Dn Harry Potter Black Rose Dang Chinh Sua
Rose đang loạng choạng bước xuống hầm Slytherin , có một đôi mắt xanh nhìn chăm chú vào cô, thấy được sự căng thẳng và lo lắng của cô về điều gì đó. Draco Malfoy rất tò mò về những chuyện mà Rose đã làm trong thời gian gần đây . Cậu có những ký ức bị trống rỗng , những giấc mơ kỳ lạ về điều mà cậu chưa bao giờ nghĩ thực sự sẽ xảy ra. Thật khó hiểu, thậm chí kỳ dị. Draco biết Rose từ nhỏ, cả hai có quan hệ rất thân thiết, thậm chí cậu còn muốn tương lai cô ấy sẽ là một thành viên trong gia đình Malfoy của cậu. Nhưng Rose lại chỉ coi cậu như em trai mình, lúc nào cũng ra giọng đàn chị dạy dỗ và khiêm nhường , vì thế Draco luôn tìm cách gây sự chú ý với cô ấy, luôn tỏ ra mình trưởng thành và là một quý ông hoàn hảo. Nhưng kể từ khi cậu học năm thứ nhất ở Hogwarts, Rose ngày càng hay giận dỗi cậu chỉ vì tên đầu thẹo Harry Potter và những người bạn ngu ngốc của tên đó. Draco chưa bao giờ thực sự chú ý đến cô ấy cho đến năm nay, Rose dường như thoát khỏi cái bóng mà cô luôn ẩn lấp . Một Slytherin thuần chủng, xinh đẹp , cao ngạo và thông minh , một huynh trưởng được tín nhiệm nhất trong lịch sử từ trước tới nay của Slytherin, không hiểu sao đám rắn nhỏ năm dưới coi Rose như thần tượng của mình, nghe lời cô một cách bất chấp. Cô ấy còn được lũ con trai của các nhà lấy ra để làm chủ đề trong các cuộc bàn luận ,điều đó làm cho cậu rất khó chịu, nhưng có một điều còn khó chịu hơn nữa chính là Rose trở nên thân thiết với Cedric Diggory, tên nam thần nhà Hufflepuff , và những tin đồn giữa hai người họ. Draco quan sát Rose kiểm tra túi áo choàng của mình nhiều lần , trán cô nhăn lại . Cậu mỉm cười khi cô thở phào nhẹ nhõm mỗi lần nhận ra món đồ mà cô đang thận trọng cất dữ ,vẫn nằm trong túi. Khi Rose vòng qua góc nơi cậu đang ngồi, trên bậu cửa sổ, đọc cuốn sách độc dược , cô khẽ hét lên vì ngạc nhiên, Draco nhướn mày thích thú trước phản ứng của cô. "Merlin Draco Malfoy ! Cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy? ""Tôi làm điều này hàng ngày Rose! " Draco đóng cuốn sách của mình lại , đặt nó trên đùi, "Thành thật mà nói tôi nên hỏi chị tại sao lại chạy xung quanh phòng sinh hoạt chung lúc bốn giờ rưỡi sáng , trông chị khá đáng ngờ! " "Tôi ra ngoài đi dạo, gần đây tôi đã cảm thấy rất căng thẳng. " tôi nói sự thực ," Có phiền nếu tôi ngồi một chút không? ""Tất nhiên." Draco cảm thấy má mình đỏ ửng, tự nguyền rủa mình, vì cậu chưa bao giờ cảm thấy mình mất kiểm soát cảm xúc với bất kỳ ai ngoài Rose . Tôi biết mình đã nợ Draco rất nhiều, mặc dù cậu ấy sẽ không bao giờ nhớ đến nó, cậu ấy đã cứu mạng tôi khi Adeline xé một lỗ hổng trong trái tim tôi và Alice. Tôi mỉm cười, một nụ cười rộng và chân thành , thì thầm một lời cảm ơn thầm lặng, sau đó ngồi xuống phía đối diện Draco .Draco quan sát khi Rose ngả đầu ra sau, mắt nhắm nghiền rồi mở chúng ra, khiến cậu chuyển ánh mắt trở lại cuốn sách trong lòng . "Tôi không đi dạo - tôi đã đi làm thứ này " tôi rút ra từ trong túi của mình lọ độc dược màu tím bí ẩn buộc Draco nhìn chằm chằm vào nó. " Phúc Lạc Dược! "" Tôi nghĩ nó sẽ giống như một liều thuốc may mắn - tôi đã tạo ra nó cho Cedric. " bỏ lọ thuốc vào túi , rồi nhìn lại Draco, cậu ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt không thể đọc được." Tôi không thích anh ta . Nhưng chị có nghĩ rằng Diggory đáng để chị làm như vậy ?" " Điều đó không quan trọng, chỉ cần Cedric có thể an toàn. "" Vậy là những tin đồn đó là thật, chị và Diggory đang hẹn hò ?"" Cứ cho là vậy đi. "" Chị đừng mơ! " Draco bật dậy , la lên." Nói lớn vậy làm gì ?" tôi cầm quyển sách đập cho cậu một cái, " cậu muốn đánh thức mọi người à! "Draco xoa xoa chỗ bị đánh , " nói cho chị biết, tôi đây đã thích ai , thì nhất quyết không để cho người đó bị cướp mất !"Tôi nheo mắt nhìn thẳng vào Draco, "cậu thích Cedric à? "Mặt cậu ta đỏ bừng, thở phì phì, "đúng là chỉ có chị mới ngu ngốc không nhận ra , nhưng bây giờ nói cũng chưa muộn, tôi chính là thích chị đấy, rõ chưa? "" Thôi, bỏ qua vấn đề này đi! " tôi nhìn ra ngoài cửa sổ lé tránh ánh mắt của Draco , chuyển qua một chủ đề khác , " Cậu có nghĩ món thuốc này có tác dụng không Draco? "" Nếu sau khi anh ta uống mà không chết thì chắc chắn nó có tác dụng ." Tôi lườm Draco, chuẩn bị cho cậu ta một cú đấm .Draco nhanh chóng giơ tay đầu hàng, " A , tôi chỉ đùa thôi mà! Có lẽ không sao đâu, đó cũng là công sức mà chị vất vả bỏ ra cho anh ta , mặc dù Diggory là một người không bao giờ như vậy !"Tôi biết cậu ta sẽ nói gì, nhưng thực tế Draco dừng lại giữa chừng khiến tôi bật cười. Sau đó cả hai nói chuyện thêm một tiếng nữa , đến khi một vài người thức dậy ra khỏi phòng sinh hoạt chung Slytherin . Tôi thậm chí còn không nhận ra Draco , vì cậu đã có vẻ chín chắn và tốt bụng hơn nhiều so với thằng nhóc vênh váo luôn thích gây sự với Harry Potter . Lời nhắc nhở về trận thi đấu thứ ba tăng lên trong tâm trí tôi khi mặt trời bắt đầu mọc, khiến sương trên cửa sổ lấp lánh." Được rồi Draco, tôi phải đi đây. " khi tôi bắt đầu đứng dậy bước đi , thì Draco đặt tay nên vai , ngăn tôi lại. " Đợi đã , tôi có một câu hỏi. " Draco đứng dậy, cậu ấy đã cao hơn tôi ấy rất nhiều, "Tôi đã có những giấc mơ, trong đó chỉ có hai chúng ta , nhưng chúng có vẻ giống như những ký ức, tôi không thể hiểu tại sao. Nó đã ám ảnh tôi . Ngay tại nơi này , tôi thấy chị bị thương rất nặng , toàn thân đều là máu, cảm giác đó rất trân thật nhưng tôi chỉ không biết- "Tôi quay lại, nhìn Draco với đôi mắt mở to , thực sự đã lãng quên mất điều này , tôi nhận ra mình tàn nhẫn đến mức nào khi lấy đi những ký ức của cậu ấy cho đến lúc bây giờ. Tôi không kiềm chế được khi thấy mình đã ích kỉ như thế nào, nước mắt bắt đầu chảy ra từ khóe mắt . Draco buông tay, giật mình trước phản ứng của tôi. "Tôi rất xin lỗi Draco !" tôi che miệng bằng tay ngăn những tiếng nấc nghẹn ngào, " Chỉ một lần duy nhất thôi , nếu cậu tiến quá sâu vào chuyện này, tôi không muốn cậu gặp chuyện nguy hiểm chỉ vì tôi !"Draco nhìn tôi bối rối, cậu đặt tay lên vai ,cố gắng trấn tĩnh tôi , "chị đang nói về cái gì vậy?" Tôi biết rằng cậu ấy xứng đáng được biết , ít nhất là vào đêm Draco đã cứu mạng tôi. Vì vậy, tôi lùi lại phía sau một bước , sau đó rút đũa phép ra. Để thực hiện câu thần chú này cần phải là một người có trí óc cực kỳ mạnh mẽ . Tôi cố gắng tập trung, đặt đũa phép lên đầu, đưa tay ra trước mặt Draco. "Tôi sẽ cho cậu xem ." ----------------------------------------------------Thời gian thật kì lạ. Khi bạn muốn thời gian trôi nhanh, nó hoàn toàn ngược lại và khi bạn muốn thời gian chậm lại, nó dường như tăng tốc chỉ để chọc tức bạn. Nhiệm vụ thứ ba đã đến . Ngày cuối cùng, tôi và Cedric ngồi bên một cái cây bên cạnh Hồ Đen. Tôi dựa đầu vào vai Cedric , còn anh thì dựa vào thân cây. Mặt trời đang lặn , tôi nhìn những vệt màu cam nhạt dần thành màu xanh lục của hồ qua dải băng mắt , cảm thấy bình tĩnh một cách kỳ lạ, tay phải tôi đan xen với Cedric, trong khi tay kia đang chơi đùa với đám cỏ tươi tốt bên cạnh. " Tôi có một cảm giác vô cùng bất an đối với mê cung trong trận đấu cuối cùng này, Cedric ." tôi nói, giọng đều đều, đầy cảm xúc. " Anh có thể đừng vào đó , không ai quan tâm mê cung đó thực sự nguy hiểm như thế nào ." Cedric nhìn xuống tôi , " em biết tôi không thể làm vậy Rose , tôi đã cam kết, ngoài ra, tôi cũng đã vượt qua được các thử thách cho đến nay, tôi có thể hoàn thành nó !"" Nhưng nếu anh bị thương hoặc chết và không bao giờ trở lại..."Cedric ngồi dậy, khiến tôi thẳng lưng lên , anh khẽ ôm lấy khuôn mặt tôi . "Tôi hứa với em Rose , tôi sẽ quay lại với em! ""Nhưng nếu -""Không . Đừng lo lắng . Tôi sẽ trở về với em. " Cedric buông mặt tôi ra , giơ ngón tay hồng hào lên , "Tôi xin thề! "Khi nhìn hành động này của Cedric ,tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút , tôi tin tưởng anh , vì biết Cedric rất coi trọng lời hứa của mình . Tôi quay đi nhìn thẳng về phía chân trời , "Tốt thôi, nhưng anh cũng phải hứa với tôi một điều nữa !"" Tôi hứa ." " Anh thậm chí không biết mình đang hứa gì." Cedric thở dài, "Tôi hứa sẽ làm mọi việc mà em muốn ." Tôi rút một lọ thuốc màu tím ra khỏi túi áo choàng của mình, " hãy uống thứ này trước khi vào trong mê cung, mong nó có thể đem lại may mắn cho anh. " "Có phải vậy không?" Tôi lắc đầu, "Thế thôi." Cedric bật cười, cầm lấy lọ dược tề, " tôi sẽ uống nó ngay khi bước vào mê cung. "" Anh không sợ tôi hạ độc trong đó sao? "" Em sẽ không làm vậy ."Chúng tôi cùng nhìn nhau cười khúc khích, sau đó chỉ yên lặng dựa người vào nhau, tận hưởng khoảng khắc yên bình còn lại trước khi cuộc thi nguy hiểm chào đón vào ngày mai. --------------------------------------------------------"Bồ có thể đừng ủ rũ như vậy không?" Tôi chống tay lên cằm, xoay đầu nhìn chàng trai cao gầy và cô gái có mái tóc xám tro xinh đẹp mà tôi cho là người bạn thân nhất hiện tại đang đứng trước mặt .Tôi ngồi trong phòng ăn một mình, Cedric đã đi ăn mừng cùng bạn bè, trong đêm cuối cùng trước khi bước vào nhiệm vụ thứ ba . " Mình không phải ủ rũ , mình chỉ đang suy nghĩ cẩn thận ." tôi trả lời , giành lấy một chiếc bánh gừng từ tay Alice ." Ồ! Bồ đang suy nghĩ rất sâu sắc về chuyện gì ?" Alice ngồi bên trái ,còn Fred Weasley ngồi bên phải tôi, "Đợi đã, để mình đoán - nhà vô địch Tam Pháp Thuật yêu thích của chúng ta - Har- Ah ý mình là - Cedric Diggory, mình không thể tin rằng mình gần như đã quên !" Tôi biết rõ ràng Alice không quên , cô ấy chỉ cố gắng làm tôi cười, " mình ủng hộ Cedric và Harry như nhau !"" Vậy sao ? Mình không thấy Harry nhận được những buổi hẹn siêu bí mật với bồ! "" Harry đã có giáo sư Lupin và Sirius, cậu bé hoàn toàn không cần sự giúp đỡ của mình. " tôi nháy mắt với Fred trước khi quay sang Alice một lần nữa, "Hai người định làm gì vậy? Mình cảm thấy hình như mình đã không gặp bồ trong thời gian gần đây Alice , bồ đã làm gì sau khi biết..."Tôi biết Alice vẫn vô cùng đau thương, tôi cũng muốn cảm nhận nỗi đau của mình, nhưng với tất cả những gì đang diễn ra, tôi đã đẩy tất cả cảm xúc sang một bên, không muốn tập trung vào nỗi buồn đó nữa. "Fred là người đã chia sẻ cùng với mình , nhất là khi giấc mơ về những kí ức mà bồ đã cho mình xem, mình đã thấy Adeline làm tổn thương bồ đến mức nào - mình chỉ muốn quên đi nó ." Với tất cả những gì đã xảy ra, tôi quên việc một trong hai người bạn thân duy nhất của mình đã rời đi . Nhưng vẫn còn Alice , tôi nhận ra rằng cô ấy quan trọng đến mức nào. "Hãy nói chuyện với mình nhiều hơn Alice , mình biết bồ không thích ở trong ký túc xá nữa, nhưng bồ là tất cả những gì còn lại của mình - và mình không thể mất bồ ." tôi cảm thấy nước mắt rơi xuống má, " bồ giống như em gái của mình vậy Alice Hadens !"" Mình yêu bồ rất nhiều Rose!" Alice ôm chầm lấy tôi, ôm thật chặt như một con gấu bông , như thể cô sợ chỉ cần buông tay, mọi thứ sẽ biến mất . " Một khi giải đấu kết thúc và Cedric là người chiến thắng , bồ sẽ không còn căng thẳng khi ăn về anh ta nữa, chúng ta sẽ có thể nói chuyện thoải mái ."Tôi gật đầu ," được .""Nếu Harry thắng thì sao?" Fred lên tiếng, một nụ cười táo tợn trên khuôn mặt. " Cậu nên nói với Rose rằng cô ấy trông khá mũm mĩm sau tất cả những cái bánh quy cô ấy đã ăn. " " Fred Weasley! " Alice đứng dậy, táng cho cậu ta mấy cái sau gáy ," Sao cậu dám xúc phạm người bạn thân nhất của tôi - "Tôi cười cứng ngắc, đầu ngả ra sau, bật ra những tiếng khúc khích mỗi khi Alice gọi Fred là thằng ngốc."Hai người cần được chữa trị cặp đôi không bình thường ạ !"-------------------------------------------------------Khi tôi lơ đãng bước trên hành lang đến tìm Harry, chợt cảm thấy một cánh tay chạm vào vai mình. Tôi giật mình quay lại đằng sau, thở phào khi biết đó là Harry Potter, tóc cậu bé rối bù , trên tay cầm một lá thư."Harry! Chị đang trên đường đến tìm em " tôi mỉm cười rộng rãi với cậu bé. "Chào Rose. " Harry mỉm cười lại với tôi, đưa tay vuốt tóc , cố gắng làm nó gọn gàng một chút . " Chú Sirius nhờ em đưa lá thư này cho chị! " Harry đưa tôi lá thư, chữ viết quen thuộc của Sirius làm tôi ngạt nhiên cùng khó hiểu. " Tại sao Sirius không trực tiếp nói với chị ? Đã nhiều ngày chị không thấy ông ấy, đã xảy ra chuyện gì ?"" Không có chuyện gì cả, chú ấy chỉ nhờ em đưa lá thư này cho chị vì hiện tại không có mặt ở trường. "" Vậy à , có lẽ ông ấy cũng mặc kệ sự giận dỗi của chị luôn rồi .Hừ ! Chị cũng chẳng thèm quan tâm đến ổng đâu !"" Chị và chú Sirius vẫn chưa hết hiểu lầm nhau sao? "" Chẳng có hiểu lầm gì ở đây cả Harry!"" Rose, chị nên trân trọng những người thân của mình. Em biết em không có quyền nói ra điều này, chị mới là con gái mà chú ấy yêu thương nhất . Nhưng em không quan tâm, em coi chú Sirius như bố mình. "" Em đương nhiên có quyền đó Harry , Sirius là cha đỡ đầu của em - điều đó khiến chị trở thành chị gái của em! Chuyện giữa chị và ông ấy không thể giải quyết ngày một ngày hai được, chị hận ông ấy nhưng điều đó không có nghĩa chị ghét bỏ luôn con đỡ đầu của ông ấy . " " R_Rose... Chị gái !"Tôi xoa đầu Harry , nở một nụ cười thật tươi, " đúng vậy, chúng ta là gia đình, em là một trong những người mà chị muốn bảo vệ. " Tôi rút lọ độc dược gây nổ trong túi đặt vào tay Harry, " chị đã chế tạo dược tề này cho em, khi gặp nguy hiểm hãy đập nó xuống đất rồi nhân cơ hội hỗn loạn đó trốn đi. "" Cảm ơn chị Rose! " " Chúc may mắn Harry! " tôi vòng tay ôm nhẹ cậu bé. Lúc tôi quay lưng chuẩn bị rời đi. Harry do dự nói :" Đợi đã Rose!"" Còn chuyện gì sao? Tôi dừng bước. " Chị có biết giáo sư Snape từng là một tử thần thực tử không ?"" Ý em là gì? " tôi cau mày nhìn Harry, " không phải ai trong Slytherin cũng là tử thần thực tử ."" Em không có ý đó ." Harry thấp giọng lẩm bẩm ," chẳng qua ông ta đã từng là , em nghĩ chị nên biết. "" Harry, chị biết giáo sư Snape đúng là thích làm khó học sinh , nhưng ông ấy chưa từng làm hại bất kì ai ,đúng không ? Chị rất kính trọng ông ấy như những Slytherin khác. "" Cụ Dumbledore nói giáo sư Snape đã từng làm gián điệp trong hội Phượng Hoàng."" Thầy Dumbledore tin tưởng ông ấy không phải sao ?"" Nhưng mà-"" Không có nhưng mà gì hết Harry. Nếu cụ Dumbledore không thể khẳng định ông ấy trăm phần trăm hoàn toàn vô hại thì cụ sẽ không để giáo sư Snape dạy ở Hoggwarts . Chị nghĩ tốt nhất em cũng nên tin tưởng điều này.""A..." Harry mờ mịt nói, " được rồi."-----------------------------------------------------Tôi ngồi bên lò sưởi trong Phòng sinh hoạt chung Slytherin, trong lá thư mà Harry đưa, Sirius đã hẹn gặp lúc ba giờ mười lăm phút sáng . Khi tôi ngồi khoanh chân, tâm trí suy nghĩ tại sao Sirius lại hẹn vào giờ này, ngày mai ông ấy có đến trường để xem cuộc thi đấu cuối cùng không, tôi muốn hỏi Sirius chuyện gì đang xảy ra . Những hòn than màu hổ phách trong lửa trở nên vàng óng , tôi rời khỏi trạng thái thôi miên , giật mình khi khuôn mặt Sirius hiện ra trong lò sưởi. " Sirius!" tôi thì thầm." Mặt trời nhỏ, ta đã rất nhớ con !"" Sao ông không có mặt ở trường ?" tôi đặt câu hỏi. " Ta cần làm một số chuyện. Xin lỗi vì đã không ở cạnh con trong thời gian này. Khi nghe tin con bị bạn thân của mình tấn công ta đã vô cùng lo lắng, ta cứ tưởng Hoggwarts là nơi an toàn nhất cho con , nhưng xem ra...." Sirius gần như mất trí về việc tôi đã bị thương rất nặng và Adeline nhắm vào ký ức của tôi để tìm kiếm gì đó . Ông ấy cứ lặp đi lặp lại chuyện này thế nào cũng sẽ xảy ra." Không có nơi nào thực sự an toàn Sirius! Tôi vẫn chưa chết được, đừng lo lắng quá !"" Con cần chú ý an toàn của mình hơn, đừng làm điều gì liều lĩnh ." " Được rồi , tôi biết việc đó, chúng ta cần vào vấn đề chính ! Hãy cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra? " Có một lời tiên tri, rằng một cô gái nhà Black sẽ làm thay đổi số phận của thế giới phù thủy , nhưng nó đã qua nhiều thế kỉ và không có điều gì xảy ra , cho đến hiện tại quả cầu tiên đó lại sáng lên cho thấy người đó đã xuất hiện, cô gái đó chính là con."" Vậy thì có liên quan gì đến việc tử thần thực tử muốn tìm gì đó trong trí nhớ của tôi ? "" Bọn chúng không hề biết lời tiên tri đó, có lẽ chúng chỉ xem con có biết viên Hắc Ngọc của Nhan gia ở đâu không , dù sao con cũng là trưởng nữ của Nhan gia. "" Thế vì sao ông lại khẳng định tôi là cô gái trong lời tiên tri của dòng họ Black, có thể là Evely thì sao ? Kể cả tôi không muốn phủ nhận nhưng cô ta cũng là con gái ông và mang dòng máu nhà Black. "" Điều này không có khả năng, ta có thể khẳng định chưa từng làm điều gì có lỗi với Violet ! Ta đã kiểm tra trí nhớ rất kĩ càng hoàn toàn không có kí ức về chuyện xảy ra ngày hôm đó cũng như không có quan hệ gì với Daisy Evely .Ta không biết vì sao huyết thống ma pháp lại nhận Evely là huyết mạch trực hệ nhà Black , có thể con bé là con của Regulus ." " Tại sao đến bây giờ ông mới nói cho tôi biết? " tôi đứng bật dậy khỏi ghế. " Bình tĩnh nào Rose, ta cũng mới điều tra ra chuyện này nên chưa có cơ hội nói với con. "" Violet đã biết chưa? "" Đợi đến khi cô ấy về ta sẽ tìm cách giải thích với mẹ con ."Tôi ngồi lại xuống ghế, khoanh tay tựa ra sau, " tôi có một dự cảm không lành về cuộc thi ngày mai , tử thần thực tử đang âm mưu gì đó. Chúng muốn nhắm vào Harry. "" Con yên tâm, đó là trách nhiệm của bọn ta . Bây giờ ta phải đi rồi, con nghỉ ngơi cho tốt, chú ý an toàn của mình. "" Đợi đã..." tôi đến gần lò sưởi ." Có chuyện gì sao mặt trời nhỏ? "" Thôi, không có gì đâu, nhớ chú ý an toàn. "
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com