Dn Dau La Tu Viet Dau La Chi Lang Thanh
"Hảo. Lĩnh Hoa, ngươi có thể trở về nghỉ ngơi rồi. Về sau có rất nhiều thời gian để trò chuyện." Phong Hàn lên tiếng, nhìn về phía bầu trời bên ngoài cửa sổ, cười nói, "Có lẽ, ta có khách không mời mà đến."
"Ngài có cần ta thay ngài tiễn khách?" Tần Lĩnh Hoa nhíu mày, ánh mắt băng lãnh nhìn về cùng phương hướng Phong Hàn đặt ánh mắt, trầm giọng hỏi. Nhờ có Phong tiền bối nhắc nhở, hắn mới phát hiện có kẻ lén lút ở ngoài kia. Thật là an ổn lâu lắm, đã làm hắn mất đi tính cảnh giác vốn có.
"Không cần." Phong Hàn lập tức từ chối, lão mỉm cười nói, "Yên tâm đi. Là người quen của ta."
Tần Lĩnh Hoa được đến Phong Hàn đảm bảo, cũng không nhiều lời, liền cáo từ rồi trở về phòng nghỉ của mình. Hắn chỉ cần làm tốt nhiệm vụ được Cửu Vân Đại trưởng lão giao phó, "tuyệt đối chấp hành các yêu cầu của Phong Hàn". Như vậy, dư thừa sự tình, không cần hắn nhọc lòng.
"Đã không còn người ngoài, tiến vào đi." Phong Hàn bình đạm nói, cũng rót một chén đầy rượu cho chính mình.
Lập tức, một thân ảnh màu đen xuất hiện ở trong phòng, không biết vô tình hay cố ý, trạm cùng vị trí với Tần Lĩnh Hoa trước đó vừa xuất hiện, khiến Phong Lăng không khỏi xoay người lại để nhìn.
Ánh vào mắt đầu tiên mà một thân hắc sắc trường bào. Nhìn lên một chút, Ân, vẫn không thấy gì...
Vị này thoạt nhìn có vẻ thần bí, dù sắc trời đã tối nhưng vẫn ăn mặc một thân kín mít, ngay cả phần đầu cũng có mũ rộng thùng thình che phủ, không nhìn thấy được một chút gì từ gương mặt.
Dù nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Phong Lăng, vị này vẫn không có bất kỳ động thái nào. Nhưng là Phong Lăng có thể ẩn ẩn mà cảm nhận được, vì này đang nhìn chằm chằm mình... một cách không mấy hài lòng....
"Được rồi." Phong Hàn không biết từ lúc nào đã đứng dậy, tiến đến đóng lại cửa sổ. Lão mới hướng vị khách thần bí kia cười nói, "Đã lâu không gặp, Tiểu Đông."
Vị khách thần bí cả người thoáng run lên một chút. Dù chỉ là một chút, nhưng nhìn chằm chằm nhân gia từ lúc đầu đến bây giờ như Phong Lăng, vẫn là có thể nhận ra.
"Đại thúc..." Thanh âm có chút run rẩy, nhưng âm sắc trong trẻo như thế này, cư nhiên là nữ nhân.
Không đợi Phong Lăng tiếp tục suy đoán, vị khách thần bí kia đã kéo xuống mũ trùm đầu, lộ ra gương mặt làm Phong Lăng kinh ngạc đến ngây người.
Bởi vì, gương mặt này không xa lạ gì nữa...
Sáng nay Phong Lăng đã được diện kiến, thậm chí còn có cơ hội đến gần để nhìn rõ dung mạo của vị khách nhân trước mặt. Cho nên, nhìn rõ gương mặt của người này, Phong Lăng mới khiếp sợ....
Chính là Võ Hồn Điện chí cao vô thượng tồn tại, Giáo Hoàng miện hạ Bỉ Bỉ Đông a.
"Đại thúc..." Bỉ Bỉ Đông vẫn đứng yên ở đó, không ngừng lặp lại 2 từ. Chỉ có giọng nói run rẩy cho thấy nàng nội tâm không mấy bình tĩnh. Nếu Phong Lăng nghe không lầm, vị này Giáo Hoàng là đang xúc động?
Còn chưa đợi Phong Lăng tiếp tục phân tích hành động của Giáo Hoàng, nàng đã tiến tới, ôm chầm lấy Phong Hàn.
Này hành động mới là cái làm Phong Lăng khiếp sợ không thôi!
Không phải như cô tưởng như vậy đi!? Phong Lăng cô sắp có nãi nãi!?
"Tiểu Lăng, ngươi não bổ không cần như vậy đại đi!?" Tiểu Bạch cũng đồng thời hét thất thanh bên trong thức hải của Phong Lăng. Nhưng ngay sau đó, như nhận thấy điều gì, nó có chút nhược khí mà lẩm bẩm tự hỏi, "Bất quá, này cp... cũng có chút... xứng đôi?"
Phía bên này, Phong Hàn cũng đã đưa tay lên ôm lấy Bỉ Bỉ Đông, trên mặt lão nở một nụ cười hiền từ. Cũng không biết tâm linh cảm ứng như thế nào, lão nâng đầu nhìn về phía Phong Lăng, không bỏ sót chút nào mà nhìn thấy toàn bộ biểu cảm của cô, đủ để lão hiểu rõ nhãi con này đang suy diễn bậy bạ như thế nào trong đầu!
Hiểu cháu không bằng gia gia a... Có Phong Lăng cái này tiểu nhạc đệm, Lão Phong cũng không còn cái gì xúc động tâm tình, vỗ nhẹ vài cái để an ủi Bỉ Bỉ Đông liền tách ra. "Hảo. Chúng ta ngồi xuống tâm sự đi."
Lúc lão ngồi xuống, vẫn không quên tặng Phong Lăng một cái đại bạch mắt xem thường. Lão cũng đến vô ngữ với cháu gái "đáng yêu" của lão a!
_________________
"Không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy. Gặp lại, ngươi đã là Võ Hồn Điện Giáo Hoàng a." Phong Hàn nốc sạch một chén rượu, không khỏi cảm thán.
"Phải." Bỉ Bỉ Đông gật nhẹ đầu. Nàng đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt, nhưng cũng không có khí tràng cự người ở ngàn dặm như Phong Lăng nhìn thấy lúc sáng. Lúc này, nàng có chút bình dị và gần gũi.
"Đại thúc..." Bỉ Bỉ Đông nhìn Phong Hàn, như muốn nhìn kỹ lão nhân trước mặt, trong mắt nàng lóe lên rất nhiều phức tạp cảm xúc. Cuối cùng, nàng chớp mắt, cúi đầu nhấp một chén rượu, ý vị không rõ mà nói, "Thật mừng vì ta có thể gặp lại ngài..."
Phong Lăng lần đầu tiên gặp phải "kỳ phùng địch thủ" trong việc che giấu cảm xúc a. Rõ ràng là Giáo Hoàng rất kích động khi gặp Lão Phong, nhưng ngoại trừ cái ôm bất ngờ khi vừa tiến vào, nàng biểu hiện cũng đủ bình tĩnh. Đến hiện tại, đã không nhìn ra được nàng nội tâm ra sao.
Là một vị rất giỏi kiểm soát hành vi cũng như cảm xúc của chính mình. Mà vị này là Giáo Hoàng miện hạ a, không như vậy thì mới là kỳ lạ.
Phong Hàn haha mà bật cười. Nhưng nụ cười của lão, không phải hào sảng tự tại như mọi khi, nó bắt đầu thì sang sảng, nhưng dần lại chuyển sang tự giễu và nhỏ dần cho đến khi im bặt. Phong Hàn nhìn chén rượu trong tay, lão mỉm cười, "Ta cũng vậy... Thật mừng khi có thể gặp lại Tiểu Đông ngươi."
Cũng không để cảm xúc của mình hạ xuống lâu lắm, Phong Hàn liền vui vẻ hướng ánh nhìn về phía Phong Lăng, hài hước mà nói, "Giới thiệu với ngươi, đây là cháu gái đáng yêu của ta, Phong Lăng. Nàng hiện tại đã sắp 15 tuổi a." Nói, lão không quên nhấn mạnh hai chữ "đáng yêu". Ngồi ở đây hai người, không ai mà không biết hai chữ này cũng không phải là mặt chữ ý nghĩa...
"Ngươi hảo, Phong Lăng. Ta là Bỉ Bỉ Đông." Bỉ Bỉ Đông nâng tay, muốn bắt tay với Phong Lăng.
Phong Lăng có chút thụ sủng nhược kinh mà đứng dậy, nâng hai tay, một tay nhẹ nắm tay Bỉ Bỉ Đông, một tay đặt ở phía dưới tay của cả hai, "Ngài hảo, Giáo Hoàng miện hạ."
Giáo Hoàng bắt tay với Phong Lăng a! Đây là hành động chào hỏi giữa những người cùng bối phận hoặc là những người quen biết nhau, cũng không phải là lễ chào hỏi giữa tiền bối cùng tiểu bối, chứ đừng nói là giữa Giáo Hoàng với "tiện dân" như Phong Lăng a. Thật là, Giáo Hoàng lúc này bình dị đến làm người kinh sợ.
"15 tuổi a." Bỉ Bỉ Đông nhìn Phong Lăng, sau đó ý vị thâm trường mà nói với Phong Hàn.
"Nhờ có Tiểu Lăng Lăng, chúng ta mới có cơ hội gặp nhau như thế này." Phong Hàn nốc một ngụm rượu, cũng tràn đầy ẩn ý mà nói.
Chỉ có Phong Lăng là không hiểu ra sao, có chút ngây ngốc mà nhìn hai người "ăn ý". Như thế nào nhờ cô? Giáo Hoàng miện hạ cùng đại danh đỉnh đỉnh Vô Thượng Đấu La, còn cần cô tham gia một cái Đại Tái mới có thể gặp mặt sao? Chẳng lẽ thật sự có miêu nị!?
"Ngươi bớt não bổ giúp ta a!" Tiểu Bạch có chút "tê tâm phế liệt" mà kêu gào. "Ngươi không thấy Bỉ Bỉ Đông gọi Lão Phong là Đại thúc sao, còn có Lão Phong tặng ngươi ánh nhìn xem ngốc tử giống nhau. Ngươi còn có tự tin ở đây loạn ghép uyên ương!?"
"Ta xém chút cũng bị ngươi lầm đạo a!" Tiểu Bạch tức mà không làm được gì, chỉ có thể mắng Phong Lăng cho hả giận. Nó cũng bị suy diễn của Phong Lăng làm náo loạn tư duy a.
"Uy, ta cái này hoài nghi cũng là hợp lý đi?" Phong Lăng có chút không chịu thua, bất chấp mà cãi lại, "Ngươi không phải biết cốt truyện sao? Giáo Hoàng chỉ vì Đại Sư mà náo loạn tâm thần, lúc này lại nhào vào lòng Lão Phong? Không có miêu nị thì là gì?"
Không biết vì điều gì, vấn đề liên quan đến Lão Phong, Phong Lăng tính tình trở nên trẻ con vô cùng...
"Cũng không phải chỉ có loại tình cảm yêu đương mới có thể ôm nhau a. Một vị trưởng bối đáng kính lâu ngày gặp lại vẫn có thể ôm một cái đi?" Tiểu Bạch hận sắt không thành thép mà hỏi Phong Lăng.
"Có thể là trường hợp này." Phong Lăng có chút ngượng ngùng mà nói, "Này không phải do cảnh tượng hai người này ôm nhau có lực đánh sâu vào tâm hồn ta quá mạnh sao? Nhưng mà phải thừa nhận, ngoại trừ tuổi tác của Lão Phong, còn lại đều không thành vấn đề. Là ứng viên số 1 để Giáo Hoàng di tình biệt luyến a."
Tiểu Bạch nó cũng không có làm ra đáp lại. Bởi vì nó cũng như vậy cảm thấy a! Chỉ tiếc, cp này ghép không nỗi...
Kế hoạch "Giúp Giáo Hoàng tỷ tỷ thoát khỏi tra nam" của nó đang dần tiến tới hoàn thành giai đoạn, hiện tại đã có 101 phương án cùng 1080 các bước thực hiện ở mỗi phương án. Nhưng trong tất cả các khả năng có thể xảy ra, không có khả năng nào cho cp này a! Số liệu phân tích đại thần như nó vậy mà có trong vài giây bị Phong Lăng lầm đạo!
Hiện giờ tỉnh táo lại, nó mới thấy nó ngốc như thế nào khi tin Phong Lăng trong chuyện tình cảm. Thậm chí, chưa nói tới việc phân tích, chỉ cần nhìn vào mắt hai người kia là biết cơ hội để phát sinh tình cảm với đối phương là -200% rồi!
Mãi mê nói chuyện với Tiểu Bạch, Phong Lăng cũng không biết hai người kia đã trò chuyện đến cái gì. Nghe một chút, liền phát hiện đề tài đã xả đến trên người mình...
"Hảo, Tiểu Đông ngươi cũng không thể ngồi lại lâu được." Phong Hàn nói, rồi vỗ lên vai Phong Lăng một cái, "Nhãi con này còn cần ngươi chiếu cố."
"Ân." Bỉ Bỉ Đông gật đầu đáp ứng, sau đó lóe một cái, trên tay nàng là một cái lệnh bài. Nàng đưa cho Phong Lăng, nói, "Đây là lệnh bài có thể xuất nhập Giáo Hoàng Điện. Ngươi có thể đến tìm ta bất kỳ lúc nào, nhưng ta kiến nghị nên đến vào buổi tối."
Phong Lăng ngốc ngốc mà cầm lấy lệnh bài, còn chưa kịp nhìn kỹ xem nó đẹp xấu ra sao thì Phong Hàn đã vỗ vào lưng cô một cái, "Còn không mau đa tạ Tiểu Đông. Nàng thời gian nhưng quý báu, ngươi đừng có phúc trung mà không biết phúc a!"
Phong Lăng không hiểu ra sao, một bộ ngây ngốc mà cảm tạ, sau đó ngây ngốc mà nhìn Giáo Hoàng biến mất...
"Gia gia, rốt cuộc là có chuyện gì a?" Phong Lăng gương mặt tràn đầy dấu chấm hỏi mà hỏi Phong Hàn.
"Gì? Nhãi con ngươi không nghe chúng ta nói chuyện?" Phong Hàn tràn đầy ghét bỏ mà hỏi. Nhưng lão cũng rất nhanh liền trả lời, "Lần sau cũng đừng thả hồn như vậy a. Ngươi thời gian tới liền ở lại Võ Hồn Thành, đến tìm Tiểu Đông mà học hỏi."
"Nàng cũng là song sinh Võ Hồn, sẽ giúp ngươi giải đáp rất nhiều nghi hoặc cũng như có thể chỉ điểm cho ngươi rất nhiều thứ. Gia gia sắp tới liền không thể giúp ngươi rèn luyện. Ở lại Võ Hồn Thành, có Tiểu Đông ở ngươi an toàn cũng được đảm bảo rất nhiều."
"Quả nhiên người có đức ắt có phúc a. Ta đang đau đầu về việc rèn luyện và an nguy của Tiểu Lăng Lăng ngươi, Tiểu Đông liền xuất hiện! Giúp ta giải quyết một cái đau đầu sự." Phong Hàn không khỏi phấn khích mà cảm khái.
"Cái này lệnh bài là để ta đi gặp Giáo Hoàng?" Phong Lăng có chút lắp bắp hỏi, vẫn chưa kịp tiêu hóa sự thật là cô có cơ hội giáp mặt Giáo Hoàng miện hạ thường xuyên.
"Phải. Ngươi đã có thể tự do ra vào Giáo Hoàng Điện a." Phong Hàn không có hảo ý mà cười, "Đám Trưởng Lão Điện kia đối ta cũng là hận đến không đội trời chung nông nỗi. Tiểu Lăng Lăng ngươi ngàn vạn lần cẩn trọng a!"
"Ngài đây thật là vì an nguy của ta mà suy xét?" Phong Lăng mặt tràn đầy vô ngữ, hỏi Phong Hàn.
"Hắc hắc.." Phong Hàn cười, điệu bộ cực ngả ngớn mà nói, "Ngọc bất trác bất thành khí sao. Ngươi cứ lấy bọn cáo già kia để luyện tập, chỉ cần đừng đùa đến mất mạng là được." Nói, lão còn nháy mắt đầy tinh nghịch với Phong Lăng.
Đúng là bất kỳ cái gì qua miệng của Lão Phong, cũng trở nên nhẹ bẫng như không...
Trưởng Lão Điện của Võ Hồn Điện, đến bây giờ người ngoài còn không biết rốt cuộc nơi đây có bao nhiêu vị Phong Hào Đấu La. Vậy mà Lão Phong kêu Phong Lăng lấy Trưởng Lão Điện ra luyện tập.... Là đem Trưởng Lão Điện không đặt vào trong mắt? Hay là đem Phong Lăng cô đặt đến quá cao?
Nhìn bộ dạng "vô ngữ đến câm nín" của Phong Lăng, Phong Hàn không khỏi ghét bỏ mà phun tào, "Quả nhiên là có tức phụ nhi người. Tiểu Lăng Lăng ngươi bây giờ cũng sợ chết sao?"
Còn chưa đợi Phong Lăng ngượng ngùng mà phản bác, Phong Hàn đã chậc lưỡi mà nói tiếp, "Yên tâm đi. Có Tiểu Đông ở, ngươi chỉ cần đừng đi chống đối hoặc tranh giành lợi ích với Võ Hồn Điện, Trưởng Lão Điện sẽ không làm gì ngươi. Tập trung tu luyện cùng với phát triển tốt Thanh Phong Hội của ngươi là được." Nói, Phong Hàn còn vỗ vỗ lên vai Phong Lăng, lấy kỳ cổ vũ.
"Gia gia, ngài cùng với Giáo Hoàng là cái gì quan hệ?" Dẹp qua một bên việc bị Lão Phong đùa giỡn, Phong Lăng liền đầy hiếu kỳ mà tìm hiểu mối quan hệ kỳ ba giữa hai người này.
Không nói tới thì thôi, Phong Lăng vừa nhắc, Phong Hàn đã thẳng tay gõ một cái đau điếng lên trán Phong Lăng. "Ngươi a, đừng cho là gia gia không biết ngươi trong đầu trang cái gì bậy bạ ý tưởng!" Lão Phong có chút hận sắt không thành thép mà nói.
"Aiii ..." Phong Lăng không khỏi than nhẹ, che lại cái trán đã đỏ bừng của mình. Nhưng vẫn cực kỳ "hiếu học" mà hỏi tới cùng, "Vậy rốt cuộc là cái gì quan hệ a? Ngài không nói, ta đương nhiên sẽ suy diễn bậy bạ!"
"Hừ!" Phong Hàn không khỏi hừ lạnh, nhưng vẫn "tốt bụng" mà giải đáp tò mò của Phong Lăng, "Ngươi có biết Tiểu Đông nàng cũng sở hữu song sinh Võ Hồn?"
Phong Lăng đương nhiên biết việc này, chính Tiểu Bạch đã cho cô xem cốt truyện a. Nhưng chuyện Giáo Hoàng có song sinh Võ Hồn cũng không được lan truyền rộng rãi, chỉ một số ít người biết mà thôi. Phong Lăng liền thích hợp diễn một bộ ngạc nhiên biểu tình, tràn đầy kích động mà hỏi, "Oa, Giáo Hoàng cũng là song sinh Võ Hồn sao!?"
Mặc dù nét diễn "không hề giả" chút nào, nhưng Phong Hàn cũng lựa chọn bỏ qua tiểu tiết này. Lão cũng mặc kệ Phong Lăng sau lưng lão có bao nhiêu tiểu bí mật, thản nhiên nói tiếp, "Có thể xem như ta là người giúp nàng khắc phục điểm trí mạng của đệ nhị Võ Hồn đi. Cho nên từ đó mới quen biết nhau."
"Vậy có thể nói, gia gia ngài là ân nhân cứu mạng của Giáo Hoàng?" Phong Lăng một bộ hiểu rõ mà hỏi.
"Cũng không hẳn là." Phong Hàn không cho là đúng, "Ta chả giúp gì nhiều, độ một chút Hồn Lực, nói mấy câu lời nói, sao có thể coi là ân cứu mạng?"
"Nàng là người đầu tiên ta biết cũng sở hữu song sinh Võ Hồn, cho nên sau đó cũng chú ý một chút đến việc tu luyện của nàng. Bởi vậy nên quan hệ cũng thân cận hơn rất nhiều. Có thể xem như nửa cái thân truyền đệ tử đi?" Phong Hàn không khỏi tự hỏi, cũng tự mình bật cười.
Sau đó, lão nốc tiếp một chén rượu, cả người cũng nhiễm chút ưu tư, "Đứa nhỏ này trải qua cũng rất gian nan, đi đến hiện tại không hề dễ dàng chút nào. Ta đối với nàng có lẽ cũng có một chút đặc biệt, nhiều hơn một chút đồng tình và quan tâm đi. Nếu muốn xác định chính xác quan hệ giữa ta với nàng, chắc là nửa cái nghĩa phụ và nửa cái nữ nhi quan hệ ..."
"Thế nào? Ngươi muốn có nãi nãi? Rất tiếc a. Ta chỉ có một cái tiểu dì cho ngươi gọi." Phong Hàn cảm xúc quản lý cũng cực kỳ điêu luyện, vừa mới ưu thương trầm mặc đó, lúc này đã đầy mặt hài hước mà trêu chọc Phong Lăng.
Phong Hàn nói được nhẹ nhàng, nhưng từ hành động khác thường của Bỉ Bỉ Đông cũng như các chi tiết trong lời lão kể, hai người hẳn là đã cùng nhau trải qua rất nhiều việc, quan hệ cũng sâu nặng hơn những lời bâng quơ này rất nhiều. Thậm chí, chính miệng Lão Phong còn thừa nhận, Bỉ Bỉ Đông là nửa cái nữ nhi đối với lão.
Điều này đã nói lên được quan hệ giữa hai người cực hảo, cũng rất đặc biệt.
"Nãi nãi của ta không phải là kiếm pháp sao?" Phong Lăng cũng không hề thua kém, liền đầy mặt hài hước mà dỗi lại Phong Hàn, "Ngoài kiếm pháp ra, ngài có thể có tình cảm với cái gì sao?"
Lời này của Phong Lăng thành công chọc cười Phong Hàn, cả hai cùng đồng thanh bật cười. Một già một trẻ, một tiếng cười hào phóng tiêu sái, một tiếng cười thoải mái thong dong, cả hai thanh âm dường như tách biệt, lại dường như là một mà hòa vào trong đêm thâu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com