TruyenHHH.com

Dn Harry Potter You And I

Hai năm sau.

“…”

Natalie nhìn sinh vật thần kì mình người thân ngựa trước mặt – nhân mã, bất đắc dĩ mà thở dài, đây là công việc cô thường xuyên phải làm giống như việc uống nước hằng ngày kể từ khi bước chân vào Durmstrang.

Người đứng sau chỉ thị công việc cho cô, vì những thí nghiệm nguy hiểm kỳ quái, không ai khác chính là vị giáo sư có bề ngoài ôn hòa mà nội tâm đen tối, viện trưởng công học viện kích giáo sư Lange.

Không biết có phải vì học phí của Durmstrang quá đắt đỏ hay không, mà chỉ trong có hai năm, Lange đã áp dụng đủ loại biện pháp đáng sợ bắt cô bí mật làm nhiều thí nghiệm trái quy định pháp luật, như thể nếu không làm vậy, ông ta không thể thỏa mãn cảm giác kiếm về đủ tiền vốn đã bỏ ra.

Hai năm qua, Natalie nếu không phải nhận nhiệm vụ cùng người cá “trao đổi cảm tình”, cướp đoạt nhạc cụ họ yêu thích, thì sẽ thấy cô quanh quẩn bên “cây ăn thịt” rình rập bắt một đám Du Hồn trộm mang về phòng thí nghiệm, cũng sẽ có khi đột nhiên hứng khởi, ông ta còn vui vẻ mời cô vào “rừng cấm” mang về một ít vật phẩm nguy hiểm khác.

Điển hình là bây giờ, cô đang đứng ở chỗ này mà thở dài với nhân mã trước mắt chỉ vì Lange mấy ngày trước đột nhiên nói cần Độc Giác Thú để hoàn thiện nốt công đoạn cuối thí nghiệm.

Cô đã liên tục vài ngày bám riết không tha trong “rừng cấm”, nhẫn nhịn đến tận hôm nay mới đụng tới một con Độc Giác Thú đang trong tư thế muốn tấn công (về phần tại sao nó ở tư thế tấn công, vì Độc Giác Thú bình thường tuy rất thích thân cận nữ phù thủy nhưng lại đặc biệt bài xích Natalie lại gần), cô đang muốn bẻ gãy đôi sừng đen nhánh kia thật nhanh để sớm quay về kí túc xá ngủ thì bị một mũi tên gỗ sắc nhọn bắn đến, sinh vật thần kì nhân mã từ bên trong khu rừng nhảy ra che trước cô cùng Độc Giác Thú, thực hiện một màn trình diễn anh hùng cứu mỹ nhân hoàn mỹ.

“Nếu có thể, ông bạn, tôi hi vọng ông đứng qua một bên,” mắt cô nhìn chằm chằm vào con Độc Giác Thú màu trắng phía sau nhân mã trông có vẻ chuẩn bị tháo chạy ngay lúc này, cô sốt sắng bổ sung một câu, “trước khi sinh vật xinh đẹp kia bỏ đi mất.”

Cô không muốn tiêu tốn thêm mấy ngày đêm nữa trong “rừng cấm” để tìm một con Độc Giác Thú khác!

Có trời mới biết nếu cô không mang về sừng Độc Giác Thú trong thời gian hạn định, Lange sẽ phạt cô như thế nào!

Phải biết rằng, cô ở trong học viện áp dụng “khiêm tốn làm gốc”, luôn sắm vai một nữ sinh im lặng, thành tích khá để sống qua ngày suốt hai năm qua.

Mà Lange lại biết rõ cô cố tình khiêm tốn cùng bản tính vốn sợ gặp phiền toái của cô, ông ta rất thoải mái bắt luôn lấy nhược điểm này làm công cụ để nhắc nhở cô.

Lange có thể không tốn sức chút nào đem hình tượng cô khổ công gây dựng, đập nát chỉ trong vài tích tắc.

Điểm ấy Lange biết, mà tự bản thân Natalie càng hiểu điều đó hơn ai hết.

Chỉ cần Lange ở giờ giảng môn học yêu cầu cô lên thí nghiệm, làm mẫu một trong ba thần chú không thể tha thứ. Lúc đó thì thiên phú phép thuật hắc ám trong cô sẽ triển lộ, cho dù là thần chú thay đổi trí nhớ cũng có thể sinh ra tác dụng không tưởng.

Nếu có chuyện như vậy, thật hiển nhiên, cô sẽ trong nháy mắt trở thành tiêu điểm ở một nơi “lấy năng lực quyết định hết thảy”.

Những câu hỏi tò mò không ngừng, cùng quyết đấu khiêu chiến liên tiếp.

Cuộc sống yên tĩnh sẽ trở nên xa vời.

Đó là kịch bản phiền toái đến cực điểm!

Đây cũng là loại tình huống mà Natalie không muốn chứng kiến nhất.

Lange biết rõ điểm này, vì vậy thật nhẹ nhàng mà lợi dụng.

Cứ như vậy, cô vừa bị bắt nhược điểm lại vừa có một khoản nợ học phí bằng xương bằng thịt từ Lange, tiền sinh hoạt phí thì Natalie tất nhiên nỗ lực hết sức hoàn thành đủ loại công tác được giao để bù vào.

“Phù thủy trẻ tuổi, thương tổn đến sinh vật thuần khiết như Độc Giác Thú là phạm vào tội ác rất lớn.”

Nhân mã che chắn cho Độc Giác Thú thản nhiên mở miệng, không hề có ý định tránh ra.

“Sinh vật cấm kỵ trong rừng sâu, nhà chiêm tinh đại tài kiêm trí giả à, ông bạn cho rằng một nữ phù thủy đến cả Độc Giác Thú còn xa lánh, trên lưng tôi đeo đủ tội ác không?” Cô vừa nói, mắt vẫn nhìn chăm chú vào con Độc Giác Thú nọ, thần sắc lãnh đạm nói tiếp, “Thế nên, thêm một chút tội này cũng không có gì khác.”

Lời vừa dứt, bàn tay cô liền có động tác, con dao ngắn từ trong tay áo tuột xuống, bắn thành một đường thẳng về phía Độc Giác Thú sau lưng nhân mã.

Không biết có phải do tốc độ của Natalie quá nhanh, hay do bị hành động sử dụng dao thay vì đũa phép từ một vị nữ phù thủy đã mười ba tuổi làm cho kinh ngạc, tóm lại, khi nhân mã lấy lại tinh thần thì con dao đã tiếp cận đến sát Độc Giác Thú, một khoảng cách không thể can thiệp!

Mọi chuyện không thể cứu vãn.

Nhân mã gần như tuyệt vọng hét lên với con Độc Giác Thú còn đang ngơ ngác “Chạy mau!”

Natalie thì đứng ở một bên, cười nhạt chờ đợi cái sừng kia rơi xuống.

“Chia năm xẻ bảy!”

Một âm thanh trầm ổn vang lên ngay trước khi con dao chạm được đến sừng Độc Giác Thú một khắc, con dao theo tiếng bùa chú lập tức vỡ vụn, rơi xuống.

Tóc ngắn màu vàng nâu, đôi đồng tử màu xanh biếc xinh đẹp, người đàn ông thoạt nhìn mới bốn, năm mươi tuổi, vận một bộ âu phục đen chậm rãi đến gần họ, đôi mắt kia nhìn Natalie, trong đó lộ vẻ thản nhiên, trào phúng cười:

“Thật khó tưởng tượng, một vị phù thủy còn trẻ như này cũng muốn sừng Độc Giác Thú, xem ra phong cách của Durmstrang có sự thay đổi không ít.”

Tóc vàng mắt xanh, che giấu hơi thở sức mạnh Hắc Ám mạnh mẽ, hiểu biết nội tình trường Durmstrang, căn cứ vào hành động truy tìm sừng Độc Giác Thú mà cho rằng phong cách trường học thay đổi…

Một loạt dữ kiện chắp nối nhau, dần gắn thành một mối xuất hiện trong đầu cô…

Hình thành một cái tên đáng sợ.

Cô rũ xuống mí mắt ngăn trở nỗi kinh ngạc, Natalie cực kì lễ phép cúi mình chào:

“Thật sự không ngờ lại gặp ngài ở đây, phù thủy Hắc Ám vĩ đại, Gellert Grindelwald.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com