TruyenHHH.com

Dn Hxh Ft Thien Nu Vo Khong



Bay 1 đoạn đường dài, mất tới hai ngày hai người mới về đến nhà. May mà Kuroro cho jenis nên mới đủ để ăn nghỉ suốt đoạn đường.


Wendy chọn một nơi an toàn để mở chiếc hộp đó ra, cô chọn ngay Đảo Cá Voi, điểm bắt đầu cũng là nơi kết thúc.

Nhìn thấy ngôi nhà nhỏ trên đỉnh đồi, lòng cô chợt muốn khóc. Chạy một mạch vào nhà hét lớn: "Dì Mito!!!"


"Giọng nói này...? Wendy..." Mito đang phơi quần áo phía sau nhà ngớ người.

Không thể nào! Dạo này mình lại nhớ chúng nó quá rồi!


"Dì Mito!!!" Wendy kêu thêm một lần nữa, cô ngửi thấy mùi của dì phía sau nhà, vội chạy tới.


Mito nghe đến lần thứ hai xác định không phải bản thân tưởng tượng ra, đặt đồ trong tay xuống quay lại đã thấy bóng người lao vào.


"Wendy!! Carla!! Hai con về rồi!"


Wendy bật khóc, sau khi biết được mọi chuyện đang diễn ra với mình, cô ôm lấy eo dì Mito bật khóc.

Mito coi Wendy như con gái ruột vậy! Cảm giác lâu ngày không gặp con của mình, người mẹ nào cũng có chút nhớ mong, bây giờ thấy Wendy về chính cô cũng không kìm được nước mắt.

"Chào mừng con về nhà! Wendyy!!"


"Con về rồi! Mito-san!!" nở nụ cười tươi nói.


"Được rồi đừng khóc nữa! Vào nhà nói chuyện, ta sẽ làm nhiều món ngon con thích nha! Wendy, Carla!!" đưa tay lên vuốt ve mặt Wendy rồi nói với 2 người.



Rót cho 2 người cốc trà rồi hỏi: "Gon không về với con sao Wendy? Ta nghĩ là 2 đứa sẽ về chung chứ! Nó dám để con lại đi mình hả?! Đợi nó về ta sẽ xử nó 1 trận!!" tức giận lên tiếng.

Nghe vậy Wendy vội vàng giải thích, Carla ngôi bên cạnh không để ý vẫn thoải mái uống trà.
"Dạ không phải đâu dì!! Đây là con tự ý rời anh ấy mà!"


Wendy ngồi tâm sự, kể hết mọi chuyện cô đã gặp phải từ khi rời đảo Cá Voi, bao gồm về thân thế và tình trạng hiện tại.

Chỉ là giấu chuyện của Gon đi khiêu chiến Hisoka và thay băng tội phạm cấp SSS kia thành người 'tốt' qua đường giúp cô thôi. Nếu biết cô tiếp xúc với một đám người bị truy nã e rằng sẽ bị ngồi nói suốt vài tiếng quá.

Mito lẳng lặng lắng nghe xong câu chuyện mới nói: "Wendy, con đừng buồn, dì sẽ luôn là gia đình của con." Wendy còn nhỏ như vậy bắt cô bé phải tiếp nhận sự thật đau lòng này. Nếu người đã không thể trở lại vậy thì bà sẽ thay thế làm người thân của cô bé.


Mito ôm lấy Wendy vào lòng xoa nhẹ đầu cô bé: "Cả con nữa Carla, tới đây."


Wendy nhận lấy cái ôm ấm áp của Mito, cô đã dần tiếp nhận sự thật này rồi. Không thể mãi đau buồn, dù sao cô vẫn còn cơ hội, Monis nghiên cứu ra được vậy thì cô cũng có thể. Chuyện hiện tại là phải vững tâm hơn, trở lên mạnh mẽ hơn nữa.


Sau khi an ủi thấy tinh thần Wendy tốt hơn phần nào Mito mới nói tiếp: "Vậy ý con là sau khi con và Gon tách ra, con đi tìm đồ còn Gon đi luyện tập thêm hả?? Các con hẹn nhau tập chung ở Yorkshin vào ngày 1/9 cùng vài người bạn nữa đúng không?!"_ kết luận.

"Dạ!"


"Haizz! Thôi được rồi, con và Carla cũng chỉ ở đây có cũng chưa đến một tháng nữa lại đi thôi? Lên trên phòng tắm rồi nghỉ 1 chút đi! Khi nào ăn cơm dì sẽ gọi con xuống!... mới đi về đã có ý định đi tiếp rồi! Bọn nhóc này! Hừ.." giọng hơi hờn nói, nhưng vẫn lo cho cô chu toàn.


Cười hì hì cùng Carla lên phòng. Bước vào phòng, nhìn xung quanh vẫn gọn gàng ngăn nắp, không có lấy 1 hạt bụi, nó như cô chưa từng rời khỏi đây vậy. Nhìn căn phòng mà lòng cô cảm thấy ấm, dì Mito luôn dọn dẹp nó thường xuyên.


"Được rồi, đừng nhìn nữa Wendy, vào vấn đề chính thôi!" Carla kéo váy Wendy nhắc nhở.


Không muốn nghỉ ngơi, việc họ muốn làm ngay lúc này, vội lôi từ trong túi ra chiếc hộp cô đã tìm thấy ở khu mộ cổ.



Đặt nó lên giường 2 người ngồi 2 bên, ngửa mặt lên nhìn nhau gật đầu. Wendy đưa tay đặt lên nắp hộp truyền ma lực còn sót lại chút ít của cô vào nó, bất ngờ hiện ra một vòng tròn nhỏ ma pháp rồi khoá hộp bị vỡ thành 2 mảnh.

"Được rồi?" Wendy ngơ ngác nói, không ngờ nó chỉ vậy thôi sao. So với những gì ở hầm mộ nó còn dễ dàng hơn.


Carla ngồi bên cạnh cũng ngơ luôn, đây mới là cái cần phải khởi động ma lực nè! Làm cô mèo cứ nghĩ là nó sẽ phức tạp lắm chứ!! Như khi mở ra đồ án vậy!!'

"Để mình mở hộp ra nhé!" đưa tay về phía chiếc hộp rồi từ từ mở nó ra. Wendy vừa mở ra tay, một chút ánh sáng xanh từ chiếc hộp truyền tới người cô. Cơ thể bất giác trở lại nhẹ hơn hẳn, rất thoải mái.


Nhìn tới hai bàn tay, Wendy vui mừng nói: "Carla, ma lực của tớ đang hồi phục rồi, Không phải với tích chậm từng chút một như lần trước nữa."


Chiếc hộp này của Monis có thể giải phong ấn của nước trong hồ kia, đây cũng là phòng trường hợp nếu Wendy trực tiếp chạm tay vào dòng nước bị tạm ngừng hấp thu ma lực. Dĩ nhiên may mắn Chrollo trước đó thấy con chuột bị ăn mòn nên không cho cô trực tiếp tiếp xúc  mà chỉ dừng tinh dầu thông qua không khí khiến khả năng hồi ma lực của cô chậm hơn. Nếu không Wendy muốn lâu thêm vài năm mới có thể mở hộp.


Chrollo nếu biết đưa cô chiếc hộp sẽ làm cô hồi phục lại ma pháp thì hắn đã sớm phá huỷ nó rồi. Đường ray đầu tiên đã lệch.


Carla thấy Wendy hồi phục tốt cũng vui mừng: "Tốt quá rồi!"

Mở hộp ra, đập vào mắt 2 người là 1 quả cầu nhỏ, chỉ bằng 1 nắm tay người lớn. Vậy mà nó lại chứa bí thuật sử dụng ma thuật mà 2 người đã cực khổ tìm kiếm để lấy được.



"Bây giờ phải làm gì tiếp đây? Carla" Wendy không biết làm gì, bối rối nhìn Carla.


Nghĩ 1 chút, Carla lên tiếng: "Cậu thử truyền ma lực vào quả cầu đó đi!!" chỉ tay vào quả cầu.


"Tớ cũng nghĩ vậy nhưng Monis sẽ không để mở hai lần bằng một cách chứ?"


Carla ngoài cách này ra không nghĩ ra cái khác bên trong chiếc ngoài thứ này ra cũng không có thêm manh mối gì.


"Nếu không cứ thử đi."


"Ừ!"

Ma lực vừa được truyền vào thì...


"A...!"


Wendy có cảm giác như ai đó kéo lấy cô vậy, lập tức ngất đi.



"Wendy!!!" Carla thấy vậy kêu lên, quay sang nhìn quả cầu bên cạnh, nó đã mất hẳn màu xanh vốn có, trở thành một màu trong suốt như 1 quả cầu thuỷ tinh bình thường.


"Có chuyện gì sao Carla??!" Mito ở dưới nhà nấu cơm, nghe thấy tiếng hét của Carla thì nói vọng lên hỏi.

"Không có chuyện gì đâu Mito? Chúng con chỉ đang trêu đùa nhau chút thôi!!!" Carla hoảng loạn lấy lý do lấp đi.

"Được rồi! Đừng trêu nhau nữa các con nên nghỉ 1 chút đi! Vừa về đến nhà mà!"

"Dạ!!" Carla vội đáp lại.

Wendy... phải làm sao đây!

///////////////////////////////
Hết chương 54

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com