TruyenHHH.com

Dn Hp Lilith Potter Tieu Snow

Phép thuật là năng lực diệu kỳ khiến những thứ nhỏ nhặt cũng có thể trở nên kì vĩ, dù chỉ là những hộp quà đơn giản nhưng dường như Alex đã mang đến không khí của cả một lễ hội. Vui thì vui nhưng điều đầu tiên Harry và Lilith đồng thanh phát biểu trước là : "Ôi Merlin! Dì dượng sẽ giết chúng ta vì đống bừa bộn này mất!" Sau khi mở quà, như có một cơn mưa đồ trang trí rơi xuống đầu hai đứa, trên giường, trên người, trên đất, không nơi nào là không dính đạn.

Nhưng rồi hai đứa lại nhìn nhau, Lilith cười rộ lên : "Hahaha! Harry, có sợi ruy băng trên tóc anh kìa!"

"Trên đầu em còn có cả tá kìa Lilith! Hahaha!" Harry cũng không thua kém, cười muốn sặc tới nơi.

Ánh sáng đột nhiên phát ra từ món quà khiến tiếng cười hai đứa im bặt, hai đứa lại lần nữa đổ mắt vào món quà trên tay.

Bên trong hộp quà màu hồng của Lilith là một chiếc đồng hồ cát bằng thủy tinh có khung gỗ bao bọc bên ngoài, tất nhiên, đây không phải như những chiếc đồng hồ cát bình thường, bên trong đựng cát có màu tím, còn phát ra ánh sáng nhè nhẹ rất dễ chịu. Đồng hồ cát có hai bình thủy tinh bằng nhau được nối với nhau qua một eo hẹp, một bên bình có một con bươm bướm màu vàng đang đập cánh, bay qua nơi nào là để lại nơi đó một vệt sáng rồi dần dần mờ đi, hình ảnh đẹp đến nỗi Lilith chẳng thể dời mắt.

"Anh chưa bao giờ thấy chiếc đồng hồ cát nào đẹp như vậy, Lilith..."

"Em cũng vậy, con bướm này đẹp cứ như tiên nữ Tinkerbell vậy..." Hai mắt Lilith cứ dõi theo từng chuyển động của đôi cánh bé xíu.

"... Nhưng anh biết không Harry, đồng hồ cát là chiếc đồng hồ không bị trói buộc bởi thời gian. Em nghe nói rằng, bình ở trên tượng trưng cho tương lai, eo ở giữa là hiện tại và bình ở dưới là quá khứ đã qua, Alex tặng em món quà này có lẽ muốn nhắn gửi chúng ta rằng chúng ta có thể làm chủ thời gian nhưng phải biết trân trọng nó, trân trọng hiện tại."

Harry ngơ ngác gật gù trước triết lý nhân sinh có vẻ sâu sắc này rồi lại nhìn sang phần quà của mình, bên trong chiếc hộp màu xanh là một quả cầu trong suốt, không nặng không nhẹ, Harry tức khắc bĩu môi : "Là một quả cầu gợi nhớ, anh cứ tưởng là gì."

"Woa, từ lúc thấy cái của Neville là em đã muốn có một quả cầu như vậy đó Harry, ít ra em sẽ biết mình có đang quên mất việc gì không, nó cứ như đọc suy nghĩ của chúng ta vậy." 

Nghe Lilith nói vậy, Harry đột nhiên thay đổi suy nghĩ, lập tức ôm quả cầu vào ngực : "Nó dù gì cũng là quà của anh, anh thật ra cũng rất thích!"

"Vậy là vui rồi ha. Vừa rồi chúng ta quên hát bài hát chúc mừng sinh nhật rồi, hiện tại chúng ta cùng hát nha." 

Hai đứa còn đang hát được một nửa thì thình lình Harry phát hiện một làn khói đỏ dày đặc đã hiện lên trong quả cầu gợi nhớ tự lúc nào, nhìn làn khói như đống tế bào ung thư đang khuếch trương rất nhanh, Harry và Lilith vẫn mờ mịt chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

"Harry Potter! Lilith Potter! Bọn mi có chịu rúc đầu xuống ăn cơm tối không hả, ông bà Mason sắp đến rồi!"

Nghe thấy vậy, cả hai lập tức trố mắt sau đó liền như điệp viên mà dùng tốc độ bàn thờ cất những món quà của mình, sau đó mím môi nhìn căn phòng bừa bộn, sau một giây cuối cùng cũng quyết định mặc kệ rồi tất bật chạy xuống lầu. 

Dì Petunia đang bận rộn trong bếp với một chiếc váy dạ tiệc màu hồng có vẻ không hợp với màu da của bà lắm, thằng Dudley và dượng Vernon đang ngồi trên sô-pha bàn bạc gì đó, hai đứa chẳng nghe rõ, rồi dì chỉ vào hai cái dĩa đựng vài lát bánh mì trên cái bàn nhà bếp. 

Lilith nhanh tay lẹ mắt cầm lấy con dao xắt đồ ăn, phết bơ thành mấy lớp lên mấy lát bánh mì sau đó liền chạy biến lên lầu, cô muốn gặp Dobby để thảo luận vài thứ trước khi Harry biết chuyện.

Thấy Lilith chân dài chân ngắn lon ton chạy lên lầu, dì Petunia muốn nói gì lại thôi, cuối cùng hằn học nhìn vào Harry : "Con gái con lứa ăn uống chẳng ra gì, mi giải quyết phần mi tại đây rồi nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ cho ta, nhớ đấy, tuyệt đối không được phát ra bất cứ tiếng động gì!"

Biết sẵn chỗ Dobby đang trốn nên Lilith thản nhiên ngồi vào giường, vừa ăn vừa nói : "Cậu đi ra đi."

Bước ra từ sau chậu cây là một gia tinh gầy yếu, trên người mặc một chiếc áo như đầm rách te tua, cặp mắt to ướt át chiếm gần hết một nửa gương mặt nhăn nheo, rồi nó thình lình há mồm.

"Lilith Potter! Dobby từ lâu đã muốn gặp quý..." Nó cất chất giọng the thé như chiếc míc-cờ-rô bị nhiễu đang rít lên từng cơn.

Lilith đã có chuẩn bị từ trước, đem một mảnh vải cấp tốc nhét vào miệng Dobby, sau đó cố ý làm ra vẻ giận dữ nói : "Yên lặng! Không được làm ồn!"

Đôi mắt xanh to đùng chớp chớp, có vẻ như Dobby chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lilith thì cố ý nén cười nói : "Dobby, tôi không thích ồn ào, nếu cậu tôn trọng tôi, cậu phải hạ thấp âm thanh của mình xuống, dù cho có chuyện gì xảy ra, có được không?"

Dobby ngập ngừng một lát rồi gật đầu lia lịa, sau đó đôi mắt buồn rười rượi của nó nhìn chằm chằm Lilith, hai bàn tay nhỏ bé, suy dinh dưỡng chỉ vào cái khăn trong miệng.

"Còn nữa, cậu không được tự trừng phạt mình khi tôi chưa cho phép, cậu làm được không?"

Hai con mắt kia càng trợn to hơn, Dobby như lâm vào một nan đề khó giải quyết, cuối cùng trước ánh mắt có vẻ là "đe dọa" của Lilith, nó chậm rì rì gật đầu.

"Còn nữa, không được làm điều mà tôi không muốn, cậu có làm được không?"

Lần này đáp lại Lilith là một khoảng câm lặng. Cô biết ngay Dobby sẽ chẳng dễ dàng đồng ý yêu cầu này, vốn dĩ nó đến đây là để ngăn cô và Harry đến Hogwarts.

Lại đợi một hồi lâu không nhận được sự đáp lại, Lilith đành phải thở dài, cô lấy mảnh vải ra khỏi miệng Dobby, tiện tay vứt vào một góc, sau đó hỏi : "Cậu đến đây làm gì?"

Vừa dứt lại, cửa phòng được mở ra, đó là Harry vừa bị đuổi lên lầu, vì cửa được hé ra, Lilith cũng mang máng nghe được tiếng của dượng Vernon : "NHỚ RÕ CHƯA? MỘT TIẾNG ĐỘNG LÀ..."

Harry đã đóng cửa lại, sau khi nhìn thấy sinh vật kì lạ đứng ngay giữa căn phòng, Harry cố nén kinh ngạc gấp rút hỏi : "Cậu là ai, sao lại đến đây?"

"Cậu Harry Potter!" Nhìn gương mặt nhăn nhó của Lilith, Dobby nghe lời hạ thấp tông giọng như muốn làm vỡ cái ly thủy tinh của mình xuống : "Cậu Harry Potter, cô Lilith Potter, Dobby đến đây là muốn thông báo cho hai người một việc quan trọng... Có một âm mưu, một âm mưu cực kỳ độc ác đang diễn ra ở Hogwarts, hai cô cậu tuyệt đối không thể đến đó."

Harry như đánh hơi được điều gì, vội hỏi : "Cậu nói vậy là sao? Âm mưu gì? Chủ mưu là ai? Nhằm vào chúng tôi sao? Tại sao hai bọn tôi lại không thể đến Hogwarts?"

"Dobby, Dobby xin hai cô cậu hãy nghe theo lời của Dobby, thứ cho Dobby không thể tiết lộ thêm điều gì."

"Tại sao chứ? Tôi không thể vì lời nói mập mờ của cậu mà nghỉ học." Harry hiển nhiên không đồng ý.

"Nếu cậu Harry đây đã như vậy, Dobby chỉ có thể làm theo điều mà Dobby cho là đúng, chẳng hạn như cắt đứt thư tín..." Có vẻ như Dobby đã ý thức được sự thành thật của nó sẽ mang lại tai họa, nó nhanh chóng dùng hai tay bụm miệng, mà cùng lúc đó, Harry mở bừng mắt : "Thư tín? Thư tín gì? Mi đừng nói là..."

Đâm lao rồi cũng phải theo lao, Dobby búng tay một phát, một xấp thư dày hiện lên trên bàn tay suy dinh dưỡng kia của nó, chồng thư dày đến nỗi Dobby phải nhanh chóng lấy tay còn lại đè lên để khỏi rớt.

Lilith cũng mắt chữ A mồm chữ O mà nhìn. Đâu ra mà nhiều thư vậy, cao phải 5 tấc, Ron và Hermione lo lắng cho hai người đến vậy sao?

...


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com