Dn Dau La Tu Viet Dau La Chi Lang Thanh
Trong Đại Đấu Hồn Tràng lúc này đã xảy ra một chút biến hóa. Trong nửa canh giờ ngắn ngủi, lôi đài cao đến 10 thước, hình tròn, đường kính chừng hơn 30 thước. Diện tích cũng rất rộng lớn. Đương nhiên, đây chỉ là có một tòa lôi đài. Đến ngày mai, khi bắt đầu chính thức triển khai Dự Tuyển đại tái thì nơi đây được đặt cùng lúc 5 tòa lôi đài.
28 đội tuyển tiến hành đoàn chiến luân phiên. Mỗi một đội ngũ sẽ phải đối chiến với 27 đối thủ còn lại. Chiến thắng một đội khác sẽ thu được một tích phân, còn đội thua thì không được tích phân nào.
Sau khi tiến hành 27 vòng đấu luân chuyển, chọn ra 5 chiến đội có tổng số tích phân đứng đầu sẽ tiến nhập Vòng Tấn Cấp.
Một tháng tiến hành tham gia Đại Tái đối với mỗi một đội ngũ bất kỳ mà nói đều là một sự khảo nghiệm. Liên tiếp tranh tài suốt 28 ngày, đủ lâu để một đội ngũ sức chịu đựng bị kéo suy sụp.
Đới Mộc Bạch dẫn đầu tổng cộng 12 đội viên của Shrek học viện xếp thành một hàng ở giữa lôi đài, đứng đối diện cùng với đội phó của Thiên Đấu Hoàng gia học viện.
Đội phó của Thiên Đấu Hoàng gia học viện này có tổng cộng 16 gã đội viên. Lúc trước, thời gian đoàn người Shrek học viện dừng lại ở Thiên Đấu Hoàng gia học viện cũng rất ngắn, tự nhiên những người trước mặt này không hề nhận ra đám người Phong Lăng đã từng đến học viện bọn hắn.
Bọn đệ tử xuất thân từ tầng lớp quý tộc này mặc trang phục càng không giống với bộ đồng phục chiến đội trên người những đội viên của Shrek học viện. Trên ngực bộ đồng phục chiến đội màu vàng kim nhàn nhạt có in hai chữ Thiên Đấu, sau lưng là hình ngân tinh bảy cánh. Đó là biểu tượng của Thiên Đấu đế quốc. Một nhóm anh tư táp sảng, phong tư ngời ngời, nhìn qua bộ dáng đều là chỉ mới hơn 20 tuổi.
Không có đối lập thì thôi, nhưng một khi đã có, cả hai đội ngũ đồng thời đối mặt đứng trên lôi đài như vậy, thật là một cái trên trời một cái dưới đất a. Nếu đây không phải là đang ở trên lôi đài thì có lẽ đã có kẻ cười lớn thành tiếng.
"Thật đúng là một lũ cóc ghẻ. Như vậy mà cũng tham gia Hồn Sư Đại Tái à?" Đứng ở hàng đầu của đội phó Thiên Đấu Hoàng gia học viện là một gã nam sinh thân hình nhỏ nhắn kiều tiểu. Tên này da trắng nõn, mái tóc dài cũng rất đẹp, nhìn qua tựa như một nữ hài tử, ngay cả tiếng nói cũng rất dịu dàng.
"Đội trưởng, chúng ta như thế nào lại bốc thăm trúng cái loại đối thủ như thế này chứ? Thật sự là cóc rơi lên mu bàn chân, không cắn người cũng ếm người. Ngươi xem biểu tượng của học viện bọn chúng kìa, thật sự là hài hước đến chết mất." Một nữ sinh mảnh mai xinh đẹp, bộ ngực hở hang ở bên cạnh đang bịt mũi thấp giọng hỏi gã kiều tiểu nam sinh. Bộ dáng đó, tựa hồ là sợ ngửi phải mùi trên người những đệ tử của Shrek học viện.
Vị đội trưởng kia gật đầu công nhận, ánh mắt có chút say đắm nhìn về phía các mỹ nữ phía đối diện, "Chỉ thực là đáng tiếc cho các tiểu mỹ nữ như vậy."
Tiểu Vũ hừ lạnh một tiếng, "Một tên ái nam ái nữ, một tên câu lan nữ, chúng ta sao lại phải đối chiến với loại đối thủ như thế chứ?"
"Tiểu tiện nhân, ngươi nói ai là câu lan nữ?" Nữ đệ tử vóc người bốc lửa kia lập tức nổi giận. Vị nam đệ tử bị gọi là ái nam ái nữ kia sắc mặt cũng nhất thời biến sắc.
Đới Mộc Bạch ha ha cười, "Tiểu Vũ, ngươi thật tài tình. Ta có nghĩ ra sao cũng không ra được từ để hình dung tốt như vậy. Âm dương nam hợp với câu lan nữ. Quả nhiên là sự kết hợp tuyệt vời a!"
"Oáppp..." Một tiếng ngáp lớn dài, có vẻ đặc biệt xông ra ở giữa bầu không khí giương cung bạt kiếm này. Phong Lăng lau đi khóe mắt sinh lý tính nước mắt, chán đến chết mà nói, "Các ngươi đấu võ mồm với bọn hàng trí này làm gì, tự kéo thấp trí tuệ của chính mình a? Ngay cả lễ phép cơ bản nhất là tôn trọng đối thủ cũng không có, hóa ra đệ nhất học viện của Thiên Đấu đào tạo ra loại Hồn Sư thấp kém này sao."
"Ngươi!!" Phẫn nộ thanh âm, vị nữ đệ tử nghiến răng nghiến lợi mà nói, "Tên ẻo lả, ngươi mạnh miệng lắm. Hảo một cái gương mặt cũng không giúp ngươi sống lâu hơn đâu."
"Ai da, cảm tạ ngươi thưởng thức dung nhan của ta." Phong Lăng một bộ phấn khích, nâng tay sờ soạng gương mặt mình. Nhưng khi vừa hạ tay xuống, khí thế toàn thân cô bỗng nhiên thay đổi, ánh mắt lãnh đến có thể giết chết người, "Nhưng là, ta chính là có cả nhan lẫn thực lực, các ngươi đừng ghen tị đến chết a." Ngôn từ ngả ngớn, nhưng từ giọng điệu đến thái độ, chính là không có chút nào là đùa giỡn chi ý.
Phong Lăng không mở miệng thì thôi, một khi đã nói, khẳng định có thể tức chết đối phương.
Vị kiều tiểu nam đội trưởng của đội phó Thiên Đấu hoàng gia học viện gân xanh trên trán bạo khởi, nghiến răng nói, "Được, các ngươi được lắm. Trận đấu mặc dù cấm giết đối thủ, nhưng thương tàn cũng khó có thể tránh khỏi. Các ngươi tự mình đã muốn chết, vậy cũng đừng trách chúng ta."
Lúc này trọng tài cũng đã đi tới.
"Song phương hành lễ, những người không tham gia chiến đấu lui ra khỏi lôi đài."
Bất luận là Thiên Đấu hoàng gia học viện hay là Shrek học viện, thật sự là miễn cưỡng hướng tới đối phương khom lưng hành lễ mặc dù hai bên đều không cam lòng.
Hành xong lễ, trước khi rời đi, Phong Lăng còn bỏ lại một câu, "Ta đang rất buồn ngủ a, các ngươi lại đến nhanh lên một chút, nửa phần chung trong vòng hạ gục đối thủ là có thể." Ngữ điệu nhàn nhạt, nghe không ra một chút cảm xúc, nhưng quen thuộc với Phong Lăng đều biết cô đang khó chịu, cũng chướng mắt bọn phó đội Thiên Đấu Hoàng gia học viện bên kia nên mới không bận tâm mặt mũi bọn hắn như vậy.
Giọng Phong Lăng không nhỏ, đội viên phía bên kia cũng có thể rành mạch không lọt một chữ mà nghe vào, đồng loạt mắt trừng nộ mục, căm phẫn nhìn theo Phong Lăng, hận không thể đương trường một đòn chụp chết cô. Đây là trần trụi khiêu khích và miệt thị bọn hắn a.
Đội viên dư thừa lui ra khỏi lôi đài, chỉ để lại trận đầu của vòng dự tuyển đại tái này đúng 7 người mỗi bên.
Chu Trúc Thanh sánh vai bên cạnh Phong Lăng đi xuống, có chút lo lắng mà hỏi, "Ngươi vẫn còn buồn ngủ sao?"
Nhìn lo lắng chi tình toát ra từ ánh mắt Chu Trúc Thanh, Phong Lăng chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chạy khắp toàn thân, cũng năng tới trong tâm cô. Nhưng có chút ngượng ngùng nếu như cô thừa nhận, vừa nãy nhìn thấy ánh mắt trần trụi mà ngắm nhìn Chu Trúc Thanh từ bọn nam sinh phía bên kia, cô có chút tức giận a.
Trầm mê với mỹ mạo của nàng thì không có gì đáng nói, bởi vì nàng mỹ là sự thật, khó ai có thể cưỡng lại mà phải cố để liếc nhìn vài lần. Nhưng ánh mắt trần trụi khiêu khích, như muốn bái xuống quần áo của nàng như vậy thì đã đi quá giới hạn rồi.
Buồn ngủ chỉ là biên một cái nói dối, cô chỉ có chán đến chết chứ cũng không hề thiếu ngủ.
Sau khi thức tỉnh Lôi Minh Ma Phương, cơ thể Phong Lăng lại càng cường đến thái quá. Đừng nói tới việc ngủ, cô có thể không ăn không uống trong một thời gian dài cũng không có việc gì, đây là điều chỉ có ở các vị Phong Hào Đấu La a. Tố chất thân thể Phong Lăng đã tương đương với các cường giả mạnh nhất trên phiến đại lục này.
Đón nhận ánh mắt tìm tòi và chờ đợi của Chu Trúc Thanh, Phong Lăng ngượng ngùng mà sờ mũi, nhỏ giọng nói, "Không phải buồn ngủ, ta chỉ là quá chán mà thôi. Ngươi yên tâm đi, thân thể của ta hiện tại cực kỳ khỏe mạnh, sẽ không có việc gì a."
"Lần trước ngươi cũng là nói như vậy." Chu Trúc Thanh cúi đầu, liễm đi trong mắt cảm xúc mà thấp giọng nói. Nàng vẫn còn nhớ như in lúc Phong Lăng thông báo đã đột phá Hồn Đế ngạch cửa, Phong Lăng cũng nói cơ thể đã hoàn toàn khỏe mạnh, không còn trở ngại gì nữa. Nhưng sau đó thì sao a?
Là một lần Bạo loạn đến thập tử nhất sinh... Nàng thật sự lo lắng Phong Lăng lại xuất hiện bất trắc một lần nữa.
Nhìn cô nàng bên cạnh cảm xúc có chút hạ xuống, Phong Lăng khẽ mỉm cười, nâng tay lên xoa nhẹ đầu nàng, "Có lo lắng cũng là phí tâm tư vô ích. Mệnh ta rất ngạnh, sẽ không có việc gì. Yên tâm hảo."
Chu Trúc Thanh nâng đầu, giương mắt nhìn Phong Lăng thật sâu một cái, cuối cùng cũng chỉ than nhẹ một hơi.
Nhìn nàng bộ dáng này, Phong Lăng không khỏi phì cười, bàn tay lại xoa xoa thêm vài cái. Không cần nói, xúc cảm vẫn luôn thực hảo. Nhưng là cái đầu nhỏ này vẫn luôn suy nghĩ nhiều như vậy a, dù cảm thấy ấm áp thật, nhưng đau lòng nàng vẫn là nhiều hơn.
Phong Lăng loạn xoa một hồi, cảm thấy mái tóc đen dài suôn mượt của nàng đã bị cô làm rối tung lên, mới mỹ mãn cười mà vẽ vài vòng lung tung rối loạn xung quanh đầu nàng, cuối cùng mới điểm nhẹ lên giữa trán nàng, "Piu~"
Đón nhận ánh mắt kinh ngạc có phần ngây ngốc của Chu Trúc Thanh, Phong Lăng bật cười nói, "Phiền não đã bay đi hết rồi a~"
"Ngươi.." Chu Trúc Thanh ngơ ngác mà nhìn Phong Lăng. Nàng sững sờ đến không nói nên lời.
"Thuật pháp ta mới học được, tên là Phiền não bay xa a~" Phong Lăng cười híp mắt mà đùa với nàng. Sau đó mới nghiêm túc mà nói, "Hảo, không cần nghĩ lung tung chuyện có không. Chuyện đã qua thì không cần phải nhớ lại, còn chuyện chưa đến thì không cần tưởng như thế nào. Nghĩ đến chuyện chưa xảy ra cũng là phí công vô ích, chỉ làm bản thân thêm buồn phiền và lo lắng mà thôi. Bản thân nó cũng không có khả năng sẽ xảy ra nữa là."
"Hiện tại chúng ta đều khỏe mạnh, như vậy là tốt rồi, có phải hay không?" Phong Lăng thật sâu nhìn vào đôi mắt của Chu Trúc Thanh, như muốn thông qua cánh cửa này để tiếp xúc đến nội tâm nàng, đả động đến linh hồn chỗ sâu trong của mỹ nhân trước mặt. Cô thật sự muốn nàng thay đổi, không cần phải chính mình tự làm khổ mình như vậy.
"Hảo." Chu Trúc Thanh ánh mắt có chút đình trệ, có lẽ nàng đang ngầm suy ngẫm những lời Phong Lăng nói. Chỉ một lát sau, nàng đã khẽ mỉm cười, "Phải. Chúng ta hiện tại đều hảo hảo, như vậy là đủ rồi."
"Vậy mới ngoan." Phong Lăng mỉm cười, bàn tay cô lại có chút ngứa, không kìm lòng được mà lại xoa vài cái lên đầu nàng. Một đầu nhu thuận tóc dài của Chu Trúc Thanh, hiện tại đã rối tung không thua kém gì kê oa (ổ gà). Cũng may nàng là tiên tư ngọc sắc, một chút đầu bời tóc rối cũng không thể làm mờ nhạt đi dung sắc tuyệt đại của nàng. Trái lại còn làm cho gương mặt mỹ diễm tuyệt luân đó tăng thêm vài phần đáng yêu, khí tràng cự người ngàn dặm cũng theo đó mà tuột dốc không phanh. Cũng có thể trước mặt nàng là Phong Lăng, cho nên nàng mới bày ra một mặt mềm mại như thế này.
Chu Trúc Thanh được Phong Lăng xoa đầu, nàng thích thì có thích thật, nhưng xoa đến tóc nàng đều thành kê oa thế này thì nàng cũng không chịu được a. Chỉ có thể u oán mà nhìn Phong Lăng, nâng tay lên giữ lại tay cô mà than nhẹ "Ngươi đừng loạn vò. Nó đã rối thành cái dạng gì rồi a."
"Xin lỗi xin lỗi." Đón nhận ánh mắt và ngữ khí tràn đầy u oán của Chu Trúc Thanh, Phong Lăng không thể không dừng lại hành động yêu thích của mình, vội vàng mà loát lại tóc cho nàng, vừa vuốt vừa cảm thán, "Tóc ngươi hảo hào sờ a."
"Hảo sờ cùng vò loạn như vậy, có gì liên quan sao?" Chu Trúc Thanh ngữ khí có chút giận dỗi, oán trách mà hỏi lại Phong Lăng.
"Không liên quan. Nhưng nếu Tiểu Thanh ngươi vẫn suy nghĩ lung tung rối loạn, ta vẫn sẽ vò loạn như vậy a." Phong Lăng đắc ý mà mỉm cười.
Bỗng một tiếng kinh hô như sấm rền vang vọng khắp toàn đấu trường, cũng kéo lại sự chú ý của hai "tiểu tình nhân" ở bên này. Cẩn thận nghe xem, thì tiếng kinh hô đó đại khái là "Quần thể khống chế".
Là Đường Tam hắn sử dụng đệ tứ vạn niên Hồn Hoàn, Lam Ngân Tù Lung. Trên sân đấu xuất hiện 7 cái lồng giam kiên cố, đem 7 người của Thiên Đấu Hoàng gia Học viện phó đội giam giữ lại.
Sau đó là một hồi đơn phương công kích từ phía Shrek Học viện, có thể là do muốn phát tiết cảm xúc, cũng có thể là do lời nói của Phong Lăng kích thích khiến bọn họ buộc phải hoàn thành trận đấu chỉ trong nửa phần chung. Đới Mộc Bạch có lẽ là tên tích cực nhất, không cần màng Hồn Lực dường như mà tung ra "Bạch Hổ Lưu Tinh Vũ" liên tục. Nhờ hắn mà cả sân đấu đều tràn ngập trong kim quang huyễn lệ, nếu không phải là Hồn Sư với thị lực tốt thì không thể quan sát đến diễn biến bên trong.
Chỉ là đáng thương cho 7 tên đội viên của Thiên Đấu Hoàng gia Học viện phó đội, bị giam cầm chưa kịp phản ứng gì, đã phải đón nhận đòn tấn công phủ đầu như cuồng phong vũ bão. Không chỉ Đới Mộc Bạch, Tiểu Vũ, Thái Long, Kinh Linh cũng toàn lực ra đòn.
"Dừng tay đi, chúng ta nhận thua!" Vị lão sư dẫn tổ đội Thiên Đấu hoàng gia Học viện phó đội thấy tình thế không ổn, vội vàng vẫy khăn trắng, chạy như bay lên sân đấu, ngăn cản đám Shrek tổ đội không cho đánh tiếp nữa.
Còn trọng tài, từ khi chứng kiến uy lục của Bạch Hổ Lưu Tinh Vũ, đã kinh sợ đến ngây người. Đừng nói chỉ là một cuộc chiến giữa các học viện, ngay cả trong một trận đoàn chiến Đấu Hồn của Đại Đấu Hổn Tràng cũng ít khi chứng kiến một trận đấu thảm liệt đến như vậy. Trời ạ, bọn này thật sự chỉ làm một đám đệ tử thôi sao?
Lúc này trên khán đài, hơn 8 vạn người xem cơ hồ không phát ra một tiếng động. Nếu như lúc trước, chỉ nhìn vào phục trang của đội viên Shrek học viện để mọi người giễu cợt, thì lúc này, cũng chính bộ phục trang màu xanh lóe mắt đó, mọi người càng nhìn càng thấy chói mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com