ta được đâu!" Nhưng sau lời hắn nói đám ong độc vừa bảo vệ trong nháy mắt biến mất.

Bạch Đồng Tử sợ hãi nhìn hướng đám ong độc biến mất, còn chưa kịp mở miệng chỉ nghe Kagura cười lạnh nói,

"Xem ra người đầu tiên bị bỏ qua chính là ngươi!"

Nói xong, Miroku không cho Bạch Đồng Tử cơ hội nói một lời, mở hang gió ra. Xung quanh đã yên tĩnh, giống như những người kia chưa từng xuất hiện.

"Người tiếp theo sẽ là mình sao?" Kagura tự mình lẩm bẩm, cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời trống rỗng, trên nét mặt lại có vẻ ngóng trông. Tự do. Cô ấy khát khao được tự do. Đối với cô ấy mà nói chết có thể là một loại tự do khác mà thôi.

"Được rồi, để cho mọi người bảo vệ đã không còn ý nghĩa gì nữa. Tôi nên đi."

Nói xong, cô ấy rút lông chim trên búi tóc ra nhẹ nhàng vung lên, trong nháy mắt nhảy lên lông chim liền biến mất. Tôi nhìn về hướng mà cô ấy biến mất, trái tim lại trở nên nhói đau. Tôi nghĩ, nếu cô ấy không phải là phân thân của Naraku, có lẽ sẽ không xảy ra cơ sự này...

Sesshomaru nhắm hai mắt lại, lại lập tức mở, anh đều lẳng lặng nhìn tôi, trong nháy mắt từ ánh mắt anh tôi hiểu được, liền mỉm cười gật đầu. Sesshomaru nhẹ nhàng nhảy lên bay về hướng mà Kagura biến mất, lần này tôi không đuổi theo. Kagura... Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, hai hàng nước mắt không thể ức chế rơi xuống. Tôi lau nước mắt của mình, nhắc nhở mình nhất định phải kiên cường.

Kagura, cô gái khát khao tự do, hi vọng sang thế giới bên kia cô ấy có thể hoàn thành được ước nguyện của mình...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com