Dn Dau La Tu Viet Dau La Chi Lang Thanh
Nốc một ngụm rượu, Phong Hàn liền lấy lại chính sắc, không nhanh không chậm mà nói, "Lần trước gặp mặt, gia gia từng nói có vấn đề phiền phức cần giải quyết. Chuyện này phải nói về đệ nhất Võ Hồn Tử Long Kiếm của ta."
Ngừng một chút, Phong Hàn như là hồi ức về điều gì đó, lão chậm rãi nói tiếp. "Có lẽ Tiểu Lăng Lăng ngươi cũng đoán được, vì sao mọi người không biết ta sở hữu song sinh Võ Hồn. Bởi vì ta muốn giấu đi việc ta có Tử Long Kiếm."
"Cũng không biết chính xác đã trôi qua bao lâu... Nhưng từ ta khi thức tỉnh Võ Hồn, nó chính là xiềng xích trói buộc cuộc đời ta, đặc biệt là đệ nhất Võ Hồn Tử Long Kiếm. Nó là Võ Hồn chỉ có Tần gia người có thể thức tỉnh và sở hữu, chỉ duy nhất Tần gia con cháu. Kia ta đương nhiên cũng là..." Nói đến đây, Phong Hàn không khỏi thở dài.
"Tần Tử Luân... Nếu không phải khoảng thời gian này vì chuyện của Tần gia, ta có lẽ cũng quên mất ta từng có cái tên như vậy." Phong Hàn không khỏi cười giễu.
"Nói đến Tần gia, có thể cả phiến đại lục này, ngoại trừ Tần gia người, sẽ không có ai biết đến sự tồn tại của gia tộc này. Nhưng nó là một thế lực không thua kém bất kỳ đại tông môn nào trên đại lục. Bởi vì Tử Long Kiếm Võ Hồn quá mức cường đại. "
"Tần gia hậu nhân không nhiều, nhưng mỗi người đều có thiên phú tu luyện cực cao. Đặc biệt là những ai có thể thức tỉnh được Tử Long Kiếm Võ Hồn, bọn họ cuối đời chắc chắn sẽ đạt đến Hồn Đấu La hoặc Phong Hào Đấu La ngạch cửa. Nhưng một thế lực cường đại như vậy, vì sao lại lựa chọn ẩn thế?"
Phong Hàn nói đến đây, Phong Lăng cũng không khỏi hiếu kỳ. Vị nào cũng là cường giả, vậy tại sao lại muốn ẩn mình? Là vì tu luyện kiếm đạo sao? Cho nên mới lựa chọn cuộc sống ẩn dật, lánh xa thế đạo vướng bận?
Phong Lăng hiếu kỳ, cũng liền hỏi ra thắc mắc của mình.
"Ngươi cho rằng kiếm sĩ là phải sống lối sống đạm mạc thanh bần sao?" Phong Hàn không khỏi ghét bỏ Phong Lăng, "Đừng lấy ta làm tiêu chuẩn cho kiếm sĩ. Ta chính là kiếm si, không phải kiếm sĩ. Bọn kiếm sĩ, hận không thể chương hiển chính mình cường đại năng lực, có mấy ai thật sự theo đuổi kiếm pháp tinh diệu?"
"Vậy tại sao Tần gia lại lựa chọn ẩn mình? Nếu bọn họ tranh một phen, đã có thể là tứ đại tông môn đứng đầu đại lục a." Phong Lăng khó hiểu mà hỏi, "Chẳng lẽ bọn họ có thâm cừu đại hận kẻ thù? Cho nên mới lựa chọn lui về phía sau?"
"Cũng không hẳn là thâm cừu đại hận. Chính xác mà nói, gia chủ các đời của Tần gia, bọn họ bị tham vọng làm mờ mắt." Phong Hàn thái độ lúc này đã hoàn toàn chán ghét, "Bọn họ muốn làm chủ cả phiến đại lục này, mà không phải là 1 cỗ thế lực cường đại cùng đứng với các thế lực khác."
"Bởi vì ôm mộng bá chủ, trở về thời đại hoàng kim đã từng của Tần gia, bọn họ mới ẩn mình để nuôi dưỡng lực lượng, chờ đợi một ngày có thể lần nữa thâu tóm cả đại lục." Phong Hàn cả người tràn đầy ghét bỏ, thậm chí trong giọng nói cũng không giấu được khinh thường cùng châm chọc. Lão châm chọc cái tư tưởng làm bá chủ của Tần gia a.
"Lý do xác thực hoàn mỹ, có thể lý giải cho việc bọn họ lựa chọn ẩn mình a." Phong Lăng cũng bị dọa cho ngây người, không khỏi cảm thán.
"Một đám cuồng vọng tự đại." Phong Hàn khịt mũi khinh thường.
"Nhưng thời đại hoàng kim? Tần gia trong lịch sử đã từng là bá chủ cả đại lục sao?" Phong Lăng lắng nghe rất nghiêm túc, cho nên không bỏ lọt chi tiết này.
"Ta không dám chắc về độ xác thực của thư tịch được lưu lại ở Tần gia." Phong Hàn lắc đầu, "Nhưng lịch sử của gia tộc truyền lại, Tần gia đã từng thống trị cả Đấu La đại lục này. Là một tồn tại bất khả xâm phạm nắm giữ trong tay vô hạn quyền lực, cũng vượt xa hai đại đế quốc cùng Võ Hồn Điện ở hiện tại."
"Có lẽ bởi lịch sử này mà bọn họ muốn một lần nữa làm bá chủ đi." Phong Lăng gật gù, cũng hướng Phong Hàn hỏi tiếp, "Vậy gia gia ngài là trốn khỏi Tần gia?"
"Phong Hàn ta mà phải trốn sao!?" Phong Hàn như bị nói trúng tim đen, lập tức đoan chính dáng vẻ mà phản bác. Mặc dù cả người lão đều tỏa ra "chột dạ" hơi thở, nhưng Phong Lăng cũng không dám "giúp" lão vạch trần.
"Hảo. Hảo.. Ngài không trốn." Phong Lăng buồn cười mà nhận đồng, cũng hỏi tiếp, "Vậy ngài cùng Tần gia hiện tại có liên hệ gì nữa không?"
"Hừ. Thật xui xẻo cho ta, ta chính là đệ thập bát (thứ 18) Tần gia gia chủ." Phong Hàn hừ lạnh nói, "Mặc dù chỉ là tương lai gia chủ, nhưng ta từ lúc sinh ra đã được xác định là người thừa kế Tần gia. Mà điều này còn được khẳng định chắc chắn hơn từ khi ta thức tỉnh Võ Hồn, Tử Long Kiếm cùng Hàn Nguyệt Lang. Một Võ Hồn thừa hưởng từ Tần gia gia chủ đương nhiệm thời đó, một Võ Hồn truyền thừa từ ta mẫu thân."
"Ta là người đầu tiên trong gia tộc có thể thức tỉnh song sinh Võ Hồn. Điều này cũng dấy lên tham vọng bá chủ của Tần gia một số tộc nhân, trong đó có ta phụ thân." Phong Hàn khẽ thở dài, lão nói tiếp, "Tham đắm quyền lực của bọn họ đều ký thác đến trên người ta. Từ lúc 6 tuổi, ta phải trải qua rèn luyện khắc nghiệt nhất, cũng độc nhất vô nhị ở Tần gia. Bởi vì ta phải trở thành người mạnh nhất trong gia tộc, cũng như cả phiến đại lục này."
"Ta có thực lực như hiện tại, có lẽ cũng có một phần đóng góp của bọn họ đi." Phong Hàn tự giễu mà cười. "Tu luyện là toàn bộ cuộc đời của ta lúc đó, ngoài tu luyện ra, ta không biết một điều gì khác. Nhưng ta cũng không bài xích việc tu luyện, thậm chí còn rất vui vẻ khi được rèn luyện."
"Bởi vì ta có một tình cảm kỳ lạ với kiếm pháp." Phong Hàn mỉm cười, một nụ cười bình thản, lão nói tiếp, "Ta tu luyện, mục đích là vì sáng tạo ra một tuyệt thế kiếm pháp, nhưng ta theo đuổi lại trái ngược với Tần gia. Mâu thuẫn cũng từ đây mà xuất hiện."
"Dần dần, ta chán ghét Tần gia, chán ghét tư tưởng nực cười đó của bọn họ. Dù người đó có là ta phụ thân đi chăng nữa, ta vẫn chán ghét." Phong Hàn mày kiếm kẹp chặt vào nhau, có lẽ lão đang hồi ức lại quãng thời gian không mấy vui vẻ đó.
"Nhưng ta có chán ghét cũng chẳng khởi lên được tác dụng gì, ta vẫn không thoát khỏi kiểm soát của bọn họ. Bởi vậy ta mới nảy lên một ý định, Tần Tử Luân phải chết." Nói đến đây, Phong Hàn giọng điệu cực kỳ kiên quyết, cùng tàn nhẫn...
"Tự tay thiết kế một cái chết giả cho chính mình. Nghe rất buồn cười, đúng không?" Phong Hàn cũng bật cười, giễu cợt số phận trớ trêu của chính mình.
"Ta lợi dụng cơ hội hấp thu Hồn Hoàn cho đệ nhị Võ Hồn, khiến bọn họ nghĩ rằng ta bởi vì năng lượng quá mức dư thừa, không thể hấp thu mà nổ tan xác chết. Cũng thật có lỗi với thi thể của vị kia, đã chết rồi cũng không được toàn thây." Phong Hàn nói đến đây không khỏi cười khẽ.
"Cho nên cái chết giả của Tần Tử Luân, cũng có một người ở Tần gia biết sự thật. Hắn chính là bằng hữu duy nhất của ta ở Tần gia, cũng là ta bồi luyện từ nhỏ đến lớn. Vấn đề mà ta nói với Tiểu Lăng Lăng ngươi cần giải quyết cũng là vì tên này đây." Nhắc đến vị này, Phong Hàn thái dương không khỏi giật giật.
"Khi hắn biết Phong Hàn chính là Tần Tử Luân, hắn đã bám riết lấy ta không bỏ." Lão có chút chịu không nổi mà đưa 1 bàn tay lên xoa bóp cái trán, có thể thấy vị này đã làm Lão Phong đau đầu như thế nào.
"Ngay cả gia gia ngài cũng chạy không thoát sao?" Phong Lăng có chút kinh ngạc mà hỏi.
"Hắn Võ Hồn chính là đệ nhất truy tung hảo sao?" Phong Hàn nghĩ tới mà giận, cái tên Tần Cửu Vân này làm lão mất ăn mất ngủ cả 1 quãng thời gian a. Từ tiểu cho đến đại, thậm chí là đến lão, tên này chính là số 1 tử địch của lão.
"Vậy ngài phải trở về Tần gia? Kế thừa gia nghiệp?" Phong Lăng buồn cười mà trêu chọc Phong Hàn.
"Ta có kế thừa thì nó cũng là của ngươi a." Phong Hàn cũng không chịu thua, dỗi trở lại Phong Lăng, "Thế nào? Cả 1 cái Tần gia, gộp vào Thanh Phong Hội, trực tiếp ngang hàng với Võ Hồn Điện cùng hai đại đế quốc a."
"Ngài thật kế thừa gia nghiệp?" Phong Lăng có chút thất thố hỏi ngược lại, cũng chỉ muốn đậu Lão Phong một chút, không ngờ là sự thật a.
"Ân. Gia gia thật là ái ngươi muốn chết. Sợ ngươi gây dựng thế lực vất vả, nên tranh thủ kiếm về cho ngươi hưởng dụng a." Phong Hàn tựa giận dỗi mà nói.
"Ngài đừng đùa a. Ta còn một đống việc phải làm, Tần gia ta quản không nỗi nha." Phong Lăng dở khóc dở cười nói.
"Ta cũng không đùa a." Phong Hàn như không có việc gì mà nói. Nếu không có chuyện xưa lão vừa kể, chỉ với thái độ đạm nhiên khinh khinh phiêu phiêu này, Phong Lăng còn tưởng lão kế thừa là mảnh đất ở cái thôn nhỏ nào đâu.
"Thật sự?" Phong Lăng có chút khiếp sợ mà hỏi.
"Thật sự. Gia gia đùa ngươi làm gì?" Phong Hàn một bộ thản nhiên, gật đầu xác nhận.
Lúc này đến phiên Phong Lăng sững sờ, tin tức đến quá đột nhiên, ngay cả cô cũng không kịp tiêu hóa.
"Ngươi yên tâm, có kế thừa cũng là chuyện trong tương lai. Tần gia cũng không phải nói muốn lấy là lấy." Phong Hàn đắc ý nhướng mày, có chút hả hê khi lừa Phong Lăng được một vố.
"Ngài thật sự muốn giành?" Phong Lăng loát lại các dữ kiện, thu hồi dáng vẻ có chút thất thố của mình, nhíu mày hỏi Phong Hàn. Này cũng không phải Lão Phong hành sự tác phong a.
"Không phải ta muốn giành, mà ta bị ép phải đi giành a." Nói, Phong Hàn không khỏi thở dài một hơi. "Tần gia tiền nhiệm gia chủ là đệ đệ của ta. Hắn thiên phú tu luyện không có, tài năng lãnh đạo cũng không có, chỉ có bản tính ngông cuồng tự đại là không ai sánh bằng. Nhờ có hắn dẫn dắt, Tần gia nội bộ cũng đã chia năm xẻ bảy. Truyền đến đời con hắn ở hiện tại đã thực không xong. Nội bộ mâu thuẫn gay gắt, gia tộc đã suy yếu cực kỳ, đã vậy hắn còn đang chuẩn bị tiến hành kế hoạch thâu tóm đại lục. Ta có thể nhìn Tần gia tộc nhân đi vào chỗ chết, nhìn cả phiến đại lục bị kéo vào khổ nạn này sao?"
"Bọn họ muốn phát động chiến tranh?" Phong Lăng hai mắt không giấu được khiếp sợ mà hỏi.
"Phải." Phong Hàn gật đầu xác nhận, "Hắn muốn bắt đầu từ các tiểu vương quốc cùng tông môn, cắn nuốt dần đến khi thâu tóm cả đại lục."
"Ta có thể nói... kế hoạch thực ấu trĩ sao...?" Phong Lăng ngây người mà cảm khái. Trong lúc đi đánh các tiểu thế lực, các thế lực còn lại không biết liên hợp với nhau để chống Tần gia sao?
"Ngươi nói không sai. Quá ấu trĩ!" Phong Hàn lập tức nhận đồng. Lão nốc một ngụm rượu, nói tiếp, "Vì biết hắn sắp đưa cả Tần gia vào chỗ chết, ta mới muốn quay về Tần gia a."
"Mặc dù không có ta, Tần gia cũng sẽ có rất nhiều người đứng ra phản đối. Nhưng nếu ta trở về, thương vong cùng tổn thất sẽ giảm đi rất nhiều." Phong Hàn nhàn nhạt nói, "Dù sao Tần Tử Luân mới chính thức là Tần gia gia chủ, tên gia chủ tự đại ở hiện tại, chỉ là bất đắc dĩ thay thế mà thôi."
"Nghe thì đơn giản, nhưng giành lại Tần gia cũng không dễ dàng. Chắc chắn là một hồi huyết vũ tinh phong a." Phong Lăng cau mày, không nhịn được mà than nhẹ. "Dù sao cũng là hai đời gia chủ, bọn họ tồn tại đã thâm nhập nhân tâm. Gia gia ngài trở về, ắt sẽ không yên ổn."
"Phải, chuyện này rất phức tạp." Phong Hàn gật đầu, lão mỉm cười nói tiếp, "Nhưng ta vẫn phải làm a. Tiêu sái cả một đời, ta cũng nên hồi báo Tần gia những gì họ đã cho ta, đặc biệt là thân mạng này." Nói, lão còn vỗ vỗ ngực, như để minh chứng cho lời nói của mình.
Không đề cập đến công ơn dưỡng dục, nhưng chỉ việc cho lão thân mạng này thôi, đã đủ để lão dùng chính sinh mạng của mình để đền đáp.
Cái tên "Vô Thượng Đấu La" khởi thật sự không sai. Phong Hàn có một đời sống cùng nhân cách cực kỳ cao thượng. Cao thượng đến nỗi, có thể làm bất kỳ ai đều cảm thấy hổ thẹn khi nhìn lại chính mình. Ngay cả Phong Lăng cũng phải tự thừa nhận, cô không làm được như Lão Phong.
Có ai lại tự tìm phiền toái cho chính mình, mà thậm chí có thể dùng cả tính mạng để đánh đổi bao giờ? Hầu như mọi người đều sẽ lựa chọn bỏ qua, "sự không liên quan mình" mà đối đãi. Chỉ có Phong Hàn mới nhảy vào vũng nước đục này, còn bởi vì những người khác an ổn mà chấp nhận chịu thiệt thòi.
"Ai... Gia gia ngài cần vạn sự cẩn thận a." Phong Lăng không nhịn được mà thở dài, chỉ có thể nhiều lời mà dặn dò, "Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Chúng ta quang minh chính đại tranh, bọn họ chưa chắc không sử chiêu hèn kế bẩn để đối phó. Ngài cần tiểu tâm một chút."
"Đừng nói ta, ám tiễn này sợ là phóng đến trên người Tiểu Lăng Lăng ngươi hết đi." Phong Hàn không khỏi trợn trắng mắt đối Phong Lăng mà nói. "Cả Hồn Sư giới còn ai mà không biết Phong Lăng ngươi cùng Phong Hàn ta có liên hệ?"
Phong Lăng chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười gượng. Quả thật sau kỳ Đại Tái, ai mà không biết cô chính là truyền nhân của Vô Thượng Đấu La?
"Aii.. Trách làm sao được, cháu gái của Phong Hàn ta đương nhiên thực lực siêu quần, đại lục vô song a! Danh chấn thiên hạ cũng là chuyện sớm hay muộn! Hahaha..." Phong Hàn cũng không quên tú một phen cháu gái, nhưng quan trọng nhất vẫn là cháu gái của lão...
Lúc này đến phiên Phong Lăng tặng lại Lão Phong một cái đại bạch mắt xem thường.
Phong Hàn thấy nhiều không trách, tự mình vui vẻ mà uống tiếp một ngụm rượu. Chỉ là khi đặt chén xuống, lão lại dùng Hồn Lực để tạo ra một luồng ba động trong không khí. Nếu không phải Phong Lăng cực kỳ nhạy với khí, có thể cũng không nhận ra luồng dao động có quy luật cực tiểu này của Hồn Lực.
"Phong tiền bối." Một thân ảnh lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện ở trong phòng, đột nhiên đến quỷ dị mà đứng sau lưng Phong Lăng. Ngay cả Phong Lăng còn kinh ngạc với khả năng ẩn thân của người này, nếu vị này không lên tiếng, Phong Lăng thật là không nhận ra vị này đã ở sau lưng mình. Hẳn là một vị cường giả Mẫn công hệ, còn cực kỳ giỏi trong việc che giấu khí tức.
Xoay người nhìn vị khách đột nhiên tiến vào này, Phong Lăng nhận ra cửa chính vẫn yên tĩnh nằm ở đó, không có dấu hiệu bị tác động vật lý. Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ đang mở kia, trong lòng đã có đáp án cho chính mình. Ân, xác thật là Mẫn công hệ, rất quen thuộc với việc trèo cửa sổ a.
Phong Lăng đã có thể nhìn kỹ diện mạo của vị này, trông như trung niên nhân, đầu tóc cũng không bạc trắng như Lão Phong hay Trần thúc, thậm chí vẫn còn rất xanh đen. Là một đầu tóc ngắn, đặc điểm nổi bật có lẽ là một cụm bạc trắng ở mai tóc bên phải. Ngũ quan không đến mức tuấn tú, nhưng rất sắc bén và hài hòa. Sẽ không làm người ấn tượng khắc sâu, nhưng với khí chất u tĩnh cùng ánh nhìn sâu thẳm của mình, vị này có thể nổi bật đến kỳ lạ.
Nếu chỉ lướt qua, sẽ không cảm thấy có gì đặc biệt. Nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện rất nhiều đặc điểm thú vị; không phải ở dung mạo, mà ở khí chất và phong thái khác biệt của người này.
"Lĩnh Hoa. Đây là Phong Lăng, cháu gái của ta." Phong Hàn hướng Tần Lĩnh Hoa giới thiệu Phong Lăng, cũng quay sang hướng Phong Lăng giới thiệu vị khách vừa mới đến, "Còn đây là Tần Lĩnh Hoa, Tần gia tộc nhân, cũng là Phong Hào Đấu La."
"Sau này, Lĩnh Hoa sẽ đi theo bảo hộ Tiểu Lăng Lăng ngươi. Có hắn ở cạnh, ta cũng yên tâm một chút về an toàn của ngươi." Phong Hàn hướng Phong Lăng giải thích. "Âu Diệp đám kia dù sao cũng chỉ là Hồn Đấu La cấp bậc, cũng có Tiểu Bác bên cạnh ngươi, nhưng bọn họ thực lực dù sao cũng không thể sánh với chân chính Phong Hào Đấu La cường giả. Có thể ngạnh căng, nhưng để bảo toàn cho tất cả là rất khó."
"Lĩnh Hoa hắn đã là cấp 96, hơn nữa còn là Võ Hồn biến dị Hắc Phong Long, là loại cực hiếm cùng cường đại trong các loại Long Võ Hồn. Hy vọng các ngươi có thể nhanh chóng làm quen với nhau." Nói xong, Phong Hàn còn hướng cả hai nháy mắt, có chút vui đùa mà cười.
"Ngài hảo, Tần tiền bối. Ta là Phong Lăng, thời gian sau này còn mong ngài nhiều hơn chiếu cố." Phong Lăng đứng dậy, hướng Tần Lĩnh Hoa hành lễ, sau đó cũng tươi cười mà nói, "Nếu đã là Tần gia người, gọi ngài Tần tiền bối cũng sẽ có chút bất tiện. Ta có thể gọi ngài là Lĩnh Hoa thúc hay không?"
"Cứ tự nhiên." Tần Lĩnh Hoa thản nhiên đáp. Giọng hắn trầm thấp, nhưng không phải kiểu âm trầm hay lạnh nhạt, là loại trầm ổn hữu lực, thậm chí là trầm hùng. Ngay cả thanh âm, cũng là loại vừa nghe đã biết là cường giả...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com