TruyenHHH.com

Dn Hxh Nhat Ky Cua Lydia Tai Thanh Pho Sao Bang Quyen 1

Khi ba người chúng tôi đã dọn dẹp tiệm tạp hoá ở mức có thể miễn cưỡng bước vào thì trời đã tối hắn.

Chỉ huy Chrollo, vẫn còn trong hình dạng của người trưởng thành, đứng trên một chiếc ghế ọp ẹp, gỡ tấm bảng xuống và ném nó vào góc, sau đó hắn lấy nửa viên gạch từ chiếc kệ đầy rác để lót vào phía dưới chân quầy bị gãy. Phía dưới, sàn nhà không thể lau được đã được trải lên một lớp báo. Nhìn quanh căn phòng thông thoáng vẫn còn đầy bụi, chúng tôi quyết định vẫn là nên ăn cơm trước.

Sau khi tìm kiếm xung quanh một vòng, tôi không tìm được đủ ghế để ngồi, tôi dùng 'Ngôn linh' thả rơi xuống ba cái băng ghế dài cùng ba phần ăn hamburger cho ba người. Đêm qua và sáng nay, chúng tôi bởi vì phải lên đường nên chỉ gặm tạm bánh mì, giữa trưa thì phải đi loanh quanh khu Tám nên cũng không ăn gì cả, hiện tại chúng tôi đã có thể thản nhiên ngồi trên ghế, ăn hamburger và uống một ngụm nước có ga. Chúng tôi đều ăn rất ngon.

Đêm nay không có ánh trăng, tất cả những gì tôi có thể nghe thấy trong bóng tối bên ngoài là tiếng gió xào xạc qua tán cây cổ thụ ở góc phố. Trên quầy có một chiếc đèn đứng chạy bằng pin, ánh sáng hơi vàng chỉ chiếu được ba mét, tạo thành một vòng sáng nhỏ trên mặt đất, giống như một hòn đảo chật chội nhưng đủ chỗ để trú ẩn trong đêm lạnh giá.

Tôi ngồi dựa lưng vào quầy, nhai một miếng hamburger rồi ngẩng đầu nhìn ra cửa tiệm tạp hóa cùng với cơn gió lạnh thổi qua. Cánh cửa gỗ thủng lỗ đã miễn cưỡng bị đẩy trở về, xuyên qua khoảng trống có thể nhìn thấy màn đêm hỗn độn bên ngoài, bóng tối lan đến tận chân Feitan, người đang ngồi quay lưng về phía cửa và nuốt chửng không gian lộn xộn trên tờ báo trên mặt đất.

Thành thật mà nói, môi trường của điểm dừng chân này thực sự tồi tệ, tôi hoài nghi chúng tôi có phải bị lừa rồi hay không. Nhưng ngay cả trong một đêm lạnh giá như này, tôi nhìn Chrollo và Feitan đang co ro trên chiếc ghế dài bên cạnh, nhai hamburger như những chú chuột con cũng cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Đã bao lâu rồi chưa được ăn uống thoải mái như vậy, trên lãnh thổ của mình, không bị giám sát hay truy đuổi?

"Chúng ta tới cụng ly đi!" Tôi giơ lên ly nước có ga đặt dưới chân mình, ba người chúng tôi tiến đến làm thành cái vòng nhỏ hẹp, giơ lên ly nước với gương mặt tươi cười, "Hôm nay là một ngày đáng ăn mừng!"

"Cụng ly."

"Cụng ly."

Chrollo và Feitan phối hợp giơ ly nước lên. Chrollo đã biến trở về hình dạng của mình, mang theo sự trẻ con trên mặt, đôi mắt đen mở to lộ ra vẻ nghiêm túc, một chút nước sốt salad trên khóe môi đã phá hủy đi sự nghiêm túc của cậu ấy. Feitan vẫn còn có chút uể oải, trên mặt dính hạt mè cùng rau xà lách, trong lòng tự cảm thấy vui mừng không cách nào giải thích được.

Ba cái ly giấy va vào nhau dưới ánh sáng đơn giản, nước ngọt trong suốt bắn tung tóe, giống như niềm hạnh phúc đơn sơ  của chúng tôi

"Ngày mai sẽ tốt hơn!" Tôi nói với ly nước đang giơ lên, như một lời ướ nguyện và cũng là lời đảm bảo

"Trở nên mạnh mẽ hơn!" Feitan .

"Rời khỏi thành phố Sao Băng." Chrollo .

Sau đó chúng tôi như không có việc gì mà thu hồi cái ly uống một ngụm, cúi đầu tiếp tục gặm hamburger. Cứ như vậy ba người ngồi thành một vòng tròn và ăn hamburger trong gió đêm với ngọn đèn nhỏ trong cửa hàng tạp hóa tồi tàn. Chúng tôi thật sự đã nếm được niềm hạnh phúc mà trước đây chưa từng trải qua.

Cơm nước xong, chúng tôi đi ra ngoài qua cánh cửa nhỏ phía sau quầy, đi qua một khoảng sân nhỏ tối tăm, đến căn phòng phía sau sân.

Tiệm tạp hóa chia làm hai bộ phận, mặt trước là cửa tiệm, mặt sau có một căn phòng đối diện với sân. Ban ngày tôi đã nhìn sơ qua sân và phòng ở, sân không lớn, rất nhiều rác rưởi vô dụng, phòng ở thì khá rộng rãi, nội thất đơn giản, thô sơ: một chiếc bàn dài và một chiếc giường đơn. Hóa ra ông già đó sống hàng ngày gọn gành hơn nhiều so với bên ngoài, chúng tôi có thể sử dụng nó mà không cần dọn dẹp đặc biệt gì.

Phòng ngủ tương lai của chúng tôi chưa kịp bố trí. Chiếc giường đơn không đủ lớn cho cả ba người chúng tôi. Chỉ là mí mắt của tôi đã mỏi đến mức đánh nhau, nghĩ rằng dù sao đó cũng chỉ là một tấm gỗ trần, tôi và Chrollo ngủ trên giường, còn Feitan nằm trên bàn chắp vá một đêm

"...... A, mệt chết." Chrollo ngã xuống chiếc giường cứng ngắc, giọng nói mơ hồ và buồn ngủ

"Ngủ đây" Feitan đặt một tay lên mép bàn, nhẹ nhàng nhảy lên rồi trực tiếp nằm xuống.

Chỉ có tôi là còn đứng giữa nhìn quanh, cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó...

"A!" Tôi chợt vỗ tay, "Chăn! Còn có gối!...... Đệm giường! Khăn trải giường!"

Theo tiếng tôi kích động kêu lên, "Bang bang" vài tiếng trầm đục, chăn ga gối đệm dày đặc rơi xuống giường.

"Ừ, đệm giường có, khăn trải giường cũng có...... còn có hai cái gối nữa......" Tôi đứng ở mép giường, vui vẻ vuốt cái chăn mềm mại, "A, chăn này thật lớn, Chrollo tôi và cậu dùng chung một cái đi?"

"...... Dù sao đi nữa, cậu có thể nói trước một tiếng cho tôi biết khi sắp làm rơi cái gì đó không?" Chrollo lặng lẽ nhấc cái chăn dày rơi xuống trên người cậu ấy, lộ ra dáng vẻ cậu ấy đã bị đè, mặt đỏ bừng và mắt tối sầm.

"Cậu muốn làm tôi ngạt thở à?"

"Thực xin lỗi thực xin lỗi......" Tôi áy náy mà le lưỡi, một bên cầm lấy khăn trải giường trải ra một bên nói với hắn: "Đứng dậy để tôi trải ga giường nào."

Chrollo nằm ngửa trên giường, nhìn tôi bằng đôi mắt to không chớp với vẻ mặt vô cảm.

Tôi đứng ở mép giường, trong tay xách theo khăn trải giường nhìn hắn.

Hắn chậm rãi bước ra khỏi giường, đứng cạnh giường với dáng vẻ như thể không có xương, nhìn tôi lưu loát trải ga giường hoa màu xanh lam ngay ngắn trên chiếc giường đơn, bất mãn nói: "Trải làm gì? Phiền toái......"

Cậu ấy xem ra là rất buồn ngủ, thanh âm lười biếng kéo dài với đoạn kết mơ hồ. Đôi mắt nheo lại, tựa như sẽ đứng ngủ trong giây tiếp theo.

"Đây là địa bàn của chúng ta! Vì cái gì mà không ngủ thoải mái một chút?" Tôi tuy rằng cũng rất mệt, nhưng khi vuốt chiếc chăn bông mềm mại, lấy hai chiếc gối mập mạp đặt ở đầu giườn, hạnh phúc nói: "Tôi đã chán ghét cái miếng bọt biển bị hỏng ở khu chăm sóc từ lâu rồi! Nếu tôi lại ngủ trên tấm ván gỗ, cả người tôi sẽ bị chai sạn mất!"

Sau khi trải ga giường cho tôi và Chrollo, tôi đặt bộ chăn bông còn lại lên bàn của Feitan, Feitan ngồi trên bàn như một đại gia nhìn xuống tôi.

"...... Feitan, cậu không muốn trải ga à?" Hắn chiếm gần hết bàn nên tôi phải tựa một đầu chăn lên bàn,  tay thì cầm đống vừa nặng vừa cao trong tay, giữ nó bằng cằm.

"...... Cho tôi chăn và gối là đủ rồi" Feitan đại gia trầm giọng khàn khàn nói

"...... Tất cả đều cầm!" Tôi gian nan trợn mắt nhìn cậu ấy, thô bạo đem đệm chăn nhét vào trong lòng ngực hắn. Hắn cầm lấy, cúi đầu nhìn nhìn, nâng mắt lên trừng tôi.

"...... Lại làm sao vậy?"

"Chăn bông" Hắn nghi ngờ nhìn hoa văn trên chăn. Kia chỉ là chăn cho một người, nhỏ hơn nhiều so với cái tôi đặt trên giường nhưng lại có màu hồng rất dễ thương với những chú cừu hoạt hình được vẽ trên đó. Tôi tưởng tượng về việc Feitan, người một chút cũng không hề dễ thương, đắp một chiếc chăn như thế......

"Xì!...... Được rồi được rồi, tôi cũng không phải cố ý, không chọn được...... Đừng trừng mắt với tôi!" Tôi xoay người lên giường, cầm gối phóng tới chỗ hắn, xoay người không chờ nổi mà đá rơi giày xuống, bò lên giường, ngáp một cái rồi nói: "Ha —— vậy đã xong. Ngủ ngủ......"

Được rồi, Chrollo đã sớm chui vào trong chăn, đôi mắt đều nhắm lại. Tôi vụng về mà trèo lên người cậu ấy, bò vào trong chăn, từ trong chăn nói: "Feitan , đừng quên tắt đèn."

"Bang" một tiếng, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối. Tôi nằm trên gối, cảm nhận được sự mềm mại như mây đã lâu không bao quanh cơ thể mình, một nửa ý thức của tôi mờ đi trong giây lát.

Tôi theo bản năng mà quấn chặt chăn, cảm thấy mệt mỏi ùa vào cơ thể, khiến tôi đau nhức vô cùng. Tôi chép chép miệng, dùng chút ý chí cuối cùng nói: "Ngủ ngon, Chrollo , Feitan ." Đồng thời vươn tay sờ soạng ở trong chăn tìm được tay của Chrollo, lắc lắc một cái.

Trong căn phòng yên tĩnh và tối tăm, Feitan ậm ừ một tiếng xem như trả lời, Chrollo cũng có lệ mà "ừ" một cái, cổ tay tôi đang cầm cũng khẽ cử động

Những bước cần thiết trước khi đi ngủ cuối cùng cũng đã hoàn thành, tôi gấp không chờ nổi mà lật mình, quay mặt vào vách tường, cuộn người lại một cách thoải mái, đem chăn cuốn ở trong ngực, cọ cọ vào gối dưới đầu, thích thú mà thở dài.

Tôi gần như ngay lập tức chìm vào giấc mộng ngọt ngào, ý thức cuối cùng trước khi tiêu tán của tôi là: Ngày mai nhất định phải tắm rửa!

Tôi ngủ như thể bất tỉnh nhân sự, khi tôi thức dậy vào sáng ngày hôm sau, mặt trời đã lên rất cao.

Tôi bị Chrollo đẩy tỉnh dậy.

Mí mắt mơ mơ màng màng xốc lên, tôi nhìn thấy Chrollo đứng ở mép giường, ánh mặt trời từ cửa sổ sau lưng chiếu tới rất chói mắt. Tôi vừa mở mắt ra một chút rồi lập tức nhắm lại, nghe được Chrollo nói từ đỉnh đầu: "Mau đứng lên, chờ cậu để ăn sáng đó."

"Ồ, dậy liền." Tôi mơ hồ mà đáp. Lần này tôi ngủ rất ngon, lúc này tôi cũng không buồn ngủ, chỉ là vẫn cảm thấy lười biếng, không có tinh thần. Tôi ôm lấy chăn ở trên giường ngồi dậy, phát hiện hơn phân nửa chăn đều bị tôi cuộn tròn ôm vào trong ngực, nửa còn lại vốn là của Chrollo đã bị tôi bao phủ.

Chrollo xem ra đã dậy từ sớm, khi thấy tôi đã tỉnh dậy, cậu ấy liền bước ra ngoài. Tôi lại nhìn về phía chiếc bàn mà tối qua Feitan đã ngủ, mặt trên cũng chỉ còn lại cái chăn hồng nhạt bị chà đạp như thể rau ngâm, cũng không thấy bóng người.

Thế là tôi đẩy chăn ra, xuống giường, xỏ giày rồi lê bước ra sân.

Khoảng sân kẹp giữa hai gian nhà thật sự không lớn, hai bên có tường cao, bên tay phải gian nhà phía sau có một khoảng trống nhỏ được bao quanh bởi ván gỗ, được sử dụng làm nhà vệ sinh. Nền sân là đất trống giống như những con phố ở khu Tám, hai bên tường chất đầy những mảnh phế liệu được thu gom bừa bộn nhưng vô dụng, chiếm không ít không gian.

Chrollo và Feitan đều ở trong sân, Chrollo đang vịn vào khung cửa phía sau gian phòng trước, vốn là cửa tiệm tạp hóa. treo ở giữa không trung để luyện lực cánh tay, Feitan càng khoa trương hơn,khi tôi nhìn một vòng và tìm thấy hắn, hắn đang ngồi xổm trên bức tường sân cao, trông rất giống một con mèo lớn.

Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây dày, chiếu ánh vàng xuống đất, khiến trời trông ấm áp. Tôi đứng ở cửa, khóe miệng vui vẻ nhếch lên nhìn hai người bạn chăm chỉ, nhịn không được nói với Chrollo đang đung đưa dưới khung cửa trước mặt: "Cậu cẩn thận một chút, đừng có kéo khung cửa xuống!"

Chrollo nhẹ buông tay, vững vàng xuống đất, đi về phía tôi, hai chiếc cúc trên áo sơ mi trắng đã lâu chưa thay của cậu ấy đã được cởi ra, lộ ra cái cổ ướt đẫm mồ hôi, thần thái rạng rỡ.

"Lydia, mau kêu bữa sáng đi, tôi đói."

Tôi nhìn hắn, rồi lại nhìn Feitan vừa mới nhảy xuống khỏi tường không một tiếng động, đang định kêu bữa sáng, bỗng nhiên tôi nhớ tới một chuyện, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn bọn họ: "Từ từ! Có phải mấy người đã quên điều gì rồi không?"

Chrollo nhướng mày dò hỏi.

"Cái gì?" Giọng nói của Feitan bộc lộ sự thiếu kiên nhẫn khi chờ được ăn.

Tôi hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói: "Từ hôm nay trở đi, chúng ta phải tập lại thói quen tốt là đánh răng rửa mặt!"

Vẻ mặt Feitan tỏ ra không hài lòng, trán tôi giật giật, nghĩ rằng cậu ta là người gốc Sao Băng nên không cần so đo. Tôi lại nhìn Chrollo, hắn đã đập mặt vào lòng bàn tay thật mạnh, như không đành lòng nhớ về quá khứ.

Thói quen vệ sinh tốt bắt đầu từ thời thơ ấu! Tôi rất tự tin vào bản thân mình.

Ba người ngồi xổm thành một hàng trên dải rác chất đống ở góc sân, một tay cầm bàn chải đánh răng một tay giơ ly súc miệng ly, động tác đều nhịp mà phun ra bọt trong miệng, "Lộc cộc —— ục ục —— bah!"

Nước khoáng trong chiếc xô lớn được vặn ra, Chrollo đổ nó xuống đất không thương tiếc, tôi rót nước vào tay và vỗ lên mặt. Cảm giác mát mẻ và sảng khoái khiến tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng. Sau khi rửa lại mấy lần, tôi dùng khăn bông lau khô mặt, bước ra hai bước: "Feitan, tới đây."

Feitan cảm thấy đánh răng rất phiền phức, nhưng cậu ấy lại rất thích rửa mặt. Có lẽ bởi vì nhìn thấy những xô nước sạch được người dân Sao băng coi như mạng sống lại bị đổ xuống đất mà không hề coi trọng, nó mang lại khoái cảm 'tàn sát bừa bãi' chăng.

Sau khi từng người một rửa mặt xong, ba người chúng tôi cùng nhau di chuyển chiếc bàn dài nơi Feitan ngủ đêm qua ra sân, tôi chất đầy trên bàn một dãy đồ ăn và trái cây rực rỡ, bữa sáng đầu tiên ở ngôi nhà mới của chúng tôi. Bánh mì chín vàng hai mặt, trứng rán cùng thịt xông khói, mứt ngọt, trái cây tươi, cà phê và trà sữa thơm nồng, đương nhiên không thể thiếu sữa bò. Không nghĩ rằng Feitan cũng không thích sữa, chỉ để cao thêm ( tra tấn lẫn nhau ), ba người chúng tôi giục nhau, căng da đầu mà uống hết ba ly sữa.

Thật hiếm khi mọi người được ăn uống vui vẻ như vậy, cuối cùng ai cũng no nê. Thức ăn trên bàn bị càn quét, trái cây còn sót lại được mang ra phòng sau cất đi. Dù sự nghèo khó ở thành phố Sao Băng không còn ảnh hưởng đến chúng tôi nữa nhưng nó đã dạy chúng tôi phải trân trọng từng miếng ăn. Hơn nữa, chúng ta không nên quá khích kiêu ngạo chính là bài học xương máu. Đạo lý không được để lộ thực phẩm tươi sống chúng tôi vẫn hiểu được.

Sau khi 'rượu đủ cơm no', phơi mình dưới ánh nắng dễ chịu, tôi cảm thấy hơi lười biếng, nhất thời không muốn di chuyển.

"Có mở cửa tiệm tạp hóa không?" Tôi đặt cái thân như thể không có xương của mình lên chiếc bàn dài sạch sẽ mà hỏi

"Nếu chúng ta mở cửa, cửa hàng do ba đứa trẻ điều hành sẽ thu hút quá nhiều chú ý, nhất định sẽ khơi dậy sự nghi ngờ và thèm muốn. Nhưng nếu không mở, chúng ta sẽ không có kế sinh nhai trong mắt người khác, và chúng ta sẽ càng khả nghi hơn." Chrollo dựa lưng vào chiếc bàn dài, ngẩng đầu lên và đặt tay lên mắt, giọng nói cũng lộ ra vẻ buồn rầu.

"Trông chúng ta có quyền lựa chọn, nhưng trên thực tế, chúng ta chỉ có thể có được chỗ đứng ở khu Tám bằng cách mở cửa hàng. Chỉ là cửa hàng được điều hành bởi trẻ em...... Rắc rối quá." Hắn bất mãn mà nói thầm.

"Vậy thì cứ mở đi." Feitan ngồi khoanh chân trên chiếc bàn dài, trong giọng nói lộ ra vẻ thoải mái "Chuyện phải vượt qua khó khăn thì có gì mới mẻ hả?", "Có người gây sự thì đánh trả là được. Trẻ con thì sao chứ?" Hắn nheo mắt lại, gương mặt đột nhiên lộ ra vẻ tàn nhẫn, "Thành phố Sao Băng không phải là dùng thực lực nói chuyện sao."

"Chúng ta tốt xấu gì cũng có cửa hàng." Tôi bổ sung, "Điều tương tự cũng áp dụng ở những nơi khác. Nơi nào mà không cần sức mạnh? Cho dù ta có trốn thế nào, rắc rối sẽ luôn tìm đến dù ta có mở cửa hay không. Có thực lực thì phiền toái gì cũng không sợ, còn không có thực lực thì trốn như thế nào cũng đều vô dụng. Mở cửa hay đóng cửa, đều giống nhau."

"Nói đến cùng, vẫn là chúng ta không đủ mạnh." Chrollo hạ đôi tay đang che khuất mắt xuống rồi quay người lại. Sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, trong giọng nói không có chút thất vọng nào mà chỉ có cảm giác ớn lạnh

"Sức mạnh đều là phải cưỡng ép mới tới. Nhiều người tìm tới cửa, cũng là để chúng ta luyện tập." Hắn lặng lẽ nhếch khóe miệng, gương mặt trắng nõn lộ ra vẻ cuồng vọng.

"Tiêu diệt càng nhiều kẻ thủ, thực lực càng trở nên mạnh mẽ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com