Dn Dm Brother Conflict Anh Em Asahina That Ky La Va Dang So
"Ah. Nhanh như vậy đã về đến nhà rồi"_Ema"Ừm. Nhanh thật ta mau vào thôi Chi-chan""Ừm"Cạch"Ta vào thôi""Vâng"......................................."Asahina Fuuto?"_Ema"!?? Là ai vậy?"_Isora"Là người nhà Asahina trở thành idol nổi tiếng khi 12 tuổi"_July"Oh"_ Isora"Ư-ưm. Cô là ai vậy?"_ Fuuto Tiếng nói chuyện của hai người hình như đã đánh thức Fuuto đang ngủ ở ghế sofa. Cậu ta nhìn thấy người đánh thức mình và hỏi Ema với giọng ngái ngủ vì bị đánh thức. Nhưng lại lại không thấy cậu ở phía sau vì bị Ema che đi mất. "Cô là bạn gái của anh trai?""Khôn...không phải phải""Tôi không biết cô làm vậy được gì nhưng mà.. Cô nghĩ là cô sẽ đạt được gì khi làm vậy?"".....Mấy ngày trước bọn chị vừa chuyển đến nhà này."Isora từ nãy đến giờ vẫn cứ im lặng mà quan sát tất cả mọi chuyện ".........""Oh. Thì ra là con của chồng Miwa à?""Đúng vậy"Cậu ta ngồi dạy rời khỏi ghế tiền gần lại Ema. Quan sát cô một lúc và nói:"Trông cũng khá dễ thương đấy chứ. Nhưng có vẻ trông không được thông minh cho lắm""Hể"_ cô nhỏ tiếng nói"Mặt khác trông cứ như một tên ngốc""Ừm....chuyện đó....""Cô không phủ nhận nó vậy thì cô là một con ngốc rồi"'Asahina Fuuto. Miệng độc , kiêu ngạo. Và... có vẻ như... Bọn họ đều giống nhau phần tính cách kia đi nhưng có vẻ như cậu ta bộc lộ ra ngoài luôn nhỉ'_ IsoraJuly nghe Fuuto nói vậy thì ngồi trên đầu Ema dương vuốt muốn cào cậu ta. Còn cậu thì vẫn báo trì im lặng. Đột nhiên điện thoại trong túi rung nhẹ. Lúc này cậu đã biết mình không đứng đây xem tiếp nữa , cậu bây giờ lên tiếng nói với cả ba người "Ư-ừm, vậy mọi người cứ nói chuyện tiếp đi. Em lên phòng đây, tí không cần gọi em xuống đâu và cũng không cần phần cơm em đâu.Và hân hạnh được gặp cậu Asahina Fuuto-kun. Tôi là Isora, xin phép"_ Isora nói xong liền đi lên tầng "Ừm , chị biết rồi""Huh?"_Fuuto'Cậu ta ở đây từ khi nào?'"Nè, bà chị cậu ấy là ai?""À, em ây là 'em trai 'của chị""Ah, Miwa cũng có nói với tôi rồi. Nà vậy nhé rất vui được gặp chị, bà chị ngốc"_ cậu ta quay lưng về lên lầu vừa nói"Ah"
.........................................................Trong phòng Ema, cô và sóc July đang nói chuyện với nhau. Chú sóc tức giận nói với cô ta về thái độ thoái hóa nhân cách của Fuuto còn cô ta thì nhỏ nhẹ lên tiếng bênh vực cậu ta. Thấy cô ta nhẹ nhàng bênh vực cậu ta thì chú sóc giận dỗi nói lại nhưng cô ta vẫn một mực bênh vực FuutoBên phía Fuuto , cậu ta nhớ lại khi nãy nói chuyện với Isora. Nói là nói chuyện cũng không phải chỉ là Isora chào hỏi cho có lệ xong lướt qua mà thôi. Vừa lên phòng mình cậu ta lẩm bẩm:"Cái người vừa nãy...tên Isora nhỉ? Nghe thật quen tai, gương mặt cũng rất quen thuộc nữa. Nhưng không nhớ là ai"..................Trong phòng Isora..................*Cùng quay lại khi nãy mà Isora nhìn điện thoại nào*Rè rè 'Huh? Ai nhắn nhỉ?'A, là ông ấy'Người nhắn tin cho cậu chính là Rintaro bố của cả hai người và là chồng của Ashima Miwa, cha kế của anh em nhà Asahina. ℝ𝕀ℕ𝕋𝔸ℝ𝕆: So-chan , con có việc gì muốn nói với hai người chúng ta sao?Phải:𝕀𝕊𝕆ℝ𝔸ℝ𝕀ℕ𝕋𝔸ℝ𝕆: Là chuyện gì? Miwa nghe con có chuyện muốn nói với chúng ta thì cô ấy rất lo lắng aCon hiểu vì sao cô ấy lo lắng:𝕀𝕊𝕆ℝ𝔸
Con không ngăn cản hai người:𝕀𝕊𝕆ℝ𝔸 Yên tâm đi. Chuyện con muốn nói là chuyện khác :𝕀𝕊𝕆ℝ𝔸ℝ𝕀ℕ𝕋𝔸ℝ𝕆:Con làm bọn ta lo chớt. Thế nói đi là chuyện gìCon có ý định chuyển đi:𝕀𝕊𝕆ℝ𝔸
!!?Khi nhìn thấy dòng tin nhắn mà cậu gửi cả hai liền sốc ngang. Vội vã nhắn lạiℝ𝕀ℕ𝕋𝔸ℝ𝕆: Chúng ta call video nói chuyện nghiêm túc đi So-chanĐược. Chờ con tí để con lên phòng hãng: 𝕀𝕊𝕆ℝ𝔸ℝ𝕀ℕ𝕋𝔸ℝ𝕆: ĐượcTrong phong cậu , khi này cậu đang gọi video với cả hai để nói chuyện của Isora. Mặt hai người tỏ ra nghiêm túc muốn hỏi Isora 'Tại sao'. Cả hai bên đều dữ im lặng một lúc lâu sau vẫn không chịu lên tiếng. Bà không chịu được nữa lên tiếng nói"So-chan, con nói cho bọn ta biết. Sao con lại muốn chuyển đi. Chả nhẽ bọn nhóc đó bắt nạt con hay sao? Nếu vậy thì để ta giáo huấn lại bọn nhóc đó. Hay là con không hòa nhập được? Con có uất ức gì không So-chan"Bà lo lắng hỏi han cậu một cách từ tốn nhẹ nhàng".........""Hầy, con vẫy muốn tách ra sao? Chuyện đó à?""............"Thấy cậu không chịu trả lời ông ngầm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Còn bà thì vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả."Ta nói với bà ấy nhé""........." _cậu không nói gì chỉ gật đầu đồng ý"Chuyện của thằng bé ,anh nói với em trước đó em nhớ chứ?""E..em còn nhớ. Nó thật kinh khủng mà""Ừm, anh chưa nói với em rằng một phần trong chuyện đó cũng do lỗi của anh. ""!!? Hả""Do anh, khi đó anh không tin lời thằng bé. Không chịu tin thằng bé. Mãi về sau này, anh mới nhận ra được điều đó"_ nói đến đây ông ôm đầu mặt như sắp khóc nói về tội lỗi của mình với bàBà nghe ông nói thế vẫn ngơ ngác, không hiểu quay sang nói với cậu. Cậu vẫn không chịu nói gì bảo trì im lặng"Do anh, anh quá tin tưởng co...... Nếu lúc đó anh có thể suy nghĩ kỹ càng hơn lựa chọn tin tưởng thằng bé, tinh ý nhận ra được biểu hiện khác thường của Isora thì đã không xảy ra những chuyện đó""....."Càng nghe ông nói bà càng không hiểu. Tại sao? Tại sao cậu không chịu nói thì bà hiểu đến cả Rintaro cũng không chịu nói rõ với bà là sao? Ấn tượng đầu tiên của bà về Isora là một cậu nhóc rất đẹp, hoạt bát ,đáng yêu, thân thiện và gần gũi. Học lực giỏi không những vậy còn rất nhiều tài năng khác như hội họa, ca hát, nhảy múa,...Tuy tài giỏi như vậy nhưng lại không hề kiêu ngạo như đưa con Fuuto hay lãnh cảm như Iori, ít nói như Subaru và không lập dị như Hikaru. Cậu nhóc này hội tụ đầy đủ những gì mà đứa có con của bà có. Chính vì thế khi lần đầu tiên gặp cậu bà đã rất thích cậu rồi. Càng tiếp xúc bà càng yêu quý cậu hơn , coi cậu là một trong những đứa con của mình. Có lần khi ông và cậu muốn nói chuyện với bà. Khi đó bà rất vui vẻ vì có thể hiểu thêm về đứa trẻ này. Nhưng mà khi nghe xong câu chuyện thì bà đã khóc cạn nước mắt. Trong long bà khi đó gào thét đau đớn thay cho cậu. Nước mắt bà khi ấy lã chã lã chã thi nhau rơi xuống không ngừng lòng đau quằn quại như thắt lại. Đau đớn , tiếc thương cho đứa nhỏ này của bà. Sao mà chuyện này có thể xảy ra kia chứ. Bà tự hỏi là tại sao?Bà bỗng chợt nhận ra được rằng. Những thứ kia từ đầu đến cuối chỉ là cái vỏ bọc để che phủ , che đậy đi tất cả những gì bên sâu trong nội tâmTa chỉ có thể nhìn được sự hào nhoáng, cái mã bên ngoài nhưng sâu bên trong thì lại không thấy bất cứ thứ gì. Ta lại không hề hiểu hay biết bất cứ điều gì. Cái mắt ta nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật cái mà ta cho là đúng chưa chắc đã đúng . Thì ra là vậy. Bà đã hiểu vì sao mà khi ông chuẩn bị kể tâm trạng dường như tuột dốc không phanh, gương mặt chỉ một chút nữa thôi là khóc rồi. Thì ra là vậy bà đã hiểu tất cả rồi. Hiểu rồi. Đứa nhỏ ấy phải chịu những gì. Trải qua cái gì. Bà dường như nếm trải cảm giác đó thông qua câu chuyện này. Nó khiến bà càng thêm quan tâm, chú ý, muốn chăm sóc và bao bọc đứa nhỏ này nhiều hơn. Ý nghĩ này càng mãnh liệt hơn rồi.Không khí giữa cả ba trầm lặng hơn. Bỗng nhiên cậu lên tiếng"Rintaro đừng tự trách mình"....moi...mọi thứ q...ua rồi" _ nói đến đây cậu ngưng lại lúc lâu rồi mới ngập ngừng nói tiếpNghe đứa nhỏ của mình nói xong ông liền bật khóc. Nước mắt thì nhau rơi lã chã xuống không ngừng. Cả Miwa cũng thế nước mắt bà cũng rơi không ngừng. Thấy vậy cậu bối rối không biết nên nói gì hay làm gì. Thấy cậu như vậy cả hai cũng hiểu đứa nhỏ này đang hoảng. Cả hai cố gắng cho nước mắt không rơi nữa. Khi này Miwa nói:" So-chan""Vâng""Nếu như con muốn chuyển đi. Bọn ta không ngăn cản con. Nhưng tuổi con hiện hãng còn nhỏ...""Con biết"Đồ nhiên trong đầu bà nảy ra một ý kiến: " Hay như này đi. Nếu sau khi bọn ta tổ chức kết hôn xong mà con không đổi ý thì bọn ta sẽ không ngăn cản con.""Nhưng mỗi hàng tuần con phải để maya đứa nhóc kia đến xem xem con sống như nào. Được chứ""Được. Nhưng khi đó thì chỉ có thể là một người đến thôi""Được"'Ah...hiểu rồi '_Rintaro "Vậy con tắt đây. Tạm biệt hai người ""Tạm biệt con, So-chan"Sau khi nói chuyện xong thì cậu cảm thấy hơi mệt và dần thiếp đi trên chiếc giường êm ái và mềm mại của mình.....................bên phía Rintaro và Miwa...Sau khi tắt máy thì cả hai người trầm lặng lúc lâu. Rintaro là người lên tiếng nói trước. "Có phải em muốn biết rõ tất cả đúng không?""Ừm. Chuyện anh kể vẫn còn thiếu?""Phải. Anh sẽ nói toàn bộ cho em. Nhưng lúc khi nghe xong em phải bình tĩnh nhé""Em hứa"..................................................................rồi xong rồi. Hết rồi. Ó. Tự nhiên buồn ngang. Đang định viết bộ truyện vui vẻ, hoạt bát đáng yêu này nọ tự nhiên như này. Ko bt sao nx. Rõ ràng từ đầu đã hướng tc nv như kia rồi h lại như nảy🤧🤧19:19 ngày 2/7/2023
.........................................................Trong phòng Ema, cô và sóc July đang nói chuyện với nhau. Chú sóc tức giận nói với cô ta về thái độ thoái hóa nhân cách của Fuuto còn cô ta thì nhỏ nhẹ lên tiếng bênh vực cậu ta. Thấy cô ta nhẹ nhàng bênh vực cậu ta thì chú sóc giận dỗi nói lại nhưng cô ta vẫn một mực bênh vực FuutoBên phía Fuuto , cậu ta nhớ lại khi nãy nói chuyện với Isora. Nói là nói chuyện cũng không phải chỉ là Isora chào hỏi cho có lệ xong lướt qua mà thôi. Vừa lên phòng mình cậu ta lẩm bẩm:"Cái người vừa nãy...tên Isora nhỉ? Nghe thật quen tai, gương mặt cũng rất quen thuộc nữa. Nhưng không nhớ là ai"..................Trong phòng Isora..................*Cùng quay lại khi nãy mà Isora nhìn điện thoại nào*Rè rè 'Huh? Ai nhắn nhỉ?'A, là ông ấy'Người nhắn tin cho cậu chính là Rintaro bố của cả hai người và là chồng của Ashima Miwa, cha kế của anh em nhà Asahina. ℝ𝕀ℕ𝕋𝔸ℝ𝕆: So-chan , con có việc gì muốn nói với hai người chúng ta sao?Phải:𝕀𝕊𝕆ℝ𝔸ℝ𝕀ℕ𝕋𝔸ℝ𝕆: Là chuyện gì? Miwa nghe con có chuyện muốn nói với chúng ta thì cô ấy rất lo lắng aCon hiểu vì sao cô ấy lo lắng:𝕀𝕊𝕆ℝ𝔸
Con không ngăn cản hai người:𝕀𝕊𝕆ℝ𝔸 Yên tâm đi. Chuyện con muốn nói là chuyện khác :𝕀𝕊𝕆ℝ𝔸ℝ𝕀ℕ𝕋𝔸ℝ𝕆:Con làm bọn ta lo chớt. Thế nói đi là chuyện gìCon có ý định chuyển đi:𝕀𝕊𝕆ℝ𝔸
!!?Khi nhìn thấy dòng tin nhắn mà cậu gửi cả hai liền sốc ngang. Vội vã nhắn lạiℝ𝕀ℕ𝕋𝔸ℝ𝕆: Chúng ta call video nói chuyện nghiêm túc đi So-chanĐược. Chờ con tí để con lên phòng hãng: 𝕀𝕊𝕆ℝ𝔸ℝ𝕀ℕ𝕋𝔸ℝ𝕆: ĐượcTrong phong cậu , khi này cậu đang gọi video với cả hai để nói chuyện của Isora. Mặt hai người tỏ ra nghiêm túc muốn hỏi Isora 'Tại sao'. Cả hai bên đều dữ im lặng một lúc lâu sau vẫn không chịu lên tiếng. Bà không chịu được nữa lên tiếng nói"So-chan, con nói cho bọn ta biết. Sao con lại muốn chuyển đi. Chả nhẽ bọn nhóc đó bắt nạt con hay sao? Nếu vậy thì để ta giáo huấn lại bọn nhóc đó. Hay là con không hòa nhập được? Con có uất ức gì không So-chan"Bà lo lắng hỏi han cậu một cách từ tốn nhẹ nhàng".........""Hầy, con vẫy muốn tách ra sao? Chuyện đó à?""............"Thấy cậu không chịu trả lời ông ngầm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Còn bà thì vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả."Ta nói với bà ấy nhé""........." _cậu không nói gì chỉ gật đầu đồng ý"Chuyện của thằng bé ,anh nói với em trước đó em nhớ chứ?""E..em còn nhớ. Nó thật kinh khủng mà""Ừm, anh chưa nói với em rằng một phần trong chuyện đó cũng do lỗi của anh. ""!!? Hả""Do anh, khi đó anh không tin lời thằng bé. Không chịu tin thằng bé. Mãi về sau này, anh mới nhận ra được điều đó"_ nói đến đây ông ôm đầu mặt như sắp khóc nói về tội lỗi của mình với bàBà nghe ông nói thế vẫn ngơ ngác, không hiểu quay sang nói với cậu. Cậu vẫn không chịu nói gì bảo trì im lặng"Do anh, anh quá tin tưởng co...... Nếu lúc đó anh có thể suy nghĩ kỹ càng hơn lựa chọn tin tưởng thằng bé, tinh ý nhận ra được biểu hiện khác thường của Isora thì đã không xảy ra những chuyện đó""....."Càng nghe ông nói bà càng không hiểu. Tại sao? Tại sao cậu không chịu nói thì bà hiểu đến cả Rintaro cũng không chịu nói rõ với bà là sao? Ấn tượng đầu tiên của bà về Isora là một cậu nhóc rất đẹp, hoạt bát ,đáng yêu, thân thiện và gần gũi. Học lực giỏi không những vậy còn rất nhiều tài năng khác như hội họa, ca hát, nhảy múa,...Tuy tài giỏi như vậy nhưng lại không hề kiêu ngạo như đưa con Fuuto hay lãnh cảm như Iori, ít nói như Subaru và không lập dị như Hikaru. Cậu nhóc này hội tụ đầy đủ những gì mà đứa có con của bà có. Chính vì thế khi lần đầu tiên gặp cậu bà đã rất thích cậu rồi. Càng tiếp xúc bà càng yêu quý cậu hơn , coi cậu là một trong những đứa con của mình. Có lần khi ông và cậu muốn nói chuyện với bà. Khi đó bà rất vui vẻ vì có thể hiểu thêm về đứa trẻ này. Nhưng mà khi nghe xong câu chuyện thì bà đã khóc cạn nước mắt. Trong long bà khi đó gào thét đau đớn thay cho cậu. Nước mắt bà khi ấy lã chã lã chã thi nhau rơi xuống không ngừng lòng đau quằn quại như thắt lại. Đau đớn , tiếc thương cho đứa nhỏ này của bà. Sao mà chuyện này có thể xảy ra kia chứ. Bà tự hỏi là tại sao?Bà bỗng chợt nhận ra được rằng. Những thứ kia từ đầu đến cuối chỉ là cái vỏ bọc để che phủ , che đậy đi tất cả những gì bên sâu trong nội tâmTa chỉ có thể nhìn được sự hào nhoáng, cái mã bên ngoài nhưng sâu bên trong thì lại không thấy bất cứ thứ gì. Ta lại không hề hiểu hay biết bất cứ điều gì. Cái mắt ta nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật cái mà ta cho là đúng chưa chắc đã đúng . Thì ra là vậy. Bà đã hiểu vì sao mà khi ông chuẩn bị kể tâm trạng dường như tuột dốc không phanh, gương mặt chỉ một chút nữa thôi là khóc rồi. Thì ra là vậy bà đã hiểu tất cả rồi. Hiểu rồi. Đứa nhỏ ấy phải chịu những gì. Trải qua cái gì. Bà dường như nếm trải cảm giác đó thông qua câu chuyện này. Nó khiến bà càng thêm quan tâm, chú ý, muốn chăm sóc và bao bọc đứa nhỏ này nhiều hơn. Ý nghĩ này càng mãnh liệt hơn rồi.Không khí giữa cả ba trầm lặng hơn. Bỗng nhiên cậu lên tiếng"Rintaro đừng tự trách mình"....moi...mọi thứ q...ua rồi" _ nói đến đây cậu ngưng lại lúc lâu rồi mới ngập ngừng nói tiếpNghe đứa nhỏ của mình nói xong ông liền bật khóc. Nước mắt thì nhau rơi lã chã xuống không ngừng. Cả Miwa cũng thế nước mắt bà cũng rơi không ngừng. Thấy vậy cậu bối rối không biết nên nói gì hay làm gì. Thấy cậu như vậy cả hai cũng hiểu đứa nhỏ này đang hoảng. Cả hai cố gắng cho nước mắt không rơi nữa. Khi này Miwa nói:" So-chan""Vâng""Nếu như con muốn chuyển đi. Bọn ta không ngăn cản con. Nhưng tuổi con hiện hãng còn nhỏ...""Con biết"Đồ nhiên trong đầu bà nảy ra một ý kiến: " Hay như này đi. Nếu sau khi bọn ta tổ chức kết hôn xong mà con không đổi ý thì bọn ta sẽ không ngăn cản con.""Nhưng mỗi hàng tuần con phải để maya đứa nhóc kia đến xem xem con sống như nào. Được chứ""Được. Nhưng khi đó thì chỉ có thể là một người đến thôi""Được"'Ah...hiểu rồi '_Rintaro "Vậy con tắt đây. Tạm biệt hai người ""Tạm biệt con, So-chan"Sau khi nói chuyện xong thì cậu cảm thấy hơi mệt và dần thiếp đi trên chiếc giường êm ái và mềm mại của mình.....................bên phía Rintaro và Miwa...Sau khi tắt máy thì cả hai người trầm lặng lúc lâu. Rintaro là người lên tiếng nói trước. "Có phải em muốn biết rõ tất cả đúng không?""Ừm. Chuyện anh kể vẫn còn thiếu?""Phải. Anh sẽ nói toàn bộ cho em. Nhưng lúc khi nghe xong em phải bình tĩnh nhé""Em hứa"..................................................................rồi xong rồi. Hết rồi. Ó. Tự nhiên buồn ngang. Đang định viết bộ truyện vui vẻ, hoạt bát đáng yêu này nọ tự nhiên như này. Ko bt sao nx. Rõ ràng từ đầu đã hướng tc nv như kia rồi h lại như nảy🤧🤧19:19 ngày 2/7/2023
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com