Dn Death Note Dieu La
Mùa đông ở Winchester lạnh giá, dòng người vội vàng, đông đúc, họ bận rộn với công việc của mình mà không để ý tới cô gái nhỏ lạc lõng ở ven đườngCô gái với mái tóc đen dài qua vai, mặc trên người bộ váy bồng bềnh màu đỏ, áo khoác lông cừu màu trắng như hòa lẫn với làn da trắng bệch lạnh run của đứa trẻ.Bỗng có những bàn tay xuất hiện từ góc tối của ngõ hẻm, kéo cô bé vào trong bóng tối. Đôi con ngươi màu nâu sẫm co lại, những ngón tay nhỏ gầy vươn ra như cố với lấy bất kì ai, lại như cầu xin ai đó cứu lấy mình.Người đàn ông tóc đã bạc trắng, trên tay là tờ báo mới xuất bản, ông đứng cạnh một nhà hàng, trực giác mãnh liệt mách bảo ông quay đầu lại, ông nhìn theo nhưng bóng dáng của đứa trẻ kia đã biến mất.Có lẽ, người nhà cô bé đã đưa cô ấy đón cô ấy rồiHashiraka Linna ngày hôm ấy không đợi được bất kì ai vươn tay với cô. Quillish Wammy cũng không đón được đứa trẻ mà ông cần cứu rỗi.Wammy nhanh chóng rời đi, ông quay về Wammy's House, vừa bước vào ông đã nhìn thấy cậu nhóc mà ông nhặt về một tuần trước, cậu bé ấy lững thững bước ra, nhìn chằm chằm ông Wammy như muốn nói gì đó."Cậu định ra ngoài sao, L?""Ông có đón được ai không?"Cả hai đồng thanh rồi lại nhìn nhau chằm chằm. "Có lẽ là do tôi nghĩ nhiều rồi" L.Lawliet quay đi.Hashiraka Linna tám tuổi bị bắt cóc, đứa trẻ với cơ thể gầy gò, ốm yếu nhiều lần bị đánh đập dã man. Xung quanh cô là những tiếng khóc nấc lên của những cô cậu bé, là tiếng gào khóc van xin của những thiếu nữ tuổi đôi mươi.Những ngày tháng sống trong địa ngục trần gian, nhìn từng người từng người một chết thê thảm dưới tay lũ ác nhân. Là cơ thể đẫm máu bị moi hết ruột gan, là những sinh mạng nhỏ bé bị tra tấn, bị bỏ đói đến chỉ còn là bộ xương khô khốc được làn da nhăn nheo bọc lấy,... Linna biết nơi này là hầm ngục giam lỏng những đứa trẻ được nuôi dạy để bán cho những người giàu có, có thể bán nội tạng cũng có thể bán người."Xin các người, hãy chọn cô bé đó đi, chọn nó, đừng chọn tôi" Cô gái liếc mắt nhìn thấy những người đàn ông cao lớn bước đến, liền co rúm lại sợ hãi, nước mắt dàn dụa, nhanh tay đẩy Linna lên phía trước. Cô trừng mắt nhìn lại cô gái kia, bên cạnh cô ta là bánh mì khô khốc mà Linna đã cho cô ta, đó là bữa ăn một ngày của cô nhưng vì cô gái đó lúc nào cũng khóc lóc ồn ào nên Linna đành cho cô ấy bữa ăn hôm nay của mình."Ồ" Một người đàn ông thích thú nhìn xuống một màn này của cô gái, gã đánh mắt nhìn sang cô bé nhỏ gầy dưới chânLà con nhóc ngày đó bị đám ở khu ổ chuột bắt tới."Vậy thì con bé này đi" Không gian tĩnh chỉ còn tiếng cười khúc khích, tiếng kéo lê thân xác nhỏ bé của đứa trẻ trên sàn. Những người bị bắt nhốt co ro một góc, không một ai lên tiếng, họ chỉ bịt chặt miệng của bản thân lại rồi quay mặt đi, khung cảnh đã quá đỗi quen thuộc.Hashiraka Linna năm mười tuổi, lần đầu tiên trên tay cô dính máu tươi của kẻ ghê tởm vươn tay chạm vào cơ thể nhỏ yếu của cô. Chất độc được làm từ hạt những hoa quả mà cô nhặt được sau bữa ăn của chúng, nhanh chóng tước đi sinh mạng của những kẻ khốn nạn.Những người bị bắt nhốt đã la hét, có người tay run run chỉ thẳng vào đứa trẻ đứng bên cạnh những xác chết. Họ biết bản thân đã an toàn, họ đã có thể tùy ý chửi rủa, ràng buộc đạo đức người đã thay họ xử lí hiểm nguy "Giết người rồi, con bé đó là kẻ điên, nó sẽ giết chúng ta mất""Cho dù... cho dù thế nào, em cũng không nên giết người"
"Giết nó đi, nó sẽ không tha cho chúng ta đâu! Mau xử lí nó!""Các người nói cái quái gì vậy!? Con bé đã cứu các người đó!! Huống hồ, nó chỉ là một đứa trẻ"
"Ai cần kẻ điên cứu chứ! Nó có thể giết những kẻ đó thì cũng có thể giết chúng ta!""Nếu như cô tốt như vậy sao lúc đó không ra mặt thay cho nó, ai biết được còn bao nhiêu kẻ trong nhà máy này chứ, nếu những kẻ đó biết được sẽ giết chúng ta đấy. Chúng ta phải bắt lấy con bé đó, chỉ có như vậy người chết mới không phải chúng ta"Trong lúc những người đó đang loạn cả lên, đứa trẻ kia đã biến mất không dấu vết. Họ sợ hãi cũng đã điều dễ hiểu, không thể trách những nạn nhân đã sống trong cảnh địa ngục này, họ cần tìm người để trút nỗi hận thù. Những kẻ ác ôn đã bị giết chết, họ không dám, cho dù chúng đã chết, họ cũng không dám, chỉ đành tìm người để trút giận."Alo, cảnh sát ạ? Làm phiền các ngài đến nhà máy đường số xx... Tôi muốn tố cáo đường dây buôn người và buôn bán nội tạng"Cảnh sát rất nhanh đã đến, lúc này những nạn nhân mới phát hiện đứa trẻ đó đã mất tích, những tên tội phạm hầu hết đã chết. Cảnh sát cũng không biết nên làm gì với chuyện này, đứa trẻ đó đã giúp phá án, nhưng nó cũng giết người, họ chỉ đành chia nhau ra tìm cô bé ấy, muốn mau chóng đem người về giáo dục lại một lần, sợ rằng muộn một chút liền sẽ trở thành tội phạm, đến lúc đó thì rắc rối to rồi."L à, có vấn đề gì sao?" Giọng nói điềm tĩnh, nhẹ nhàng vang lên, ông Wammy nhìn xuống cậu trai đang co người ngồi trên ghế, xếp chồng cục đường lên cao, trông có vẻ đang suy tư gì đó."Ông có nghe nói về tổ chức tội phạm gần đây không?" L.Lawliet nhìn chăm chú cục đường đang được xếp lên trên cột đường, hắn không muốn nó bị đổ đâu."... Có kha khá tổ chức, cậu muốn nói tổ chức nào?" Ở thời điểm này, buôn người không phải việc hiếm gặp trong giai đoạn này, có rất nhiều vụ buôn bán người và nội tạng.L.Lawliet yên lặng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hắn hiếm khi muốn nhúng tay vào một vụ không phải là sát nhân hàng loạt này kia nhưng rồi cuối cùng vẫn không làm gì cả "Thôi kệ, chúng ta đến trường thôi"*"Các cậu đi theo tôi làm gì?" Cô bé gầy yếu hơi bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn hai tên nhóc con sau lưng mình.Khu ổ chuột, nơi chỉ có rác thải và những căn nhà sập xệ, cho dù là với đất nước đã từng mệnh danh là "Đế quốc Mặt trời không bao giờ lặn", thì khu ổ chuột cũng vẫn là một thảm họa khó loại trừ. Những kẻ bị cả xã hội bài trừ, từ những đứa trẻ vốn nên vô âu vô lo lại phải liều mạng cướp giật đồ ăn từ trong thùng rác với nhau, lê lết cơ thể gầy gò của chúng để đi tranh chỗ ngủ với chó mèo hoang, với những gã ăn xin không khác gì chúng.Hashiraka Linna mặc dù không phải lần đầu tiên bị đói, dù sao cô bé cũng đã từng sống trong cảnh không khác gì bây giờ trước đây. Nhưng cuối cùng cũng không khỏi cảm thán, chết chắc rồi.Cơ thể bệnh tật do bị đẩy xuống hồ nước lạnh đến bây giờ đã không chịu đựng nổi sau những năm bị tra tấn ở nơi kẻ bắt cóc, Linna cả người dựa vào bức tường ẩm mốc sau lưng, đói rét bào mòn sức khỏe, sức chịu đựng của cô đã sắp đạt tới giới hạn. Vốn là đứa trẻ gần mười một tuổi lại như cô bé sáu, bảy tuổi.Linna quen thuộc nở nụ cười hoàn mĩ nhìn lên hai cậu bé đi theo sau mình "Tôi không có tiền, không có đồ ăn, cơ thể tàn tạ này chắc các cậu không nghĩ nó bán được tiền đâu nhỉ?"Hai đứa trẻ nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu. Một trong hai lên tiếng "Tôi muốn đi cùng chị"Linna chớp mắt xong liền bật cười khúc khích "Tôi nuôi không nổi đâu, bé con, hai đứa nên vào trại mồ côi nào đó đi, nhỏ như hai đứa có khả năng cao sẽ được nhận đấy" Cậu bé kia liền bĩu môi phản bác "Mới không vào cái nơi buôn người đó đâu"Linna không nhịn được bật cười, cơn đau từ dạ dày quặn thắt cũng không nhắc nhở được cô, cô gái nhỏ không để lộ điều gì, vẫn cười đùa nhìn hai cậu bé nhỏ gầy tầm 3-4 tuổi "Em có biết buôn người nghĩa là gì không?"Cậu bé nhanh nhảu đáp "Biết chứ, chính là một đám người lớn xấu xa lừa bọn em đến chỗ của họ rồi đánh đập dạy bọn em cách ngoan ngoãn, sau đó trao đổi tiền bạc với những người lớn ăn mặc sang trọng khác, đưa chúng em đến lò mổ"Đứa trẻ bên cạnh cũng phụ họa "Đúng vậy đúng vậy, họ còn không cho cúng em ăn uống đầy đủ, chỉ có nửa bánh mì mốc thôi, còn bắt chúng em đến một nơi toàn máy móc, chị không biết đâu, ở đó còn có một con dao to thế này này" Cậu bé ấy dùng tay quơ quơ minh họa.Thật đáng yêu nhưng Linna lại không cười được nữa, vì ở nơi cô bị giam giữ cũng có một con dao lớn treo trên đỉnh đầu trong một căn phòng như cậu bé kể.Xác định rồi, ngoại từ bắt cóc, đám này còn nhận trẻ em từ trại trẻ mồ côi thất đức nữa.Linna yên lặng một lúc lâu, ngay khi hai đứa trẻ cuống cuồng lo lắng liền nghe thấy tiếng thở dài phát ra từ người đang ngồi bên dưới, cô bé nửa người chìm trong bóng tôi, bất đắc dĩ vò tóc mình "Không thể ngồi yên chờ chết được rồi" Nói rồi cô nhìn hai đứa trẻ mà hỏi "Hai đứa tên gì?"Hai cậu bé lại nhìn nhau, có chút khó xử nói "Tên là gì ạ? Là cái mà mấy cô trong trại trẻ mồ côi gọi bọn em sao?""Vậy thì em tên là AL1130""Em, em nữa, em tên AC2184""Chị, chị tên gì vậy? Là AL hay AC, đúng rồi, còn cả LB, TD,... Chị giỏi như vậy chắc là LB nhỉ? Các bạn ấy làm việc tốt lắm là người được ăn ngon nhất trong trại đó, được hẳn một cái bánh mì khô luôn"Linna:...Linna kìm nén tiếng chửi thề, cô dở khóc dở cười nhìn hai đứa trẻ đang hào hứng hỏi tên cô "Bé con à, tên không phải số hiệu" Cô nhìn vòng cổ trên cổ chúng, cánh tay đầy vết bầm tím và bùn đất của cô vươn lên, mặc dù mỏi nhừ nhưng vẫn dễ dàng dùng kim gài trên đất và ngón tay phá hủy chiếc vòng cổ định danh đó. "Tên là lời chúc đầu tiên em nhận được khi đến thế giới này, là cái xác định em đang sống, danh chính ngôn thuận lộng hành trên thế giới""Chúc phúc sao? Vậy thì đúng rồi, có nó bọn em sẽ được ăn đó" Hai cậu nhóc hơi hoảng, mặc dù chúng biết vòng cổ đó không phải thứ tốt, nhưng bao năm nay trong mắt hai đứa trẻ, đó là thứ giúp nó có thức ăn sống qua ngày, là thứ xác định nó còn sống. Kéo dài đến tận lúc gặp chị gái này, trong tiềm thức bọn trẻ vẫn như vậy."Nếu được, để chị đặt tên nhé? Haruki và Maito, thế nào?""Nơi đây có khu ổ chuột rộng vậy sao?" Cô bé với bộ váy trắng xanh, mở to đôi mắt màu nâu sẫm không khỏi nhìn sang cậu bạn đang lững thững đi bên cạnh. "L cậu nói xem, vụ án đó có phải rất đáng sợ không? Những cô cậu bé ấy vậy mà thật sự bán những đứa trẻ khác đó""Ừ, tôi không nghĩ đường dây này lại dài như vậy" Cậu nhóc với áo trắng rộng nhăn nhúm và quần jean đen xoa mái tóc rối của mình, nhanh chóng đi đến bên cạnh cô bạn "Cũng may cậu nhắc nhở tôi điều tra nó"Chợt, cô bé kia đi nhìn thấy hai đứa trẻ đang dắt tay nhau cùng chạy về phía mình, một đứa đâm sầm vào cô, may mắn thay cô kịp thời đứng vững "Bé con, các em không nên chạy như vậy đâu, nguy hiểm lắm đó" Cô nghiêng dù về phía cậu nhóc đã ngồi phịch xuống đất, đứa trẻ bên cạnh sợ hãi "Xin... Xin lỗi ạ""Không sao đâu nè, hai đứa đáng yêu quá, các em tên gì?""AL1130 / AC2184 ạ"Linna không khỏi ngơ ngác quay ra sau nhìn cậu bạn của mình, xong liền nhanh chóng nở nụ cười, đôi con ngươi màu nâu sẫm dịu dàng nhìn hai đứa trẻ, cô vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu chúng "Bé con, tên không phải số hiệu, đó là lời chúc phúc đầu tiên em nhận được khi sinh ra""Chúc phúc sao ạ?" Cậu bé trông non nớt hơn chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn cô, chị ấy thật sạch sẽ, trong đôi mắt nhìn chúng không có sự chán ghét, chỉ có tình thương và ấm áp."Đúng vậy, là một lời chúc phúc ngọt ngào đi cùng em đến cuối đời, xác nhận em đã sống thật rực rỡ trên thế giới này" Linna cong mắt cười nhìn hai đứa trẻ gầy yếu "Mặc dù là lần đầu tiên gặp nhau, mong các em không chê nếu chị đặt tên cho hai đứa nhé""Haruki và Maito, thế nào?"*"Chúc hai đứa khỏe mạnh, sống thật mạnh mẽ và chào đón mùa xuân rực rỡ" Cầu mong hai đứa cho dù có bị thế giới đối xử tàn nhẫn và khắc nghiệt cũng vẫn có thể mỉm cười dịu dàng đối đãi lại với thế giới, vùng vẫy trong vũng bùn lầy cũng được nhưng đừng để nó nhấn chìm em trong bóng tối bất tận, nhơ nhuốc. Hãy mạnh mẽ tiến bước, bước đến ánh sáng nơi cuối con đường.*"Cậu bé trông điềm tĩnh là Haruki, còn đứa trẻ đang phồng má, bĩu môi là Maito, thật sự rất đáng yêu"Cô bé cười khúc khích một tay cầm ô che cho hai đứa trẻ, tay còn lại quàng tay cậu bạn lững thững phía sau mình "Phải không?""Phải phải, rất đáng yêu vậy nên phiền quý cô đáng yêu đây làm ơn cầm ô và khoác áo khoác cho đàng hoàng dùm tôi, mùa đông giá rét như vậy mà cậu mặc thế này à?" L.Lawliet thuận tay chỉnh lại áo khoác bông cho Linna, lời nói cũng không có bao nhiêu ý trách móc"Thôi nào, cậu cũng đâu có mặc áo khoác vào chứ" Linna tỏ ý bất mãn, L.Lawliet bình thường trẻ con nhưng hôm nay giống gà mẹ đến lạ."Tôi không yếu như cậu" "Oa cái tên này!"."Hân hạnh gặp mặt, thám tử tài ba" Người phụ nữ với mái tóc đen gợn sóng, cong mắt cười ngọt ngào nhìn về phía người đàn ông trước mắt."Hân hạnh gặp mặt" Người phụ nữ mang tội ác tày trời thân mến
"Giết nó đi, nó sẽ không tha cho chúng ta đâu! Mau xử lí nó!""Các người nói cái quái gì vậy!? Con bé đã cứu các người đó!! Huống hồ, nó chỉ là một đứa trẻ"
"Ai cần kẻ điên cứu chứ! Nó có thể giết những kẻ đó thì cũng có thể giết chúng ta!""Nếu như cô tốt như vậy sao lúc đó không ra mặt thay cho nó, ai biết được còn bao nhiêu kẻ trong nhà máy này chứ, nếu những kẻ đó biết được sẽ giết chúng ta đấy. Chúng ta phải bắt lấy con bé đó, chỉ có như vậy người chết mới không phải chúng ta"Trong lúc những người đó đang loạn cả lên, đứa trẻ kia đã biến mất không dấu vết. Họ sợ hãi cũng đã điều dễ hiểu, không thể trách những nạn nhân đã sống trong cảnh địa ngục này, họ cần tìm người để trút nỗi hận thù. Những kẻ ác ôn đã bị giết chết, họ không dám, cho dù chúng đã chết, họ cũng không dám, chỉ đành tìm người để trút giận."Alo, cảnh sát ạ? Làm phiền các ngài đến nhà máy đường số xx... Tôi muốn tố cáo đường dây buôn người và buôn bán nội tạng"Cảnh sát rất nhanh đã đến, lúc này những nạn nhân mới phát hiện đứa trẻ đó đã mất tích, những tên tội phạm hầu hết đã chết. Cảnh sát cũng không biết nên làm gì với chuyện này, đứa trẻ đó đã giúp phá án, nhưng nó cũng giết người, họ chỉ đành chia nhau ra tìm cô bé ấy, muốn mau chóng đem người về giáo dục lại một lần, sợ rằng muộn một chút liền sẽ trở thành tội phạm, đến lúc đó thì rắc rối to rồi."L à, có vấn đề gì sao?" Giọng nói điềm tĩnh, nhẹ nhàng vang lên, ông Wammy nhìn xuống cậu trai đang co người ngồi trên ghế, xếp chồng cục đường lên cao, trông có vẻ đang suy tư gì đó."Ông có nghe nói về tổ chức tội phạm gần đây không?" L.Lawliet nhìn chăm chú cục đường đang được xếp lên trên cột đường, hắn không muốn nó bị đổ đâu."... Có kha khá tổ chức, cậu muốn nói tổ chức nào?" Ở thời điểm này, buôn người không phải việc hiếm gặp trong giai đoạn này, có rất nhiều vụ buôn bán người và nội tạng.L.Lawliet yên lặng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hắn hiếm khi muốn nhúng tay vào một vụ không phải là sát nhân hàng loạt này kia nhưng rồi cuối cùng vẫn không làm gì cả "Thôi kệ, chúng ta đến trường thôi"*"Các cậu đi theo tôi làm gì?" Cô bé gầy yếu hơi bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn hai tên nhóc con sau lưng mình.Khu ổ chuột, nơi chỉ có rác thải và những căn nhà sập xệ, cho dù là với đất nước đã từng mệnh danh là "Đế quốc Mặt trời không bao giờ lặn", thì khu ổ chuột cũng vẫn là một thảm họa khó loại trừ. Những kẻ bị cả xã hội bài trừ, từ những đứa trẻ vốn nên vô âu vô lo lại phải liều mạng cướp giật đồ ăn từ trong thùng rác với nhau, lê lết cơ thể gầy gò của chúng để đi tranh chỗ ngủ với chó mèo hoang, với những gã ăn xin không khác gì chúng.Hashiraka Linna mặc dù không phải lần đầu tiên bị đói, dù sao cô bé cũng đã từng sống trong cảnh không khác gì bây giờ trước đây. Nhưng cuối cùng cũng không khỏi cảm thán, chết chắc rồi.Cơ thể bệnh tật do bị đẩy xuống hồ nước lạnh đến bây giờ đã không chịu đựng nổi sau những năm bị tra tấn ở nơi kẻ bắt cóc, Linna cả người dựa vào bức tường ẩm mốc sau lưng, đói rét bào mòn sức khỏe, sức chịu đựng của cô đã sắp đạt tới giới hạn. Vốn là đứa trẻ gần mười một tuổi lại như cô bé sáu, bảy tuổi.Linna quen thuộc nở nụ cười hoàn mĩ nhìn lên hai cậu bé đi theo sau mình "Tôi không có tiền, không có đồ ăn, cơ thể tàn tạ này chắc các cậu không nghĩ nó bán được tiền đâu nhỉ?"Hai đứa trẻ nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu. Một trong hai lên tiếng "Tôi muốn đi cùng chị"Linna chớp mắt xong liền bật cười khúc khích "Tôi nuôi không nổi đâu, bé con, hai đứa nên vào trại mồ côi nào đó đi, nhỏ như hai đứa có khả năng cao sẽ được nhận đấy" Cậu bé kia liền bĩu môi phản bác "Mới không vào cái nơi buôn người đó đâu"Linna không nhịn được bật cười, cơn đau từ dạ dày quặn thắt cũng không nhắc nhở được cô, cô gái nhỏ không để lộ điều gì, vẫn cười đùa nhìn hai cậu bé nhỏ gầy tầm 3-4 tuổi "Em có biết buôn người nghĩa là gì không?"Cậu bé nhanh nhảu đáp "Biết chứ, chính là một đám người lớn xấu xa lừa bọn em đến chỗ của họ rồi đánh đập dạy bọn em cách ngoan ngoãn, sau đó trao đổi tiền bạc với những người lớn ăn mặc sang trọng khác, đưa chúng em đến lò mổ"Đứa trẻ bên cạnh cũng phụ họa "Đúng vậy đúng vậy, họ còn không cho cúng em ăn uống đầy đủ, chỉ có nửa bánh mì mốc thôi, còn bắt chúng em đến một nơi toàn máy móc, chị không biết đâu, ở đó còn có một con dao to thế này này" Cậu bé ấy dùng tay quơ quơ minh họa.Thật đáng yêu nhưng Linna lại không cười được nữa, vì ở nơi cô bị giam giữ cũng có một con dao lớn treo trên đỉnh đầu trong một căn phòng như cậu bé kể.Xác định rồi, ngoại từ bắt cóc, đám này còn nhận trẻ em từ trại trẻ mồ côi thất đức nữa.Linna yên lặng một lúc lâu, ngay khi hai đứa trẻ cuống cuồng lo lắng liền nghe thấy tiếng thở dài phát ra từ người đang ngồi bên dưới, cô bé nửa người chìm trong bóng tôi, bất đắc dĩ vò tóc mình "Không thể ngồi yên chờ chết được rồi" Nói rồi cô nhìn hai đứa trẻ mà hỏi "Hai đứa tên gì?"Hai cậu bé lại nhìn nhau, có chút khó xử nói "Tên là gì ạ? Là cái mà mấy cô trong trại trẻ mồ côi gọi bọn em sao?""Vậy thì em tên là AL1130""Em, em nữa, em tên AC2184""Chị, chị tên gì vậy? Là AL hay AC, đúng rồi, còn cả LB, TD,... Chị giỏi như vậy chắc là LB nhỉ? Các bạn ấy làm việc tốt lắm là người được ăn ngon nhất trong trại đó, được hẳn một cái bánh mì khô luôn"Linna:...Linna kìm nén tiếng chửi thề, cô dở khóc dở cười nhìn hai đứa trẻ đang hào hứng hỏi tên cô "Bé con à, tên không phải số hiệu" Cô nhìn vòng cổ trên cổ chúng, cánh tay đầy vết bầm tím và bùn đất của cô vươn lên, mặc dù mỏi nhừ nhưng vẫn dễ dàng dùng kim gài trên đất và ngón tay phá hủy chiếc vòng cổ định danh đó. "Tên là lời chúc đầu tiên em nhận được khi đến thế giới này, là cái xác định em đang sống, danh chính ngôn thuận lộng hành trên thế giới""Chúc phúc sao? Vậy thì đúng rồi, có nó bọn em sẽ được ăn đó" Hai cậu nhóc hơi hoảng, mặc dù chúng biết vòng cổ đó không phải thứ tốt, nhưng bao năm nay trong mắt hai đứa trẻ, đó là thứ giúp nó có thức ăn sống qua ngày, là thứ xác định nó còn sống. Kéo dài đến tận lúc gặp chị gái này, trong tiềm thức bọn trẻ vẫn như vậy."Nếu được, để chị đặt tên nhé? Haruki và Maito, thế nào?""Nơi đây có khu ổ chuột rộng vậy sao?" Cô bé với bộ váy trắng xanh, mở to đôi mắt màu nâu sẫm không khỏi nhìn sang cậu bạn đang lững thững đi bên cạnh. "L cậu nói xem, vụ án đó có phải rất đáng sợ không? Những cô cậu bé ấy vậy mà thật sự bán những đứa trẻ khác đó""Ừ, tôi không nghĩ đường dây này lại dài như vậy" Cậu nhóc với áo trắng rộng nhăn nhúm và quần jean đen xoa mái tóc rối của mình, nhanh chóng đi đến bên cạnh cô bạn "Cũng may cậu nhắc nhở tôi điều tra nó"Chợt, cô bé kia đi nhìn thấy hai đứa trẻ đang dắt tay nhau cùng chạy về phía mình, một đứa đâm sầm vào cô, may mắn thay cô kịp thời đứng vững "Bé con, các em không nên chạy như vậy đâu, nguy hiểm lắm đó" Cô nghiêng dù về phía cậu nhóc đã ngồi phịch xuống đất, đứa trẻ bên cạnh sợ hãi "Xin... Xin lỗi ạ""Không sao đâu nè, hai đứa đáng yêu quá, các em tên gì?""AL1130 / AC2184 ạ"Linna không khỏi ngơ ngác quay ra sau nhìn cậu bạn của mình, xong liền nhanh chóng nở nụ cười, đôi con ngươi màu nâu sẫm dịu dàng nhìn hai đứa trẻ, cô vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu chúng "Bé con, tên không phải số hiệu, đó là lời chúc phúc đầu tiên em nhận được khi sinh ra""Chúc phúc sao ạ?" Cậu bé trông non nớt hơn chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn cô, chị ấy thật sạch sẽ, trong đôi mắt nhìn chúng không có sự chán ghét, chỉ có tình thương và ấm áp."Đúng vậy, là một lời chúc phúc ngọt ngào đi cùng em đến cuối đời, xác nhận em đã sống thật rực rỡ trên thế giới này" Linna cong mắt cười nhìn hai đứa trẻ gầy yếu "Mặc dù là lần đầu tiên gặp nhau, mong các em không chê nếu chị đặt tên cho hai đứa nhé""Haruki và Maito, thế nào?"*"Chúc hai đứa khỏe mạnh, sống thật mạnh mẽ và chào đón mùa xuân rực rỡ" Cầu mong hai đứa cho dù có bị thế giới đối xử tàn nhẫn và khắc nghiệt cũng vẫn có thể mỉm cười dịu dàng đối đãi lại với thế giới, vùng vẫy trong vũng bùn lầy cũng được nhưng đừng để nó nhấn chìm em trong bóng tối bất tận, nhơ nhuốc. Hãy mạnh mẽ tiến bước, bước đến ánh sáng nơi cuối con đường.*"Cậu bé trông điềm tĩnh là Haruki, còn đứa trẻ đang phồng má, bĩu môi là Maito, thật sự rất đáng yêu"Cô bé cười khúc khích một tay cầm ô che cho hai đứa trẻ, tay còn lại quàng tay cậu bạn lững thững phía sau mình "Phải không?""Phải phải, rất đáng yêu vậy nên phiền quý cô đáng yêu đây làm ơn cầm ô và khoác áo khoác cho đàng hoàng dùm tôi, mùa đông giá rét như vậy mà cậu mặc thế này à?" L.Lawliet thuận tay chỉnh lại áo khoác bông cho Linna, lời nói cũng không có bao nhiêu ý trách móc"Thôi nào, cậu cũng đâu có mặc áo khoác vào chứ" Linna tỏ ý bất mãn, L.Lawliet bình thường trẻ con nhưng hôm nay giống gà mẹ đến lạ."Tôi không yếu như cậu" "Oa cái tên này!"."Hân hạnh gặp mặt, thám tử tài ba" Người phụ nữ với mái tóc đen gợn sóng, cong mắt cười ngọt ngào nhìn về phía người đàn ông trước mắt."Hân hạnh gặp mặt" Người phụ nữ mang tội ác tày trời thân mến
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com