Dn Dau La Tu Viet Dau La Chi Lang Thanh
Một tòa kiến trúc nguy nga tráng lệ, duy thế độc lập mà sừng sững tại trung tâm Võ Hồn Thành. Từ dưới chân tòa kiến trúc này nhìn lên, mới phát hiện nó đồ sộ và khí khái đến nhường nào, không chỉ ở quy mô xây dựng, còn ở sự "tài đại khí thô" của cổ thế lực này.
Mặc dù dưới ánh trăng dịu nhẹ, nó vẫn phản chiếu ra ánh sáng có chút chói mắt. Có thể cũng chỉ có Phong Lăng mới dám cảm thấy chói mắt trước nơi này...
Đây là nơi mà vô số Hồn Sư ao ước được 1 lần đặt chân đến, là Thánh địa Giáo Hoàng Điện a!
Thậm chí Vòng chung kết của kỳ Toàn đại lục Cao cấp Hồn Sư Học viện Tinh anh Đại Tái cũng chỉ được diễn ra bên dưới tòa Giáo Hoàng Điện này mà thôi. Có thể đặt chân đến đây, không phải Võ Hồn Điện Trưởng lão thì cũng phải là các vị quyền cao chức trọng ở đại lục.
Lúc này, Phong Lăng cũng không có cơ hội để cảm khái thêm về sự giàu có của Võ Hồn Điện được nữa. Bởi vì cô đang phải mắt to trừng mắt nhỏ với các vị gác cổng Hộ Điện kỵ sĩ ở trước Giáo Hoàng Điện....
Phong Lăng đã đưa lệnh bài mà Giáo Hoàng đưa cho cô, nhưng những vị gác cổng này vẫn còn hoài nghi về độ chân thực của lệnh bài này. Không ngừng nhìn chằm chằm toàn thân cô, dường như chỉ cần nhìn cô là có thể biết được lệnh bài này là thật hay giả vậy...
"Các vị, nếu muốn biết lệnh bài này có phải thật hay không, các vị đi hỏi một chút Giáo Hoàng không phải là được rồi?" Phong Lăng bị nhìn chằm chằm lâu như vậy cũng có chút mệt mỏi, không khỏi xoa nhẹ thái dương mà hỏi.
Cũng không ai đáp lại câu hỏi của Phong Lăng. Thay vào đó là tiếng xì xầm bàn tán của các vị gác cổng Hộ Điện kỵ sĩ nơi này.
"Có vẻ như lệnh bài là thật. Chúng ta cứ cho tên này tiến vào đi."
"Vậy nếu không phải thật thì sao? Ngươi có mấy cái mạng để chịu trách nhiệm?"
"Vậy vào thông truyền cho Giáo Hoàng, xác nhận lệnh bài này thật giả?"
"Giáo Hoàng bệ hạ vừa mới nổi trận lôi đình, đuổi đi các vị Hồng y Giáo chủ. Ngươi hiện tại dám tiến vào làm phiền ngài ấy sao!?"
"Nhưng nếu tên này thật là khách quý của Giáo Hoàng, để hắn đứng đây đợi lâu như vậy, ta có mười cái mạng cũng không đủ để bồi a!"
"Nhưng có khách quý nào mà trẻ như vậy không? Ngươi nhìn mặt hắn, nói búng ra sữa cũng không ngoa, như thế nào có thể là khách quý của Giáo Hoàng bệ hạ?"
"A! Có hay không là cái loại này khả năng!? Ngươi nhìn xem hắn, tuấn tiếu nho nhã, môi hồng răng trắng, rất giống tiểu bạch kiểm đi!"
"Không thể nào! Không thể nào!!"
"Hôm nay biết được cực đại bí mật, chúng ta có phải hay không sẽ bị diệt khẩu!?"
.......
Chính mình tính tình thật tốt quá, bọn hắn mới không kiêng nể gì mà thản nhiên nói xấu ở ngay trước mặt cô... Thậm chí lần đầu Phong Lăng cô được biết, bề ngoài nhìn tinh anh giỏi giang Hộ Điện kỵ sĩ, ngầm hóa ra lại ái bát quái còn tự não bổ tài ba như thế này.
"Giáo Hoàng miện hạ!" Phong Lăng nhìn về phía cửa, có chút ngạc nhiên mà hô lớn.
Toàn bộ Hộ Điện kỵ sĩ vì một tiếng hô này mà nhất thời cả kinh, hoảng hốt mà ngay thẳng dáng người, nghiêm trang mà thực hiện một cái quân lễ, còn đồng loạt hô lớn "Tham kiến Giáo Hoàng bệ hạ!"
Chỉ là, bọn họ nghiêm trang sắp thành hai hàng đối mặt chào nhau, nhưng Giáo Hoàng bệ hạ đâu? Rồi cái tên mặt búng ra sữa kia, hiện tại ở nơi nào a!?
____________________
Phong Lăng lúc này đã thành công lẻn vào bên trong Giáo Hoàng Điện. Cũng mặc kệ đám Hộ Điện kỵ sĩ bên ngoài đang náo loạn đi tìm mình, nhẹ nhàng tản bộ ở bên trong đại sảnh. Còn có nhàn tâm và nhã hứng mà thưởng thức kiến trúc ở bên trong tòa nhà tráng lệ nhất trên đại lục này. Chỉ "tâm đại" thôi thì vẫn chưa đủ để diễn tả được dáng vẻ của Phong Lăng lúc này...
Tận mắt nhìn thấy mới biết được tài lực của Võ Hồn Điện ở phiến đại lục này to lớn đến dường nào. Dọc hai bên sảnh và chạy dài cả lối đi là những pho tượng uy nghiêm đồ sộ nhưng không kém phần tinh xảo, được đúc dưới hình dáng của thiên sứ và kỵ sĩ, cực kỳ có thần thánh và thiêng liêng cảm giác. Nếu chỉ là tượng thôi cũng không có gì đặc biệt, điều đáng nói là tất cả đều làm từ vàng a! Vàng bạc đá quý không đếm xuể mà nạm khắc lên các vật phẩm hay họa tiết trang trí trên các cột trụ và trần điện, chỉ để tô điểm cho cả một đại sảnh rộng lớn...
Trước một cảnh tượng tráng lệ và choáng ngợp như thế này, Phong Lăng chỉ có thể tấm tắc không thôi. Quả nhiên cô vẫn chưa có hiểu biết đủ về Võ Hồn Điện, này nguồn tài lực này là từ đâu mà đến a? Cô cũng không nghe được tin tức nào từ việc kinh doanh của Võ Hồn Điện, chẳng lẽ chỉ từ việc thu "phí" từ các thế lực phụ thuộc?
Mãi mê nhìn ngắm, đột nhiên, một luồng uy áp che trời lấp đất ập tới. Phong Lăng không thể không dừng lại quá trình "thăm thú" của mình, phóng thích ra tự thân uy áp và sát khí để đối chọi với luồng uy áp khủng bố đang "giơ nanh múa vuốt" mà lao tới kia.
Biết tự thân uy áp ở hiện tại không thể chặn lại được luồng uy áp đang lao tới, Phong Lăng liền đồng thời phóng xuất cả sát khí để cùng nhau đối kháng. Mà sát khí của cô, ngoại trừ đối chiến với Lão Phong, cô có thể tự tin mà nói: Nó không thua kém bất kỳ sát khí của một vị cường giả nào ở phiến đại lục này.
Một hồi không tiếng động giao tranh...
Không một tia Hồn Lực dao động, cũng không sát ra một tia hỏa hoa hay thanh âm nào, nhưng khi hai luồng uy áp va chạm, không khí nơi giao nhau đó đã vặn vẹo đến biến dạng cả không gian. Cảnh vật nơi đây ánh vào đáy mắt, là lập lòe mờ ảo... đã không ra dáng ra hình.
Hai luồng uy áp vẫn không ngừng giằng co, thay vì có dấu hiệu suy yếu theo thời gian trôi đi, hai luồng uy áp lại càng trở nên tấn mãnh và cường thế hơn, bởi vì phía nào cũng muốn lấn át và hủy diệt đối phương.
Là một trận không tiếng động giao tranh, nhưng lúc này đã bắt đầu xuất hiện những thanh âm không nên xuất hiện ở loại này giao phong... Bởi vì cả một cái đại sảnh rộng lớn, lúc này đang bị rung chuyển!
"Quỷ Mị!" Một tiếng sắc lạnh quát lớn vang lên, không khó để nghe ra chủ nhân giọng nói tâm tình đang khó chịu. Mà chủ nhân của giọng nói này, dù chưa hiện thân, Phong Lăng mạc danh mà cảm thấy... cô biết người này là ai.
Ngay khi tiếng quát đó vang lên, luồng uy áp che trời lấp đất chủ động tấn công Phong Lăng cũng lập tức biến mất. Phong Lăng cũng thu liễm sát khí cùng uy áp của mình trong sát na đó. Bởi vì cô đã biết đối phương là ai, không cần thiết phải tiếp tục công kích.
"Giáo Hoàng bệ hạ." Bóng đen mờ nhạt của Quỷ Đấu La đột nhiên xuất hiện, hướng Bỉ Bỉ Đông hành lễ.
"Nàng là ta mời tới." Bỉ Bỉ Đông lạnh nhạt nói, sau đó liếc nhìn Quỷ Đấu La, khí thế cả người đột nhiên trở nên băng lãnh và thâm trầm, dùng hàn ý thấu xương ngữ điệu mà hỏi, "Ngươi có ý kiến?"
"Là thuộc hạ mạo phạm." Quỷ Đấu La thân ảnh vẫn hư hoảng, nhưng Phong Lăng vẫn nhận ra hắn đang thấp đầu và hành lễ trước Giáo Hoàng để nhận lỗi. Giọng nói cũng đã không còn kiêu ngạo tà tính như lần Phong Lăng gặp mặt trước đó.
"Từ nay, Phong Lăng chính là ta khách quý, có thể tự do ra vào Giáo Hoàng Điện. Ngươi thông tri xuống dưới đi." Bỉ Bỉ Đông nhàn nhạt ra lệnh.
"Thuộc hạ đã rõ." Vừa dứt lời, thân ảnh của Quỷ Đấu La đã biến mất.
"Ngươi, đi theo ta." Bỉ Bỉ Đông liếc mắt Phong Lăng, nhàn nhạt nói. Thanh âm không hiện hỷ nộ, nhưng so với giọng điệu khi giao tiếp với Quỷ Đấu La vừa rồi, rõ ràng là nhu hòa hơn rất nhiều.
Phong Lăng chưa nắm bắt được Giáo Hoàng yêu thích cũng như chán ghét những hành động hay lời nói nào, cũng không dám lắm lời, chỉ mỉm cười gật đầu, ngoan ngoãn mà theo sau Bỉ Bỉ Đông đi.
Không mất bao lâu, Bỉ Bỉ Đông đã dẫn Phong Lăng đến nàng thư phòng. Khi đến đây, Phong Lăng không khỏi có chút ngạc nhiên. Bởi vì nơi này hiển nhiên là nơi mà Giáo Hoàng xử lý sự vụ, đừng nói là khách quý, Trưởng lão của Võ Hồn Điện cũng không có mấy vị được phép tiến vào căn phòng này.
Tiến vào phòng, Bỉ Bỉ Đông trực tiếp ngồi xuống bàn, tiếp tục xử lý vài công văn còn đang dở dang ở trên bàn. Thoạt nhìn, có vẻ là việc quan trọng cần được nhanh chóng giải quyết.
Phong Lăng cũng không câu nệ, nhìn thấy hai hàng ghế xếp dọc ở hai cánh trái phải, trực tiếp tiến tới chiếc ghế dựa gần Bỉ Bỉ Đông nhất mà ngồi xuống. Giáo Hoàng có việc gấp cần xử lý, vẫn bỏ chút thời gian quý báu giúp cô ra mặt, cô còn dám đòi hỏi gì thêm?
Vì không muốn quấy rầy Giáo Hoàng xử lý chính sự, Phong Lăng nhàn rỗi liền đánh giá một chút căn phòng này. Trái với kim bích huy hoàng bên ngoài, căn phòng này thô sơ giản lược hơn nhiều. Không có hoa hòe lòe loẹt các loại đá quý, cũng không tô vàng nạm ngọc gì trên các vật dụng hay trên trần nhà, bàn ghế cũng chỉ là mộc chất. Nhưng này mộc hiển nhiên cũng không phải bình thường mộc, là nhất trầm, nhất hương cái loại này, cũng là nhất quý một loại. Hoa lệ nhất có lẽ là những chiếc đèn treo ở trên trần nhà, còn bàn ghế làm việc của Giáo Hoàng, lại mộc mạc giản dị đến làm người ngạc nhiên.
Phong Lăng còn cho rằng bàn ghế của Giáo Hoàng là đúc từ vàng khối a, đá quý thì không cần tiền dường như mà đính lên trên đó. Cũng không trách cô, từ lúc nhìn thấy trang phục của Giáo Hoàng ở buổi chung kết Đại Tái, trong đầu cô chỉ có các loại đá quý lấp lánh chói mắt đó khi liên tưởng đến Giáo Hoàng hay Giáo Hoàng Điện. Hôm nay tiến vào thư phòng, mới chứng thực là cô hạn hẹp, quy chụp một cách chủ quan như vậy cho Giáo Hoàng miện hạ a.
Ngắm một lúc cũng nhàm chán, Phong Lăng tự thấy không thú vị, liền nhắm mắt, cảm nhận không khí mà dò xét một chút Giáo Hoàng Điện. Không vì gì, to như vậy một cái thành bảo, cô có thể bị lạc a. Cho nên dò xét một chút, để tránh sau này lại đi lạc.
"Nếu không muốn trở thành ngốc tử, liền thu hồi đi ngươi tinh thần lực." Bỉ Bỉ Đông đầu vẫn chưa nâng, nhàn nhạt mà lên tiếng.
Phong Lăng xốc dậy mí mắt, nhìn về phía Bỉ Bỉ Đông, không khỏi mỉm cười nói, "Ta vẫn chưa dùng đến tinh thần lực, chỉ là cảm nhận một chút khí dao động mà thôi."
Giáo Hoàng vẫn là ngoài lãnh trong nhiệt người sao, vẫn rất quan tâm đến người khác nha.
Dùng tinh thần lực tra xét ở nơi có cường giả mạnh hơn mình, đó chính là khiêu khích. Giáo Hoàng Điện ngoại trừ tối cao cấp bậc là Giáo Hoàng, đương nhiên còn rất nhiều vị Phong Hào Đấu La khác. Hành động dùng tinh thần lực ở nơi này, chẳng khác nào mạo phạm đến "lãnh địa" của các vị cường giả. Một đòn công kích tinh thần từ Phong Hào Đấu La, đối với Hồn Sư cấp bậc dưới, chắc chắn không thành ngốc tử thì cũng bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng, con đường tu luyện từ nay xem như chấm dứt.
Gấp lại tiểu sổ sách, Bỉ Bỉ Đông mới nhìn về Phong Lăng, nhàn nhạt nói, "Ngươi hiện tại là cái gì cấp bậc?"
"Ta hiện tại 69 cấp." Phong Lăng cũng không giấu diếm, trực tiếp báo ra cấp bậc của mình.
Bỉ Bỉ Đông có trong giây lát sững người, nhưng nàng rất nhanh lấy lại lạnh nhạt biểu tình, vẫn nhàn nhạt mà nói, "Xác thực là cái quái vật."
Không hổ là Giáo Hoàng miện hạ, này quản lý biểu tình cùng điều chỉnh tâm thái cũng quá lợi hại đi. Đây là duy nhất người sau khi biết được cấp bậc của cô có thể phản ứng như vậy bình tĩnh...
"Ngươi cái thứ hai Võ Hồn là cái gì?" Bỉ Bỉ Đông hỏi.
"Là một cái Khí Võ Hồn, gọi là Lôi Minh Ma Phương." Phong Lăng đáp, cũng lập tức phóng xuất Lôi Minh Ma Phương, triển lãm trước mặt Bỉ Bỉ Đông.
"Là cái cường đại Võ Hồn." Vừa liếc mắt một cái, Bỉ Bỉ Đông đã biết đây là cái cực kỳ uy lực Võ Hồn.
"Nếu cả hai Võ Hồn của ngươi đều là Khí Võ Hồn, vậy ảnh hưởng từ việc hấp thu Hồn Hoàn cho đệ nhị Võ Hồn sẽ không lớn." Bỉ Bỉ Đông vẫn lạnh nhạt một gương mặt mà nói.
"Nói vậy Thú Võ Hồn sẽ chịu tác động lớn hơn sao? Cũng phải, dù sao cũng là Võ Hồn phụ thể, ảnh hưởng đến người sở hữu hẳn là rất lớn." Phong Lăng tự hỏi, cũng tự mình trả lời. Sau đó, mỉm cười mà kết luận, "Vậy ta áp lực hiển nhiên sẽ nhẹ nhàng một chút."
"Ngươi cũng đừng vội mừng, Võ Hồn càng cường đại, tác động đến thân thể của ngươi cũng không thua kém gì Thú Võ Hồn." Bỉ Bỉ Đông liếc nhìn Phong Lăng, không mặn không nhạt mà nói. "Mà ngươi đệ nhị Võ Hồn, chắc chắn ảnh hưởng còn nhiều hơn một cái Thú Võ Hồn."
Giọng điệu nhàn nhạt, không trầm không bổng, cũng không có bất luận cái gì cảm xúc. Cũng không hiểu vì sao, Phong Lăng ẩn ẩn mà cảm thấy, Giáo Hoàng đây là có chút vui sướng khi người gặp họa?
"Giáo Hoàng miện hạ, ngài là thú Võ Hồn sao?" Phong Lăng bỏ qua một bên trực giác của mình, liền nói sang chuyện khác.
"Là." Bỉ Bỉ Đông cũng không keo kiệt, liền đáp lại Phong Lăng bằng 1 từ.
Phong Lăng cũng không cảm thấy cái gì, cô quá quen thuộc với việc giao tiếp với băng sơn mỹ nhân kiệm lời a, liền tự mình kéo đề tài, "Ngài là từ khi nào bắt đầu hấp thu Hồn Hoàn cho đệ nhị Võ Hồn a?"
...
Cứ như vậy mà tới một hồi không hề dinh dưỡng đối thoại... Mà có lẽ là không có dinh dưỡng với Giáo Hoàng mà thôi, Phong Lăng có thể khai thác rất nhiều thứ từ cuộc đối thoại này, tỷ như đề tài mà nàng quan tâm, từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất có thể đoán được một chút tính cách của Giáo Hoàng. Thậm chí có thể kéo gần hơn quan hệ với Giáo Hoàng miện hạ a.
Mà quan trọng hơn hết, Tiểu Bạch nó lúc kinh lúc rống ở trong đầu cô, mãnh liệt mà yêu cầu Phong Lăng dò hỏi yêu thích của Giáo Hoàng tỷ tỷ của nó... Với lý do, để nó có thể đưa ra phương án "Thoát khỏi tra nam" hoàn hảo nhất cho nàng...
Phong Lăng có thể như thế nào? Chỉ có thể cố mà "chiều" nó a!
Ngày đầu tiên tiến vào Giáo Hoàng Điện, chỉ là đơn giản ngồi trò chuyện giữa Phong Lăng và Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông.
*********************************************
Tg đã trở lại, mn đọc truyện vui vẻ ạ 💕
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com