Bị loại?!! Thông qua!
Mấy bạn thông cảm, ta đang chậm rề rề viết trên đt Lumia hệ điều hành Windows chết tiệt nên sẽ cực lâu ra chương mới đc và sẽ ngắn, ko đc hay, sai lỗi chính tả nhiều vì ta ko thể soát lại đc.
.......... vào truyện.........
- Đc rồi, chúng ta bắt đầu vào vòng 2!!!
Ngay sau lời tuyên bố đó của Lạc Thập Nhất thì ta đc hiệu ứng sau:
- Hả? Nhanh vậy đã vài vòng 2 ư?
- Vào vòng 2??? Ko để ng khác nghỉ ngơi một chút sao.
... vân vân và mây mây...
Nhưng dù có phàn nàn thế nào thì các thí sinh vẫn đi theo anh chị đến địa điểm của vòng thi thứ 2.
Trong lúc mọi ng phàn nàn than thở thì Vãn Thanh đã đi kím đoạn dây leo thật dài, thật chắc chắn quay về.
Còn Đông Phương đáng lẽ sẽ giống nguyên tác ko tham gia nữa nhưng ảnh lại lấy lý do mún theo chuỵ Vãn Thanh nên đòi thi vòng 2.
Tuy vậy, để ko ảnh hưởng tới nội dung, cốt truyện thì Vãn Thanh đã đá huynh ấy ra vòng thi tuyển.(Lia: -.- dù sao thì truyện nó cũng tanh bành rồi, chị là xa wa)
...
Và quay lại với lúc này thì đoàn người Vãn Thanh cũng đã tới địa điểm thi thứ 2.
Lạc Thập Nhất đang nói về nội dung vòng khảo niệm thứ 2:
- Vòng này, mục đích là để thử lòng gan dạ của các vị, các vị phải đi qua cây cầu nối xích sắt này sang bờ bên kia, nếu sang được bờ bên kia coi như qua vòng.
Chả hiểu lời nói của ổng Lạc Thập Nhất uy lực tới cỡ nào mà tất cả mọi người đều xì xào, bàn tán:
- Làm sao chúng ta có thể qua được.
- Đúng vậy cây cầu chỉ có mỗi cái xích sắt để đi, 2 bên lại còn xa như vậy làm sao qua được.
- Đúng vậy, lại còn cao như thế này rơi xuống chắc chắn không toàn thây.
Trong khi mọi ng bàn tán, Hoa Thiên Cốt sợ hãi, Nghê Mạn Thiên nghi hoặc thì nữ chính của chúng ta đang ngắm cây buộc dây leo.
Ko sai, chính là ngắm cây buộc dây leo, cứ ngắm cái cây nào to nhất, khoe nhất, vững chắc nhất mà lấy dây leo buộc vô.
Thập Nhất lúc này giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng bàn tán.
Mọi người thấy vậy cũng dừng lại, lúc này không khí yên lặng như tờ.
- Các vị nghe tôi nói hết không chỉ đi qua cây cầu một cách bình thường mà chúng ta khi đi qua còn gặp phải một số những ám khí nên mọi ng phải chú ý tránh né.... .... .... và nghiêm cấm sử dụng phép thuật.
- Còn nghiêm cấm cả sử dụng phép thuật sao?
- Vậy chúng ta sao có thể đi qua được!!!
- Đúng thế làm sao mà đi qua.
Rồi mọi người hoang mang nhìn nhau, Lạc Thập Nhất liền cất tiếng:
- Vậy trong số các vị đây, ai là người muốn đi qua đầu tiên?
Giống như nguyên tác thì Sóc Phong là người đầu tiên bước qua được cây cầu, rồi dần dần, dần dần mọi người cũng cùng nhau bước qua cây cầu.
Và đương nhiên cũng có một vài người rơi xuống dưới nhưng vẫn còn sống vì rơi xuống mép đá nhô ra. Hiện tại nữ chủ Hoa Thiên Cốt đã bơ vơ một mình ở giữa cây cầu còn chị Vãn Thanh của chúng ta thì vẫn đang nhởn nhơ chưa bước vào cây cầu.
Vãn Thanh buộc dây leo vào dây xích ở cầu rồi đứng lên dơ tay nói to:
- Tỉ tỉ, tỉ cứ qua bên kia đi còn muội ở đây mà tỉ không cần phải sợ.
Nghe vậy, Hoa Thiên Cốt yên tâm bước tiếp
Và dĩ nhiên như cũ cây cầu bị cắt đứt - nó không gì khác là tác phẩm của Bạch Tử Họa.
Vãn Thanh còn chưa bước qua cầu lúc này vỗ chán, lẩm nhẩm:
' Ê!!!Nam chủ, ngài muốn diệt nữ chính của ngài thì cũng không cần cắt đứt cây cầu này chứ thế này thì làm sao mà tôi qua đây?'
Rồi, Vãn Thanh liền quay người lại nhìn Thập Nhất hỏi:
- Vậy nếu cầu rồi mà không qua được thì sao???
- Chỉ còn nước, thí sinh sẽ.... Loại.... thôi!!!
- Chỉ có nước, thí sinh sẽ..... bị loại.....thôi!!!
' Bị loại sao, haiz, nam chủ à, lần này chết ta rồi'
Vãn Thanh thở dài rồi ương bướng nhìn Thập Nhất nói:
- Vậy, nếu qua được bên kia cầu thì coi như là ta đỗ đúng không?
Lạc Thập Nhất ngạc nhiên rồi gật đầu trả lời:
- Không sai!!! Nếu ngươi qua được bờ bên kia thì coi như ngươi qua được ải này.
- Ồ, vậy sao? Vậy thì ta phải chuyên tâm mà qua được bờ bên kia rồi. _ Vãn Thanh nghe Lạc Thập Nhất nói nở nụ cười đáp lại.
- Nhưng có điều cây cầu đã bị đứt như vậy thì ngươi làm cách nào mà qua được. _ Lạc Thập Nhất có chút ngạc nhiên cũng có chút thắc mắc nhìn Vãn Thanh nói.
- Cái này thì phải xem vận may của ta đã.
Nói rồi Vãn Thanh lấy đà mà men theo sợi dây leo đã buộc rồi nhảy xuống giữa hai bờ vực.
Nhìn hành động của Vãn Thanh, tất cả mọi người bất ngờ rồi nhiều người bàn tán:
- Nhảy rồi, nhảy rồi.
- Huynh có nghĩ cô ta điên rồi không? Vực sâu như vậy cô ta cũng dám nhảy xuống.
- Có phải là cô ta thấy cầu đứt rồi mà điên luôn không?
...
...
Sau thời gian khoảng một tuần trà (khoảng 10 - 15 phút) mọi người vẫn không thấy Vãn Thanh đâu và họ nghĩ rằng cô đã rơi xuống dưới và bỏ mạng.
Nhưng khi mọi người quay đi để chuẩn bị bước vào vòng khảo nghiệm thứ 3 thì đột nhiên có một người hét lên:
- Lên rồi!!! Lên rồi!!! Cô ta thực sự lên rồi!!! Rốt cuộc cô ta làm bằng cách nào? Tại sao có thể qua được khi cây cầu đã đứt bằng cách nhảy xuống dưới đó chứ!!!
- Hello mọi người, mọi người có nhớ tôi không? Tôi vừa chu du một vòng dưới đấy. Ai có muốn thử không, chỉ cần nhảy xuống là đc. _ Vãn Thanh mặt tươi cười như muốn ăn đấm nhìn tất cả khuôn mặt của mọi người đang bàng hoàng, ngạc nhiên mà nói,mà hỏi.
Mọi người đang bàng hoàng nhìn con người điên điên khùng khùng trước mặt mà đồng thanh trả lời: "Không cần đâu" dù không biết 'hé lô' là cái quái gì. (-.-)
- Vậy rốt cuộc cô qua cầu bằng cách nào?
- Thì đó, như các người thấy đó, chỉ cần: lấy đà - nhảy xuống - rồi trèo lên là qua được thôi.
- Haiz, hỏi cũng như ko!!! - Mọi ng phủi tay rồi nói.
Vãn Thanh đứng nhìn Lạc Thập Nhất bên kia hô to:
- Vậy ta thông qua rồi đúng ko?
Tuy rất ngỡ ngàng nhưng Thập Nhất vẫn trả lời đúng mực:
- Thông qua.
...
(Lia: Ta gộp chương lại cho đỡ khó chịu vì chuyện cứ lắm chương mà mỗi chương lại ngắn ngủi ý)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com