TruyenHHH.com

Dn Harry Potter Can Not

Khi món bánh cũng đã vơi đi và những mẩu vụn cuối cùng cũng biến mất trên những cái đĩa giờ đã trở nên sạch bóng, cụ Dumbledore lại đứng dậy. Tiếng đấu láo ồn ào đang vang đầy Đại sảnh đường bỗng đột ngột lắng đi hầu như ngay tức thì, và người ta chỉ còn có thể nghe tiếng gió hú và tiếng mưa gào mà thôi.

Cụ Dumbledore mỉm cười với mọi người, nói:

-Thế nhé! Bây giờ thì ai ai cũng đã ăn uống no nê (Hermione "Hừm" một tiếng) Tôi phải lập tức lưu ý các trò tập trung chú ý để tôi thông báo vài điều. Ông Filch, thầy giám thị của trường, đã yêu cầu tôi báo cho các trò biết rằng danh sách các thứ cấm bên trong tòa lâu đài trong niên học này đã được bổ sung, bao gồm thêm Yo-yo Kêu gào, Dĩa có răng nanh, và Gậy nện đau hoài. Danh sách đồ cấm đầy đủ có bốn trăm ba mươi bảy món, tôi nhớ vậy, và có thể tham khảo trong văn phòng thầy giám thị Filch, nếu như có trò nào muốn coi thử.

Góc miệng của cụ Dumbledore hơi nhếch lên. Cụ tiếp tục nói:

-Như từ trước tới giờ tôi muốn nhắc nhở các trò là tất cả các khu rừng trong khu đất quanh trường đều cấm học sinh lai vãng, và tất cả học sinh dưới năm thứ ba cũng không được phép đi đến làng Hogsmeade. Tôi cũng lãnh cái nhiệm vụ đau đớn là thông báo cho các trò biết là năm nay không tổ chức cuộc thi đấu Cúp Quidditch Liên-nhà.

-Cái gì?

Harry há hốc miệng. Nó nhìn qua Fred và George cùng những thành viên khác trong đội Quidditch. Họ nhóp nhép miệng nói gì đó với cụ Dumbledore mà không thốt được lời nào, hiển nhiên là ai cũng sửng sốt đến nỗi không nói gì được. Cụ Dumbledore tiếp tục:

-Sở dĩ không tổ chức Cúp Quidditch Liên-nhà là vì sẽ có một sự kiện bắt đầu diễn ra vào tháng mười và kéo dài cho đến hết niên học, sự kiện này sẽ chiếm mất nhiều thì giờ và sức lực của các giáo viên... Nhưng mà tôi chắc chắn là tất cả các trò sẽ vô cùng thích thú tham gia. Tôi rất vui mừng thông báo rằng năm nay tại trường Hogwarts...

Nhưng vừa đúng lúc đó, một tràng sấm rền đinh tai nhức óc vang lên, và cánh cửa Đại sảnh đường mở bung ra.

Một người đàn ông đứng ở ngay ngưỡng cửa, tì người vào một cây gậy dài, toàn thân liệm kín trong tấn áo trùm lữ hành màu đen. Mọi cái đầu trong Đại sảnh đường đều quay về phía kẻ xa lạ đó. Thình lình ánh chớp ngoằn ngoèo nháng lên trên trần Đại sảnh đường soi rọi người khách lạ. Ông ta kéo nón trùm kín mặt xuống, rùng mình lắc đầu để rảy nước mưa bám trên bờm tóc xám, rồi bắt đầu bước tới bàn dành cho các giáo sư.

Mỗi bước đi của người lạ mặt dội một âm thanh đùng đục suốt dọc sảnh đường. Đến cuối dãy bàn dài, quẹo phải, rồi nặng nề lê bước về phía cụ Dumbledore. Một ánh chớp nữa nhá ngang trần, Hermione há hốc miệng kinh hãi.

Trong ánh chớp, gương mặt của người đàn ông nhìn như bức hình chạm nổi sắc cạnh, và đó là một gương mặt lạ lùng mà Ciara chưa từng thấy bao giờ. Dường như thể nó được khắc trên một tảng gỗ đã dầm sương giãi nắng, dưới bàn tay của một gã nào đó biết rất lờ mờ cái gọi là "nhân diện", và tuyệt chẳng có tí tài đục đẽo nào. Mỗi phần da đều như vết thẹo. Cái miệng trông giống hệt một vết cắt méo xệch, cùng cái mũi bị lẹm đi hẳn một mảnh to. Nhưng chính đôi mắt người mới khiến y trông đáng khiếp.

Một trong hai con mắt nhỏ xíu, u ám, và sáng quắc. Con mắt còn lại to, tròn như đồng xu, màu xanh nê-ông sáng choang. Con mắt xanh da trời chuyển động không ngừng. Không thèm chớp lấy một cái, nó cuộn lên, cuốn xuống, đánh từ bên này sang bên kia, hoàn toàn độc lập với con mắt thường còn lại. Và khi nó đánh lên ngược hẳn về phía gáy của y, thì chỉ còn lại một màu trắng dã.

Người lạ mặt bước về phía cụ Dumbledore. Y giơ ra một bàn tay cũng nhằng nhịt thẹo hệt như cái mặt y. Cụ Dumbledore bắt lấy bàn tay đó, miệng lẩm bẩm điều gì mà Harry nghe không ra. Cụ có vẻ đang dò hỏi cái nhân vật lạ lùng này, cái kẻ cứ gật đầu mà tịnh không mỉm cười, chỉ trả lời bằng giọng rất khẽ. Cụ Dumbledore gật đầu và ra dấu cho người đàn ông một chỗ trống bên phải cụ.

Người lạ mặt ngồi xuống, lắc cho cái bờm tóc xám xịt rũ khỏi mặt, kéo một cái đĩa xúc xích về phía mình, đưa nó lên cái phần còn lại của chiếc mũi, và hít hà. Đoạn y lấy một con dao nhỏ từ trong cái túi ra, xiên vào đuôi mẩu xúc xích, và bắt đầu ăn. Con mắt bình thường của y dán chặt lên mấy mẩu xúc xích, nhưng con mắt xanh da trời vẫn không ngừng xẹt qua xẹt lại trong hốc mắt, quét qua hết sảnh đường lại tới lũ học trò.

-Cho phép tôi được giới thiệu, giáo viên của môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

Cụ Dumbledore nói sang sảng trong bầu không khí im phăng phắc.

-Giáo sư Moody.

----------

Sáng ngày hôm sau, cơn bão đã tan, Ciara thức dậy từ rất sớm, im lặng ngắm nhìn ánh bình minh tuyệt đẹp. Dạo này, cô thường xuyên bị mất ngủ, chỉ cần vừa chợp mắt một chút là hàng loạt những kí ức đứt quãng lại hiện lên trong đầu cô, và càng ngày càng bị biến tấu trở nên đáng sợ hơn. Nó khiến cô sinh ra một loạt cảm giác sợ hãi, ám ảnh kinh khủng. Cũng chính nó, Ciara từng làm Hermione lo lắng lên xuống khi nhìn thấy cô choàng dậy vào giữa đêm, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, liên tục thở gấp như thể muốn hít hết không khí trong phòng để tìm lại sự sống.

Vừa bước vào Đại sảnh đường, Ciara đã nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào. Trong những ngày này, vấn đề được đem ra để bàn tán nhiều nhất chắc chắn đều có liên quan đến cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật sẽ được tổ chức tại Hogwarts năm nay.

Thi đấu Tam Pháp thuật được lập ra từ khoảng bảy trăm năm trước như một cuộc so tài giao hữu giữa ba trường Pháp thuật ở châu Âu: Hogwarts, Beauxbaton, và Durmstrang. Mỗi trường chọn ra một nhà quán quân, và ba nhà quán quân sẽ so tài trong ba bài thi pháp thuật. Các trường thay phiên nhau đăng cai tổ chức mỗi năm năm, và khi đó, nói chung ai cũng nhất trí rằng đây là cách tuyệt nhất để thiết lập mối quan hệ giữa các nam nữ phù thủy của các quốc gia – cho đến khi danh sách người bị giết lên quá cao đến nỗi phải chấm dứt cuộc so tài.

Tuy nhiên, Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế cùng Bộ Điền kinh và Thể thao Pháp thuật đã quyết định rằng thời cơ đã chín muồi để thử một lần nữa. Nhưng Bộ pháp thuật đã nhất trí rằng, năm nay sẽ giới hạn tuổi của học sinh tham gia. Chỉ có học sinh trên mười bảy tuổi mới được phép báo danh, bởi vì các hạng mục tham gia rất nguy hiểm, vất vả, mặc dù đã làm rất nhiều biện pháp bảo vệ, dẫu vậy thì học sinh dưới năm bảy cơ bản là không ứng phó được.

Hiệu trưởng trường Beauxbaton và trường Durmstrang sẽ đến đây vào tháng Mười, với những đấu thủ vào tới vòng chung kết, và cuộc chọn quán quân sẽ diễn ra vào lễ Hội Ma Halloween. Vì vậy, nhìn Fred, George, và Lee Jordan đang chụm đầu lại thảo luận cài gì đó, cô đã có thể dễ dàng đoán được bọn họ đang tìm cách làm bản thân già đi để mà lừa vào được cuộc thi.

Người cuối cùng giành chiến thắng sẽ đem lại vinh quang cho nhà trường và được bỏ túi một ngàn Galleons. Quả là một món hời lớn. Vậy nên không chỉ ba người bọn họ mà còn rất nhiều người khác mơ mộng đến việc đăng quang chức vô địch, kể cả Harry và Ron cũng không ngoại lệ.

Theo thời khóa biểu thứ hai, sáng ngày hôm nay, cả bọn ở ngoài trời cả ngày. Thảo dược học với nhà Hufflepuff và chăm sóc Sinh vật Huyền bí học cùng Slytherin. Cả hai môn học đều trôi qua khá là suôn sẻ đối với Ciara nếu bỏ qua một số cãi vã nhỏ giữa Malfoy và bộ ba Harry, Ron, Hermione. Suốt cả mùa hè này cô không gặp Malfoy kể từ sau trận Chung kết Cúp Quidditch Thế giới, vừa hay ở đây càng thuận tiện hơn để dò hỏi chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, nhưng tất nhiên là không phải ở trong các tiết học.

Buổi chiều thì Harry và Ron có hai tiết Tiên tri – tiết học mà Harry cảm thấy khó ưa nhất, bên cạnh môn Độc dược. Giáo sư Trelawney cứ tiên đoán miết về cái chết của Harry, cái trò này khiến nó cảm thấy khó chịu vô cùng.

Sau bữa ăn trưa, Hermione đã ngay lập tức đến thư viện, cho dù hôm nay mới là ngày đầu tiên nhập học, còn chưa có bài tập về nhà. Chính vì vậy, hiện tại chỉ có một mình Ciara ngồi trong phòng, đờ đẫn ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài ô cửa sổ, suy nghĩ mông lung vô định. Không biết đã ngồi bao lâu, đến khi nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã trở nên mát mẻ hơn, cô mới bắt đầu đứng dậy:

"Có lẽ mình nên ra ngoài đi dạo một chút."

----------

Trên hành lang lúc này có không ít học sinh đi lại, có người hối hả vội vã, có người chậm rãi tản bộ, có người đi theo nhóm, có người lại chỉ đơn độc một mình giống cô. Trông chẳng khác gì cái xã hội ồn ã, tấp nập phía bên ngoài ngôi trường. Có lẽ điểm không giống duy nhất là con người và độ tuổi của những người ở đây. Cái độ tuổi mà còn chưa thể hoàn toàn nhận thức được một cách rõ ràng trong suy nghĩ, hành động hay kiểm soát những cảm xúc của bản thân. Họ sống vô tư, tự do, không cần phải quá toan tính bất cứ điều gì mà chẳng hề nhận ra rằng thế giới ngoài kia đang ngày một thay đổi khó lường hơn.

Ciara phải thật sự thừa nhận một điều là bầu không khí ở đây thoải mái hơn nhiều, ít nhất còn dễ thở hơn cái xã hội vô vàn bên ngoài. Chậm rãi thả bước trên hành lang, cô cảm giác được hình như ngày hôm nay có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cô hơn trước đây. Mặc kệ những ánh nhìn nóng bỏng của người khác, Ciara vẫn chỉ tập trung vào công việc của mình – đi dạo, dù sao thì cô cũng không có quyền quản lí hành động của người khác.

Đưa mắt nhìn quang cảnh xung quanh, trong thâm tâm Ciara bỗng dâng lên một nỗi tiếc nuối, đáng ra lúc trước cô nên tận hưởng thời gian ở đây nhiều hơn. Mặc dù không thể phủ nhận việc cho dù là ở đâu đi nữa cũng sẽ có những kẻ có suy nghĩ chẳng mấy tốt đẹp, kể cả là ở Hogwarts. Nhưng với một người đã sống lâu hơn toàn bộ học sinh tại đây cả một thập kỉ, có đủ sự sắc xảo trong suy nghĩ và sự trưởng thành trong cảm xúc, vậy nên trong mắt Ciara, cái suy nghĩ xấu xa của đám học sinh này cũng chỉ là mấy trò mèo của trẻ con, hoàn toàn không xứng để đem ra so sánh cùng những gì cô đã từng trải qua.

-Hiếm khi thấy em ra ngoài chỉ nhằm mục đích đi dạo như vậy.

Một giọng nói cao ngạo vang lên trên đỉnh đầu cô.

Ciara vẫn không dừng bước, vừa đi vừa ngước đầu lên, hướng mắt về phía Curtis, nói:

-Cũng hiếm khi em gặp được anh ở chỗ nào khác ngoài mấy nơi như thư viện.

Curtis mỉm cười:

-Sao? Hôm nay tâm tình em có vẻ tốt hơn mọi ngày nhỉ?

-Chỉ là rảnh rỗi nên muốn ra ngoài cho khây khỏa thôi.

-Nếu đã rảnh rỗi như vậy thì tốt nhất là nên đến bệnh xá kiểm tra một chút đi.

Cô nói với giọng khó hiểu:

-Kiểm tra cái gì?

Curtis cau mày, khiển trách:

-Con nhóc ngu ngốc, sao em có thể yên tâm rằng mình sẽ ổn sau khi lời nguyền phát tác, thậm trí chính bản thân cũng không biết mình đã bị cho dùng thứ gì?

-Em đã nói rồi, anh không cần phải lo lắng thái quá như vậy, chỉ cần em cảm thấy ổn tức là ổn, vì sao lại phải lằng nhằng như vậy chứ?

Nói chuyện với cô, Curtis cảm thấy như mọi tâm tình tốt ngày hôm nay của mình đều chẳng còn nữa. Anh là anh trai cô, anh quan tâm cũng là điều đương nhiên, huống hồ cơ thể cô vốn chẳng bao giờ ổn cả, ấy vậy mà con nhóc này lại cho là anh chỉ đang làm mọi chuyện trở nên phiền phức hơn. Curtis tức giận, hằm hè mở miệng:

-Em...

-Ciara!

Một tiếng gọi khác đánh gãy lời nói của anh. Cả hai đồng loạt quay sang thì nhìn thấy Cedric đang hướng bọn họ mà đi đến.

-Đây rồi, anh đang định đi tìm em đấy.

Vừa nói, Cedric vừa hướng mắt sang nhìn người bên cạnh cô như đang đợi cái gì đó.

Ciara mỉm cười nói:

-À, cũng nên giới thiệu với anh một chút, đây là Curtis Finn, học sinh năm năm nhà Slytherin.

Nói rồi cô lại đưa tay hướng Cedric, đánh mắt sang nói với Curtis:

-Còn anh ấy tên Cedric Diggory, năm bảy nhà Hufflepuff.

Sau lời giới thiệu của cô, Cedric là người đầu tiên lên tiếng chào hỏi, anh đưa tay ra phía trước:

-Rất vui được gặp cậu.

Điều khiến cô ngạc nhiên là một kẻ kiêu ngạo như Curtis cũng vui vẻ mỉm cười, đáp lại:

-Chào anh.

Nhìn cả hai chào hỏi nhau, không hiểu sao Ciara có cảm giác cái bắt tay của họ trông thắm thiết hết sức, gân xanh trên bàn tay cũng nổi hết cả lên như đang ra sức bóp nát tay đối phương.

Sau mấy phút giao lưu với nhau qua ánh mắt và sức lực, cuối cũng cả hai mới buông tay ra. Curtis nói với giọng hòa nhã kì lạ:

-Làm bạn cùng Ciara cũng đã lâu rồi nhưng không hiểu sao tôi chưa từng nghe con bé nhắc đến việc bản thân có quen biết một nhân vật nổi tiếng như anh nhỉ?

Cedric cũng bình thản trả lời:

-Bình thường tính cách con bé vốn trầm lặng như vậy, tôi cũng chưa bao giờ nghe Ciara kể về ai khác ngoài Harry, chính vì vậy cũng không biết là em ấy còn quen biết một người xuất chúng như cậu Finn.

Dừng một chút, anh nhìn Ciara nói tiếp:

-Còn chưa kể năm ngoài chúng tôi có một số hiểu lầm với nhau, nhưng mà hiện tại thì đều đã giải quyết ổn thỏa hết rồi.

Curtis cũng đưa mắt nhìn cô, nói khó hiểu:

-Thật sao, vậy mà tôi còn yên tâm vì cho rằng chỉ có một mình thằng nhóc tóc đỏ nhà Weasley là thân thiết với con bé nhất, thật không thể ngờ được...

Ciara nhìn hai người bọn họ, nặng nề mỉm cười để giải quyết bầu không khí khó xử hiện tại. Như chợt nhớ ra chuyện gì, cô quay sang Cedric:

-Không phải anh tìm em còn có chuyện khác sao?

-Anh có nghe ba kể lại về chuyện xảy ra ở trận Chung kết Cúp Quidditch Thế giới...

Cedric ngập ngừng, ra chiều hối lỗi:

-Anh thay mặt ba mình xin lỗi em, đáng ra ông ấy không nên đem mọi chuyện đổ hết lên em khi chưa có đủ bằng chứng như vậy.

-Không sao, em chẳng mấy để ý đâu. Mà dù gì đi nữa ông Diggory vốn cũng không phải là người có suy nghĩ này.

-Ngày hôm đó em hẳn đã bị thương nặng, bây giờ thì ổn rồi chứ?

-Vâng, hoàn toàn ổn.

Curtis ở bên cạnh cười khuẩy một tiếng:

-Ổn? Em thì có khi nào mà ổn chứ?

Cuối cùng Curtis chấm dứt cuộc trò chuyện mới chỉ bắt đầu vài phút với lí do muốn lôi cô đến bệnh xá để kiểm tra. Sẽ chẳng có chuyện gì khiến Ciara cảm thấy khó chịu nếu anh không vừa đi vừa lẩm bẩm những lời khó hiểu:

-Sao em không nói cho anh biết là trước đó em còn quen một kẻ đẹp mã khác nữa?

-Mấy tên như vậy còn khó đối phó hơn thằng nhóc Weasley chẳng có mấy sức sát thương...

Ciara nhìn Curtis như anh mới chính là người không ổn ở đây:

-Có lẽ anh đang hiểu nhầm chuyện gì đó, Dalziel.

----------

Sau khi trải qua sự kiểm tra kĩ càng của bà Pomfrey, chắc chắn rằng không có vấn đề gì, Curtis mới thả cô trở về. Bước đến gần Đại sảnh đường, cô nghe thấy tiếng ồn ào lớn hơn mọi ngày. Còn chưa kịp tiến vào, cô đã thấy giáo sư Moody bước ra. Nhìn thấy cô, ông ta có vẻ rất ngạc nhiên, con mắt giả pháp thuật liên tục xoay tròn, ông im lặng nhìn chằm chằm cô giống như đang suy nghĩ gì đó.

Mặc dù không thích việc bị con mắt giả dữ tợn đó nhìn mình, cô vẫn lịch sự lên tiếng:

-Thầy có việc gì muốn nói với con sao, thưa giáo sư?

Moody Mắt – Điên lặng lẽ đáp lại nhưng chẳng hề liên quan đến câu hỏi của cô:

-Ngày hôm nay ta vậy mà lại gặp mặt tận hai đứa trẻ nhà Potter, một đứa giết chết Chúa Tể Hắc Ám, còn một đứa chẳng hề có chút tiếng tăm gì...

Ông khập khiễng bước qua cô, tiếng lạch cạch của chân gỗ vang lên trên hành lang. Khoảnh khắc ông đi ngang qua cô, Ciara nghe thấy ông nói rất nhỏ những vẫn đủ để lọt vào tai cô:

-... Nhưng đứa thứ hai mới chính là thiên tài thật sự, thích âm thầm và lặng lẽ đóng giả làm một kẻ tầm thường.

Đến mãi khi Moody đã đi xa, Ciara vẫn chỉ đứng lặng người tại chỗ, đôi mắt vẫn hướng về phía Đại sảnh đường, im lặng lắng nghe tiếng chân gỗ nện trên hành lang, vang lên lạch cạch.

Bước vào bên trong Đại sảnh đường, vây quanh là tiếng bàn tán hào hứng kể về chuyện vừa xảy ra, Ciara ngồi vào bàn nhà Gryffindor, nhìn Harry, Ron và Hermione, lên tiếng:

-Mình đã bỏ lỡ chuyện gì sao?

Harry cũng hào hứng không kém mọi người xung quanh:

-Thật tiếc khi em không nhìn thấy một màn vừa rồi, Ciara. Malfoy dám chế nhạo bác Weasley, phóng bùa chú về phía anh, và khi đó giáo sư Moody đã xuất hiện, không những thế còn cho nó một bài học đáng nhớ.

Ciara quay sang nhìn Ron như muốn xác minh chuyện này. Ron lặng lẽ nói:

-Đừng có nói chuyện với mình!

Hermione ngạc nhiên, hỏi:

-Sao không?

-Tại mình muốn gắn nó vào trong bộ nhớ của mình mãi mãi.

Ron nói, mắt nhắm lại và một vẻ hưng phấn hiện lên trên mặt nó:

-Draco Malfoy, cái con chồn hương nảy tưng tưng kỳ lạ...

Harry và Hermione cùng cười ha ha, và Hermione bắt đầu phân phối món thịt bò hầm vào đĩa từng đứa. Cô bé nói:

-Ổng dám làm thằng Malfoy bị thương thật chớ! Còn hên là có giáo sư McGonagall ngăn lại...

Ron hét lên giận dữ, mắt trợn trừng, cáu kỉnh:

-Hermione! Bồ đang làm hỏng giây phút đẹp nhất của đời mình!

Hermione gây ra một âm thanh nóng nảy và lại bắt đầu ăn hết ga.

Harry nhìn cô bé:

-Đừng có nói với mình là bồ sắp đi thư viện tối nay đó nhé!

Hermione nói chắc nịch:

-Đi chớ! Cả đống việc phải làm.

-Nhưng bồ nói giáo sư Vector...

-Không phải bài tập.

Hermione đáp. Chỉ trong vòng năm phút, cô bé đã vét sạch cái đĩa của mình và đi mất. Cô vừa mới đi là Fred Weasley vào thế chỗ ngay. Nó nói:

-Trời, Moody! Ổng ngầu cỡ nào?

-Quá cỡ ngầu! - George nói, kéo ghế ngồi xuống đối diện Fred.

-Siêu ngầu! - Lee Jordan, bạn thân của hai đứa sinh đôi, vừa nói vừa trườn xuống ngồi kế bên George. Nó thông báo với Harry và Ron:

-Chiều nay tụi này có giờ của thầy.

Harry háo hức:

-Buổi học ra sao?

Fred, George và Lee trao đổi với nhau những cái nhìn đầy ý nghĩa.

-Chưa từng học buổi nào giống vậy. - Fred nói.

-Thầy rành lắm, nhỏ ơi! - Lee nói.

-Rành cái gì? - Ron chồm người ra trước, hỏi.

-Rành làm cái đó thì phải làm ra sao. - George nói đầy ấn tượng.

-Làm cái gì? - Harry nói

-Chống lại Nghệ thuật Hắc ám. - Fred đáp

-Cái gì ổng cũng nếm mùi hết rồi. - George thêm vào.

-Tuyệt cú! - Lee nói.

Ron lục trong túi ra cái thời khóa biểu:

-Tới thứ năm tụi này mới có giờ thầy! - Nó thất vọng, nói.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com