Dn Boboiboy Monster
"Hay là mình cũng chết quắt đi cho xong nhỉ?"Phải rồi, nếu rời khỏi chốn trần ai này thì Shiro sẽ chẳng còn gì phải đau khổ, cũng chẳng thể gây ra thù hận với ai khác nữa. Và quan trọng nhất, cô sẽ được đoàn tụ với những người mà cô yêu thương... ở thế giới bên kia. Shiro khẽ mỉm cười, chầm chậm quay lưng lại rồi đi khỏi đó. Đôi chân nhỏ thong thả bước từng bước trên nền tuyết lạnh buốt, chẳng mấy chốc đã đứng ở một cây cầu nhỏ bên ven thị trấn. Shiro nhìn xuống, dòng sông phía dưới chân chảy xiết và có vẻ lạnh, nhưng ai quan tâm chứ? Cô bé leo lên thành cầu bằng đôi chân trần, đôi mắt vô hồn nhìn thẳng về phía chân trời. Chợt, có một giọng nói cất lên, tông giọng của người đó cao một cách bất thường, cứ như là hét lên vậy."Shiro!"Shiro bừng tỉnh, nhìn về phía giọng nói, cô thấy một gương mặt hốt hoảng. Fang đang hốt hoảng, hai tay cậu đưa ra trước, đôi chân cũng nhích lên trong từng giây."Shiro, sao cậu lại leo lên đó? Cậu xuống dưới này đi."Bấy giờ cô mới nhìn về đằng trước, độ cao này, khung cảnh này, thật xa lạ cũng thật thân quen. Shiro thở dài, thì ra cô đã leo lên rên thành lan can một cách vô thức. Đoạn, cô nhảy xuống đứng cạnh Fang."Tôi chưa định chết đâu, cậu không cần phải sợ hãi như thế." Shiro ôn tồn nói, rồi cô lại nhìn về phía chân trời xa tít kia. Fang không nói gì, chỉ lặng lẽ đến đứng bên cạnh. Lát sau, Shiro cười nhẹ, nghiêng nghiêng mái đầu để cho làn gió mát rượi luồn vào kẽ tóc."Fang..." Tiếng gọi bất chợt phát ra từ trong khóe miệng. Nó nhỏ, rất nhỏ, nhưng với sự yên tĩnh lúc nửa đêm thì cậu bạn bên cạnh không thể không nghe thấy. Và cậu cũng trả lời cô với một giọng nói nhẹ nhàng như khi cô gọi cậu."Có chuyện gì sao?"Nói xong, Fang như nhận ra chuyện gì đó rồi khẽ à lên một tiếng nho nhỏ. Trong một khoảnh khắc, cậu đã quên mất rằng Shiro có khả năng nghe được suy nghĩ. Dù là cô hoàn toàn không cố tình, nhưng cũng chẳng thể phủ nhận chuyện những thắc mắc của cậu đã bị chính chủ nghe không trượt phát nào. Thôi thì phóng lao phải theo lao, Fang hỏi."Tớ có một thắc mắc... Tại sao cậu không phản kháng gì khi bị bọn nhóc bắt nạt?"Lúc chạng vạng, cậu đã nghe Shielda kể về những vết thương trên cơ thể Shiro. Ngoại trừ những vết thương mà thợ săn keba gây ra thì cô còn có nhiều vết sẹo đã cũ. Dựa vào tính cách của Shiro, không người bình thường nào có thể đánh được cô, trừ khi cô cho phép. Fang có nhiều suy đoán, và dường như một trong số đó chính xác, nhưng cậu vẫn muốn nghe điều đó trực tiếp từ Shiro. Tâm sự với người khác lúc nào cũng tốt hơn là cứ giữ khư khư những muộn phiền trong lòng."Vì những kí ức về Cinpa."Không muốn tiếp tục sợ hãi nữa, Shiro muốn đối mặt với những điều khiến cô ám ảnh bấy lâu nay. Cô đã trốn chạy suốt sáu năm, sáu năm qua thật mệt mỏi và đau khổ biết nhường nào. Vậy nên, nếu còn cơ hội, cô sẽ cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi vũng lầy nhơ nhớp luôn cố gắng kéo cô xuống bên dưới, chí ít bây giờ cô không phải đối diện với điều đó một mình."Tôi không nỡ làm đau bọn trẻ khi chúng chặn đường tôi. Chạm vào chúng, những kí ức đẹp đẽ với Cinpa lại ùa về. Hay khi dùng khả năng điều khiển suy nghĩ, tôi lại sợ rằng sức mạnh của tôi sẽ làm tổn thương chúng như cách mà Cinpa mất đi ý thức vì tôi, vào vụ tai nạn giao thông sáu năm trước."Shiro muốn khóc lắm, nhưng cô cười, vì anh em họ lại giúp đỡ cô một lần nữa, giống như hôm ấy vậy. Một buổi tối mùa đông của quá khứ, nước chảy xiết, tuyết rơi dày đặc, không một bóng người qua lại, chỉ có một bé gái đứng trên thành cầu bằng đôi chân trần, mái tóc trắng xóa như hòa làm một với khung cảnh xung quanh. Những cảm giác tội lỗi cứ đeo bám cô mãi, trở thành gông cùm trói chặt cô trong những cơn ác mộng. Nhưng cô sẽ được giải thoát khỏi đó sớm thôi. Đôi môi nhỏ mấp máy trong cơn buốt lạnh."Chỉ cần nhảy xuống là mọi chuyện sẽ kết thúc, hay thật mẹ nhỉ? Phải tìm đến cái chết để giải thoát bản thân, chúng ta thật đáng thương." Nói xong, Shiro hít một hơi sâu, nhắm mắt lại. "Con sẽ giống mẹ, sẽ nhảy xuống đây rồi chết đi mà không ai biết, không ai đi tìm, không ai bận tâm, rồi một ngày nào đó trôi dạt vào bờ. Nhưng... đám tang của con sẽ không ai dự, cũng chẳng ai khóc thương." Sau khi tự nguyền rủa bản thân, cô bé thả lỏng người, thân thể dần dần ngả xuống dòng sông. Dòng nước quấn lấy Shiro ngay lập tức, chẳng để cô có cơ hội phản kháng, nó nhấn chìm, xâu xé cô như một bầy thú dữ đang tranh giành miếng mồi ngon. Nó len lỏi vào mắt, mũi, miệng và sự lạnh giá của nó khứa sâu vào từng thớ thịt trên người Shiro. Một mình ở trong bóng tối vô tận, làn da của Shiro từ lạnh buốt đã chuyển dần thành nhói đau khắp cơ thể như bị kim châm. Và cô sẽ chẳng còn cảm giác gì trong vài giây tới. Rồi Shiro nhả ngụm khí cuối cùng còn sót lại ra khỏi lồng ngực. Lúc này Shiro cảm thấy mình thật đáng thương, cô đau đớn và tủi nhục đến tận cùng. Có lẽ thời gian của cô sẽ mãi mãi dừng lại với muôn vàn vết thương và nỗi đau, nếu ngày hôm đó anh ta không xuất hiện."Con bé vừa nhảy xuống rồi! Lahap, mau gọi cấp cứu!"Chàng thanh niên gấp gáp ra lệnh cho trợ lý của anh ta rồi nhanh chóng lao thân mình xuống dòng sông. "Lạnh quá..." Anh kêu lên khe khẽ, sau đó tiếp tục cố gắng bơi đến gần Shiro. Cô bé đã bị cuốn đi khá xa, anh ta sợ rằng mình không thể bơi đến kịp nên dừng lại và sử dụng sức mạnh đặc biệt. Một chiếc mặt nạ xuất hiện trên khuôn mặt chàng trai và tỏa ra một luồng sức mạnh. Nó tràn đến, bao bọc hết thân thể bé nhỏ của Shiro rồi từ từ kéo cô về phía anh. Với ý thức mơ hồ, Shiro cảm nhận được bàn tay của ai đó đỡ lấy cô. Bàn tay ấy to lớn nhưng không hề thô kệch, lại còn rất dịu dàng và ấm áp. Thoáng chốc, khao khát được sống lại bùng cháy lên một cách mãnh liệt trong tim cô."Đội trưởng Kaizo, con bé sao rồi?"Chàng phụ tá người ngoài hành tinh sốt ruột hỏi cấp trên trong khi quấn khăn cho Shiro để giữ ấm. Kaizo không trả lời câu hỏi, thay vào đó anh tập trung vào làm chuyện mà anh cho là gấp rút hơn."Sơ cứu trước đã."Kaizo đặt Shiro nằm xuống mặt sàn khô ráo trên phi thuyền của bản thân, anh quan sát sự di động lồng ngực cô một cách cẩn thận."May thật, vẫn còn thở."Lồng ngực Shiro vẫn nhấp nhô cho thấy cô vẫn đang thở, dù hơi thở của cô rất yếu ớt. Kaizo kéo cô nằm nghiêng sang một bên, nước từ mũi và miệng theo đó tràn ra ngoài. Shiro ói và ho sặc sụa, có vẻ là đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nhưng cô vẫn mê man chưa tỉnh."Con bé chưa tỉnh vì nước quá lạnh đây mà..." Anh ta lại ra ngoài, ngó ngang dọc rồi hỏi trợ lý. "Xe cứu thương đâu rồi?"Lahap bối rối, tính từ lúc anh gọi cũng không quá lâu nhưng đáng lẽ xe cấp cứu đã đến nơi rồi chứ. Chẳng lẽ vì tuyết rơi dày nên đường trơn trượt khó đi? Kaizo tặc lưỡi, với bộ đồ ướt nhẹp cô đang mặc thì việc Shiro trở thành cục đá cũng không quá ngạc nhiên. Khổ một nỗi là trên phi thuyền lại không có gì để giữ ấm cả. Thật hết cách, anh bước đến trước cửa một nhà dân."Xin thứ lỗi, có ai ở nhà không?"Dùng tay phải để gõ cửa, Kaizo lịch sự hỏi người trong nhà. Không lâu sau, phía trong căn nhà cũng có tiếng trả lời."Ai thế?"Chủ nhà mở cửa ra, đó là một bà lão với mái tóc bạc phơ, gương mặt bà hiền hậu, mang lại cảm giác bình yên khó tả. "Bà có thể cho chúng cháu ở nhờ một chút không ạ? Bên ngoài thì lạnh mà cô bé kia không may ngã xuống sông."Kaizo cười, chỉ tay về phía phi thuyền mà xin bà cho ở lại. Bà lão gật đầu tỏ ý mời vào trong. Kaizo mừng lắm, rồi anh gọi Lahap bế Shiro vào nhà để sưởi ấm. Vừa bước vào nhà, đôi mắt của Lahap sáng rực lên. Một bàn ăn thịnh soạn được bày sẵn, lò sưởi cũng được đốt lên từ trước, nó làm ấm áp cả ngôi nhà."Ôi, con bé ướt sũng rồi. Để bà lấy quần áo cho bé thay nhé."Tủ quần áo nằm ở góc phòng ngủ, bà lão mở tủ, chọn một bộ đồ có chất vải dày, giữ ấm tốt. Bộ quần áo ấy đã cũ nhưng vẫn được bà giặt giũ và bảo quản cẩn thận nên còn tốt lắm. Bà cầm bộ đồ rồi nói vọng ra."Đưa bé vào phòng để bà thay đồ nào."Căn nhà của bà không lớn lắm, chỉ vỏn vẹn hai phòng ngủ, một phòng khách, phòng bếp và nhà vệ sinh được ghép chung với phòng tắm. Lahap bế Shiro trên tay, cẩn thận bước vào phòng ngủ của bà. Đợi anh đặt Shiro lên giường, bà nói."Giờ cháu ra ngoài đợi, thay đồ cho con bé xong bà sẽ gọi." Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lahap, bà nói tiếp. "Bà tuy già nhưng còn khoẻ lắm đấy."Nói xong bà khua tay, anh cúi đầu rồi đi khỏi. Vừa đóng cửa phòng ngủ Lahap đã chạy đến bên Kaizo nói nhỏ."Hình như bà sống một mình. Sao lại chuẩn bị nhiều thức ăn như này đội trưởng nhỉ?"Đội trưởng Kaizo lắc đầu, anh không muốn nói tới vấn đề này, vì dù sao cũng là chuyện riêng của bà. Có thể bà đang đợi con về, hoặc đã xảy ra chuyện gì đó trong quá khứ. Lahap hiểu ý liền im lặng.Một lúc sau, bà đem bộ đồ ướt ra ngoài, còn Shiro đã khô ráo nằm trên giường bà. Kaizo đã an tâm phần nào, nhưng anh nghĩ rằng tốt hơn hết vẫn nên đem cô bé vào bệnh viện, ở đó người ta sẽ chăm sóc tốt hơn. Anh bèn tạm biệt bà rồi đem Shiro ra ngoài."Các cháu không ở lại ăn sao?"Bà nhìn theo, nét mặt bà trông hơi buồn. Có lẽ đã lâu rồi chưa có ai ghé qua thăm hỏi bà. Kaizo và Lahap cúi chào lễ phép."Tạm biệt bà. Bữa khác chúng cháu sẽ lại đến chơi."Cùng lúc ấy, xe cứu thương đến nơi. Họ để Shiro nằm trên chiếc băng ca rồi chở về bệnh viện. Đứng tựa vào cửa dõi theo chiếc xe cứu thương dần khuất đi trong làn tuyết trắng, bà lão nhìn về một nơi xa xăm, lòng không khỏi mang những u buồn."Bé gái đó nom giống con quá nhỉ, con của con chắc cũng lớn chừng đó rồi..."Bà quay trở vào nhà, đến đứng trước chiếc bàn trong phòng ngủ. Rồi bà từ từ ngồi xuống giường, cầm lấy một khung ảnh bằng gỗ, âu yếm vuốt ve tấm hình ấy, hình ảnh của một cô gái trẻ trung với mái tóc đen dài óng mượt. Cô gái xinh đẹp đó đang cười rạng rỡ như bông hoa đang nở rộ. "Mẹ xin lỗi."
-Nền tảng: Wattpa.dd.
Tẩy chay web lậu reup truyện không per.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com