TruyenHHH.com

Dn Dau La Tu Viet Dau La Chi Lang Thanh


Trong căn nhà gỗ lúc này có hai người còn thanh tỉnh, một điểm chung nữa là ánh mắt của họ vẫn luôn tập trung ở một hướng cố định. Một người thì trầm tư đứng nhìn Đường Tam, không biết nội tâm nàng đang suy nghĩ vấn đề gì, nhưng từ biểu hiện trên gương mặt thì có thể biết việc này rất quan trọng.

Người còn lại thì đả tọa, gương mặt không hiện hỉ nộ, chỉ có ánh mắt là vẫn chăm chú dừng trên gương mặt của Chu Trúc Thanh. Rất giống nhập định, chỉ khác mỗi việc là không nhắm mắt mà thôi.

Đảo mắt đã qua ba canh giờ, cảm thấy Chu Trúc Thanh hấp thu dược hiệu đã qua giai đoạn cần phải thận trọng nhất, Phong Lăng mới rút ra tinh thần mà quan sát những người xung quanh.
Đới Mộc Bạch lúc này trên người đã sinh trưởng một bộ lông màu trắng, giống như lúc hắn gọi ra Võ Hồn phụ thể Bạch Hổ, tứ chi rõ ràng so với ban đầu đã lớn hơn hai lần, toàn thân xương cốt không ngừng vang lên những tiếng lách cách.

Oscar là người yên tĩnh nhất, chỉ là lẳng lặng ngồi một góc nhưng trên người hắn nhưng lại tản mát ra một mùi hương thơm đặc thù thuộc về Bát Tiên Lan, một cỗ bạch sắc khí vụ nhàn nhạt từ lớp da của hắn tỏa ra, tạo thành một cỗ ba động vây quanh thân thể hắn, càng tăng thêm vài phần quý khí.

Mã Hồng Tuấn bộ dáng như bạo hỏa, lúc này quần áo trên người Mập mạp toàn bộ đã biến thành tro bụi, lộ ra một thân mập mạp đỏ rực, Phượng Hoàng Kê Quan sản sinh ra dược hiệu cực kỳ bá đạo, lúc này từ dưới lớp da của hắn không ngừng chảy ra từng lớp chất lỏng, còn bản thể thì giống như con tôm bị đun sôi, ngay cả mái tóc cũng đã biến thành màu hỏa hồng.

Điểm kỳ dị chính là mỗi khi hắn trên người chảy ra một tầng chất lỏng màu đen, phần thịt béo của hắn lại co rút vài phần. Đang đứng ở một bên quan sát, Tiểu Vũ không nhịn được còn tưởng rằng Phong Lăng cấp cho Mập mạp ăn chính là một loại thảo dược đặc hiệu giảm cân.

Ninh Vinh Vinh biến hóa huyễn lệ nhất, bảy đạo quang mang lóng lánh từ Thất Bảo Lưu Ly tháp lẳng lặng huyền phù trước mặt nàng, quang mang lóe sáng ra liền được một tầng kim quang nồng đậm bao phủ lên.

Kim quang này chính là từ bản thể của Ninh Vinh Vinh phóng xuất ra, mang theo hương thơm nồng nàn từ Úc Kim Hương, quang mang lưu chuyển khiến nàng trông như tiên nữ hạ phàm.

Kim quang trên người Ninh Vinh Vinh và bạch sắc khí vụ trên người Oscar phóng thích ra mơ hồ có cảm giác tương thích. Bạch sắc, kim quang giao hội tại giữa không trung, hương thơm của hai người cũng ngưng tụ cùng một chỗ, sinh ra một loại kỳ hương khác vô cùng dễ chịu.

Đại Sư điềm đạm ngồi một chỗ, toàn thân nổi lên tử quang nhàn nhạt, bộ dáng mặc dù không giống như bạo hoả Mã Hồng Tuấn, nhưng trên người cũng giống như Mã Hồng Tuấn, không ngừng chảy ra một tầng chất lỏng màu đen.
Kê Quan Phượng Hoàng Quỳ cùng Cửu Phẩm Tử Linh Chi đều có công hiệu thoát thai hoán cốt.

Đường Tam phản ứng trên người cũng không lớn, chỉ là trên đầu bao phủ một tầng quang mang nhàn nhạt màu vàng đỏ, kim quang như tơ lũ không ngừng hướng hai mắt của hắn mà ngưng tụ lại.

Chu Trúc Thanh sau khi ăn xong Thủy Tiên Ngọc Cơ Cốt sau, toàn thân đều lan toả một tầng ngọc sắc nhàn nhạt. Hợp với dung mạo tựa thiên tiên và khí chất lãnh diễm của nàng, bất cứ ai nhìn vào đều bị choáng ngợp. Nhưng lại không sinh ra được bất kỳ ý định bất kính nào, chỉ là xa xa ngắm nhìn, kính trọng và tôn quý nàng.

Tiểu Vũ đang cầm Tương Tư Đoạn Trường Hồng đứng một góc mà lẳng lặng thưởng mùi hoa, ánh mắt nàng ngẫu nhiên đảo qua mọi người, nhưng chủ yếu là dừng lại tại trên người Đường Tam.

"Tương Tư Đoạn Trường Hồng còn có tác dụng che giấu hơi thở của Hồn Thú. Không cần phải hấp thu, chỉ cần mang theo bên người là có thể giúp ngươi qua mắt Phong Hào Đấu La." Phong Lăng nhàn nhạt nói.

Tiểu Vũ cứng người trong chốc lát, sau đó nàng nhẹ giọng nói, "Lần trước ở Thiên Đấu Hoàng gia Học viện, ngươi đã giúp ta che giấu thân phận trước Độc Cô Bác. Ta cũng đã phát giác ngươi biết thân phận thực sự của ta. Ngươi không cảm thấy ghê tởm sao?"

"Ghê tởm cái gì? Ghê tởm ngươi luôn đấu khẩu với ta sao?" Phong Lăng bật cười, nói, "Ngươi là bằng hữu của ta, ngươi lại hỏi ta có ghê tởm bằng hữu của mình hay không, ngươi coi ta là gì a?"

Tiểu Vũ nhất thời hồng hai mắt, nghẹn ngào mà nói, "Cảm ơn ngươi."

"Tất cả bọn họ nếu biết sự thật, cũng sẽ phản ứng như ta thôi." Phong Lăng đảo mắt khắp đồng bọn, nói tiếp, "Chúng ta là bằng hữu, bởi vì chính bản thân ngươi là một đồng đội tốt, không phải bởi vì ngươi không phải là nhân loại như bọn ta."

"Ngươi từ khi nào thì phát hiện?" Tiểu Vũ đưa tay gạt đi vài giọt nước mắt, mỉm cười hỏi.

"Ngươi còn nhớ lần đi săn Hồn Hoàn cho Tiểu Áo, chúng ta gặp phải Titan Cự Vượn ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm không?" Phong Lăng hỏi lại nàng, thấy nàng gật đầu thì cười nói tiếp, "Là Nhị Minh nói cho ta ngươi là hắn tỷ tỷ."

"Nhị Minh? Ta cũng nghĩ là ngươi quen biết hắn, nếu không lần đó ngươi đã chết không toàn thây rồi." Tiểu Vũ phì cười, nói tiếp, "Lần đó có thể hắn xuất hiện là để tìm ta, nhưng ta sợ bại lộ thân phận Hồn Thú nên không dám xuất đầu. Sau ngươi cùng Triệu lão sư đấu với hắn, ta đã định chạy theo để hòa giải. Nhưng không ngờ lại xuất hiện con Nhân Diện Ma Chu từ đâu lao tới, ta đành phải giúp Tam ca bọn họ. Thấy ngươi cũng gọi Nhị Minh là Lão tinh tinh, ta cảm thấy hai ngươi có thể quen biết nên mới an tâm đấu với Nhân Diện Ma Chu." Tiểu Vũ giải thích thêm về tình hình khi đó.

"Phải, ta từ nhỏ sống ở Tinh Đấu nội khu, cho nên có quen với Lão Tinh tinh, có cả Nhất Minh nữa. Chẳng qua Lão tinh tinh tính tình hơi ngạo kiều, không thừa nhận ta cũng là bằng hữu của hắn." Phong Lăng cười nói, kể thêm cho Tiểu Vũ biết về hai người bạn của nàng.

"Haha... Thật đúng là phong cách của Nhị Minh. Khi nào gặp lại hắn, ta sẽ cho hắn biết ngươi là bằng hữu của ta, cho nên cũng là bằng hữu của hắn." Tiểu Vũ phì cười, vui vẻ nói.

Hai người nhẹ nhàng tán gẫu với nhau, Phong Lăng kể thêm cho Tiểu Vũ về những Hồn Thú ở Tinh Đấu nội khu, Tiểu Vũ cũng kể thêm cho Phong Lăng nghe về chuyện cũ của mình, những điều mà nàng chưa từng nói với ai, kể cả Đường Tam.

Từ lúc mặt trời mọc ở phía đông đến khi lặn ở phía tây, người thứ nhất từ trong tu luyện tỉnh lại chính là người hấp thụ dược hiệu ôn hòa nhất Bát Biện Tiên Lan - Oscar.

Duỗi thân một cái, Oscar giống như là vừa ngủ dậy, mở to hai mắt, "Thật là thoải mái a!"
Tiểu Vũ trừng mắt hắn một cái, thấp giọng nói, "Mọi người còn đang tu luyện, ngươi nhỏ giọng đi.

Oscar nhìn quanh, lúc này mới phát hiện mọi người còn đang tu luyện, liền vội vã che mồm lại.

Oscar hấp thu Bát Tiên Lan, thân thể sản sinh ra một loại quý khí cũng không có theo tu luyện chấm dứt mà biến mất, hắn cả người tựa như đều bao phủ bởi một tầng quang mang dịu dàng, lộng lẫy.

"Có thấy cái gì biến đổi không?" Tiểu vũ thấp giọng hỏi.

Oscar sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ đến việc cảm thụ biến hóa trên người.

Rất nhanh, sắc mặt hắn trở nên hết sức quái dị, đó là vui mừng xen lẫn sợ hãi cùng với cảm giác không dám tin tưởng. Nếu như không phải là những người khác còn đang tu luyện chung quanh, lúc này đây hắn thật muốn cười to một tiếng.

"Thế nào? Đừng có che miệng nữa." Tiểu Vũ chụp lấy cánh tay của Oscar.

Oscar từ trong mắt phóng ra một ngọn lửa đầy hưng phấn. "Ai dà, thật sự là quá sung sướng. Tiểu Phong, ta yêu ngươi chết mất!" Nói, hắn còn chạy vội tới ôm chầm Phong Lăng một cái thật mạnh.

Thấy hắn vẫn còn đắm chìm trong sự phấn khích, Phong Lăng lần này tốt bụng, cố để cho hắn ôm một cái. Dù sao với cô, hắn cũng như là đệ đệ.

"Ai dà cái đầu nhà ngươi." Tiểu Vũ tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái "Nói mau, rốt cuộc là như thế nào? "

Oscar cười hắc hắc buông ra Phong Lăng, sau đó vươn tay quơ quơ trước mặt Tiểu Vũ, "Ngũ cấp, Hồn Lực của ta tăng một mạch những 5 cấp, điều này quả thực rất khó tin. Ta đã đạt 38 cấp rồi. Trời ạ, ta sẽ rất nhanh đuổi kịp Đới lão đại. "

"Ngươi thì đã là gì, không phải chỉ là ngũ cấp thôi sao? Ta còn hảo hơn nhiều." Thanh âm của Ninh Vinh Vinh từ bên cạnh vang lên, trên người nàng kim quang đã hoàn toàn thu liễm, tay phải đang nâng Thất Bảo Lưu Ly tháp, ở phía dưới Thất Bảo Lưu Ly tháp mơ hồ có một cánh hoa Úc Kim Hương kim quang phụ trợ.

Ninh Vinh Vinh đối mặt với Tiểu Vũ cười, "Ta đề cao lục cấp, đã đạt 37 cấp rồi. "

Oscar không nhịn được nói, "Chúng ta không phải đang nằm mơ hay sao. Nếu sau này tu luyện đều trở nên đơn giản như vậy, chúng ta còn cần khổ luyện cái gì? Mỗi ngày cứ ăn hoa là được."

"Cốp!"
"Uiii daaaa. Tiểu Phong ngươi hảo tàn nhẫn." Oscar rưng rưng nước mắt ôm đầu, xoa xoa chỗ bị cốc đầu. "Ta chỉ là nói giỡn." Dù còn đau nhưng cầu sinh dục của hắn vẫn rất mạnh, nhanh chóng giải thích với Phong Lăng.

"Tốt nhất là như vậy." Phong Lăng liếc nhìn Oscar, nói, "Tiên phẩm cũng là thảo dược thôi, bảy phần dược ba phần độc. Hơn nữa, nếu không dùng đúng loại thì chẳng khác gì kịch độc, dùng sai thì cũng tương tự như nuốt độc thôi."

"Vả lại, ngươi cũng đừng ôm hy vọng dựa vào ngoại vật để thăng cấp. Dựa vào chính mình vẫn là vững chãi nhất." Phong Lăng không quên chỉnh đốn lại tư duy của Oscar.

"Vâng vâng, tiểu dân đã nhớ kỹ." Oscar dở khóc dở cười nói, mặc dù hắn chỉ nói giỡn nhưng người này lúc nào cũng nghiêm túc, thậm chí với câu nói đùa của hắn.

Cũng không trách Phong Lăng, làm người lãnh đạo một thời gian dài đã ăn sâu trong tiềm thức cô, mỗi lời nói ra đều có mục đích cùng giá trị thi hành nhất định, cũng tương tự như lời nói của vua một quốc gia. Cho nên mỗi lời nói ra cũng đại diện cho uy tín và danh dự của bản thân cô, không thể đùa giỡn ở việc có thể ảnh hưởng đến những điều này.

Ninh Vinh Vinh nhảy nhót nói, "Thật không nghĩ tới, ta vừa mới đột phá 30 cấp không lâu lại có thể một lần tăng lên nhiều như vậy, nói không chừng, không bao lâu nữa thì ta cũng có thể đạt tới 40 cấp. Hơn nữa, ta cảm giác được là Thất Bảo Lưu Ly tháp tựa hồ có một chút biến hóa, mặc dù không thể nói là biến hóa ở chỗ nào nhưng ta vẫn cảm giác có cái gì đó khác thường."

Oscar cúi đầu, nhìn bảo tháp trong tay Ninh Vinh Vinh, đột nhiên hú lên một tiếng quái dị, "Ta biết rồi!"

Ninh Vinh Vinh vội lấy tay che cái miệng của hắn lại, "Ngươi khe khẽ cái mồm một chút không được à."

Oscar gỡ tay Ninh Vinh Vinh ra, cố gắng kiềm chế thanh âm hưng phấn, "Vinh Vinh, Vinh Vinh ngươi hãy nói xem, Thất Bảo Lưu Ly tháp của ngươi vốn có mấy tầng?"

Ninh Vinh Vinh sửng sốt một chút, lúc này mới chú ý tới bảo tháp của mình, "Nhất, nhị, tam, tứ, ngũ, lục, thất, bát, cửu. Cửu!? Như thế nào? Như thế nào lại biến thành chín tầng rồi?"

Ninh Vinh Vinh chỉ cảm thấy trong lòng một cổ nhiệt huyết chảy mạnh, lúc này, thanh âm của nàng đã có chút run rẩy. Thất Bảo Lưu Ly tháp biến thành chín tầng đại biểu cho ý nghĩa gì?

Ý nghĩa là Võ Hồn của nàng này đã không còn là Thất Bảo Lưu Ly tháp nữa, mà là Cửu Bảo Lưu Ly tháp trong truyền thuyết. cũng là mục tiêu mà chính phụ thân nàng, Thất Bảo Lưu Ly Tông tông chủ Ninh Phong Trí theo đuổi cả đời. Mà nàng lúc này đã có thể đạt được rồi.

Ninh Vinh Vinh ánh mắt không nhịn được nhìn về phía Phong Lăng, nàng lúc này xúc động tới mức thậm chí có thể lấy thân báo đáp.

Chỉ có đám nhân tài Thất Bảo Lưu Ly tông trực hệ bọn họ mới hiểu được Cửu bảo Lưu Ly tháp ý nghĩa là cái gì. Đối với cả Thất Bảo Lưu Ly tông mà nói thì việc này thật sự là quá trọng yếu quá trọng yếu.

Sau phút kích động ngắn ngủi, Ninh Vinh Vinh dần dần trở nên bình tĩnh lại, chỉ là bàn tay nàng đang nâng Cửu Bảo Lưu Ly tháp vẫn còn đang run rẩy. Nàng hiểu rằng, phần ân tình này của Phong Lăng đã không chỉ là đối với bản thân nàng mà là đối với cả Thất Bảo Lưu Ly tông.

Xem ra, mình phải hồi gia một chuyến.

Nhận thấy ánh mắt nóng rực của Ninh Vinh Vinh, Phong Lăng không khỏi rùng mình, toàn thân được một dịp sởn gai ốc. Ánh mắt của Vinh Vinh quá mức trắng ra, nhìn vào là có thể thấy được ý định "ăn tươi nuốt sống" đối phương của nàng.

Ninh Vinh Vinh nhanh chóng đi tới, ôm chặt lấy Phong Lăng, hai tay ôm cổ cô, hôn thật mạnh vào gương mặt trắng mịn ấy.

Động tác của nàng làm Phong Lăng ngây người. Cô còn chưa kịp hoảng thần sau ánh mắt nóng rực của Vinh Vinh thì đã bị người này tập kích, khiến cô không kịp trở tay. Oscar đứng một bên cũng có chút ngẩn người, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại.

Suy nghĩ trong đầu hắn là "Tức phụ cùng "công công" thân thiết với nhau thì càng tốt. Gia đình đại hòa hợp, hạnh phúc viên mãn. Đáng mừng.. đáng mừng..."

May cho hắn là không nói những lời này xuất khẩu!

"Tiểu Lăng, cám ơn ngươi, thật sự cám ơn ngươi! Mặc dù biết hai chữ cám ơn còn xa mới có thể hồi báo được ân tình này của ngươi đối với ta, nhưng ta thật sự không biết nên nói cái gì cho tốt bây giờ. Với ân tình này, ta có lấy thân báo đáp cũng không đủ. Ngươi xem, Thất Bảo Lưu Ly Tháp đã biến thành Cửu Bảo Lưu Ly Tháp rồi, nói cách khác, ta đã không còn bị hạn chế bởi gia tộc di truyền nữa!"

"Lấy thân báo đáp thì xin miễn, ta không chắc đây có phải là báo đáp hay không nữa." Phong Lăng bật cười, ngay lập tức dập tắt ý định của nàng.

"Ngươi! Ngươi chê ta phiền chứ gì!?" Ninh Vinh Vinh thở phì phì, dậm chân mắng. Vừa mới cảm động chẳng bao lâu đã bị người này đập nát.

"Úc Kim Hương này ta chỉ vận chuyển nó về đây, chứ nó vốn dĩ sinh trưởng trong tự nhiên. Vô tình Lão Độc phát hiện được nơi hội tụ thiên tài địa bảo này, mới biến nó trở thành Dược Cốc của lão. Nếu xét về công lao, Lão Độc mới là người có công nhiều nhất. Ta chỉ có việc đem nó tặng cho các ngươi, đừng phóng đại ân tình gì lên như vậy." Phong Lăng chậm rãi nói, không quên nhắc tới Độc Cô Bác với cả bọn, giúp lão xoát hảo cảm với mọi người.

Mặc dù qua lời Phong Lăng, mọi thứ khinh khinh phiêu phiêu, như là đi trên đường gặp được hoa đẹp liền ngắt về tặng cho đồng bọn. Nhưng ở đây ai cũng biết, tiên phẩm này là bậc nào trân quý, cỡ nào khó có được. Phong Lăng còn tặng bọn họ mỗi người một gốc, thậm chí là có quen biết với Độc Cô Bác đi chăng nữa, cũng chẳng dễ dàng gì mà lấy về được.

Mỗi gốc tiên thảo lại phù hợp với tình trạng cùng thực lực của mỗi người, Phong Lăng phải bỏ ra không ít tâm tư. Người càng khiêm tốn, người khác chỉ càng tôn trọng và ngưỡng mộ hơn thôi. Và Shrek tám quái bây giờ càng thêm cảm kích Phong Lăng, mỗi người đều hận không thể lấy thân báo đáp!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com