Dn Dpbb Nga Ai Dong Phuong
Đêm hôm trước có cơn mưa, không khí hãy còn mang theo hơi nước ẩm lạnh, sương sớm còn đọng trên hiên nhà nhỏ giọt rơi xuống. Dương Liên Đình giật mình tỉnh giấc, trước mắt mờ ảo dần trở nên rõ ràng, ánh nắng xuyên qua lớp giấy dán cửa mỏng dính rơi xuống chăn nệm mềm mại. Thật lâu sau gã mới lấy lại tiêu cự, hai tay giơ lên, gã bắt đầu hoài nghi tại sao bản thân chưa chết, lại nhìn lên trần nhà hoa lệ, rõ ràng là căn phòng trước kia mà gã đã nhốt Đông Phương, chưa kịp định hình thì một giọng nói vang lên đưa gã đi vào mộng mị. "Liên Đệ...." Giọng nói ngập ngừng e dè mang theo mấy phần dò xét. Gã nhìn qua, là Đông Phương, đây rốt cuộc là sao? Chẳng phải gã và Đông Phương đã chết dưới tay đám tiểu nhân Nhậm Ngã Hành? Vậy đó là một giấc mơ hay đây mới là mộng? "Đệ sao vậy... Có phải...?" Nói được một nửa sắc mặt của Đông Phương trắng bệch, ánh mắt cũng ảm đạm, lấy chăn che lại phần cơ thể bại lộ trong không khí. Không phải y ngại ngùng mà là sợ Dương Liên Đình thấy kinh tởm. Dương Liên Đình vội lấy lại tinh thần, quay sang nhìn Đông Phương, khuôn mặt đầy phấn che lấp dung mạo thực sự, tóc dài đen tuôn rơi như thác nước, cần cổ trắng ngần lộ ra ngoài loang lỗ đầy dấu vết tình ái. Dương Liên Đình mặc kệ, đây cho dù là một giấc mộng gã cũng không muốn quan tâm nữa, gã vồ lấy Đông Phương ấn y ngã xuống giường rồi lặp tức hôn lên. Môi lưỡi tương giao, Đông Phương ngơ ngác nhìn người nằm phía trên mình, là người mà y yêu đến đậm sâu. Đông Phương luôn biết người này chỉ lợi dụng y, lừa dối y, nhưng như vậy thì có sao? Chỉ mong người này cần y là đủ. Lấy hết dũng khi lộ ra cơ thể không trọn vẹn, người kia kinh ngạc song rất nhanh đè nén những cảm xúc khác xuống nên y không rõ gã có chán ghét mình hay không, chắc là có đi, Đông Phương chua xót nghĩ. Rồi y cố tình chuốc cho người kia say rượu, cả hai cùng nhau làm chuyện vợ chồng, tỉnh dậy, y đã nghĩ đến vô số phản ứng của người kia chỉ duy nhất không nghĩ đến hành động này. So với lúc say rượu thô bạo thì hiện tại từng động tác của Dương Liên Đình như đang trân quy một món báu vật. Từng nụ hôn nóng rẩy vụn vặt rơi xuống bờ vai gầy khiến cả cơ thể y trở nên run rẩy, khoái cảm khiến dương vật theo bản năng đứng thẳng, cấn lên bụng dưới của Dương Liên Đình. Gã cảm nhận được liền đưa tay xoa bóp nó, phần phía dưới thay vì hai tinh hoàn thì chỉ còn lại vết sẹo lớn. Ngón tay thô ráp sờ lên liền khiến Đông Phương giật nẩy người, tình triều trong khoảng khắc rút đi. "Liên đệ.... Ta... Ta..." y hoảng loạn, trước kia y tàn nhẫn với bản thân mình vốn đã không để tâm đến ánh mắt người đời nhưng hiện tại y chỉ hận cơ thể bất nam bất nữ của mình "Đông Phương" gã vỗ nhẹ lên phần đùi non của y, động tác dịu dàng an ủi Gã hôn lên vết sẹo nơi đó, nhìn đến hậu huyệt sưng đỏ cũng nhẹ nhàng liếm lên. Bàn tay của Đông Phương nắm chặt lấy thành giường khẽ rung rẩy, cổ họng nấc lên từng tiếng. Tiểu huyệt bị chà đạp hôm qua, tuy sau khi xong chuyện Đông Phương đã tự mình tẩy sạch nhưng vẫn chưa bôi thuốc, huống chi nơi đó trong mắt người bình thường bẩn đến vậy, y chưa từng nghĩ đến Dương Liên Đình sẽ làm như vậy. Cơn rát bỏng cháy được chiếc lưỡi mềm mại xoa diệu, từng nếp nhăn được tỉ mỉ chăm sóc, đầu lưỡi luồn vào bên trong thọc ngoái như muốn tìm tòi khám phá, Dương Liên Đình vừa thọc lưỡi thật sâu vào bên trong càn quấy vừa dùng tay vuốt ve dương vật y, tiếng rên rỉ không thể kiềm chế vang vọng khắp phòng, hai chân y tự ý giơ cao kẹp lấy đầu của Dương Liên Đình. Lúc này nơi đó đã bị liếm đến ướt nhẹp. Dương Liên Đình cũng không chần chờ đỡ lấy dương vật của mình cắm thẳng vào trong, ban đầu gã còn nhấp từ từ nhưng sau đó lại thô bạo hơn hẳn, gã muốn tận hưởng tiếng rên của người dưới thân, mỗi lần gã thúc mạnh vào đều có thể nghe tiếng rên lạc điệu. "Đông Phương" gã vân vê đầu vú y, ghé sát bên tay y thầm thì. Bởi vì tư thế này, cơ thể của Đông Phương như bị gập đôi lại, hai chân giang rộng mũi chân chạm đến mặt nệm "Có phải huynh luôn muốn ta làm như vậy với huynh?" Đông Phương đang đắm chìm trong khoái cảm nghe được Dương Liên Đình hỏi liền đỏ mặt lắc đầu, lớp trang điểm đã bị nhoè đi, mồ hôi lấm tấm trên trán lộ ra da mặt trắng mịn hơi ửng hồng. "Nếu vậy ta không làm nữa" vừa nói Dương Liên Đình động thân muốn rút ra. Đông Phương hoảng hốt muốn giữ người lại nhưng vì vấn đề tư thế nên chỉ có thể vội vàng la lên "Đừng... Đừng mà" "Vậy huynh nói đi" "Ta... Ta quả thật muốn đệ ôm ta" "Chỉ ôm thôi sao?" "Muốn đệ... Làm ta..." "Làm gì?" Dương Liên Đình nhíu mày Đông Phương thấy thế xấu hổ nói nhỏ "Muốn đệ dùng thứ kia cắm vào ta" Gã nghe thế mới tạm hài lòng, cắn lên cổ chân y để lại dấu răng, thân dưới cũng mang theo tư thái muốn đâm thủng mà bữa bãi tàn sát. Đông Phương bị đâm đến lên đỉnh mấy lần nhưng vì đã tự cung nên dương vật chỉ run rẩy mà chưa bắn ra được gì. Dương Liên Đình thấy vậy đỡ Đông Phương ngồi dậy, cả hai giao hợp trong tư thể Quan Âm toạ đài sen, đối mặt nhau, gã đỡ lấy hai cánh mông trắng nõn của y éo buộc y tự nhún còn mình thì thong thả gặm cắn phần thịt non trên cổ. "Liên đệ... Ta... Ta không chịu nổi" Hai chân y đã tê dại run rẩy "Sao vậy huynh vẫn còn chưa bắn mà" "Ta bắn không được... Ưm... Đệ đừng cắn" Dương Liên Đình mặc kệ lời cầu xin của y, chỉ tiếp tục đổi tư thế khác cắm vào. Kích thích quá nhiều, điểm G bên trong không ngừng bị đâm đến, trong một lần Dương Liên Đình bất cẩn cắn mạnh lên đầu vú y, Đông Phương liền không nhịn nổi phun ra nước tiểu. Dương Liên Đình vừa bất ngờ vừa hưng phấn, phần cơ nơi bả vai căng cứng kèm theo tiếng gầm nhẹ, tinh dịch đã bắn thẳng vào bên trong. Đợi tình triều rút đi, Dương Liên Đình mới nhìn lại người dưới thân, đâu đâu cũng là vết tích hoan ái, có những dấu vết dữ tợn từ đêm qua cũng có những dấu hôn điên cuồng vừa nãy. Gã cảm nhận được độ ấm chân thật của Đông Phương, người này vẫn còn nằm dưới thân gã, những chuyện như cả hai ôm nhau cùng chết trên Hắc Mộc Nhai chỉ là một giấc mộng hoang đường. Dù trong lòng rối như tơ vò gã cũng chỉ đành miễn cưỡng ép xuống, là gì không quan trọng, giấc mơ cũng được, miễn là nó đã thức tỉnh hắn, cho hắn phải trân trọng Đông Phương, vậy là đủ rồi. Dương Liên Đình ngồi dậy bước xuống giường, bàn tay đã bị nắm chặt. Quay đầu nhìn lại chỉ thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Đông Phương. Bởi vì là giáo chủ ma giáo, đứng trên vạn người, Đông Phương trước mặt kẻ khác luôn mang dáng vẻ không giận mà uy, chỉ có trước mặt hắn mới cỏ thể bày ra vẻ mặt ỷ lại. Hình ảnh trong mộng với hiện thực chồng chéo lên nhau, gã mỉm cười trấn an. "Ta chỉ muốn đi chuẩn bị nước giúp huynh tẩy rửa" Đông Phần hơi chần chờ rồi cũng đành gật đầu buông gã ra. Bởi vì trở thành người hầu cận duy nhất bên cạnh Đông Phương nên gã thuần thục đi chuẩn bị dụng cụ rồi ôm y đến dục trì. Vừa chạm vào nước, sự sảng khoái dâng lên, từng tế bào cơ thể đều thoải mái đến mức Đông Phương bật ra tiếng rên khẽ, đồng thời phía sau một lồng ngực trần trụi đã dán sát vào lưng y, hai bàn tay như gọng kiềm nắm chặt eo y. "Liên đệ..." Y xoắn xúyt hồi lâu cuối cùng cũng hỏi "Đệ không ghét ta sao?" "Sao ta phải ghét huynh?" "Ta như vậy..." Bất nam bất nữ Dương Liên Đình thở dài, với tính cách tham sống sợ chết, ham cầu hư vinh của mình, cho dù có ghét gã cũng sẽ không nói ra, nhưng bây giờ hay thậm chỉ trong mộng kia gã chưa từng ghét Đông Phương. "Ta không ghét" Dương Liên Đình nắm lấy tay y hạ xuống nụ hôn "Huynh rất tốt" Đông Phương xoay người lại nhìn thẳng vào mắt gã, có lẽ muốn nhìn ra gã nói chân thật hay giả dối, nhưng y biết dù Dương Liên Đình nói dối thì cũng không ngăn được hạnh phúc đang trào dâng trong lòng mình. Y gật đầu dựa vào vai gã nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com