TruyenHHH.com

Dn Hp Lilith Potter Tieu Snow

"Tử Đinh Hương! Chừng nào cô mới chịu nộp bài cho tôi hả?"

Tử Đinh Hương đã thức nguyên một đêm, tóc tai bù xù, hai mắt thâm đen như con gấu trúc, chiếc kính cận thì bị vỡ một bên, trông tàn tạ đến nỗi người không ra người, ma không ra ma.

Đã mệt mỏi đến mức ngủ gật, định nhắm mắt thiếp đi một lúc thì điện thoại lại reo chuông. Cái giọng xéo xắt khó nghe của bà chủ khiến đầu cô càng thêm đau nhói.

"Tôi biết rồi! Lập tức viết ngay, lập tức viết ngay! Bà cho tôi một ngày, tôi nhất định hoàn thành hết tất cả, nộp bài cho bà!"

"Cô nói câu này là lần thứ bao nhiêu rồi hả? Này! Tôi nói cho cô biết..."

Không còn hơi sức nghe mắng nữa, Tử Đinh Hương nhấn nút tắt điện thoại, rủa thầm : "Nộp bài gì chứ? Chưa đến hạn cứ bắt nộp. Thật là mệt mỏi."

Tử Đinh Hương ngáp một cái, lấy tay chà xát mặt mong mình tỉnh táo.

Đúng vậy! Cô chính là một nhà văn, nhà văn viết tiểu thuyết trên mạng. Nếu hỏi bất cứ trạch nữ, hủ nữ, sắc nữ nào thì không ai trả lời là không biết biệt danh Tử Đinh Hương của cô.

Đêm qua lại thức đêm nghiên cứu cuốn "Harry Potter và những điều chưa biết", nhưng kết quả vẫn là con số không tròn trĩnh.

Cô đứng dậy vươn vai.

Đã ba đêm rồi, những manh mối cô tìm được rồi cũng quay về vạch xuất phát, mọi thứ cứ như một mê cung rối rắm, đi mãi đi mãi cũng không thể thoát ra. Chỉ có cách duy nhất là đi hỏi người đã tạo ra cái mê cung ấy. Mà cách đó cũng tiếp tục bị bác bỏ. Rowling là ai chứ? Bà ấy đang hạnh phúc với chồng con ở Anh đó.

"Joanne Murray*! Bà mau giúp tôi đi!"

(*) Tên thật của tiểu thuyết gia J. K. Rowling.

Không thể chống lại cơn buồn ngủ khốn kiếp nữa, cô gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi.

Bầu không khí trở nên yên ắng, cửa sổ vốn đang mở toang vì gặp cơn gió lạ lùng mà từ từ khép lại. Ngay lúc ấy, quyển sách da trên bàn bỗng nhiên động đậy, từng trang sách thay phiên nhau lật như chong chóng kêu lạch bạch, ánh sáng màu vàng từ nó phát ra, chiếu rọi cả căn phòng.

Một lỗ không gian lớn màu đen sâu hun hút mở ra. Mọi thứ trong phòng Tử Đinh Hương bị hút vào đó, cả cô cũng không ngoại lệ.

Lúc cô mở mắt ra, cô đã thấy một hình ảnh khác rồi.

Một đôi mắt màu xanh biếc đập vào mắt cô. Với cương vị một nhà văn, cô không thể nào không thực hiện phận sự của mình. Đó là một đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh lệ, đôi mắt ấy ẩn chứa niềm yêu thương vô bờ bến lẫn nỗi sợ hãi tột độ.

"Lilith! Harry! Mẹ xin lỗi vì không thể bước cùng hai con trên quãng đường đời của mình... Mẹ yêu hai con nhiều lắm!"

Người đàn bà có đôi mắt biết nói ấy vừa nói xong, mặt cô liền bị dúi vào ngực bà ta. Cô có chút khó chịu, định lên tiếng kêu bà ta thả ra thì bỗng phát hiện mình không nói được. Còn đang hoảng sợ với ý nghĩ trong đầu thì một tiếng nói lớn đã vang lên : "Avada Kedavra!"

Tiếng hét thảm thiết của người đàn bà ôm cô vào trong ngực văng vẳng khắp căn phòng nhỏ, bà ta gắng gượng chút hơi tàn của mình đặt cô xuống chiếc nôi gỗ cùng với một đứa trẻ khác sau đó ngã xuống nền đất lạnh lẽo.

Cô trông thấy linh hồn của bà ta bay lên không trung, sau đó như một làn khói bị chia năm xẻ bảy rồi hoàn toàn phiêu tán vào không khí. Chuyện gì đang diễn ra thế này? Cô vô thức đưa mắt nhìn tên đầu trọc có khuôn mặt quái dị.

"Ái chà chà! Xem ai đây, hai cô cậu nhà Potter đây sao? Đúng là hai sinh linh trắng trẻo, dễ thương. Mà tiếc thật đấy, nơi càng thích hợp hơn với bọn mi chính là thiên đàng, tạm biệt nhé Harry và Lilith bé nhỏ."

"Avada Kedavra!"

Thằng nhóc bên cạnh giương đôi mắt ngập nước nhìn vào ánh sáng màu xanh lục kia, gương mặt nó tràn đầy biểu cảm thích thú như nhìn thấy món đồ chơi mới. Đúng lúc này, cô mới chợt hiểu rõ mọi việc đang xảy ra. Cô hoảng hồn định chồm người qua cứu đứa bé bên cạnh nhưng thân mình lại cứ như đeo chì, không thể ngồi dậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó sắp chết.

Không.

Ánh sáng xanh rờn rợn che phủ tầm mất.

Cô ngất đi, không còn biết chuyện gì nữa.

...

Mười năm sau.

Lilith James Potter chậm rãi hé mở đôi mắt trong bóng tối.

Cũng đã được mười năm từ khi "mẹ" Lily chết và từ khi cụ Dumbledore, giáo sư McGonagal và bác Hagrid đưa cô và anh trai đến nhà dì dượng Dursley. Và cũng đã được mười năm rồi kể từ khi cô nhận ra việc mình đã xuyên qua cuốn tiểu thuyết đình đám Harry Potter của người cô ngưỡng mộ bấy lâu nay.

Thời gian lại lắng đọng một lần nữa. Lilith thở dài một cách bất đắc dĩ.

Được rồi. Cô sẽ không xem chuyện xuyên không qua tiểu thuyết này là gì hết! Có thể xem như bắt đầu cuộc đời mới, không phải mang gánh nặng trả tiền thuê nhà, tiền điện, tiền nước,... Nhưng mà, có nhất thiết phải cho cô xuyên vào một sinh vật không hề có thông tin gì trong tiểu thuyết và có khả năng sẽ gặp đầy rẫy nguy hiểm trong tương lai mang tên Lilith này không?

Với thân phận là một trong hai đứa bé sống sót dưới tay chúa tể Voldermort, cô không nghĩ là mình sẽ sống được một cuộc sống bình bình yên yên đến già như vị Nicolas Flamel trong truyền thuyết. Merlin! Có phải cuộc sống kiếp trước của cô quá tẻ nhạt nên kiếp này phải bù lại không?

Cập cập.

Ầm ầm.

"Dậy đi hai đứa lười biếng kia! Mặt trời sắp thiêu rụi chúng bây rồi đấy!"

Suy nghĩ bị đánh gãy bởi tiếng gõ cửa lớn không theo một tiết tấu nào và giọng nói chua chát của dì Petunia. Sáng nào Lilith cũng luôn dậy sớm để trăn trở như vậy, hít một hơi thật sâu, cô định ngồi dậy.

"Im nào Lilith! Mặc kệ dì ấy đi!"

Harry bên cạnh bất thình lình ôm chặt Lilith, ấn đầu cô lại vào khuôn ngực cứng ngắc của cậu.

Rất thông cảm cho sự mê ngủ của Harry, nhưng Lilith không thể nào ngủ tiếp được. Cô giơ tay bật công tắc đèn.

Căn gác xếp nhỏ dưới gầm cầu thang lập tức tràn ngập ánh sáng.

Cô ngồi dậy, lay người Harry : "Dậy đi nào Harry! Em đói quá!"

Nghe tới việc em gái bé bỏng của mình bị đói, Harry liền tỉnh táo. Cậu ngồi dậy, cố gắng mở to hai con mắt đang díu lại, hai bàn tay nhỏ gầy giơ lên xoa mặt Lilith, chất giọng trong trẻo, non nớt cũng theo đó vang lên : "Chúng ta đi ăn sáng thôi."

"Vâng."

Lúc hai đứa đang đánh răng, Lilith lại suy nghĩ vẫn vơ.

Vết sẹo phía sau cổ cũng đã theo cô được mười năm rồi. Vết sẹo trên trán của Harry cũng vậy. Nhưng cũng chỉ có một mình cô nhớ rõ lúc ấy Lily đã chết như thế nào. Cảnh tượng ấy cứ như được quay chậm vậy, người chứng kiến thoạt đầu là sững sờ, ngây ra một lúc, sau đó, nỗi thương tâm mới từ từ nhấn chìm họ, kéo họ vào sự day dứt khôn nguôi...

Lily và James thực sự là những người cha mẹ tuyệt vời. Những vết sẹo này là minh chứng cho tình yêu của họ, cho nên Lilith cũng không phản cảm gì với nó. Chỉ là thật tội nghiệp cho Harry, khi cậu còn chưa có ý thức gì về cuộc sống, đã phải mồ côi.

Dù mang một tâm hồn hai mươi sáu năm trải đời nhưng ở thế giới này, được bắt đầu lại một cuộc sống mới, cô tình nguyện mang theo hình hài của đứa bé mười tuổi. Ít ra, cô không cần phải luyến tiếc về số phận hẩm hiu kiếp trước của cô nữa.

Lilith nhìn sang Harry với ánh mắt trìu mến.

Cô bây giờ còn có một người anh trai, cho dù người đó ngốc nghếch hơn cô một tí. Cô đã hứa với lòng mình từ lâu, nhất định phải yêu thương người anh trai đầu tiên và cũng là duy nhất này của mình, bảo vệ người anh này đến suốt cuộc đời.

Harry bỗng nhiên nhìn lại cô, cậu xoa đầu cô, nói trong khi cái miệng còn một đống kem đánh răng : "Lilith bé nhỏ sao lại ngây người nữa rồi? Mau đánh răng thôi!"

Lilith gật đầu như giã tỏi, tiếp tục công việc đang dang dở.

Sau khi hai đứa đánh răng xong thì đi ra phòng khách. Cảnh tượng đập vào mắt hai đứa đầu tiên là căn phòng ấm cúng tràn ngập những món quà. Nhưng sự ấm áp và đủ đầy này, không phải dành cho cả hai.

Harry buông bàn tay đang nắm lấy tay Lilith, bước đến bên bếp tiếp tục phận sự làm bữa sáng cho gia đình Dursley. Còn Lilith đứng yên đó, nhẫn nhịn nhìn cái gia đình cô ghét nhất trong tập truyện Harry Potter.

Dì Petunia nào còn nói cái giọng chua chát lúc nói với Harry và Lilith nữa, thay vào đó là giọng nói ngọt ngào : "Chúc mừng sinh nhật nhé con trai bé bỏng của mẹ. Ngạc nhiên không nào con trai?"

Thằng Dudley, đứa con trai cưng của dì Petunia và dượng Vernon giở cái giọng bốp chát : "Đừng gọi con là con trai bé bỏng. Có bao nhiêu món quà hả mẹ?"

Dượng Vernon xen vào : "Ba mươi sáu. Bố tự đếm đấy con trai."

"Ba mươi sáu? Ba mươi sáu???"

Mỗi lần nói là thằng Dudley lại hằn giọng, khuôn mặt nó in rõ hai chữ tức giận : "Con nhớ năm ngoái là ba mươi bảy mà bố? Ba mươi bảy đấy!"

Một bên mày Lilith nhướng lên. Màn đòi quà này năm nay lại nữa rồi.

Dì Petunia như biết được điều gì sắp xảy ra, dì vuốt lưng thằng nhóc Dudley cáu kỉnh, nói giọng ngọt xớt : "Lát nữa chúng ta liền đi chọn thêm quà nhé con trai!"

Dượng Vernon cũng bỏ tờ báo xuống : "Đúng vậy. Sau khi chúng ta đi sở thú nhé!"

"Hừ!"

Tiếng hừ lạnh khiến cho dượng Vernon cảm thấy như ông đã dỗ được thằng Dudley, ông chuyển mục tiêu sang Harry đang đứng chiên trứng : "Nhanh tay lên cái thằng kia! Bọn tao mà trễ giờ thì chắc chắn là do mày đấy."

Lilith nhíu mày, đi đến bên anh trai giúp đỡ.

"Để em giúp anh dọn đĩa nhé Harry."

"Ừm."

...

Một chương mở đầu tạm ổn. Bạn cảm thấy thế nào? Đừng ngại vote và comment nhé, cả hai đều là thứ quý giá đối với tôi.😍😘






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com