TruyenHHH.com

Dn Hp Lilith Potter Tieu Snow

Blaise chú ý đến bộ dạng 'ngóng trông người yêu không ngớt' của Lilith, cậu cười trộm, có ý tốt nhắc nhở : "Bình thường bọn mình năm giờ đã dậy, để, cậu biết mà, cho khí sắc tươi tốt một chút. Nhưng sáng nay, lúc mình mở mắt ra đã thấy giường bên chăn gối sạch sẽ, cô đơn lạnh lẽo rồi."

"Cậu có biết cậu ấy đi đâu không?" Lilith ý thức được có chuyện gì đó không đúng. Hôm qua cô và Draco còn rất vui vẻ trao đổi quan niệm về nhân sinh, cô nhớ bản thân cũng chưa tác động gì đến cậu ấy, cậu ấy sao lại không nói gì trước rồi biến mất được?

Blaise lắc đầu : "Chiều hôm qua mình thấy Draco vội vã rời đi, vẻ mặt lúc ấy cũng khá phấn khích, nhưng cho đến tối thì..."

Buổi tối hôm qua cô không ăn ở đại sảnh đường, không phải đã có drama kịch tính gì đó xảy ra khi cô vắng mặt đấy chứ? Đối với Lilith, mỗi tình tiết nhỏ trong một câu chuyện đều rất quan trọng, cô nhất định không thể bỏ sót, phải tìm Draco để hỏi cho ra lẽ.

Các buổi học tiếp theo vẫn không thấy Draco đâu, điều này khiến Lilith càng cảm thấy bất an.

"Sắp đến kì thi cuối kì, các trò phải chăm chỉ ôn tập, không được lơ là. Còn bây giờ, lên thực hành bài trước cho ta xem. Trò Potter!"

"Vâng thưa giáo sư?" Harry phản ứng ngay, lập tức ngắt cuộc trò chuyện không đâu với Ron.

"Không, ta gọi em gái trò. Ở trong tiết học của ta, trò còn có thời gian ngẩn ngơ sao trò Potter?"

Người gọi Lilith tất nhiên là giáo sư McGonagall. Mọi khi giáo sư rất ưu ái Lilith, bởi vì trong các tiết học trước, cô rất ngoan hiền, chăm chú nghe giảng. Nhưng hôm nay, không chỉ đến muộn, đầu óc cô lại cứ ngơ ngơ, giáo sư đã đặc biệt chú ý, nhắc nhở nhiều lần.

"Trò có thể biến người bạn sóc này thành một cái đĩa được không Potter? Đây đã là tiết thực hành thứ hai, ta không muốn thấy trò mắc lỗi."

Lilith vẫn còn ngơ ngác, gật đầu trong vô thức. Thuận theo đó cô rút cây đũa phép thẳng tắp ra từ trong áo choàng, lẩm bẩm đọc câu thần chú biến hình. Bài học này tiết trước cô đã nắm chắc, cho nên lúc này phát huy cũng rất tốt.

Chú sóc chuột nhỏ màu nâu trên bàn như bị ai đó đè bẹp, nó dẹt lại, rồi biến dần thành hình tròn. Cuối cùng, những gì còn sót lại trên bàn học là một chiếc đĩa sứ trắng tinh, tròn trịa, có chút hoa văn họa tiết màu xanh dương, một chiếc đĩa mang đậm tính phương Đông.

Giáo sư McGonagall hiển nhiên rất bất ngờ, nhìn đống đĩa bạc đĩa vàng hết xiên rồi méo chung quanh của các học sinh khác, bà lập tức hỏi : "Thành quả này thật hoàn hảo. Trò biết loại đĩa này sao, trò Potter?"

Còn đang mê mang, nghe xong lời này Lilith như bị tạt một xô nước, tỉnh táo hẳn lại. Cô nhìn cái đĩa đặc biệt mình vừa biến ra, lại nhìn tới hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía bản thân, vuốt mồ hôi trả lời : "Vâng thưa giáo sư, đây là đĩa ăn trước kia... à là một loại đĩa rất phổ biến ở Châu Á hiện nay."

Giáo sư McGonagall thấy bộ dạng ấp úng của Lilith, hô hô cười : "Ta chỉ hỏi vậy thôi, đĩa trò biến ra rất đẹp. Hoa văn này rất tỉ mỉ và đồng đều, sao trò có thể tưởng tượng ra được vậy?"

Cái này là đĩa ăn nhà cô, cô ăn mười mấy năm, cũng thuộc lòng luôn họa tiết. Lại thêm lúc nãy cô còn đang nghĩ bâng quơ, nghe đến cái đĩa là biến luôn ra loại đĩa này theo bản năng, trong phút chốc quên mất chuyện đĩa sứ này vẫn chưa mấy phổ biến ở Anh.

"Vì họa tiết sống động này, trò được hai mươi điểm."

Còn có hơn nửa học sinh đang làm việc riêng, nghe xong lời của giáo sư, tất cả bọn họ lập tức ngừng hoạt động, dời sự chú ý hết về phía Lilith, khiến cô càng thêm bối rối. Được giáo sư dạy môn Biến Hình Minerva McGonagall cho điểm là chuyện hiếm thấy cỡ nào, ngay cả Hermione nỗ lực rất nhiều cũng không một lần kiếm được nhiều điểm như Lilith, cô nàng nhìn Lilith với ánh mắt chứa tia hâm mộ bất diệt.

Giáo sư cười tủm tỉm cất bước đi chỗ khác, Lilith cũng lập tức thu lại nụ cười gượng gạo, dựng sách giáo khoa lên giả bộ chăm chú đọc.

...

Hết tiết, Lilith chào tạm biệt đám Harry, sách chiếc cặp đã thu dọn xong sách vở chạy lẹ ra ngoài. Mắt cô bật chế độ thiên nhãn ngó quanh một vòng, cuối cùng vẫn không tìm được người cần tìm. Sau tiếng chuông, học sinh cũng bắt đầu ùa ùa tràn ra từ các phòng học, hành lang dần trở nên đông đúc.

Hôm nay là lễ tình nhân, có những cặp đôi tự nhiên ở chốn đông người rải cẩu lương. Cũng có rất nhiều nữ sinh nhân lúc này tặng quà cho người mà họ thầm thương trộm nhớ. Hành lang ngày thường rất trật tự bây giờ trở nên có chút hỗn loạn.

Cách cũng không xa, có hai nữ sinh Ravenclaw lớn tuổi hơn Lilith trò chuyện : "Cậu có biết tại sao anh ấy sáng nay lại không lên lớp không? Mình tối qua đã tự tay chuẩn bị sô-cô-la rồi, định sáng nay sẽ tỏ tình với anh ấy!"

"Helen, cậu đã yêu đơn phương nhiều năm rồi. Quà tặng anh ta cũng đã chất đầy thùng rác! Mà anh ta rõ ràng chẳng quan tâm cậu hơn chút nào, còn tỏ ra chán ghét, cố ý tránh mặt cậu! Cậu không thấy mệt sao?"

Nữ sinh tên Helen tự ti cúi đầu xuống đất, năm chặt hộp kẹo trên tay : "Mình mệt chứ, cho nên không muốn tiếp tục giằng co nữa. Hôm qua mình đã nghĩ kĩ rồi, hôm nay cứ tỏ tình, bị anh ấy từ chối cũng được, dù gì mình cũng chưa từng dám nói chuyện chính diện với anh ấy một lần!"

"Anh ta cố ý tránh mặt cậu! Anh ta đã sớm biết cậu định tỏ tình nên mới không lên lớp, chắc chắn là muốn cậu thê thảm chạy quanh Hogwarts để tìm anh ta..."

Cuộc đối thoại này, hình như có chút liên quan đến tình huống hiện tại của cô thì phải?

Lilith nhún vai, suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng chạy xuống tầng hầm. Nếu Draco đã muốn tránh mặt cô, vậy thì nơi công cộng chắc chắn không phải lựa chọn của cậu. Tiếp theo còn có tiết học môn Bay, mà nghĩ đi nghĩ lại cô vắng một buổi cũng không mất mát gì, Draco lại càng không mất mát, cô nghĩ cậu chắc đang trốn trong phòng ở ký túc xá.

Híp mắt bỏ cặp sách xuống đất, Lilith ngồi xuống ghế cạnh bàn học, rút ra trong cặp một phong thư rỗng, bỏ lên bàn. Cô định dùng bút bi, nhưng nhanh chóng nghĩ lại, thay bằng cây bút lông ngỗng, chấm mực đen rồi bắt đầu viết nghí ngoáy trên giấy trắng.

Thiếu gia Draco Lucius Malfoy thân mến,
Hôm nay tôi không thấy cậu lên lớp, hình như cậu có tâm sự hoặc buồn phiền gì? Chúng ta là bạn, tôi hi vọng cậu có thể chia sẻ một phần nỗi buồn của cậu cho tôi, để hai ta có thể cùng nhau tìm cách giải quyết.
Nếu đã cân nhắc xong, bảy giờ tối nay hẹn gặp cậu ở đại sảnh đường. Nghe nói tối nay có món bánh kem đông lạnh rất ngon.
Bạn tốt của cậu, Lilith James Potter.

Ngấm nghía lá thứ một hồi, Lilith hài lòng, bỏ phong thư vào cặp.

Vấn đề hiện tại là, làm thế nào để gửi bức thư này đi.

"Bly, em nói xem, chị nên làm gì?"

"Gâu gâu."

"Đúng rồi, sao chị lại không nghĩ ra."

"..."

Bly thông minh như vậy, cô chỉ cần nhờ cậu nhóc mang thư đến chỗ Draco là được rồi. Cô đã từng giới thiệu hai người làm quen một lần, cậu nhóc Bly có vẻ còn rất thích mùi hương của quý tộc tỏa ra từ Draco.

Nghĩ là làm, Lilith lấy kéo cắt một sợi ruy băng đỏ, cột vào phong thư, rồi lại đeo nó vào cổ Bly. Xong xuôi, cô dặn dò một cách trịnh trọng : "Dũng sĩ Bly mạnh mẽ, cương trực, phóng khoáng, em hãy tìm Draco, đưa tận tay phong thư này cho cậu ấy... Mà thôi, chị bỗng nghĩ ra cách rồi, để chị xài bùa chú."

Lén lút bồng Bly ra ngoài, Lilith đứng trước dãy hành lang phòng ngủ của nam sinh ngó nghiêng. Cô nghe đồn, Draco và Blaise ở phòng thứ ba từ lối đi trở vào, cô đặt Bly trước cửa là được.

Chú chó trắng muốt Bly được Lilith yếm bùa bay mấy vòng trên không, chú còn kêu ăng ẳng vô cùng đáng thương, cứ như người sợ độ cao mà bị bắt phải nhảy Bungee. Cửa phòng Draco bị gõ, một lát sau, cửa khép vào trong, cậu xuất hiện, Lilith cũng ngay lập tức núp sau bức tường đá.

Không ngăn được cơn tò mò, cô ló đầu ra nhìn trộm.

Draco vẫn mặc bộ đồ ngủ dài tay màu xám rộng thùng thình đáng yêu, nhưng vẻ mặt cậu lại không buồn ngủ chút nào. Cậu nhìn Bly một lúc, rồi không kiên nhẫn giật lá thư từ trên cổ cậu nhóc, sau đó rầm một tiếng, đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa này khiến tim Lilith đột nhiên nhảy mạnh một cái, cô hoảng hồn vuốt ngực tự trấn an, ngồi xổm xuống đón lấy cậu nhóc Bly bị dọa sợ đang chạy về phía này.

Mùi sữa tắm cá ngựa đặc trưng của cô xông vào mũi, xúc giác cũng bị nhấn chìm bởi hàng nghìn sợi lông mềm mại, Lilith cười : "Không sao. Dũng sĩ Bly của chị giỏi lắm, cậu ấy đọc thư xong chắc chắn sẽ đến, chúng ta chỉ cần đợi thôi."

...





Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com