TruyenHHH.com

Dn Dao Mo But Ky Chuyen Hang Ngay

Trong tim tôi luôn luôn có một góc nhỏ vô cùng đặc biệt.

Nơi đó, lưu trữ vô số hình ảnh của một người thanh niên từng mỉm cười trong gió xuân, từng khóc to trước giông bão cuộc đời, từng kêu gào dưới chân núi tuyết, từng kiên cường đối nghịch với số mệnh, từng can đảm sánh bước cùng quỷ thần.

Người đó, tên Ngô Tà.

.

Chứng kiến quá trình trưởng thành của một người là một cảm giác rất vi diệu.

Nhìn người ấy từ từ lớn lên, từ từ hoàn thiện tính cách, tam quan, cách nhìn nhận về con người, cách đối nhân xử thế, càng là một chuyện vi diệu hơn nữa.

Bạn hỏi vì sao à?

Mang đến cho tôi một ấm trà, sau đó ngồi xuống đây, tôi sẽ kể cho bạn nghe câu chuyện về một người bạn của tôi.

Một người tôi rất rất thích.

Trước sau như một, chưa từng thay đổi.

.

Tôi rất rất thích một người.

Từ khi vừa gặp, đã thích.

Người ấy từng mỉm cười ấm áp trong gió xuân, tự do tự tại, chẳng thấu lòng người, một bộ dáng Thiên Chân Vô Tà xoa dịu nhân tâm.

Người ấy từng có một chút đanh đá, có một chút gian thương, làm việc gì cũng tính cho mình một món lợi nhỏ, không muốn bản thân thua thiệt, nhưng cũng chẳng bao giờ muốn hại ai.

Người ấy từng thông minh vui tính, từng làm trò con mèo trong tuyệt cảnh.

Người ấy từng kiên cường, không ngại khó, không ngại khổ, vì người quan trọng của mình mà dấn thân hiểm cảnh, quyết không quay đầu.

Người ấy từng dũng cảm hiên ngang, dù lòng hốt hoảng nhưng vẫn gào to "Dù có chết tôi cũng phải đưa các anh ra ngoài".

Người ấy từng run rẩy giữa tuyết, cố níu giữ thân ảnh một người dưới bầu trời trắng xóa, nắm chặt tay nói "Nếu anh cần một người đi cùng anh đến cuối con đường, tôi sẽ không từ chối đâu."

Một trái tim nhiệt huyết.

.

Tôi rất rất thích một người.

Dù theo chân người nhiều năm, tình cảm vẫn vẹn nguyên như thuở đầu, chưa một lần thay đổi.

Nhìn người ấy sống an ổn năm năm sau cố sự, cảnh bình yên nhưng tâm vẫn hướng về một nơi xa xôi.

Nhìn người ấy từ bỏ cuộc sống an ổn, quyết tâm đến một chân trời mới để tìm hiểu quá khứ của một người.

Nhìn người ấy chật vật chạy trốn khỏi lũ côn trùng, nhưng vẫn tâm tâm niệm niệm nói, chạy về cái sân có bức tượng của Tiểu Ca kia đi, chỉ cần ở chỗ có anh ấy, sẽ an toàn.

Nhìn người ấy đau khổ khóc thật to khi biết được đáp án mà người vẫn luôn tìm kiếm.

Nhìn người ấy tự nhốt mình trong phòng bốn tuần, tự vạch ra một đại kế hoạch vĩ đại.

Nhìn người ấy bôn ba trong Sa Hải mênh mang bất tận.

Nhìn người ấy lạnh lùng từng dao từng dao tự vạch lên tay mình mười bảy vết sẹo để trừng phạt.

Nhìn người ấy đau thương nói "Đến Trường Bạch sơn, thay tôi nói với người đó, Ngô Tà không thể đón anh trở về."

Nhìn người ấy, đánh mất nụ cười năm đó.

Một mảng bi thương.

.

Tôi rất rất thích một người.

Từ Hàng Châu, đến Tây Tạng, sang Sa Hải, hồi Trường Bạch, vẫn thích.

Nhìn người ấy lặng lẽ thắp nhang cho một người bạn cũ, nhớ cả loại thuốc lá anh ấy thích.

Nhìn người ấy một lần nữa đến Trường Bạch sau mười năm.

Nhìn người ấy mệt mỏi ngủ quên trước cửa, vẫn không quên huyên thuyên về truyền thuyết Vũ Tử Tham ở thôn Vũ mưa không dứt.

Nhìn cánh cửa vĩ đại mở ra.

Nhìn một người nói với người ấy, "Cậu già rồi!"

Nhìn người ấy ngây ngô che đi mười bảy vết sẹo trên tay, ngây ngô mỉm cười.

Hóa ra, người tôi thương chưa từng thay đổi.

.

Tôi rất rất thích một người.

Rất nhiều năm, vẫn luôn bầu bạn cũng người, chưa bao giờ rời đi.

Nhìn người ấy trở về với bản thân của mình năm xưa, dựa dẫm vào Thiết Tam Giác.

Nhìn người ấy lần nữa khóc nức nở nói, "Tôi cố gắng đến vậy là vì mong họ hạnh phúc, sao họ lại không hiểu chứ?"

Nhìn người ấy lần nữa vạch ra một kế hoạch cứu người.

Nhìn người lần nữa lên đường.

Nhìn người một thân thương tích.

Lại lần nữa trở về chốn cũ, vĩ thanh.

Mang theo một căn bệnh chẳng thể lành.

Vết tích thời gian.

Chẳng thể chối bỏ.

.

Nhưng...

Sau tất cả những vui vẻ, bi thương, hoài niệm ấy.

Người vĩnh viễn cũng không biết đến tôi.

Tôi vĩnh viễn chẳng thể ở cạnh người, vì người lau đi nước mắt, xua đi nỗi buồn.

Tôi vĩnh viễn chẳng thể nói với người một câu, "Anh đã làm rất tốt."

Tôi vĩnh viễn chẳng thể ôm lấy người, vỗ vai người bảo, "Luôn có tôi ở bên."

Chúng tôi chỉ cách nhau một trang sách.

Lại là hai thế giới song song, vĩnh viễn chẳng có giao điểm.

Chúng tôi chỉ cách nhau một màn hình máy tính.

Lại là khoảng cách giữa hai đời người.

Bạn có hiểu cảm giác đó không?

Bạn có hiểu cảm giác đó không?

Bạn có hiểu cảm giác đó không?

...

Tôi đang yêu một người.

Dù người chẳng hề biết đến tôi.

Dù tôi chỉ có thể lặng lẽ nhìn theo người.

Nhưng lòng tôi vẫn vậy, trước sau như một, chưa hề thay đổi.

.

Nếu một đời của Tiểu Ca chẳng thể đổi cho người mười năm Thiên Chân Vô Tà.

Vậy thì tôi nguyện dùng cả một kiếp này, tưởng niệm về Thiên Chân ngày ấy, dõi theo Ngô Tà của hôm nay.

.

Tây Hồ nước chảy du du

Hàng Châu nắng ấm trải dài nơi nơi

Một lần bước đến dạo chơi

Nguyện ôm một mối tương tư Ngô Tà.

.

.

Tôi có một người bạn đã lâu năm.

Tôi rất rất thích người ấy.

Còn bạn thì sao?

Bạn có một người như vậy trong lòng chứ?

.

.

.

Nếu bạn muốn tiếp tục deep, thỉnh đừng lướt xuống.
.

.

.

.

.

.

.

.

.

Bạn đã được cảnh báo nhưng vẫn lướt xuống!

Hãy dừng lại trước khi quá muộn!!!!

.

.

.

.

.

.

.

Bạn vẫn cố chấp? Vậy thì đừng trách tôi vô tình!

.

.

Tiểu kịch trường.

Tiểu Ca: Dùng cả cuộc đời tôi, đổi cho cậu 10 năm Thiên Chân Vô Tà.

Tôi: Dùng một kiếp của tôi, đổi cho Ngô Tà một mái đầu nhiều tóc 👌👌👌

Ngô Tà: ...

.

Đây là fanart Tà x Tôi



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com