Dn Bnha Thien Su Nha Ben
Tin hot: Vừa ra mắt công chúng hơn 1 tháng, 4EVA tiếp tục nổ súng cho đợt comeback với mini album phòng thu thứ hai tên 'The Curse Of Love'.
***Midoriya- Deku ơi! Anh uống gì?- Deku ơi! Uống cà phê xong, anh muốn đi đâu?- Deku ơi! Chụp với em tấm hình được không?Đi cạnh em cả ngày hôm nay, tôi không lúc nào thấy mình mệt mỏi hay chán nản. Tôi tự cảm thấy một niềm vui riêng của mình. Nhìn em cười, nhìn em nhấp môi ly cà phê của mình.Mọi thứ trôi qua nhẹ nhàng, không chút xao động. Chỉ có em bên cạnh, thật lòng, tôi rất mãn nguyện.Bước vào quán cà phê, ai cũng lập tức nhận ra em. Họ tay bắt mặt mừng, họ vui sướng hét ầm cả lên. Đến cả các nhân viên của quán cũng đảo mắt ra ngước nhìn.Thứ sức hút mãnh liệt như thế, chính cả tôi cũng bị cuốn vào. Đừng nói là các người hâm mộ nói riêng hay tất cả mọi người ở đây nói chung, bản thân tôi cũng cảm thấy điều tương tự.- Serena! Nhìn qua đây này!- Ký tên cho chị được không?- Chụp với anh một tấm nhé?Mọi người trong quán xông xáo bắt đầu đứng dậy, còn có người đem cả album của nhóm đến đây. Không biết trùng hợp hay vô tình, mỗi lần chụp hình hay ký tên, em đều cố tình lôi kéo tôi vào.Mọi bức ảnh chụp ra, không chỉ có em và họ, còn có cả tôi đứng bên cạnh em.Khi tất cả được thoả mãn, họ vui sướng quay về chỗ, thỉnh thoảng họ vẫn liếc mắt qua chỗ bàn của chúng tôi để quan sát.Người nổi tiếng, đúng là áp lực nhỉ? Không chỉ đơn giản là thu âm, ra nhạc và quay MV là xong. Họ vẫn là những con người bằng xương bằng thịt, vẫn phải giao tiếp với tất cả mọi người. Sức ảnh hưởng lớn cũng đồng nghĩa với trách nhiệm và lối suy nghĩ biết chừng mực hơn thông thường.Sau đấy, chúng tôi tạc qua một hàng bánh crepe. Lâu rồi nhỉ? Lần cuối, tôi và em dừng ở hàng bánh này đã là một năm gì đấy, rất lâu rồi. Hàng bánh crepe này có mặt từ lúc chúng tôi vẫn còn bé xíu, chắc chỉ tầm ba bốn tuổi. Đến nay, quầy bánh dù đã lâu đời. Song, sức sống của nó vẫn duy trì đều đặn qua từng lượt khách đi khách về đông đúc.Chúng tôi tấp vào, tôi vẫn nhớ em nghiện bánh crepe dâu đến mức nào. Ngày nào, lúc còn học ở sơ trung, mỗi giờ tan trường em đều kéo tôi chạy sang đây để mua ít nhất một cái bánh. Những hôm trời đổ cơn mưa, tiệm bánh đóng cửa, em đã buồn thiu thỉu cả đường đi về.Lúc đấy, em đáng yêu vô cùng.- Deku! Anh ăn vị gì?Cầm bảng menu của tiệm bánh, chỉ sau một năm, tiệm bánh đã có nhiều đổi mới. Vẫn còn một số vị cơ bản, nhưng đã có nhiều biến tấu khác nhau rất độc lạ khiến tôi bất ngờ.- Em ăn gì, anh ăn đấy.Không biết từ lúc nào, tôi cũng đã mê đắm vị ngọt của dâu đi vào miệng, thấm vào đầu lưỡi, hậu vị vẫn thoang thoảng mùi bánh thơm ngon, xốp xốp bên trong.- Hai bánh kếp dâu đi ạ!Chúng tôi trò chuyện với nhau một lúc, một lúc sau, miếng bánh trong tay cả hai đứa đều đã vào bụng, cảm giác bánh vẫn còn ấm vào bụng rất dễ chịu.Chợt, chúng tôi tình cờ đi ngang qua một vệ đường. Phía bên kia đường có tiếng ghi ta của một chú ca sĩ hát rong bên đấy. Với ánh nhìn tò mò, Serena dừng chân đứng lại dõi mắt quan sát xung quanh. Xem chừng, em muốn giúp đỡ chú ấy.- Em muốn qua đấy hát thử không?Tôi xoa đầu em hỏi.- Muốn! Thế mình sang đó được không?Nhanh chóng, em gật đầu đáp. Đèn chuyển sang xanh, chúng tôi bước qua chạy đến chỗ chú ấy.Cúi người xuống, em tinh tế đặt một vài đồng yên của mình vào mũ của chú ấy. Em ngỏ lời muốn được hát một lúc ở đây. May mắn, chú ấy mỉm cười gật đầu. Sau đấy, chú lấy cho tôi và bản thân mình mỗi người một chiếc ghế xếp.Lên dây, em bắt đầu gảy thử vài nốt. Đến khi hài lòng, em gật đầu và bắt đầu chơi thử vài bài của nhóm mình.'Say you'll remember me.
Standing in a nice dress.
Staring at the sunset, babe!"Cô ca sĩ nhỏ với chiếc ghi ta bắt đầu cất cao tiếng hát, ánh nắng lọt qua tán cây điểm lên mái tóc hồng hào ấy những đốm sáng lập loè. Dần dần, mọi người kéo đến rất đông. Hết bài này qua bài khác, mọi người tụm lại kín hết ghế ngồi hiện có. Có người dù phải đứng vẫn sẵn sàng nán lại để lắng nghe những thanh âm trong trẻo này.Ngồi bên dưới này, thấy em tự tại bên cây ghi ta, tâm hồn tôi như lạc vào một chốn tiên cảnh nào đấy. Mắc kẹt vào và không muốn rời đi một chút nào. Tầm vài bài hát gì đấy, Serena buông cây ghi ta xuống, tay đặt lên mic và bắt đầu nói về việc làm ngẫu hứng của mình hôm nay.- Rất cảm ơn mọi người đã có lòng mà nán lại đây để nghe em hát. Em rất mong là mọi người sẽ ủng hộ em, cũng như là gánh hát rong nhỏ bé này. Tùy lòng hảo tâm, mọi người hãy bỏ tiền vào mũ theo ý muốn của mình, được chứ?Đứng dậy, em cầm lấy chiếc mũ lưỡi trai đấy đi quanh mọi người. Từng đồng, từng xu được bỏ vào, chỉ một lúc, tiền và xu đều tràn cả ra ngoài, khi đấy, chúng tôi đành phải dúi tạm vào tay bác hát rong một ít rồi tiếp tục đi nốt với hàng khán giả phía sau.Một lúc sau, chúng tôi tạm biệt gánh hát rong nhỏ bé ấy và mang theo lời cảm ơn của chú hát rong. Bất chợt, nền trời màu xanh bỗng chốc có mây đen ùn ùn kéo đến. Từng giọt mưa thấm ướt qua vai áo, từng hạt từng hạt, như tuôn như xối xuống nền đất nảy bật lên.Nhanh tay, tôi cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra, đưa tay lên cao hơn đầu em, để nó như chiếc ô đang phấp phới bay trong cơn mưa. Bước chân của chúng tôi chạy sóng đôi với nhau, mưa ngày nặng hạt. Đưa mắt trong cơn mưa, tôi may mắn tìm thấy một tiệm tạp hoá có mái che ở bên kia đường. Nấp vào dưới mái hiên đấy, tôi vắt áo lên tay.Ướt hết cả rồi nhỉ?- Deku ơi! Cúi đầu xuống nào.Đưa tay phẩy phẩy lên mái tóc đọng nước của tôi, em khẽ khàng hất nước đi khỏi tóc tôi.- Em lại không lo cho tóc mình đi. Xem này, tóc em bết cả vào rồi.Bật cười, tôi đưa tay lên vuốt lại những lọn tóc hồng vì nước mà bết dính lại với nhau ra sau lưng em. Khung cảnh nơi này, dù âm u, nhưng lại hữu tình rất lạ.Tay tôi đặt vào đôi gò má đang hồng lên trong mắt mình, lại lần nữa, tôi lại không ý thức dán môi mình vào môi em.Ôm em vào lòng, siết em thật chặt. Thiên thần nhỏ của tôi, chưa lúc nào, tôi cảm thấy mình đáng ghét như này. Tự đạp đổ hết mọi quy tắc đặt ra, chúng không quan trọng nữa.Dưới cơn mưa ngâu lạnh lẽo này, có đôi tình nhân trẻ cùng nhau trong cơn mưa đang thâu mình vào trong không gian bất tận của tình yêu.Serena! Thiên sứ nhà bên của tôi.Em đã cướp mất nụ hôn đầu của tôi rồi đấy. Liệu, em có chịu trách nhiệm cho những gì em cướp mất không? Dù em có muốn chạy trốn, tôi cũng sẽ không tay em ra đâu, biết không?Bởi, em giờ đã là người của tôi.***
TodorokiBẫng đi chỉ là hai ngày nghỉ ngắn, tôi chán ngán cảm giác ở nhà bí bách. Chưa kể, ông bố của tôi, ông ấy vẫn chưa thôi cay cú về chuyện thứ hạng ở hội thao Yuuei của tôi. Thú thật, tôi cũng như ông, không mãn nguyện với chuyện xếp thứ hai sau Bakugou.Các cậu không biết tôi đã suy nghĩ nhiều thế nào đâu. Đầu óc mãi nghĩ suy về thứ hạng, về những lời bố nói. Và về em nữa.Dù dặn lòng nhắc nhở bản thân mình rằng tôi không nên nhớ đến hình bóng ấy nữa. Nhưng, có khó khăn quá không? Tôi không sao quên nổi.Vào hôm trước, chỉ mới hôm trước mà thôi. Khi lên mạng xã hội, như thể một cơn sóng dâng cao khắp mọi mặt trận. Rất nhiều bức ảnh về cô gái nhỏ có mái tóc hồng như cánh đào xuất hiện khắp nơi đã trở thành chủ đề bàn tán xôn xao nhất.Hôm nay, bước vào lớp, không khí ồn ào tiếp diễn. Vẫn là những câu chuyện phiếm bên tai, những bàn tán ầm ĩ khắp lớp.Cửa mở ra, Midoriya bước vào, tôi biết, sau đấy em cũng sẽ bước vào cùng cậu ta. Em và cậu ta như hai khối vững chắc không thể tách rời.Và, mọi thứ trước mắt tôi khiến tôi không cách nào kiềm được những xáo động trong lòng lúc này. Lòng thì cháy như lửa mà cứ phải cố gắng để giữ mình không dao động.- Chuyện gì đây? Sao Deku và Serena lại nắm tay nhau?Uraraka tò mò.- Cậu còn hỏi nữa sao? Tất nhiên là cả hai cậu ấy đã trở thành một cặp rồi đấy.Kaminari nhanh miệng nói.Khoan! Cậu ta nói đúng sao?- Không tin đâu! Midoriya, Kaminari nói thế là sai, phải không?Mineta lắc đầu nguầy nguậy.- Ừm! Chúng tớ giờ là một cặp.Mắt tôi trừng trừng nhìn vào cử chỉ thân mật đấy, sao lại thế? Chỉ mới là hai ngày nghỉ, không thể nào. Giữa em và cậu ta, mọi chuyện diễn ra, tất cả đều không thể tin nổi vào mắt mình.Quan trọng hơn cả, người xác nhận điều đấy lại là em. Tại sao chứ?Trở về chỗ, em vòng qua sau lưng tôi rồi đặt balo xuống. Từ phía sau, một bàn tay đặt lên vai tôi. Hoảng mình, tôi quay đầu về phía sau.- Bánh này tớ làm! Cậu nhận cho tớ vui!Mỉm cười, em đưa cho tôi một túi bánh rất thơm mùi bơ được gói trong giấy bọc màu xanh và được thắt nơ màu đỏ. Là em làm thật sao?Bỗng, em thì thầm, giọng run rẩy.- Tớ xin lỗi!Vừa định mở lời, chuông trường đánh điện inh ỏi. Thầy Aizawa bước vào. Tôi đành im lặng gật đầu nhận lấy túi bánh.Lời xin lỗi này, nếu không nhận, liệu rằng tôi không đủ bao dung? Nhưng....Nếu nghĩ kĩ, tôi không thể cứ thế lạnh nhạt mãi với người con gái này. Là ánh nắng đầu tiên đến với tôi trong những tháng ngày vô vọng, là người đặc biệt đã đánh thức tôi khỏi bóng tối.Dù là thế nào, miễn là cô gái ấy hạnh phúc. Bản thân tôi cũng hạnh phúc.Chị nói đúng. Chị tôi nói rất đúng."Nhìn người mình yêu được hạnh phúc, bản thân ta cũng sẽ thấy hạnh phúc, Shouto à. Dù có thể họ không thể đáp lại những tình cảm ta dành cho họ. Nhưng, dù gì đi nữa. Tình yêu không có lỗi. Hãy để mọi thứ thuận theo tự nhiên, và rồi ta sẽ nhẹ lòng hơn."Có lẽ thế. Thế thì, Serena này. Hãy thật hạnh phúc. Tôi, Todoroki Shouto, chúc em hạnh phúc.Serena, tôi vẫn yêu em. Và sẵn sàng cướp em đi bất cứ lúc nào khỏi tay Midoriya. Chỉ cần cậu ta không tốt với em, tôi sẽ là bờ vai giúp em dựa vào lúc khó khăn.Vì thế, đừng lo nhé, Serena.Tôi vẫn sẽ ở bên em.
***Midoriya- Deku ơi! Anh uống gì?- Deku ơi! Uống cà phê xong, anh muốn đi đâu?- Deku ơi! Chụp với em tấm hình được không?Đi cạnh em cả ngày hôm nay, tôi không lúc nào thấy mình mệt mỏi hay chán nản. Tôi tự cảm thấy một niềm vui riêng của mình. Nhìn em cười, nhìn em nhấp môi ly cà phê của mình.Mọi thứ trôi qua nhẹ nhàng, không chút xao động. Chỉ có em bên cạnh, thật lòng, tôi rất mãn nguyện.Bước vào quán cà phê, ai cũng lập tức nhận ra em. Họ tay bắt mặt mừng, họ vui sướng hét ầm cả lên. Đến cả các nhân viên của quán cũng đảo mắt ra ngước nhìn.Thứ sức hút mãnh liệt như thế, chính cả tôi cũng bị cuốn vào. Đừng nói là các người hâm mộ nói riêng hay tất cả mọi người ở đây nói chung, bản thân tôi cũng cảm thấy điều tương tự.- Serena! Nhìn qua đây này!- Ký tên cho chị được không?- Chụp với anh một tấm nhé?Mọi người trong quán xông xáo bắt đầu đứng dậy, còn có người đem cả album của nhóm đến đây. Không biết trùng hợp hay vô tình, mỗi lần chụp hình hay ký tên, em đều cố tình lôi kéo tôi vào.Mọi bức ảnh chụp ra, không chỉ có em và họ, còn có cả tôi đứng bên cạnh em.Khi tất cả được thoả mãn, họ vui sướng quay về chỗ, thỉnh thoảng họ vẫn liếc mắt qua chỗ bàn của chúng tôi để quan sát.Người nổi tiếng, đúng là áp lực nhỉ? Không chỉ đơn giản là thu âm, ra nhạc và quay MV là xong. Họ vẫn là những con người bằng xương bằng thịt, vẫn phải giao tiếp với tất cả mọi người. Sức ảnh hưởng lớn cũng đồng nghĩa với trách nhiệm và lối suy nghĩ biết chừng mực hơn thông thường.Sau đấy, chúng tôi tạc qua một hàng bánh crepe. Lâu rồi nhỉ? Lần cuối, tôi và em dừng ở hàng bánh này đã là một năm gì đấy, rất lâu rồi. Hàng bánh crepe này có mặt từ lúc chúng tôi vẫn còn bé xíu, chắc chỉ tầm ba bốn tuổi. Đến nay, quầy bánh dù đã lâu đời. Song, sức sống của nó vẫn duy trì đều đặn qua từng lượt khách đi khách về đông đúc.Chúng tôi tấp vào, tôi vẫn nhớ em nghiện bánh crepe dâu đến mức nào. Ngày nào, lúc còn học ở sơ trung, mỗi giờ tan trường em đều kéo tôi chạy sang đây để mua ít nhất một cái bánh. Những hôm trời đổ cơn mưa, tiệm bánh đóng cửa, em đã buồn thiu thỉu cả đường đi về.Lúc đấy, em đáng yêu vô cùng.- Deku! Anh ăn vị gì?Cầm bảng menu của tiệm bánh, chỉ sau một năm, tiệm bánh đã có nhiều đổi mới. Vẫn còn một số vị cơ bản, nhưng đã có nhiều biến tấu khác nhau rất độc lạ khiến tôi bất ngờ.- Em ăn gì, anh ăn đấy.Không biết từ lúc nào, tôi cũng đã mê đắm vị ngọt của dâu đi vào miệng, thấm vào đầu lưỡi, hậu vị vẫn thoang thoảng mùi bánh thơm ngon, xốp xốp bên trong.- Hai bánh kếp dâu đi ạ!Chúng tôi trò chuyện với nhau một lúc, một lúc sau, miếng bánh trong tay cả hai đứa đều đã vào bụng, cảm giác bánh vẫn còn ấm vào bụng rất dễ chịu.Chợt, chúng tôi tình cờ đi ngang qua một vệ đường. Phía bên kia đường có tiếng ghi ta của một chú ca sĩ hát rong bên đấy. Với ánh nhìn tò mò, Serena dừng chân đứng lại dõi mắt quan sát xung quanh. Xem chừng, em muốn giúp đỡ chú ấy.- Em muốn qua đấy hát thử không?Tôi xoa đầu em hỏi.- Muốn! Thế mình sang đó được không?Nhanh chóng, em gật đầu đáp. Đèn chuyển sang xanh, chúng tôi bước qua chạy đến chỗ chú ấy.Cúi người xuống, em tinh tế đặt một vài đồng yên của mình vào mũ của chú ấy. Em ngỏ lời muốn được hát một lúc ở đây. May mắn, chú ấy mỉm cười gật đầu. Sau đấy, chú lấy cho tôi và bản thân mình mỗi người một chiếc ghế xếp.Lên dây, em bắt đầu gảy thử vài nốt. Đến khi hài lòng, em gật đầu và bắt đầu chơi thử vài bài của nhóm mình.'Say you'll remember me.
Standing in a nice dress.
Staring at the sunset, babe!"Cô ca sĩ nhỏ với chiếc ghi ta bắt đầu cất cao tiếng hát, ánh nắng lọt qua tán cây điểm lên mái tóc hồng hào ấy những đốm sáng lập loè. Dần dần, mọi người kéo đến rất đông. Hết bài này qua bài khác, mọi người tụm lại kín hết ghế ngồi hiện có. Có người dù phải đứng vẫn sẵn sàng nán lại để lắng nghe những thanh âm trong trẻo này.Ngồi bên dưới này, thấy em tự tại bên cây ghi ta, tâm hồn tôi như lạc vào một chốn tiên cảnh nào đấy. Mắc kẹt vào và không muốn rời đi một chút nào. Tầm vài bài hát gì đấy, Serena buông cây ghi ta xuống, tay đặt lên mic và bắt đầu nói về việc làm ngẫu hứng của mình hôm nay.- Rất cảm ơn mọi người đã có lòng mà nán lại đây để nghe em hát. Em rất mong là mọi người sẽ ủng hộ em, cũng như là gánh hát rong nhỏ bé này. Tùy lòng hảo tâm, mọi người hãy bỏ tiền vào mũ theo ý muốn của mình, được chứ?Đứng dậy, em cầm lấy chiếc mũ lưỡi trai đấy đi quanh mọi người. Từng đồng, từng xu được bỏ vào, chỉ một lúc, tiền và xu đều tràn cả ra ngoài, khi đấy, chúng tôi đành phải dúi tạm vào tay bác hát rong một ít rồi tiếp tục đi nốt với hàng khán giả phía sau.Một lúc sau, chúng tôi tạm biệt gánh hát rong nhỏ bé ấy và mang theo lời cảm ơn của chú hát rong. Bất chợt, nền trời màu xanh bỗng chốc có mây đen ùn ùn kéo đến. Từng giọt mưa thấm ướt qua vai áo, từng hạt từng hạt, như tuôn như xối xuống nền đất nảy bật lên.Nhanh tay, tôi cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra, đưa tay lên cao hơn đầu em, để nó như chiếc ô đang phấp phới bay trong cơn mưa. Bước chân của chúng tôi chạy sóng đôi với nhau, mưa ngày nặng hạt. Đưa mắt trong cơn mưa, tôi may mắn tìm thấy một tiệm tạp hoá có mái che ở bên kia đường. Nấp vào dưới mái hiên đấy, tôi vắt áo lên tay.Ướt hết cả rồi nhỉ?- Deku ơi! Cúi đầu xuống nào.Đưa tay phẩy phẩy lên mái tóc đọng nước của tôi, em khẽ khàng hất nước đi khỏi tóc tôi.- Em lại không lo cho tóc mình đi. Xem này, tóc em bết cả vào rồi.Bật cười, tôi đưa tay lên vuốt lại những lọn tóc hồng vì nước mà bết dính lại với nhau ra sau lưng em. Khung cảnh nơi này, dù âm u, nhưng lại hữu tình rất lạ.Tay tôi đặt vào đôi gò má đang hồng lên trong mắt mình, lại lần nữa, tôi lại không ý thức dán môi mình vào môi em.Ôm em vào lòng, siết em thật chặt. Thiên thần nhỏ của tôi, chưa lúc nào, tôi cảm thấy mình đáng ghét như này. Tự đạp đổ hết mọi quy tắc đặt ra, chúng không quan trọng nữa.Dưới cơn mưa ngâu lạnh lẽo này, có đôi tình nhân trẻ cùng nhau trong cơn mưa đang thâu mình vào trong không gian bất tận của tình yêu.Serena! Thiên sứ nhà bên của tôi.Em đã cướp mất nụ hôn đầu của tôi rồi đấy. Liệu, em có chịu trách nhiệm cho những gì em cướp mất không? Dù em có muốn chạy trốn, tôi cũng sẽ không tay em ra đâu, biết không?Bởi, em giờ đã là người của tôi.***
TodorokiBẫng đi chỉ là hai ngày nghỉ ngắn, tôi chán ngán cảm giác ở nhà bí bách. Chưa kể, ông bố của tôi, ông ấy vẫn chưa thôi cay cú về chuyện thứ hạng ở hội thao Yuuei của tôi. Thú thật, tôi cũng như ông, không mãn nguyện với chuyện xếp thứ hai sau Bakugou.Các cậu không biết tôi đã suy nghĩ nhiều thế nào đâu. Đầu óc mãi nghĩ suy về thứ hạng, về những lời bố nói. Và về em nữa.Dù dặn lòng nhắc nhở bản thân mình rằng tôi không nên nhớ đến hình bóng ấy nữa. Nhưng, có khó khăn quá không? Tôi không sao quên nổi.Vào hôm trước, chỉ mới hôm trước mà thôi. Khi lên mạng xã hội, như thể một cơn sóng dâng cao khắp mọi mặt trận. Rất nhiều bức ảnh về cô gái nhỏ có mái tóc hồng như cánh đào xuất hiện khắp nơi đã trở thành chủ đề bàn tán xôn xao nhất.Hôm nay, bước vào lớp, không khí ồn ào tiếp diễn. Vẫn là những câu chuyện phiếm bên tai, những bàn tán ầm ĩ khắp lớp.Cửa mở ra, Midoriya bước vào, tôi biết, sau đấy em cũng sẽ bước vào cùng cậu ta. Em và cậu ta như hai khối vững chắc không thể tách rời.Và, mọi thứ trước mắt tôi khiến tôi không cách nào kiềm được những xáo động trong lòng lúc này. Lòng thì cháy như lửa mà cứ phải cố gắng để giữ mình không dao động.- Chuyện gì đây? Sao Deku và Serena lại nắm tay nhau?Uraraka tò mò.- Cậu còn hỏi nữa sao? Tất nhiên là cả hai cậu ấy đã trở thành một cặp rồi đấy.Kaminari nhanh miệng nói.Khoan! Cậu ta nói đúng sao?- Không tin đâu! Midoriya, Kaminari nói thế là sai, phải không?Mineta lắc đầu nguầy nguậy.- Ừm! Chúng tớ giờ là một cặp.Mắt tôi trừng trừng nhìn vào cử chỉ thân mật đấy, sao lại thế? Chỉ mới là hai ngày nghỉ, không thể nào. Giữa em và cậu ta, mọi chuyện diễn ra, tất cả đều không thể tin nổi vào mắt mình.Quan trọng hơn cả, người xác nhận điều đấy lại là em. Tại sao chứ?Trở về chỗ, em vòng qua sau lưng tôi rồi đặt balo xuống. Từ phía sau, một bàn tay đặt lên vai tôi. Hoảng mình, tôi quay đầu về phía sau.- Bánh này tớ làm! Cậu nhận cho tớ vui!Mỉm cười, em đưa cho tôi một túi bánh rất thơm mùi bơ được gói trong giấy bọc màu xanh và được thắt nơ màu đỏ. Là em làm thật sao?Bỗng, em thì thầm, giọng run rẩy.- Tớ xin lỗi!Vừa định mở lời, chuông trường đánh điện inh ỏi. Thầy Aizawa bước vào. Tôi đành im lặng gật đầu nhận lấy túi bánh.Lời xin lỗi này, nếu không nhận, liệu rằng tôi không đủ bao dung? Nhưng....Nếu nghĩ kĩ, tôi không thể cứ thế lạnh nhạt mãi với người con gái này. Là ánh nắng đầu tiên đến với tôi trong những tháng ngày vô vọng, là người đặc biệt đã đánh thức tôi khỏi bóng tối.Dù là thế nào, miễn là cô gái ấy hạnh phúc. Bản thân tôi cũng hạnh phúc.Chị nói đúng. Chị tôi nói rất đúng."Nhìn người mình yêu được hạnh phúc, bản thân ta cũng sẽ thấy hạnh phúc, Shouto à. Dù có thể họ không thể đáp lại những tình cảm ta dành cho họ. Nhưng, dù gì đi nữa. Tình yêu không có lỗi. Hãy để mọi thứ thuận theo tự nhiên, và rồi ta sẽ nhẹ lòng hơn."Có lẽ thế. Thế thì, Serena này. Hãy thật hạnh phúc. Tôi, Todoroki Shouto, chúc em hạnh phúc.Serena, tôi vẫn yêu em. Và sẵn sàng cướp em đi bất cứ lúc nào khỏi tay Midoriya. Chỉ cần cậu ta không tốt với em, tôi sẽ là bờ vai giúp em dựa vào lúc khó khăn.Vì thế, đừng lo nhé, Serena.Tôi vẫn sẽ ở bên em.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com