Dn Boboiboy Monster
Đêm nào Shiro cũng bị những cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc, nhưng hôm nay lại khác, cô đã ngủ một giấc ngủ dài. Giấc ngủ ấy ngon lành đến nỗi Shielda gọi mãi cô chẳng chịu dậy. "Shiro, dậy nào!"Shielda lay lay bờ vai nhỏ nhắn, nhẹ nhàng gọi tên cô. Shiro khẽ phát ra tiếng rên ư ử, cô trở mình, dùng tay che đi đôi mắt để khỏi bị chói. Shielda mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc màu trắng tinh kia."Dậy đi em, sắp đến giờ tập trung rồi."Bây giờ là khoảng sáu rưỡi hơn, Shiro uể oải ngồi dậy, ngáp một hơi rõ dài rồi mắt nhắm mắt mở đứng lên. "Em cứ đi vệ sinh cá nhân đi, ở đây để chị dọn cho." Shielda nhìn cô, cười tươi roi rói.Shiro giật mình, đó giờ những chuyện thế này cô đều tự làm cả, bây giờ có người đề nghị làm giúp tất nhiên là không quen. Mà chuyện này cũng không nên để người khác làm hộ, Shiro vội khua tay.
"Không được đâu."
Chẳng đợi Shielda phản ứng lại, Shiro đã nhào lên giường sắp xếp lại mọi thứ. Hành động của cô nhanh nhẹn mà gọn ghẽ, thoáng cái đã xong xuôi hết. Bấy giờ cô mới chạy vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt. Một lúc sau, Shiro cùng Shielda bước ra khỏi phòng để xuống nơi tập trung. Đột nhiên có một giọng nói cất lên ở phía cuối cầu thang. Đó là Ochobot, cách cậu ấy phản ứng có vẻ gấp gáp lắm."Mọi người ơi, Shiro xuống rồi!"Ochobot vừa dứt lời, những người khác cũng bắt đầu nháo nhào lên. "Xuống rồi á?!"Papa Zola la lên khi trải tấm lót bàn, Ying đứng phía dưới luôn miệng hối Boboiboy nhanh lên. Bay lơ lửng trên trần, Boboiboy vừa canh chỉnh tấm bandroll vừa trả lời."Tớ biết rồi mà."Cầm lấy bó hoa từ tay Fang, Yaya cẩn thận cắm chúng vào lọ. Gopal cũng chuẩn bị xong mọi thứ trong bếp. Và Kaizo cùng những người khác đã vào vị trí. Tất cả đã sẵn sàng. Bước xuống cầu thang, ngay trước mắt Shiro là đầy đủ thành viên của TAPOPS cùng một chiếc bandroll to tướng được treo đằng sau. Trên chiếc bandroll ấy là dòng chữ "Chào mừng Shiro đến với TAPOPS.", xung quanh đó được trang trí với nhiều loài hoa xinh đẹp. Chợt, Boboiboy bắt nhịp "một - hai - ba", tất cả cùng nói."Shiro, chào mừng cậu gia nhập đại gia đình TAPOPS!"Cảnh tượng này hoàn toàn ngoài dự đoán của Shiro, bọn họ đã cất công chuẩn bị cho cô tất cả những thứ này sao? Đôi môi cô khẽ mấp máy."Mọi người…"Tarung đi đến bên cạnh Shiro, mỉm cười và nắm lấy bàn tay cô."Nhóm Boboiboy đã dậy từ năm giờ sáng để chuẩn bị chúng cho cô đấy. Ta biết về chuyện này trước cô không quá lâu đâu."Ying nhí nhảnh chạy đến, nhận lấy bàn tay của Shiro từ Tarung rồi kéo cô ngồi vào ghế."Chắc cậu đã đói rồi, chúng ta ăn sáng nhé."Nói xong, Ying cười khúc khích. Gopal cũng tiện thể mà khoe."Bữa sáng do tớ và Boboiboy làm đấy."Boboiboy đứng cạnh Gopal nghe thế thì gật đầu lia lịa."Đúng vậy, cậu nhớ ăn thật ngon đó!"Từ trong bếp, Yaya bưng ra một mâm thức ăn, đặt lên cái bàn trước mặt Shiro. Làn khói nghi ngút bốc lên, phả thẳng vào mặt cô. Ngửi thấy mùi hương thơm ngon của nó, cô vô thức thốt lên. "Phở…?"Gopal chống nạnh, hất mũi lên đầy kiêu ngạo, thiếu chút nữa là cái mũi của cậu dài ra luôn."Ừm hứm, một tô phở và một quả trứng lòng đào cho một buổi sáng tràn đầy năng lượng!"Thoạt đầu, Shiro còn chút do dự, nhưng do không muốn phụ tấm lòng của các cậu nên cô từ từ cầm chiếc muỗng lên. "Vậy… tôi xin phép."Húp một thìa nước dùng ấm nóng, cái vị đậm đà của nước dùng lan tỏa ra khắp khoang miệng, nó làm cho cô tỉnh hẳn khỏi cơn ngái ngủ buổi sáng sớm. Gắp một gắp bánh phở lên thổi, mùi thơm ngào ngạt như xộc vào mũi. Bánh phở dai dai, mềm mềm khiến Shiro tưởng chừng chúng đang nhảy múa trong miệng mình. Rồi cô gắp một lát thịt bò lên, nó không sống cũng không chín, chỉ tái tái. Miếng thịt bò mọng nước, bỏ vào miệng thì hệt như tan chảy ra mà chẳng cần nhai. Cái vị ngọt của thịt bò, vị đậm đà của nước dùng cùng với cái dẻo dẻo của bánh phở quả là một sự kết hợp không gì hoàn hảo hơn. Đã lâu lắm rồi Shiro mới được ăn ngon như thế."Đó chưa phải là tất cả đâu."Nói xong, Shielda cầm trái trứng gà lên và đưa cho Shiro. "Linh hồn của bữa sáng đây."Shiro cầm lấy trái trứng, lột vỏ ra. Đằng sau lớp vỏ mỏng là lòng trắng và lòng đỏ trứng còn chưa chín hẳn, chúng tỏa ra một thứ mùi hương đặc trưng khiến người ta nhỏ dãi. Shiro cầm muỗng lên, cẩn thận đưa vào bên trong lớp vỏ. Vài giây sau, cô múc được phần trứng bên trong. Lòng đào có hơi đặc lại một chút nhưng vẫn giữ được độ đàn hồi mềm mại. Bỏ chúng vào miệng, bỗng có một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng cô, khiến cô chẳng thể tự chủ được mà bật khóc. Những người khác thấy thế cũng trở nên hoảng loạn vì quá bất ngờ."Có phải cậu ấy thấy món tớ làm ngon quá nên không cầm được nước mắt không?!" Gopal gãi đầu. Dù ngay sau đó cậu bị Yaya bảo thôi đi nhưng Shiro biết những lời cậu nói cũng không hẳn là sai. Những thứ này giống như chất xúc tác khiến cô thấm thía điều mà mẹ cô đã căn dặn."Chỉ cần người đó thật lòng, con hãy chấp nhận và trân trọng họ."Có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ cái năm định mệnh đó, những giọt nước mắt của Shiro rơi xuống không phải vì nỗi buồn. Cô đã khóc, khóc trong vui sướng. Vì giờ đây cô đã tìm thấy họ, những người mà cô thật sự muốn ở bên.Shiro cố gắng nín khóc nhanh nhất có thể, cô không muốn các cậu lo lắng hơn nữa. Rồi cô và các thành viên còn lại của TAPOPS cùng nhau ăn một bữa sáng ngon lành. Ngay khi ăn xong, Kaizo bước lại, trên tay anh có cầm một vật-thể-nghi-vấn. Anh cười, đặt thứ đó vào lòng bàn tay của Shiro. "Đây là… vòng tay?"Kaizo gật đầu đầy đắc ý. Đây là chiếc vòng tay anh ấy đặt làm riêng cho Shiro, thứ này vừa có thể làm trang sức, vừa có khả năng phòng thủ và tấn công như một vũ khí thực thụ. Tất nhiên muốn sử dụng nó thì phải học. Anh ôn tồn nói."Chút nữa Shielda và Sai sẽ dạy em sử dụng nó để chiến đấu. Giờ thì đi theo tôi nào."Shiro đứng dậy, còn những thành viên của nhóm Boboiboy vẫn yên vị trên bàn ăn. Thấy thế, chỉ huy Koko Ci hắng giọng. "Trong lúc Shiro học cách tự vệ thì ta có một nhiệm vụ khác cho các cậu đây."Koko Ci vừa dứt lời, Gopal đã hét lên một cách đau đớn."Nhiệm vụ nữa á?!""Tất nhiên rồi." Đô đốc Tarung chống một tay lên hông, ông cười ha hả. "Chứ cậu nghĩ là có thể chơi thỏa thích à? Không có đâu nhé."Rồi họ chia nhau ra sau khi phân công nhiệm vụ. Shiro đi theo Kaizo còn nhóm Boboiboy thì đi thực hiện nhiệm vụ của chỉ huy Koko Ci, trụ sở TAPOPS lại trở về với trạng thái tất bật của thường ngày. Bước bên cạnh Kaizo, Shiro không ngừng ngó ngang dọc khắp nơi. Hôm qua vì quá mệt nên cô đã không để ý, trụ sở TAPOPS này đúng là thú vị mà. Bên ngoài chỉ là một tiệm giặt không gian nhỏ, nhưng bên trong lại có đủ thứ máy móc hiện đại. Nhờ vào việc ngụy trang thành tiệm giặt ủi, họ có thể thu thập rất nhiều thông tin từ những người khách ghé qua, cũng có thể mượn cớ giao quần áo để trao đổi thông tin mà không bị nghi ngờ. Vì Shiro mải suy nghĩ nên cô đã đứng lại từ lúc nào không hay, Kaizo không nói gì, chỉ yên lặng đứng đợi. Bỗng có một tiếng kêu nũng nịu kéo cô khỏi những suy nghĩ.“Meo…”Shiro nhìn xuống, có một cục gì tròn tròn màu xanh đang cạ đầu vào chân cô. Shiro cúi xuống bế nó lên, nhẹ nhàng vuốt ve nó.“Đây là mèo sao…?”Cô nghi hoặc. Thật sự có giống mèo màu xanh lá cây, gai chỉa ra trên người và sở hữu tận ba cái đuôi sao?“Đây là Cactus. Nó là giống mèo ngoài hành tinh, không phải mèo ở Trái đất đâu.”Cactus ngoe nguẩy đuôi và dụi đầu vào tay Shiro, cố gắng khiến cô thấy rằng nó siêu đáng yêu. Lâu lâu nó còn liếm tay cô nữa. Shiro mỉm cười, cô vuốt ve nó từ đầu xuống cổ. Rồi bàn tay cô dừng lại ở chiếc vòng cổ của nó. Shiro cảm nhận được Cactus không ở một mình. “Chào Shiro!” Bỗng có tiếng nói phát ra từ chiếc vòng trên cổ Cactus, chiếc chuông quay lại, đối mặt với Shiro. “Tôi là Bellbot, hân hạnh được làm quen.”Thì ra đây chính là Bellbot, một năng lượng cầu giống như Ochobot, có điều… cậu ta nhỏ xíu nên trông rất đáng yêu. Cả Cactus lẫn Bellbot đều dễ thương, có phải đó là lý do người ta thường nói những thứ đáng yêu thường tụ lại ở một nơi không? Tạm biệt Cactus và Bellbot, Kaizo dẫn Shiro đi gặp các năng lượng cầu khác. “Tuyệt quá…”Shiro trầm trồ, trước mắt cô hiện giờ là một căn phòng đầy các năng lượng cầu đang sạc năng lượng. Họ cắm bản thân vào ổ rồi ngủ một giấc, sau khi thức dậy họ sẽ đầy năng lượng.“Đây là Cardbot.” Kaizo chỉ tay vào từng năng lượng cầu và cho Shiro biết tên của họ. “Phía này là Apibot, Invibot,...”Mỗi năng lượng cầu đều mang một hình dáng và sức mạnh của riêng mình, không ai giống ai. Tất cả họ đều bị những kẻ xấu xa, tham lam săn lùng, hoặc là phải làm công cụ, hoặc là phải chết. Bỗng, Shiro nhận ra bản thân cũng không khác họ là bao, và cô cũng được những thành viên của TAPOPS cứu sống và đối xử giống như một thành viên của gia đình vậy.
"Không được đâu."
Chẳng đợi Shielda phản ứng lại, Shiro đã nhào lên giường sắp xếp lại mọi thứ. Hành động của cô nhanh nhẹn mà gọn ghẽ, thoáng cái đã xong xuôi hết. Bấy giờ cô mới chạy vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt. Một lúc sau, Shiro cùng Shielda bước ra khỏi phòng để xuống nơi tập trung. Đột nhiên có một giọng nói cất lên ở phía cuối cầu thang. Đó là Ochobot, cách cậu ấy phản ứng có vẻ gấp gáp lắm."Mọi người ơi, Shiro xuống rồi!"Ochobot vừa dứt lời, những người khác cũng bắt đầu nháo nhào lên. "Xuống rồi á?!"Papa Zola la lên khi trải tấm lót bàn, Ying đứng phía dưới luôn miệng hối Boboiboy nhanh lên. Bay lơ lửng trên trần, Boboiboy vừa canh chỉnh tấm bandroll vừa trả lời."Tớ biết rồi mà."Cầm lấy bó hoa từ tay Fang, Yaya cẩn thận cắm chúng vào lọ. Gopal cũng chuẩn bị xong mọi thứ trong bếp. Và Kaizo cùng những người khác đã vào vị trí. Tất cả đã sẵn sàng. Bước xuống cầu thang, ngay trước mắt Shiro là đầy đủ thành viên của TAPOPS cùng một chiếc bandroll to tướng được treo đằng sau. Trên chiếc bandroll ấy là dòng chữ "Chào mừng Shiro đến với TAPOPS.", xung quanh đó được trang trí với nhiều loài hoa xinh đẹp. Chợt, Boboiboy bắt nhịp "một - hai - ba", tất cả cùng nói."Shiro, chào mừng cậu gia nhập đại gia đình TAPOPS!"Cảnh tượng này hoàn toàn ngoài dự đoán của Shiro, bọn họ đã cất công chuẩn bị cho cô tất cả những thứ này sao? Đôi môi cô khẽ mấp máy."Mọi người…"Tarung đi đến bên cạnh Shiro, mỉm cười và nắm lấy bàn tay cô."Nhóm Boboiboy đã dậy từ năm giờ sáng để chuẩn bị chúng cho cô đấy. Ta biết về chuyện này trước cô không quá lâu đâu."Ying nhí nhảnh chạy đến, nhận lấy bàn tay của Shiro từ Tarung rồi kéo cô ngồi vào ghế."Chắc cậu đã đói rồi, chúng ta ăn sáng nhé."Nói xong, Ying cười khúc khích. Gopal cũng tiện thể mà khoe."Bữa sáng do tớ và Boboiboy làm đấy."Boboiboy đứng cạnh Gopal nghe thế thì gật đầu lia lịa."Đúng vậy, cậu nhớ ăn thật ngon đó!"Từ trong bếp, Yaya bưng ra một mâm thức ăn, đặt lên cái bàn trước mặt Shiro. Làn khói nghi ngút bốc lên, phả thẳng vào mặt cô. Ngửi thấy mùi hương thơm ngon của nó, cô vô thức thốt lên. "Phở…?"Gopal chống nạnh, hất mũi lên đầy kiêu ngạo, thiếu chút nữa là cái mũi của cậu dài ra luôn."Ừm hứm, một tô phở và một quả trứng lòng đào cho một buổi sáng tràn đầy năng lượng!"Thoạt đầu, Shiro còn chút do dự, nhưng do không muốn phụ tấm lòng của các cậu nên cô từ từ cầm chiếc muỗng lên. "Vậy… tôi xin phép."Húp một thìa nước dùng ấm nóng, cái vị đậm đà của nước dùng lan tỏa ra khắp khoang miệng, nó làm cho cô tỉnh hẳn khỏi cơn ngái ngủ buổi sáng sớm. Gắp một gắp bánh phở lên thổi, mùi thơm ngào ngạt như xộc vào mũi. Bánh phở dai dai, mềm mềm khiến Shiro tưởng chừng chúng đang nhảy múa trong miệng mình. Rồi cô gắp một lát thịt bò lên, nó không sống cũng không chín, chỉ tái tái. Miếng thịt bò mọng nước, bỏ vào miệng thì hệt như tan chảy ra mà chẳng cần nhai. Cái vị ngọt của thịt bò, vị đậm đà của nước dùng cùng với cái dẻo dẻo của bánh phở quả là một sự kết hợp không gì hoàn hảo hơn. Đã lâu lắm rồi Shiro mới được ăn ngon như thế."Đó chưa phải là tất cả đâu."Nói xong, Shielda cầm trái trứng gà lên và đưa cho Shiro. "Linh hồn của bữa sáng đây."Shiro cầm lấy trái trứng, lột vỏ ra. Đằng sau lớp vỏ mỏng là lòng trắng và lòng đỏ trứng còn chưa chín hẳn, chúng tỏa ra một thứ mùi hương đặc trưng khiến người ta nhỏ dãi. Shiro cầm muỗng lên, cẩn thận đưa vào bên trong lớp vỏ. Vài giây sau, cô múc được phần trứng bên trong. Lòng đào có hơi đặc lại một chút nhưng vẫn giữ được độ đàn hồi mềm mại. Bỏ chúng vào miệng, bỗng có một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng cô, khiến cô chẳng thể tự chủ được mà bật khóc. Những người khác thấy thế cũng trở nên hoảng loạn vì quá bất ngờ."Có phải cậu ấy thấy món tớ làm ngon quá nên không cầm được nước mắt không?!" Gopal gãi đầu. Dù ngay sau đó cậu bị Yaya bảo thôi đi nhưng Shiro biết những lời cậu nói cũng không hẳn là sai. Những thứ này giống như chất xúc tác khiến cô thấm thía điều mà mẹ cô đã căn dặn."Chỉ cần người đó thật lòng, con hãy chấp nhận và trân trọng họ."Có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ cái năm định mệnh đó, những giọt nước mắt của Shiro rơi xuống không phải vì nỗi buồn. Cô đã khóc, khóc trong vui sướng. Vì giờ đây cô đã tìm thấy họ, những người mà cô thật sự muốn ở bên.Shiro cố gắng nín khóc nhanh nhất có thể, cô không muốn các cậu lo lắng hơn nữa. Rồi cô và các thành viên còn lại của TAPOPS cùng nhau ăn một bữa sáng ngon lành. Ngay khi ăn xong, Kaizo bước lại, trên tay anh có cầm một vật-thể-nghi-vấn. Anh cười, đặt thứ đó vào lòng bàn tay của Shiro. "Đây là… vòng tay?"Kaizo gật đầu đầy đắc ý. Đây là chiếc vòng tay anh ấy đặt làm riêng cho Shiro, thứ này vừa có thể làm trang sức, vừa có khả năng phòng thủ và tấn công như một vũ khí thực thụ. Tất nhiên muốn sử dụng nó thì phải học. Anh ôn tồn nói."Chút nữa Shielda và Sai sẽ dạy em sử dụng nó để chiến đấu. Giờ thì đi theo tôi nào."Shiro đứng dậy, còn những thành viên của nhóm Boboiboy vẫn yên vị trên bàn ăn. Thấy thế, chỉ huy Koko Ci hắng giọng. "Trong lúc Shiro học cách tự vệ thì ta có một nhiệm vụ khác cho các cậu đây."Koko Ci vừa dứt lời, Gopal đã hét lên một cách đau đớn."Nhiệm vụ nữa á?!""Tất nhiên rồi." Đô đốc Tarung chống một tay lên hông, ông cười ha hả. "Chứ cậu nghĩ là có thể chơi thỏa thích à? Không có đâu nhé."Rồi họ chia nhau ra sau khi phân công nhiệm vụ. Shiro đi theo Kaizo còn nhóm Boboiboy thì đi thực hiện nhiệm vụ của chỉ huy Koko Ci, trụ sở TAPOPS lại trở về với trạng thái tất bật của thường ngày. Bước bên cạnh Kaizo, Shiro không ngừng ngó ngang dọc khắp nơi. Hôm qua vì quá mệt nên cô đã không để ý, trụ sở TAPOPS này đúng là thú vị mà. Bên ngoài chỉ là một tiệm giặt không gian nhỏ, nhưng bên trong lại có đủ thứ máy móc hiện đại. Nhờ vào việc ngụy trang thành tiệm giặt ủi, họ có thể thu thập rất nhiều thông tin từ những người khách ghé qua, cũng có thể mượn cớ giao quần áo để trao đổi thông tin mà không bị nghi ngờ. Vì Shiro mải suy nghĩ nên cô đã đứng lại từ lúc nào không hay, Kaizo không nói gì, chỉ yên lặng đứng đợi. Bỗng có một tiếng kêu nũng nịu kéo cô khỏi những suy nghĩ.“Meo…”Shiro nhìn xuống, có một cục gì tròn tròn màu xanh đang cạ đầu vào chân cô. Shiro cúi xuống bế nó lên, nhẹ nhàng vuốt ve nó.“Đây là mèo sao…?”Cô nghi hoặc. Thật sự có giống mèo màu xanh lá cây, gai chỉa ra trên người và sở hữu tận ba cái đuôi sao?“Đây là Cactus. Nó là giống mèo ngoài hành tinh, không phải mèo ở Trái đất đâu.”Cactus ngoe nguẩy đuôi và dụi đầu vào tay Shiro, cố gắng khiến cô thấy rằng nó siêu đáng yêu. Lâu lâu nó còn liếm tay cô nữa. Shiro mỉm cười, cô vuốt ve nó từ đầu xuống cổ. Rồi bàn tay cô dừng lại ở chiếc vòng cổ của nó. Shiro cảm nhận được Cactus không ở một mình. “Chào Shiro!” Bỗng có tiếng nói phát ra từ chiếc vòng trên cổ Cactus, chiếc chuông quay lại, đối mặt với Shiro. “Tôi là Bellbot, hân hạnh được làm quen.”Thì ra đây chính là Bellbot, một năng lượng cầu giống như Ochobot, có điều… cậu ta nhỏ xíu nên trông rất đáng yêu. Cả Cactus lẫn Bellbot đều dễ thương, có phải đó là lý do người ta thường nói những thứ đáng yêu thường tụ lại ở một nơi không? Tạm biệt Cactus và Bellbot, Kaizo dẫn Shiro đi gặp các năng lượng cầu khác. “Tuyệt quá…”Shiro trầm trồ, trước mắt cô hiện giờ là một căn phòng đầy các năng lượng cầu đang sạc năng lượng. Họ cắm bản thân vào ổ rồi ngủ một giấc, sau khi thức dậy họ sẽ đầy năng lượng.“Đây là Cardbot.” Kaizo chỉ tay vào từng năng lượng cầu và cho Shiro biết tên của họ. “Phía này là Apibot, Invibot,...”Mỗi năng lượng cầu đều mang một hình dáng và sức mạnh của riêng mình, không ai giống ai. Tất cả họ đều bị những kẻ xấu xa, tham lam săn lùng, hoặc là phải làm công cụ, hoặc là phải chết. Bỗng, Shiro nhận ra bản thân cũng không khác họ là bao, và cô cũng được những thành viên của TAPOPS cứu sống và đối xử giống như một thành viên của gia đình vậy.
-Nền tảng: Wattpa.dd.
Tẩy chay web lậu reup không per.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com