Dn Bnha Thien Su Nha Ben
MidoriyaHội thao Yuuei kết thúc nhanh chóng hơn cách tôi nghĩ nó đã có thể dài hơn. Trận đấu với Todoroki, tôi đã hoàn toàn bất tỉnh, những chuyện sau đấy, tôi hoàn toàn không biết gì hơn. Cho đến khi, tôi tỉnh lại, tay chân mặt mũi đều là các vết thương nghiêm trọng. Tay thì gãy, ngón tay thì bầm, những chỗ còn lại một là không đáng kể, còn lại chỉ là bị qua loa không có gì ghê gớm.Khi đấy, chỉ có một vài người ở trong phòng y tế. Có cô Recovery Girl, có Iida và Uraraka, có cả Asui.Nhìn mọi thứ xung quanh, đã là vào chiều. Mọi thứ đều mang màu hoàng hôn đỏ rực, khi nhìn sang giường bên cạnh, tôi trừng trừng mở mắt rất to.Cảnh tượng ở U.S.J sống lại trong tôi, dưới ánh nắng đỏ rực của cuối ngày, trên giường bệnh đang nhắm chặt đôi mắt. Chiếc váy trắng tựa như váy cưới giờ đã lấm lem màu đỏ của máu.Là Serena.- Serena! Cậu ấy sao thế?Phút chốc, tôi kích động, tôi bật dậy khỏi giường. Trong chốc lát, tôi ngay tức thì cảm nhận thấy cơn đau chạy qua những tế bào rồi hiển hiện rõ rệt ở tứ chi.- Bình tĩnh, Midoriya! Cậu đang kích động đấy.Iida chạy đến đỡ lấy tôi, cậu ấy choàng tay tôi qua vai mình, Asui nhìn Uraraka, nét mặt sa sầm.- Cậu ấy và Todoroki, trong trận bán kết đầu tiên....Kết quả hội thao được kể tuần tự theo từng diễn biến chính xác đối với các cậu ấy. Đặc biệt, các cậu ấy chỉ kể sâu vào nguyên do khiến Serena phải nằm ở đấy.- Chúng tớ đã sợ lắm. Trên khán đài, mọi người đều đứng cả dậy. Chúng tớ không phải ngoại lệ, Bakugou còn dùng hẳn kosei để lao từ khán đài xuống nữa cơ. Chúng tôi tạm thời ngồi xuống.- Nhưng, các cậu không thấy lạ sao? Cả lớp chúng ta ai cũng đến, chỉ có mỗi Todoroki từ đầu đến cuối không xuất hiện sao?Asui khiến tôi bất ngờ.- Sao chứ?- Là thật đấy, Midoriya. Khi chúng tớ vào đây, thì đã không thấy Todoroki đâu cả rồi.Iida thở dài đưa mắt sang giường của Serena. Mọi chuyện đều vượt quá tầm hiểu biết của tôi. Lần đầu tiên, tôi biết về chuyện tóc của Serena có thể đột ngột chuyển màu vì tác động mà cơ thể phải gánh chịu. Lần đầu tiên, tôi nghe về con rắn khổng lồ làm bằng pha lê phải uống máu của chính Serena để hoạt động. Lần đầu tiên, chính tai tôi nghe về việc miệng vết thương của Serena tự động lành lại không một vết sẹo nào.Mọi thứ diễn ra cứ như là diễn biến của một bộ tiểu thuyết viễn tưởng vậy.Nhưng sao, cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại?- Recovery Girl có nói với chúng tớ, tình trạng của Serena rất tệ. Không chỉ phải truyền máu, mà bắt buộc phải song song túc trực tại đây để theo dõi. Lời Iida nói khiến tôi bất an. Vốn dĩ tôi biết Serena mạnh mẽ đến nhường nào. Tôi rõ hơn tất thảy. Nhưng, tôi không thể dối lòng về những biến động trong lòng tôi lúc này.Mất khoảng ba ngày sau đấy, tôi đã tương đối lành lặn về mặt sức khoẻ. Tuy có để lại sẹo trên cánh tay, nhưng ít ra tôi mừng vì bản thân vẫn còn sống.Sau đấy, tôi hoàn toàn không biết gì thêm về tin tức của Serena. Bẫng đi hai ngày, tôi mới biết là Serena đã về nhà an toàn. Tôi muốn chạy sang đấy ngay lập tức, nhưng biết nói gì đây. Tôi biết phải nói gì với ba mẹ của cậu ấy.Đâm ra, mãi đến lúc có được một ngày nghỉ. Tôi dốc hết can đảm chạy xuống khỏi khu chung cư của mình để chạy sang nhà Serena. Vừa kịp lúc, cô Kei vừa mở cửa bước ra. Cô ấy niềm nở.- Deku hả cháu, có chuyện gì vậy?- Serena có nhà không bác?Tôi hỏi trực tiếp, bác ấy có vẻ khồn bất ngờ lắm. Chợt, bác đưa chìa khoá nhà mình cho tôi rồi bảo.- Con bé ở trong phòng khách đấy. Vừa nãy, bác thấy con bé đang ngồi ở đấy với mấy bản kí âm. Thật tình, nếu được thì cháu lên xem con bé thế nào giúp bác, được chứ?- Dạ!Tôi gật đầu. Sau đấy, tôi đưa chìa khoá gắm vào ổ, nó trở ra và lập tức, tôi chạy vào nhà cậu ấy. Từ từ, tôi thận trọng mở cửa. Căn nhà mở ra với bếp nấu ở phía tay phải, bên trái, một dãy sofa nhung xám trơ với trước mặt là một bên ban công đều được lắp cửa kính bản lớn có thể kéo ra dễ dàng.Bước thật khẽ đến chỗ sofa, mắt tôi liền bắt gặp Serena. Nhưng, khác quá, tóc cậu ấy không còn vàng nữa. Suối tóc đấy đã hồng hào như màu hoa anh đào giống như lời Uraraka đã kể với tôi.Cây ghita gác bên ghế đối diện, bản kí âm rơi vãi khắp nơi lung tung. Tôi khom người nhặt chúng lên, đặt chúng gọn gàng lên bàn và đột nhiên đưa tay lên chà mạnh vào người.Lạnh quá!Người mới khỏi ốm, ai lại bật điều hoà lạnh thế này? Chưa kể, cậu ấy mặc váy rất ngắn, không sợ lạnh là gì sao?Nhưng, yên bình thật nhỉ? Ngắm nhìn cậu ấy nhắm mắt mơ màng như thế, trong lòng tôi chợt cảm thấy nhẹ nhõm khó tả. Ngồi xuống bên ghế đối diện, cạnh cây ghita, tôi lướt mắt qua các bản kí âm.Dòng chữ nắn nót với các dòng kẻ và các nốt nhạc khác nhau chồng chéo lên. Tên của các bài hát này, cậu ấy viết lời cho chúng đấy sao?Dreaming About You.Nhẹ nhàng, tôi đặt các bản kí âm ấy xuống. Bất giác, tôi mỉm cười thơ thẩn. Dịch người vào gần hơn, sau đấy, thứ khao khát mãnh liệt trào lên trong tôi, khiến tôi đứng dậy và làm một chuyện mà tôi nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ dám làm.Cẩn thận dịch Serena vào trong một chút, tôi gối đầu Serena lên tay mình, từ từ tôi đưa tay vòng ra sau eo của cậu ấy, kéo mình vào gần hơn với cậu ấy, đâu đó, tôi nghe được trống ngực mình đang loạn nhịp.Nhìn vào đôi môi đỏ mọng đấy, một cảm giác thôi thúc lạ lùng xuất hiện. Cảm giác đấy, là sự chiếm hữu sao? Có thể là tham lam, có thể là ích kỷ. Nhưng, nhất quyết, tôi không muốn bất cứ ai được hôn lên bờ môi ấy ngoài tôi ra.Đưa tay lên dịu dàng vén phần tóc mái ra sau tai. Chưa bao giờ, tôi được tận mắt nhìn Serena ở khoảng cách gần thế này, cảm nhận hơi thở vẫn còn ấm thổi qua người, có thể được gối đầu nằm cạnh nhau như này, tôi thật lòng thấy mình hạnh phúc.Tôi muốn hôn em.Và rồi, tôi đưa tay từ eo lên đặt lên khuôn mặt trắng trẻo hơi lành lạnh đấy. Nhìn vào đôi môi đấy, tôi không thể chờ được nữa. Ba năm qua, tôi đã chôn giấu tình cảm của mình với cậu ấy quá lâu rồi. Nhắm mắt mình lại, đặt môi hôn mình lên đôi môi nhỏ ấy.Vị ngọt trên đôi môi ấy khiến tôi bị thu hút như một chú ong mật tìm được nhành hoa của mình. Thật đáo để, tôi dấn sâu vào thêm chút nữa. Bỗng, cánh môi bên dưới bị tôi bao lấy chuyển động. Bên trong mở ra, cảm giác tê dại đầy hưng phấn chạy qua khiến tôi không muốn dừng lại. Đầu lưỡi chạm vào nhau, hơi thở trở nên dồn dập, khó kiểm soát. Phải dừng lại, nhưng khó quá, tôi không làm được. Tôi như bị cuốn vào chuỗi bất tận ngọt ngào đầy tê dại và mê man.Trở mình, người con gái nhỏ bé ấy giờ đang ở trong lòng mình. Bất giác, tôi xấu hổ. - Cậu không muốn nói gì với tớ sao, Deku?Giọng em như trách móc, mắt mơ màng không nhìn tôi. Đôi bàn tay nhỏ nhắn đưa lên mặt tôi thật ân cần, em dịu dàng đặt lên cánh mũi tôi một cái hôn phớt qua.Phải! Tôi có điều phải nói ra với em. Điều cất giữ bấy lâu, nay đã có dịp được phơi bày trước lí trí của mình.- Serena này!Tôi ngọt ngào đưa tay vén lại phần tóc đang dính vào khuôn mặt tiên tử ấy. Giọng em trở nên mê đắm, quyến rũ.- Tớ nghe đây!- Anh yêu em, Serena.***Serena - Cậu muốn đi đâu hôm nay, Serena nhỉ?Đồ ngốc! Đã hôn người ta như thế, vừa nãy còn xưng anh với em ngọt xớt thế kia. Vậy mà, anh vẫn xưng cậu tớ thế kia khiến tôi không hài lòng tí nào.- Ơ! Sao lại là cậu tớ?Tôi liền đứng lại, mặt giả vờ sưng lên phụng phịu. Nhất quyết, tôi phải chọc anh đến đỏ mặt thì mới thôi.- Tớ...- Anh mà còn cứ cậu với tớ lần nào nữa là em hôn anh một cái đấy.Tôi liền giở giọng nhõng nhẽo ra, anh liền đỏ cả mặt đưa tay ra sau bối rối gãi gầu.- Thế... Hôm nay, em muốn đi đâu, Serena?Nghĩ ngợi một lúc, khá lâu rồi tôi chưa cùng anh ngồi ở một quán cà phê nào đấy để uống nước với nhau. - Đi cà phê, được không?Chạy lên, tôi khoác tay anh nói.- Vậy, để anh cõng em đến đấy.Anh mỉm cười gật đầu, anh xoay lưng lại phía tôi và khum người xuống. Tôi nửa thật nửa đùa.- Anh cõng được không đấy? - Em không tin anh sao?Anh xoay mặt lại cười to, chiếc áo sơ mi trắng khoác ngoài đấy. Anh không biết nó đã làm anh đẹp lên đến mức nào đâu. Vừa soái lại còn vừa ngầu, thế mà anh vẫn vậy, dễ thương, đáng yêu thế nào đấy.- Vậy em không khách sáo đâu.Cởi đôi bốt cao của mình ra, tôi leo lưng anh. Ngay lập tức, tôi được anh nhấc bổng lên rất nhẹ nhàng.- Bám chắc vào đấy, anh cũng không khách sáo đâu.Đưa tay vòng qua cổ anh, tôi bật cười. Anh đột ngột tăng tốc, khiến tôi mất thăng bằng mà hét lên.Vậy là, tôi và anh. Deku và Serena.Chúng tôi từ giờ đã là người yêu.Sắp tới, anh và tôi sẽ có rất nhiều chuyện để nhớ, để lưu lại, để khắc vào tim nhau và để kể lại cho nhau nghe về sau này. - Deku này!Má kề má, tôi thì thầm vào tai anh.- Anh nghe đây!Nhìn tôi, anh mỉm cười.- Em yêu anh, Deku!Không hiểu sao, tôi lại thấy ngượng, liền dúi vào cổ anh che mặt mình lại. Sau đấy, tôi cảm nhận được làn hơi ấm phả vào tóc. - Anh cũng yêu em, Serena.Chúng tôi tiếp tục cùng nhau đi qua những hàng anh đào đang toả hương. Dưới ánh nắng rực rỡ, trong làn gió man mát, những khoảnh khắc này, trái tim và trí não này sẽ khắc sâu vào, không bao giờ quên được.Ngày đầu tiên, anh và tôi đi cà phê với nhau.Với tư cách không còn là bạn thân của nhau nữa.Anh và tôi, hai trái tim đồng điệu giờ đã tìm thấy nhau trong bóng tối. Đưa tay ra, nắm lấy vào kéo nhau ra đến với ánh sáng chan hoà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com