TruyenHHH.com

Dn Bsd Dinh Che The Gioi Ao Duy Nhat Nguoi Choi

Linh Kiều nhìn xung quanh, nơi cô đang đứng là một không gian biệt lập, bốn bức tường đều là màu trắng, trắng xóa, trắng đến đau cả mắt

Trước mắt cô là bảng điều khiển màu xanh lục, một chuỗi trị số và giá trị làm Linh Kiều nhức nhức cái đầu.

[Xin người chơi nhập tên, lưu ý: Sau khi nhập tên không thể đổi, mong người chơi nghĩ kỹ]

Linh Kiều nhíu mày, hỏi:"Phó bản của chúng ta ở đâu?"

[Tùy người chơi]

"Nhật Bản?" Thành thật chút, cô là fan trung thành của anime

[Đã cập nhật]

Linh Kiều gật gật đầu, dứt khoát đặt đại một cái tên, cô gõ gõ chữ 'Kanasaki Keiwa' não tự động nhảy số thôi

[Đã xác nhận]

Linh Kiều lại nhìn về chuỗi trị số khác, cô thẳng tay kéo thanh giá trị đau xuống còn 0.

Cô bị ung thư dạ dày hành đến sống dở chết dở, chẳng lẽ còn muốn trải nghiệm sự đau đớn thêm vài lần nữa

Đùa cái gì? Linh Kiều cũng chẳng phải máu M

Còn về giá trị vũ lực, cô trực tiếp đem nó kéo max. Lựa chọn sinh tử tuyến thì vũ lực là thứ quan trọng nhất, siêu cấp quan trọng.

"Được rồi, đi thôi hệ thống"

[Bắt đầu truyền tống...]

[Truyền tống thành công]

oOo

Linh Kiều lười nhác ngâm nga vài giai điệu, hàng mi run run như cánh bướm lay động buổi sớm mai, mí mắt chậm rãi nhấc lên, lộ ra con ngươi thanh triệt như mây trắng.

Cô chống tay ngồi dậy, kiều khí dựa vào tường, thập phần lười nhác, lại tùy ý đến bất cần.

Linh Kiều có thể cảm nhận được cỗ cơ thể này đang dần chết mòn đi vì đói, đến ngồi thẳng còn ngồi không nổi thì nói gì đến đứng?

A.. không hổ là tuyến sinh tử

"Hệ thống.." Âm thanh nhu thuận kèm theo vài phần mỏi mệt vang lên

Linh Kiều muốn cầu cứu hệ thống

Tự lực cánh sinh?

Ôi, vẫn là quên đi. Có hậu thuẫn mà không dựa vào mới là đồ điên.

[Người chơi làm sao đấy? Có vấn đề gì à?]

Đương nhiên, chính chủ còn không có biết bản thân sắp bị hố

"Cho tôi một gà nướng nguyên con, cảm ơn"

[???] Hệ thống tỏ vẻ không hiểu

[Không được] Nó dứt khoát từ chối

"Tôi là game tester duy nhất của cậu, là người chơi duy nhất đó, cậu nỡ lòng nào nhìn tôi đói chết? (Dù rằng tôi có thể login lại vài lần)"

"Hơn nữa, một con gà thì thế nào? Không quá hai tháng sau tôi liền quay về vòng tay của chúa, cậu thật sự muốn bắt nạt bệnh nhân nan y sao?"

[Nhưng- ] Đây là sinh tử tuyến mà

"Một con gà nướng mà thôi, hệ thống cũng không tổn thất gì, có đúng không? Nhưng nếu không có một con gà, tôi liền go die. Chẳng lẽ cậu nỡ nhìn tôi đến trong game cũng chết sao? cậu nhẫn tâm vậy thật ư!?" Linh Kiều trực tiếp ngắt lời hệ thống

Cô áp dụng khổ nhục kế, lại đánh bài tình cảm

Hệ thống lọt cmn hố

[Vậy... được thôi...] Nhưng sao cứ thấy sai sai ở đâu í

Một con gà nướng xuất hiện trên tay Linh Kiều, cô xử sạch nó trong sự vui vẻ

Trước đây vì ung thư dạ dày mà mỗi bữa ăn của cô đều là một bản giao hưởng chết chóc, mỹ vị đâu không thấy, chỉ thấy dạ dày nhảy Tango hú hét giai điệu của thần Algos.

Hiện tại có thể nếm được mùi vị thức ăn, còn gì đáng mong chờ hơn sao?

"Công ty của mi có thể làm cho người chơi cảm nhận được hương vị đồ ăn luôn à? Thần kỳ thật.."

Linh Kiều cảm thán, vậy là sau này không cần phải vật lộn với dạ dày nữa rồi

Muaa ha ha

[Ui xời, chuyện nhỏ] Hệ thống kiêu ngạo nâng tông giọng, tỏ vẻ chuyện không lớn mấy

"Mà... đây là đâu vậy?" Cô hỏi

Ban nãy đói đến lả người, căn bản không có chú ý xung quanh.

Những tòa nhà đổ nát, con hẻm tối tăm chỉ vương vài ba sợi ánh sáng. Bộ váy màu xanh dương bị rách ở tà, không những vậy, còn bẩn kinh khủng. Cổ tay cổ chân còn quấn băng vải nữa.

Sau đó, Linh Kiều phát hiện chiều cao của mình không hợp lý lắm

Cô cao 1m6 cơ mà? Hiện tại chỉ còn 1m5 là sao?

[À, cái đó thì người chơi yên tâm, chúng tôi không có ăn bớt chiều cao của người chơi đâu]

[Bởi vì hiện tại người chơi đang ở độ tuổi vị thành niên, ngẫm lại xem, lúc đó người chơi cao bao nhiêu?]

"Ờm... hình như là 1m5?"

[Đúng, hiện tại người chơi cũng 1m5, vậy nhé, không khiếu nại, ok?]

"Hệ thống, thống ca, người anh em, giải thích chút về tôi đi, ờm.. cái gọi là thân phận nổi, thân phận ngầm các thứ ấy"

[Chỗ người chơi đang đứng là một góc sâu trong xóm nghèo, bình thường thì không ai đến cả. Bằng không thì ban nãy con gà của cô chắc chắn bị giựt, chắc luôn, mà không phải một người giựt nữa]

"Xóm nghèo rộng không?"

[Rộng chứ, không những rộng mà còn nghèo nữa. Đây là nơi tụ tập của những con người dưới đáy xã hội. Có trẻ em, có người lớn, cụ già cũng có nữa]

Linh kiều ồ một tiếng, tỏ vẻ hệ thống có thể tiếp tục

[Thân phận nổi của người chơi là 'một đứa trẻ xuất thân từ xóm nghèo']

[Còn thân phận ngầm thì là 'sản phẩm thành công duy nhất của thí nghiệm công cụ người']

Cô nhướng mày, hứng thú nói:"Oách vậy sao? Cứ như nhân vật chính của những cuốn tiểu thuyết sảng văn phi logic ấy"

[Tựa tựa vậy đấy] Hệ thống gật gù tiếp lời

[Có một tổ chức thí nghiệm lên những đứa trẻ từ lúc chúng còn bé đến lúc chúng trưởng thành, nhằm mục đích đào tạo ra một cỗ máy giết người không cảm xúc phục vụ cho quân đội. Mà người chơi, chính là thí nghiệm thành công duy nhất của dự án đó]

[Rồi vào một ngày, sản phẩm thành công đấy phóng hỏa thiêu cháy cả phòng thí nghiệm. Dự án, tài liệu, tất cả đều trở thành tro cát hòa mình vào nền đất]

[Tố chức này đã bị chính phủ im hơi lặng tiếng xử lý, người biết đến dự án không có tình người này chỉ còn lác đác vài người, đều đếm được trên đầu ngón tay]

Hệ thống kết thúc bài thuyết trình của mình, nó muốn nhìn xem cảm xúc của người chơi như thế nào

Phấn khích?

Ngạc nhiên?

Tò mò?

Lo sợ?

Không có, cái gì đều không có. Linh Kiều chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, thập phần bình thản

[Người chơi không có cảm giác gì sao?]

"Cảm giác gì?" Cô tỏ vẻ không hiểu "Có phải chuyện của tôi đâu, là của Kanasaki Keiwa mà. Tôi tên Nguyễn Linh Kiều"

[...] Ủa rồi khác gì nhau? Mà, thôi bỏ đi

[Phó bản này có các thế lực lớn, chủ yếu là Mimic, GGS, Port Mafia, dị năng đặc vụ khoa, trụ sở thám tử vũ trang, vv...v..v]

[Nơi đây là Yokohama, Nhật Bản]

[Tồn tại một thứ được gọi là dị năng, dị năng của cô - ]

[Totally Controlling Blood - Toàn Khống Xích Huyết: Thao túng máu, có thể tùy tiện tăng ăn mòn tính trong máu. Không quan trọng là máu của ai]

Linh Kiều: Tuyệt, không sợ hết máu mà chết ngang xương

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com