Dn Harry Potter Can Not
Ngày hôm sau, khi bắt đầu quay trở lại lớp học, Ciara đã biết suy đoán của mình là chính xác, cũng như học sinh nhà Gryffindor, những học sinh nhà khác đều nghĩ là Harry đã tự ghi danh cho cuộc thi đấu. Tuy nhiên, không giống như học sinh nhà Gryffindor, học sinh các nhà khác có vẻ không khoái lắm.Nhà Hufflepuff vốn xưa nay vẫn thường hòa thuận với nhà Gryffindor, bây giờ lại trở mặt lạnh lùng với cả đám. Chỉ cần một buổi học chung môn Dược thảo là đủ để biểu lộ thái độ. Rõ ràng là đám nhà Hufflepuff cảm thấy Harry đã cướp vinh quang của quán quân của họ. Cái cảm giác đó càng thêm trầm trọng, có lẽ, do một thực tế là nhà Hufflepuff ít khi nào có được vinh quang gì, và Cerdic là một trong rất ít học sinh có thể đem lại cho học sinh nhà Hufflepuff chút vinh quang gì đó – anh là người đã từng đánh bại nhà Gryffindor một lần trong một trận Quidditch.Chính vì lí do này, mặc dù luôn im lặng nhằm thể hiện rằng bản thân rất tức giận nhưng Ciara vẫn sóng vai đi cùng Harry, hay ngồi bên cạnh nó trong lớp học. Đáp lại Ciara, Harry cũng chẳng hề nói gì, dẫu vậy cô nhận ra Harry rất vui mừng trước hành động của cô, giống như bản thân vừa trúng số sau một màn đặt cược lớn vậy.Ron cũng chẳng thèm nói chuyện với Harry. Hermione ngồi giữa hai đứa nó còn Ciara ngồi bên ngoài cạnh Harry. Trong khi cô bé ra sức gợi chuyện, nhưng dù tụi nó đều trả lời cô bé một cách bình thường, đứa nào cũng cố tránh nhìn vào mắt đứa kia.Những ngày tiếp theo dường như là những ngày tồi tệ nhất của Harry tại Hogwarts. Hồi năm thứ hai, Harry cũng gặp tình trạng không khác lắm, khi phần lớn học sinh trong trường nghi ngờ nó là thủ phạm đã tấn công những học sinh khác. Nhưng hồi đó Ron còn ở bên phe nó. Không khó để hiểu được thái độ của nhà Hufflepuff đối với Harry, nhà Slytherin thì vốn đã chẳng ưa gì Harry khi nó luôn giúp Gryffindor đánh bại Slytherin. Nhà Ravenclaw cũng chẳng hề ủng hộ Harry như tưởng tượng, dường như họ nghĩ rằng nó đã quá háo danh, đã mưu cầu cho mình thêm một chút tiếng tăm bằng cách bịp cái cốc chấp nhận tên của nó. Trước tình hình này, Ciara đột nhiên cảm thấy Harry trông rất cô độc, toàn bộ đều là những ghét bỏ đổ xuống nó từ mọi phía, vì vậy cô từ bỏ ý định chỉ giữ im lặng, có đôi lúc Ciara sẽ như có như không nói một vài câu an ủi Harry:-Yên tâm đi, chỉ cần có cụ Dumbledore và chú Sirius tin tưởng anh là quá đủ rồi.-Không phải sẽ tốt hơn nếu anh suy xét về đề nghị của em sao?Và đương nhiên những gì cô nhận lại là lời từ chối dứt khoát của Harry. Cũng bởi chuyện này khiến Ciara khó mà cho nó được một sắc mặt tốt mặc dù luôn ở bên cạnh nó.----------Ngày hôm nay, sau bữa ăn trưa, Harry, Ciara và Hermione đến lớp học của thầy Snape dưới tầng hầm, tụi nó nhận thấy đám nhà Slytherin đang đứng đợi bên ngoài lớp học, đứa nào đứa nấy đeo một phù hiệu to tướng trước áo chùng của mình. Ban đầu bọn nó còn thoáng ngơ ngác, tưởng tụi nó đeo phù hiệu H.V.Đ.C.Q.L.G.T. – Nhưng rồi cả bọn nhận thấy tất cả những phù hiệu đó đều có nội dung giống nhau: những chữ đó phát sáng lên rực rỡ trong ánh sáng mờ mờ của hành lang dưới tầng hầm: ỦNG HỘ CEDRIC DIGGORY QUÁN QUÂN THỰC SỰ CỦA HOGWARTS.Malfoy nói to khi thấy Harry xuất hiện:-Khoái mấy cái phù hiệu này không Potter? Mà không chỉ có vậy thôi đâu – coi đây!Malfoy ấn cái phù hiệu vô ngực nó, dòng chữ phù hiệu liền biến mất, và một dòng chữ mới hiện lên thay thế, màu xanh lá cây: POTTER THÚI HOẮC.Cả đám Slytherin rú lên cười. Mỗi đứa đều ấn vô phù hiệu của mình, chẳng mấy chốc những chữ POTTER THÚI HOẮC sáng lên rực rỡ chung quanh Harry.Ciara đứng lại đó, nghe một mình Hermione lên tiếng bảo vệ Harry. Ron thì đang đứng dựa vào tường cùng với Dean và Seamus. Nó chẳng cười được tí nào cả nhưng nó cũng chẳng thèm bênh Harry.Cô dường như cảm thấy nhịp tim và huyết áp của mình đều đang tăng nhanh chóng, sự phẫn nộ giống một ngọn lửa bùng lên mãnh liệt như muốn thiêu đốt hết lí trí trong đầu. Với một chút tỉnh táo còn sót lại, cô đưa mắt nhìn đám Slytherin xung quanh. Ở đây ngoài Malfoy cùng hai tên tùy tùng của cậu ta là Goyle và Crabbe thì cô còn biết một người nữa – Pansy Parkinson.Nếu Ciara nhớ không nhầm thì hồi mới học năm hai, cô đã cảnh cáo cô ta về hậu quả phải nhận khi dám xúc phạm Harry tại câu lạc bộ đấu tay đôi của tên ngốc Gilderoy Lockhart thì phải? Nhưng... có lẽ cô ta quên rồi.Vừa bắt gặp ánh mắt của Ciara, Pansy Parkinson đột nhiên cảm thấy kinh sợ. Vì Malfoy tham gia vào chuyện này, nên cô ta đương nhiên cũng hùa theo cậu. Trước "sức mạnh của tình yêu", lời đe dọa của Ciara bị xem nhẹ, dù sao đi nữa cũng đã hai năm trôi qua, cô ta không cho rằng Ciara có thể gây áp lực quá lớn đối với mình giống như trước kia. Và hiện tại cô ta nhận ra đó là một suy nghĩ sai lầm.Dời mắt khỏi Parkinson, Ciara quay sang nhìn mấy đứa đứng đối diện. Trước những lời nói giễu cợt của đám nhà Slytherin, cô bỗng ý thức được rằng cảnh cáo một người là chưa đủ:-Tháo cái thứ đó xuống!Ciara lạnh lùng mà chậm rãi lên tiếng.Bầu không khí yên tĩnh sau lời nói của cô, nhưng sau đó đám con trai, con gái nhà Slytherin lại càng cười to hơn, một tên cao to ngả ngớn nói:-Sao? Mày cũng muốn có một cái à?Một đứa khác tiếp lời:-Yên tâm đi, bọn tao có cả mớ, mày không phải lo thiếu phần của mình đâu.Vào thời điểm này, Ciara còn có thời gian rút ra cho mình một bài học, rằng khi cơn tức giận đã lên đến đỉnh điểm, con người ta sẽ trở nên bình thản. Phải, là bình thản. Giống như cái cách mà cô đứng ở đây, im lặng mà lắng nghe bọn nó thốt ra những lời kia.Mang theo giọng nói rét lạnh, Ciara lặp lại một lần nữa:-TA NÓI LÀ THÁO CÁI THỨ ĐÓ XUỐNG!Lần này thì bầu không khí thật sự im lặng hẳn. Bọn nó tất nhiên đều cảm thấy có chút sợ sệt, một phần là vì ánh mắt đáng sợ của cô, một phần là vì kí ức đáng nhớ của tụi nó, những gì mà Ciara gây ra cho Goyle vào năm ngoái vẫn chưa phai nhạt đâu.Trong thời điểm mà sự im lặng là thứ khiến người khác cảm thấy ngột ngạt, một giọng nói cao ngạo không hề kiêng dè gì vang lên:-Toàn bộ hành động và lời nói của cậu hình như không đúng lắm đâu. Đặc biệt là cây đũa phép kia nữa.Malfoy vừa nói vừa nhìn xuống cây đũa phép đã nằm trên tay phải của cô từ lúc nào.Hermione thét lên cảnh cáo:-Ciara!Nhưng lúc này Ciara còn chẳng thèm để lời nói của cô bé trong đầu, liếc nhìn Malfoy, gương mặt cô không có lấy một nụ cười:-Toàn bộ những chuyện này là do cậu bày ra.Khóe miệng Malfoy nhếch lên, trông đầy tự hào:-Phải, thấy sao, tôi còn cho rằng cậu sẽ đứng cùng một chiến tuyến với tôi chứ?Ciara nhíu mày:-Cậu đang nói cái gì vậy?Nụ cười trên khóe môi Malfoy vẫn giữ nguyên, cậu ta cầm một cái phù hiệu lên, liếc nhìn cô:-Coi như là tôi đã đoán sai về cậu đi. Không sao, nó không ảnh hưởng đến sự cao hứng của tôi, và hiện tại tôi muốn cậu bỏ đũa phép xuống cùng với đó là đeo cái phù hiệu này lên. Đó... có phải là sự giúp đỡ không?Lời Malfoy nói ra không phải là một câu hỏi, nó giống như một mệnh lệnh, cậu ta yêu cầu cô làm như vậy. Đặc biệt, câu cuối cùng được nhấn mạnh kia rõ ràng là muốn nhắc đến lời hứa của cô trước đây.Những người xung quanh cũng nhận ra sự bất thường trong cuộc trò chuyện của hai người, và dễ dàng để nhận ra hơn là có cái gì đó nghiêng về Malfoy. Đám nhà Slytherin khôi phục lại điệu bộ giễu cợt, nhìn cô cười cười.Harry ở bên cạnh nhỏ giọng gọi:-Ciara? Em...Lần này thì Ciara cũng mỉm cười, khóe miệng khẽ giương cao nhưng ý cười thì lại không hề chạm tới đáy mắt. Cô bước lên trước mặt Harry và Hermione, vừa vẫy nhẹ đũa phép cô vừa nói:-Hình như cậu có chút nhầm lẫn trong lời nói của tôi. Tôi nói trong khả năng của mình, và khả năng đó bao gồm cả việc tôi muốn hay không.Ngay sau câu nói của cô, có những tiếng hét chói tai vang lên:-ÁÁÁAAAA!Có cả của con gái, có cả của con trai, tất cả đều đến từ đám nhà Slytherin.Ciara có chút đau tai, cô nhớ rằng bàn thân chỉ ra tay với một vài người đứng trước mặt mình, vậy vì sao cả đám đều hét lên như thế? Còn chưa kể đến việc cô đã rất nhẹ tay rồi.Thật vậy, phù hiệu đeo trên ngực mấy đứa con trai đứng bên cạnh Malfoy bỗng nhiên bốc cháy. Chiếc phù hiệu cháy mãnh liệt đến không còn rõ hình dạng, mang theo áo chùng đồng phục màu xanh lá thuộc nhà Slytherin cháy theo. Dù có làm thế nào cũng chẳng thể dập tắt. Nhưng đốm lửa nhỏ đó cháy nhanh mà tắt cũng nhanh, sau khi ngọn lửa tắt hoàn toàn, để lại trên ngực áo mấy đứa đó một chòm đen ngòm, ngay cả chiếc phù hiệu cũng bị cháy đen xì treo lủng lẳng trên phần vải xanh còn chưa bị xém hết. Tất nhiên mấy cái công dụng ban đầu của nó cũng chẳng còn nữa rồi.Gương mặt của đám xung quanh đó không dấu nổi sự khiếp đảm, chúng nhìn Ciara, và cô cũng đang hướng mắt nhìn chúng. Đôi mắt xanh lục trông xinh đẹp mà lạnh lùng, sâu không thấy đáy, mang theo sự phẫn nộ không hề nhỏ. Tất cả như muốn đưa ra một lời cảnh tỉnh cho bọn chúng: "Khôn hồn thì tháo cái phù hiệu ngu ngốc đó xuống nếu không muốn nhận lại kết quả giống những tên kia hoặc tồi tệ hơn."Đúng vậy, đó chính là những lời mà Ciara đang muốn nói với bọn nó. Nụ cười thật tươi vẫn treo trên gương mặt, cây đũa phép trên tay cũng tùy ý đung đưa. Chỉ như vậy đã làm cho tim bọn nó muốn nhảy dựng cả lên. Và trong lúc cô lơ đãng, một đứa con trai với cái ngực áo đồng phục cháy xém đã nhanh chóng rút đũa phép ra, hướng cô mà hét lên:-Furnunculus! (Có nghĩa là "Diệm sơn phún hỏa")Chỉ một câu thần chú, Ciara biết được rằng tên này học hành cũng chẳng đến đâu, mặc dù đũa phép hướng về phía cô, nhưng câu thần chú bắn ra lại chỉ khẽ sượt qua vai trái cô, không hề gây ra bất cứ tổn hại gì cho Ciara. Tuy nhiên điều tồi tệ hơn là câu thần chú lại hướng Hermione đứng đằng sau lưng cô mà lao đến.Quá bất ngờ, Ciara chỉ kịp giơ tay trái lên che chắn trước mặt Hermione. Một cảm giác bỏng dát truyền đến từ cánh tay khiến đầu mày cô nhíu chặt lại. Cơn bỏng dát truyền khắp cánh tay, làn da vốn rất trắng phút chốc cũng trở nên đỏ bừng. Những cái nhọt xấu xí từ từ mọc lên, càng lúc càng phình lớn khiến cho con người ta cảm thấy nhức mắt.Hermione thì đang nhắm chặt mắt lại, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra trước mặt mình, chỉ có Ron đứng đằng sau là chứng kiến tất cả. Nó vội vã lao tới để xem cô bị làm sao:-Ciara!Harry cũng quay sang nhìn ngay sau tiếng gọi của Ron. Cảnh tượng trên cánh tay Ciara thiệt chẳng đẹp đẽ chút nào. Một phần cơn giận âm ỉ suốt mấy ngày nay bây giờ phá tan cái đập chắn lồng ngực Harry, òa vỡ. Harry rút cây đũa phép của mình ra trước khi nó kịp suy nghĩ nó đang làm gì. Mọi người xung quanh cũng nháo nhào cả lên. Nhưng ngay khi Harry còn chưa kịp thốt ra một câu thần chú nào thì đột nhiên vang lên giọng nói nhẹ nhàng một cách chết người:-Chuyện gì mà ồn ào vậy?Thầy Snape đến. Cả đám Slytherin xúm lại giải thích phân trần với thầy của chúng. Thầy Snape điểm một ngón tay màu vàng ệch vào Malfoy bảo:-Giải thích xem!Malfoy liếc sang nhìn cô, một lúc sau, cậu ta mỉm cười ranh mãnh khiến trong lòng Ciara dâng lên một dự cảm không lành:-Hai đứa nhà Potter tấn công tụi con!"Biết ngay mà!"Mặc dù Ciara biết Malfoy không hoàn toàn là một kẻ xấu xa, tệ hại, thậm chí còn có thể nói cậu ta có một chút thiện cảm với cô. Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi. Thiện cảm đó có lẽ sẽ tăng lên nếu cô cùng chí hướng với Malfoy, tuy nhiên... vừa rồi cô lại hoàn toàn đối nghịch với cậu ta. Chung quy thì cô vẫn là một Gryffindor, Malfoy chẳng có lí do nào để bỏ qua cơ hội khiến Gryffindor bị trừ điểm cả. Còn nguyên nhân mà cậu ta kéo thêm Harry vào thì càng dễ giải thích hơn, Malfoy vốn rất ghét Harry, huống hồ Harry thực sự đang cầm đũa phép trên tay.Trước khi mọi chuyện đi quá xa, Ciara cao giọng nói:-Tất cả đều là do con, con là người đã tấn công bọn nó trước!Thầy Snape lạnh lùng nhìn Ciara, giọng nói mang ý châm chọc:-Ồ! Lại là trò! Có vẻ như lúc nào trò làm việc xấu cũng đều bị ta bắt gặp, trò Potter. Ta thắc mắc không biết còn có lần nào trò làm điều gì trái với lương tâm mà trót lọt khỏi mắt ta không đấy?Ciara nghe vậy chỉ im lặng không trả lời.
Thầy Snape bắt đầu liếc mấy đứa nhà Slytherin với cái áo chùng lộn xộn:-Để xem nào, tấn công nhiều học sinh nhà Slytherin, còn có cả Harry Potter cho dù có thật sự chưa kịp làm gì nhưng cầm đũa phép trên tay tức là cũng mang trong đầu ý định đó.Ron la lớn:-Nhưng mà bọn nó cũng tấn công Ciara, thầy coi nè!Nó đẩy cánh tay của Ciara tới trước mặt thầy Snape để ông thấy mấy cái nhọt đang lớn dần trên tay cô. Chỉ trong phút chốc, cô còn tưởng mình nhìn lầm khi thấy đầu mày thầy Snape giật giật, sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh:-Ta không thấy có gì khác cả. Sau câu nói đó, trước khi Ciara kịp ngăn cản, cả Ron và Harry đã hét lên, thiếu suy nghĩ đến mức nói ra cả những cái biệt danh mà tụi nó gọi thầy. May mắn do hai người hét lên cùng một lúc nên âm thanh có chút hỗn độn, khó mà nghe rõ được những gì hai bọn nó nói. Tuy nhiên thầy Snape cũng hiểu được đại ý. Bằng giọng nói mềm mại như lụa, thầy nói:-Ciara Potter sử dụng phép thuật tấn công bạn học, trừ nhà Gryffindor năm mươi điểm, còn Ron Weasley và Harry Potter mỗi đứa trừ mười điểm. Phạt cấm túc cả ba.Sau phán quyết của mình, thầy chậm rãi bước vào trong lớp, kéo theo đó là đám Slytherin từ từ đi vào với nụ cười ngạo mạn.Nhìn thấy sự bất mãn của Harry và Ron, Ciara thở dài lên tiếng:-Bình tĩnh đi. Hai người nên cảm thấy may mắn vì chúng ta chỉ bị trừ từng đó điểm, sẽ càng ngu ngốc hơn nếu cứ tiếp tục suy nghĩ muốn đòi lại công đạo trong chuyện này. Và còn có một việc không thể chối cãi là em đã tấn công bọn nó trước.Nói rồi, cô cũng không bước vào lớp mà lại tiến về phía có Malfoy đang đứng tại đó nhìn chằm chằm bọn nó. Hermione lo lắng hỏi:-Cậu đi đâu vậy?Khẽ lắc lắc cánh tay, Ciara đáp:-Đến bệnh xá.-Mình đi cùng cậu nhé?-Không cần đâu, cậu chắc không phải muốn bỏ lỡ tiết học này đấy chứ?Cứ như vậy, cô thẳng hướng về phía bệnh xá mà đi, đến khi tới gần Malfoy, cô mới thả chậm bước chân, nói nhỏ để chỉ hai người nghe được:-Đừng lãng phí sự giúp đỡ của tôi như vậy, cậu chỉ có một lần yêu cầu thôi đấy. Cậu có thể dùng nó để lợi dụng tôi thay cậu làm gì đó quan trọng hơn là cái trò đùa ngớ ngẩn này không phải sao?Cậu ta khinh thường thấy rõ:-Tôi thắc mắc rốt cuộc cậu có thể làm gì cho tôi?Chỉ mấy giây sau, Malfoy nghe thấy tiếng cười khe khẽ vang lên bên tai, đáp lại câu hỏi của mình:-Chỉ cần tôi muốn.Sau đó Ciara nhanh chóng đi thẳng, khuất dạng phía cuối hành lang.Goyle đứng bên cạnh Malfoy, không khỏi thắc mắc hai người vừa nói chuyện gì, nó ghé lại thì thầm với Malfoy:-Bây giờ chúng ta làm gì tiếp đây?Và sau đó, Goyle đã nhận ra nó vừa hỏi một câu hỏi rất sai lầm. Gương mặt Malfoy đen lại, đem cái phù hiệu trên ngực tháo xuống, ném về phía nó. Chiếc phù hiệu văng vào người Goyle giống như đụng vào một bức tường thịt, rơi xuống, đáp trên mặt đất. Malfoy tức giận bước nhanh vào lớp, chỉ vứt lại cho Goyle một câu:-Dẹp đi! Đem dẹp hết đi!
Thầy Snape bắt đầu liếc mấy đứa nhà Slytherin với cái áo chùng lộn xộn:-Để xem nào, tấn công nhiều học sinh nhà Slytherin, còn có cả Harry Potter cho dù có thật sự chưa kịp làm gì nhưng cầm đũa phép trên tay tức là cũng mang trong đầu ý định đó.Ron la lớn:-Nhưng mà bọn nó cũng tấn công Ciara, thầy coi nè!Nó đẩy cánh tay của Ciara tới trước mặt thầy Snape để ông thấy mấy cái nhọt đang lớn dần trên tay cô. Chỉ trong phút chốc, cô còn tưởng mình nhìn lầm khi thấy đầu mày thầy Snape giật giật, sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh:-Ta không thấy có gì khác cả. Sau câu nói đó, trước khi Ciara kịp ngăn cản, cả Ron và Harry đã hét lên, thiếu suy nghĩ đến mức nói ra cả những cái biệt danh mà tụi nó gọi thầy. May mắn do hai người hét lên cùng một lúc nên âm thanh có chút hỗn độn, khó mà nghe rõ được những gì hai bọn nó nói. Tuy nhiên thầy Snape cũng hiểu được đại ý. Bằng giọng nói mềm mại như lụa, thầy nói:-Ciara Potter sử dụng phép thuật tấn công bạn học, trừ nhà Gryffindor năm mươi điểm, còn Ron Weasley và Harry Potter mỗi đứa trừ mười điểm. Phạt cấm túc cả ba.Sau phán quyết của mình, thầy chậm rãi bước vào trong lớp, kéo theo đó là đám Slytherin từ từ đi vào với nụ cười ngạo mạn.Nhìn thấy sự bất mãn của Harry và Ron, Ciara thở dài lên tiếng:-Bình tĩnh đi. Hai người nên cảm thấy may mắn vì chúng ta chỉ bị trừ từng đó điểm, sẽ càng ngu ngốc hơn nếu cứ tiếp tục suy nghĩ muốn đòi lại công đạo trong chuyện này. Và còn có một việc không thể chối cãi là em đã tấn công bọn nó trước.Nói rồi, cô cũng không bước vào lớp mà lại tiến về phía có Malfoy đang đứng tại đó nhìn chằm chằm bọn nó. Hermione lo lắng hỏi:-Cậu đi đâu vậy?Khẽ lắc lắc cánh tay, Ciara đáp:-Đến bệnh xá.-Mình đi cùng cậu nhé?-Không cần đâu, cậu chắc không phải muốn bỏ lỡ tiết học này đấy chứ?Cứ như vậy, cô thẳng hướng về phía bệnh xá mà đi, đến khi tới gần Malfoy, cô mới thả chậm bước chân, nói nhỏ để chỉ hai người nghe được:-Đừng lãng phí sự giúp đỡ của tôi như vậy, cậu chỉ có một lần yêu cầu thôi đấy. Cậu có thể dùng nó để lợi dụng tôi thay cậu làm gì đó quan trọng hơn là cái trò đùa ngớ ngẩn này không phải sao?Cậu ta khinh thường thấy rõ:-Tôi thắc mắc rốt cuộc cậu có thể làm gì cho tôi?Chỉ mấy giây sau, Malfoy nghe thấy tiếng cười khe khẽ vang lên bên tai, đáp lại câu hỏi của mình:-Chỉ cần tôi muốn.Sau đó Ciara nhanh chóng đi thẳng, khuất dạng phía cuối hành lang.Goyle đứng bên cạnh Malfoy, không khỏi thắc mắc hai người vừa nói chuyện gì, nó ghé lại thì thầm với Malfoy:-Bây giờ chúng ta làm gì tiếp đây?Và sau đó, Goyle đã nhận ra nó vừa hỏi một câu hỏi rất sai lầm. Gương mặt Malfoy đen lại, đem cái phù hiệu trên ngực tháo xuống, ném về phía nó. Chiếc phù hiệu văng vào người Goyle giống như đụng vào một bức tường thịt, rơi xuống, đáp trên mặt đất. Malfoy tức giận bước nhanh vào lớp, chỉ vứt lại cho Goyle một câu:-Dẹp đi! Đem dẹp hết đi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com